Đến phía đối diện của hẻm núi nhỏ mát mẻ, Mông Khác lại cõng Chu Khang lên.

Chu Khang cũng đã nhìn hết hẻm núi một lần rồi, tuy tốt đó, nhưng không có hang động thích hợp hai người sinh hoạt, hơn nữa tới mùa mưa con suối còn có thể dâng nước lên, phỏng chừng tới lúc đó sẽ khá gian khổ. Suy nghĩ một chút, liền bỏ đi ý định khuyến khích Mông Khác đánh đổ con báo hoa chiếm lãnh địa.

Mông Khác cõng Chu Khang đi tới cái ao nhỏ cuối con suối, cách rất xa liền thả người xuống.

Chu Khang xem thời giờ cũng tới, liền tự tìm củi khô đáp lên bếp bắc lên nồi.

Rất nhanh, Mông Khác đã trở lại, còn ôm một bó to cây gì đó giống cỏ pampas trên Trái Đất.

Mông Khác thả cỏ pampas xuống lấy ra một gốc, dùng kiếm cắt đi phần màu xám đen lộ trên mặt nước, chỉ để lại một đoạn tầm hai mươi, ba mươi cm trắng nõn ngâm dưới nước, rửa một cái sạch sẽ, đưa cho Chu Khang.

Chu Khang học bộ dáng của Mông Khác cho vào miệng nhai, nhất thời liền híp mắt lại, thật ngọt, còn mang theo mùi thơm thoang thoảng, ăn ngon hơn mía nhiều.

Mông Khác thích ăn ngọt, đây là điều Chu Khang sớm phát hiện ra. Cậu có tổng cộng hai bình mật ong, vốn giữ lại để nướng thịt, nhưng đến lúc cậu chú ý tới thì một bình đã bị Mông tiểu tướng quân với bộ mặt ngàn năm không đổi kia lén lút ăn hết, còn lấy ngón tay vét nốt ra ăn nữa!

Chu Khang dùng cách ăn mía mà ăn hết một gốc cỏ pampas, hỏi: "Có thể lấy cho tôi hai cái rễ cây không? Tôi muốn lấy giống mang về trồng."

Mắt Mông Khác sáng rực lên, lập tức liền chạy đi.

Chu Khang thử thúc giục một chút hai cái rễ cỏ pampas hoàn chỉnh mà Mông Khác thật vất vả lấy lên được, quả thực thu được mấy viên hạt giống tròn tròn, khác một trời một vực với cỏ pampas trên Trái Đất. Thử thúc giục một viên hạt giống, may quá, không có gì bất thường, mùi vị vẫn ngọt như thế. Chu Khang cất kỹ mấy viên hạt giống đi.

Trừ hai gốc cỏ pampas, Mông Khác còn mang về một con cá lớn hơn 5kg, không biết là giống gì, có mấy phần giống với cá nheo trên Trái Đất.

Chu Khang cắt miếng cá nheo ra nấu ăn. Tuy đun lên mùi vị kém xa so với canh cá chính tông, thế nhưng thịt cá lại rất ngon, ăn không tệ lắm, ngay cả Mông Khác cũng ăn nhiều hơn một bát cơm. Nồi canh này cũng đủ để hoài niệm một chút rồi.

Giơ ngón tay lên tính tính tháng ngày, đã đi ra ròng rã một tháng trời rồi. Trong một tháng này một giọt mưa cũng không thấy rơi xuống, toàn đại lục càng ngày càng khô cằn. Con sông lần trước mới đi qua đó không thấy nước chỉ thấy bùn. Trên thảo nguyên mảng lớn mảng lớn thực vật chết héo, động vật chết đói cũng không hiếm thấy, ăn thịt, ăn cỏ đều có. Ngày hôm qua đánh chết con báo săn kia, cái bụng nó trống trơn, ti xẹp lép, ba con non chết cách đó không xa trong bụi cỏ cao, hiển nhiên là chết do đói.

Thời điểm được Mông Khác nuôi dưỡng trong hang, Chu Khang đã biết sinh hoạt trên thảo nguyên vô cùng gian nan. Giờ đây đi ra ngoài tận mắt nhìn đến mới biết loại gian nan này đến tột cùng là như thế nào, mới biết được những sinh vật trên mảnh đại lục hoang dã nơi đây đã nỗ lực sống sót ra sao. Con báo săn chủ động tấn công Mông Khác kia, đến bây giờ Chu Khang cũng không biết là do nó cực kỳ đói bụng hay là nó chủ động muốn chết. Chủ động muốn chết, có khả năng này sao? Ai mà biết được!

Mông Khác cũng không giết chóc bừa bãi. Săn thú chỉ đủ để hai người dùng, nếu có còn thừa lại sẽ làm thành thịt khô mang theo. Gặp thú ăn thịt, nếu không nguy hiểm đến tính mạng cũng không tàn nhẫn giết nó.

Giết chóc bừa bãi không có chút ý nghĩa nào cả.

Những lời này là Mông Khác nói, lại khiến Chu Khang cân nhắc không ngớt. Không thể nghi ngờ, Mông Khác là một người cực kỳ ưu tú. Có năng lực, có trách nhiệm, có kiên trì, vĩnh viễn biết mình cần phải làm gì, bất luận ở trong hoàn cảnh ác liệt như thế nào đều có thể khăng khăng một mực giữ vững điều đó. Đây là một phẩm chất quý hiếm. Hai năm tận thế, biến hóa lớn nhất ngoại trừ thế giới, thì còn có nhân tính. A, nhân tính a!

Chu Khang cảm thấy, cậu có thể đem Mông Khác kéo vào phạm vi thần tượng của mình.

Ra ngoài được bốn mươi sáu ngày rồi.

Được thần tượng cõng trên lưng, nhìn một mảnh cát đá trước mắt, Chu Khang lại sững sờ.

Chung quanh trăm dặm hồ nước mặn, không có một ngọn cỏ.

Chu Khang rốt cuộc biết vì sao Mông Khác tình nguyện uống máu tươi bổ sung muối cũng không chịu đi lấy muối.

Mông Khác thả người xuống, lấp đầy bụng lại uống hết hai bình nước, lúc này mới cõng người lên một hơi vọt vào.

Thời điểm mặt trời xuống núi, hai người đến bên hồ nước mặn.

Chu Khang cảm thấy hô hấp vô cùng gian nan. Lúc chạy qua phiến cát đá này, cậu đã ngửi được một loại mùi rất khó ngửi, lại bị không khí nóng tác động, hun người muốn ngất. Đến bên hồ, mùi vị càng đậm, hiển nhiên là mùi vị của hồ nước, còn lẫn một chút mùi tanh nồng nữa. Dùng dị năng điều trị một lúc, mới hơi hòa hoãn lại. Lại nhìn Mông tướng quân, hoàn toàn một khuôn mặt không biến sắc. Chu Khang nho nhỏ ghen ghét một hồi, đánh giá cảnh vật bốn phía xung quanh.

Hồ nước bốc hơi rất kinh người, tựa hồ chỉ còn lại một tầng nhợt nhạt dưới đáy hồ, Chu Khang nếm thử một miếng, vừa đắng lại còn mặn. Xung quanh bờ hồ trắng toát, là muối đất hình thành khi nước hồ bốc hơi lên và bị vướng lại, đều có màu vàng sẫm, cảm giác rất bẩn.

Chu Khang nở nụ cười: "Không cần phơi nước hồ lấy muối thô, dùng chỗ muối đất này là tốt rồi, cho chúng vào hòa tan với nước, lọc lấy muối mịn, trở về nhà gia công lần nữa là được." Thịt khô thịt muối trong nhẫn của cậu có thể ăn năm, sáu ngày, phối hợp với bắp ngô khoai tây cũng có thể chống đỡ tới mười ngày, dựa theo khí trời này, phơi lượng muối dùng trong mấy năm là đủ rồi. Còn về đồ vật để lọc muối, cậu còn có một cái áo ba lỗ chưa dùng đây, giặt sạch là có thể dùng được rồi. Nếu không đủ, còn có một bao quần lót còn chưa bóc tem nữa, vừa vặn bao lại cái miệng lu, không thừa không thiếu.

Đồ gốm Chu Khang mang theo rất nhiều, đều chồng lên nhau xếp chen chúc trong góc nhẫn. Lấy từng cái ra đặt cùng một chỗ, nhìn qua khá là đồ sộ.

Mông Khác bê chậu đất dọc theo bờ hồ thu muối đất, Chu Khang phụ trách hòa tan muối đất với nước. Sau khi lượng muối bão hòa rồi thì để im trong chậu, qua một đêm đến sáng mai gạn lấy nước rồi lọc là có thể trực tiếp phơi nắng. Đáng tiếc Chu Khang không biết làm ruộng muối, bên này cũng không có địa phương hình thành tự nhiên có thể tách muối, không thể làm gì khác hơn là lợi dụng công cụ có trong tay.

Chuẩn bị tốt cho việc phơi muối, hai người ngồi xuống. Không cần thúc giục dây leo sắt. Địa phương này không thích hợp dây leo sắt sinh trưởng, hoàn toàn dựa vào dị năng chỗng đỡ thì lượng tiêu hao quá lớn cậu không chịu nổi. Thêm nữa, một trăm dặm xung quang không có một ngọn cỏ, không có cỏ sẽ không có động vật ăn cỏ, không có động vật ăn cỏ sẽ không có động vật ăn thịt. Nơi này, rất an toàn.

Trời đã tối sầm rồi.

Chu Khang bày sẵn cái đệm ra kéo Mông Khác nằm xuống. Xung quanh rất yên tĩnh, một thanh âm cũng không có. Chu Khang đột nhiên bật dậy, một tay đặt trên vai Mông Khác, nghiêm túc nói: "Cám ơn anh. Mông Khác, cám ơn."

Cảm ơn anh nuôi tôi bao lâu nay. Cảm ơn anh vẫn bảo vệ tôi. Cảm ơn anh đã dẫn tôi tới hồ nước mặn. Cảm ơn anh giúp tôi, không một người cô đơn lẻ loi.

Mông Khác giơ tay lên, chậm rãi sờ tay Chu Khang, nắm chặt lại, dùng sức kéo.

Sau đó, Chu Khang liền phát hiện mình bị người ôm vào lòng.

Lại lật người một cái, bị đè ở dưới.

Sau đó, bị hôn.

Nhất thời Chu Khang choáng váng. Đây là tiến triển kiểu thần thông gì vậy? Đang nói chuyện rất nghiêm túc đây, sao Tướng quân đột nhiên lại biến thân rồi?