Mặc Mạch

Chương 72: Thi đại học (03)

Phương Lạc Dao bắt đầu làm việc ở nhà Lục Nhung từ lúc nghỉ hè, mấy đại lý giúp việc trước đó phần lớn đều cảm thấy Phương Lạc Dao có vẻ hơi bị soi mói về chỗ làm.

Thật ra thì mới đầu Sở Lâm cũng không ôm hy vọng về chuyện Phương Lạc Dao có thể được giữ lại làm bảo mẫu cho bên nhà Lục Nhung, nhưng vì thấy nhà Lục Nhung cũng vừa lúc phù hợp yêu cầu “Chỉ chăm sóc các cụ bà lớn tuổi”, thế nên cuối cùng vẫn quyết định mời Phương Lạc Dao đến.

Trần Mỹ Hoa cũng mất một thời gian để làm quen với cô.

Phương Lạc Dao rất kiên nhẫn, hiển nhiên là có kinh nghiệm trong việc chăm sóc người lớn tuổi, hơn nữa cũng khá hiểu biết về bệnh alzheimer. Dì đối với Trần Mỹ Hoa vừa tôn kính như người lớn tuổi, rồi lại đồng thời xem bà như một bé gái còn nhỏ, đắn đo cách đối xử vô cùng hoàn mỹ. Đến gần cuối tháng, Trần Mỹ Hoa đã hoàn toàn chấp nhận dì làm bảo mẫu của mình.

Có một hôm Lục Nhung thức dậy muộn, cuống quít chạy xuống lầu mới phát hiện Phương Lạc Dao đang đút Mỹ Mỹ ăn trứng hấp.

“Mỹ Mỹ muốn ăn cá.” Trần Mỹ Hoa há miệng ăn một muỗng trứng hấp, vẫn còn chưa kịp nuốt đã vội lên tiếng nói.

Phương Lạc Dao cười lau miệng giúp bà: “Đợi lát nữa chúng ta ra ngoài mua ha.”

Trần Mỹ Hoa gật đầu, lại nói: “Mua hoa cài tóc nữa.”

Bà nội có rất nhiều hoa cài tóc, một số là do tự tay bà làm, sau khi Phương Lạc Dao đến liền giúp bà sắp xếp lại theo thứ tự, khi nào cần lập tức có thể lấy ra dùng.

“Sẽ mua hoa cài tóc, nhưng Mỹ Mỹ phải hứa là lát nữa ra được không được khóc nha.” Phương Lạc Dao ra điều kiện với bà, “Nếu như Mỹ Mỹ không khóc, chúng ta sẽ mua hoa cài tóc nè, mua cả kẹo nữa.”

Trần Mỹ Hoa mở to hai mắt: “Mỹ Mỹ ăn kẹo hồ lô.”

Phương Lạc Dao rất dễ tính: “Vậy mua kẹo hồ lô.” Dì đang dọn chén bát Trần Mỹ Hoa ăn cơm, ngẩng đầu nhìn thấy Lục Nhung đang đứng ở đầu cầu thang, bèn mỉm cười hô một tiếng: “Thiếu gia dậy rồi, xuống ăn sáng luôn đi.”

Đây không phải lần đầu Lục Nhung bị Phương Lạc Dao gọi là “Thiếu gia”, nam sinh da mặt mỏng muốn chết, suýt nữa là chịu không nổi, chỉ đành cười gượng nói: “Dì Dao gọi cháu Tiểu Lục là được rồi.”

Phương Lạc Dao chỉ cười, không đáp. Dì giúp Trần Mỹ hoa sửa soạn mặc vào quần áo, sau đó chuẩn bị đi chợ mua thức ăn.

Lục Nhung lúc này vẫn còn chưa hồi thần trở lại, lần đầu cậu ngủ quên mà Trần Mỹ Hoa không khóc lóc cáu quậy với cậu, cũng chẳng cần cậu phải dỗ dành an ủi, bữa sáng nóng hổi cũng sẵn sàng, quần áo giặt sạch sẽ thơm tho, cùng với Trần Mỹ Hoa áo quần tinh tươm gọn gàng.

Phương Lạc Dao nói: “Dì với Mỹ Mỹ đi mua đồ ăn nhé.”

Lục Nhung đứng dậy: “Để cháu đi với hai người.”

Phương Lạc Dao lắc đầu: “Tiểu Lục còn chưa làm xong bài tập hè đúng không? Không cần vất vả vậy, ở nhà làm bài đi.”

Bản thân Phương Lạc Dao cũng là một người mẹ, mỗi khi nhắc tới việc học liền khó kềm lòng lải nhải mấy câu, giống như đang đối với con trai mình vậy.

Lục Nhung cũng ngoan ngoãn đồng ý, dõi mắt nhìn theo Phương Lạc Dao dẫn theo Trần Mỹ Mỹ đi ra khỏi cửa, cậu đứng thừ người một lát, mới đi vào phòng bếp cầm một bát trứng hấp, lần đầu tiên ngồi ăn bữa sáng trong nhàn rỗi thảnh thơi.

***

Trên đường đi chợ, Phương Lạc Dao mua cho Trần Mỹ Hoa một xâu kẹo hồ lô. Trần Mỹ Hoa vừa đi vừa ăn, mấy viên hồ lô ăn xong liền nắm hột trong lòng bàn tay, chờ đến khi nhiều quá không còn chỗ cầm, Phương Lạc Dao liền lấy cái túi nilon nhỏ cho bà bỏ vào trong.

“Mỹ Mỹ muốn ăn cá gì?” Phương Lạc Dao hỏi.

Trần Mỹ Hoa mắt nhìn đăm đăm vào hồ cá, vươn tay chỉ tới chỉ lui cả buổi trời, mới nói: “Cá mè.”

Phương Lạc Dao nghe vậy, mua một con cá mè cho bà, mua cá xong, hai người họ lại đi mua rau củ. Lúc trước Trần Mỹ Hoa thường đi theo Lục Nhung đến chợ mua thức ăn, thế nên tiểu thương ở trong chợ đều biết Mỹ Mỹ, cũng biết nhà bọn họ gần đây đã mời bảo mẫu đến để chăm sóc bà cụ.

“Hồi trước Tiểu Lục cực khổ dữ lắm.” Bà chị bán măng nhiệt tình tốt bụng nhét thêm mấy lọn hành vào túi, “Từ hồi thằng nhỏ bé xíu đã phải một mình chăm sóc bà nội rồi, đám tụi tui ai cũng thấy thương hết, giờ rốt cuộc có người giúp đỡ thằng nhỏ âu cũng là chuyện may mắn.”

Phương Lạc Dao rất kiệm lời, hơn nữa tính cách dễ ngại ngùng, dì làm việc chăm chỉ mà thật lòng, hay giúp đỡ mọi người, đụng phải những người thích tán gẫu liền đứng im lặng nghe một lát. Từ sau khi Trần Mỹ Hoa sinh bệnh, chẳng hiểu sao lại rất thích nói chuyện với người khác, tuy thường là nói chuyện chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng nếu người nghe chịu kiên nhẫn một chút là có thể hiểu được ý của bà muốn nói gì.

“Tiểu Dao nấu ăn rất ngon.” Trần Mỹ Hoa khen ngợi Phương Lạc Dao rất thật lòng, “Tiểu Lộc với Mỹ Mỹ đều béo lên.”

Chị bán rau cười nói: “Béo đâu mà béo, nhưng mà khí sắc bà đúng là trông hồng hào hẳn ra ấy.”

Trần Mỹ Hoa đưa tay sờ mặt mình, ngoái đầu lại hỏi Phương Lạc Dao: “Khí sắc Mỹ Mỹ hồng hào lắm hả?”

Phương Lạc Dao mím môi khẽ cười: “Đúng là hồng hào thật.”

Trần Mỹ Hoa gật gù, nói: “Vậy khí sắc hồng hào có thể ăn thêm một xâu hồ lô không?”

Phương Lạc Dao đại khái đã sớm rõ ràng mấy cái bẫy “lừa ăn lừa uống” của Trần Mỹ Hoa, thế nên hết sức bình tĩnh đáp lại: “Có thể, nhưng phải về nhà trước đã.”

Trần Mỹ Hoa chớp chớp mắt, không phát hiện “âm mưu động trời” nằm giữa “Về nhà” cùng “Ăn kẹo”, thế nên rất ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Phương Lạc Dao lại đi sang quầy kế bên mua dâu tây, sau đó một tay xách cá cùng rau, một tay nắm Trần Mỹ Hoa cùng nhau trở về.

Lúc sắp đến cửa nhà, Trần Mỹ Hoa đột nhiên ghì tay Phương Lạc Dao.

“Sao vậy?” Phương Lạc Dao cúi đầu hỏi, cứ ngỡ là Trần Mỹ Hoa muốn hỏi chuyện về kẹo hồ lô, thế nên giải thích trước, “Kẹo hồ lô phải về nhà mới làm được, Mỹ Mỹ chờ thêm một lát nữa được không?”

Trần Mỹ Hoa khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm gốc cây quế ở gần cửa nhà mình, kề sát vào lỗ tai Phương Lạc Dao thì thầm: “Bên đó có người.”

Phương Lạc Dao ngẩng đầu, đợi đến lúc thấy rõ đối phương là ai thì giật mình vài giây, hai hàng lông mày dần dần cau lại.

***

Sau khi Lâm Mộ thi đại học xong, có đến hơn một nửa thời gian đều ở bên nhà Lục Nhung. Lâm Triều thi đấu xong rồi, hiện đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, lúc ban ngày cũng thấy buồn chán muốn ra ngoài chơi. Giải thi đấu lần này vất vả lắm cô mới chiến thắng được Thôi cửu đoạn, nhưng đến trận cuối của vòng chung kết lại thua Dục Tiểu Thanh cùng đội nửa mục, cũng lần đầu tiên đạt thứ hạng trong giải đấu quốc tế, sau khi trở về nước trực tiếp nhảy hai đoạn, trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp trẻ tuổi nhất đội Giang Tô.

【 Không thể cứ hạng hai hoài như vậy. 】 Lâm Triều tự cảnh tỉnh chính mình 【 Lần tới Nongshim Cup phải đoạt hạng nhất mới được.】

Lâm Mộ đạp xe, Lâm Triều ngồi ở yên xe sau, cứ mỗi lần chị gái múa tay ra dấu cậu đều phải dừng lại ngoái đầu dòm một cái, tranh thủ thời gian chờ đèn xanh đèn đỏ, Lâm Mộ nhìn cô ra dấu đáp lại【 Cần gì gấp dữ vậy, từ từ cũng sẽ được mà. 】

Lâm Triều lắc đầu:【 Kha Khiết ở tuổi chị đã quét ngang toàn bộ các giải đấu rồi. 】

Lâm Mộ:【 Chị cũng đâu có kém bao nhiêu đâu 】Cậu nghĩ một lát, hỏi【 Chị tính đi Bắc Kinh chơi cờ hả? 】

Từ lúc bắt đầu học chơi cờ đến giờ, Lâm Triều vẫn chỉ tôi luyện cờ cùng các danh sư ở các kỳ viện quanh vùng Giang Chiết Hỗ (Giang Tô, Chiết Giang và Thượng Hải), nhưng Trung Quốc đất rộng người đông, giới cờ vây lại rất sâu xa mà rộng lớn, ở Bắc Kinh Quảng Đông có vô số danh sư cùng danh môn, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, mỗi năm đều chỉ có thể gặp được vài lần trong các giải đấu mà thôi.

【 Chị tính đi bái kiến thầy Niếp 】 Lâm Triều vươn ngón tay ra dấu thủ ngữ【 SFC lần này thầy ấy là một trong các thầy dẫn dắt đội ngũ, dạy chị rất nhiều điều.】

Lâm Mộ vô ý thức hỏi lại: 【 Đi một mình?】

Lâm Triều liếc đối phương một cái:【 Chị lớn tới ngần này tuổi rồi, chẳng lẽ cứ phải để ba kè kè theo hoài? 】

Lâm Mộ rất muốn đáp lại, chị như vậy đương nhiên là cần có người đi theo rồi, nhưng lại sợ lời này của mình làm tổn thương chị gái, vẻ mặt bất giác tỏ ra chần chừ do dự. Lâm Triều tất nhiên biết rõ em trai mình suy nghĩ cái gì, lập tức nhanh chóng ra dấu nói:【 Chị biết em sợ cái gì, sợ chị nghe không được đúng không?】

Lâm Mộ thở dài, cũng sắp đến nhà Lục Nhung, nên cậu nhảy phát xuống xe dẫn bộ:【 Đây không phải vấn đề nhỏ đâu, nếu không có ai ở bên cạnh chị, lỡ như trong giao tiếp thường ngày xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?】

Lâm Triều bĩu môi, hiếm thấy không hề phản bác lại em trai mình, dù sao lời Lâm Mộ nói cũng không sai, bản thân cô cũng không có cách nào giải quyết vẹn toàn vấn đề này. Còn chưa nghĩ ra được lời nào đối đáp lại với Lâm Mộ, tầm mắt hơi thoáng lướt nhìn một cái, liền đột ngột dừng lại ở giữa không trung.

Cô lập tức gõ gõ cánh tay mình, níu lấy tay áo Lâm Mộ:【 Nhìn bên kia xem, hình như là Mỹ Mỹ phải không? 】

Lâm Mộ theo hướng tay Lâm Triều chỉ nhìn qua, lập tức thấy được Phương Lạc Dao đang đứng chắn trước mặt Trần Mỹ Hoa, sắc mặt hết sức khó coi cau mày nhìn chằm chằm hai người một nam một nữ đứng ở đối diện, cả ba người giống như đang cãi cọ cái gì đấy, người đàn ông bên kia đột nhiên vươn tay, tính túm lấy Trần Mỹ Hoa.

Lâm Mộ cảm giác đầu mình giống như bừng lên máu nóng, không nói một lời lao qua bên kia.

“Buông tay!” Cậu duỗi tay tóm lấy cổ tay người đàn ông kia, Lâm Triều theo sau cũng ôm lấy Trần Mỹ Hoa, vẻ mặt cảnh giác nhìn hai người đối diện.

Người đàn ông nọ chắc cũng không ngờ có người đến giúp đỡ, hắn sửng sốt một cái chớp mắt, lập tức nổi giận hô lên: “Mày là đứa nào!?”

Lâm Mộ nghiến răng nói: “Câu đấy tôi hỏi ông mới phải, ai cho ông đụng vào bà nội của tôi hả!?”