Ngày đầu tiên năm mới, Lục Nhung phải ghé bệnh viện lấy thuốc cho Trần Mỹ Hoa, bởi vì có quen biết với bác sĩ, cũng gọi điện báo từ trước, cho nên đi sớm một chút đỡ phải xếp hàng.
Trần Mỹ Hoa không thích dậy sớm, thế cho nên dọc theo đường đi đều khóc lóc ầm ĩ, Lục Nhung dỗ kiểu gì cũng không được, đến tận bệnh viện mà bà vẫn còn khóc.
Lục Nhung dỗ riết, cuối cùng tự mình cảm thấy buồn cười. Trần Mỹ Hoa đang ngồi, cậu liền nửa quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn bà nội: “Vì sao Mỹ Mỹ không vui?”
Trần Mỹ Hoa khóc thút thít: “Mỹ Mỹ còn chưa nằm mơ xong.”
Lục Nhung hỏi: “Mỹ Mỹ mơ thấy cái gì?”
Trần Mỹ Hoa nói: “Mỹ Mỹ mơ thấy đang ở trong vườn hoa với Mộ Mộ, xung quanh hoa nở rất rất nhiều, rất rất đẹp, Mộ Mộ hái hoa đan thành cái vòng hoa, đội lên đầu Mỹ Mỹ.”
Lục Nhung ngẫm nghĩ, nói: “Vậy đi ha, Mỹ Mỹ đi lấy thuốc với cháu trước, sau khi lấy xong chúng ta sẽ đi mua hoa, đan cho Mỹ Mỹ một cái vòng hoa, chịu không?”
Trần Mỹ Hoa không hài lòng: “Không cần, muốn Mộ Mộ làm cơ.”
Lục Nhung chỉ phải bảo: “Vậy lấy xong thuốc rồi, chúng ta đi tìm Mộ Mộ, chịu không?”
Dỗ người già cũng chẳng khác gì dỗ trẻ nhỏ, nói chung trước mọi việc đều phải nhét vào một cái điều kiện đi lấy thuốc, nghe chẳng khác gì đang mặc cả trả giá.
Trần Mỹ Hoa vẫn không vui, nhưng rốt cuộc vẫn đi theo Lục Nhung xếp hàng. Trong bệnh viện dần dần đông người, Lục Nhung kéo Trần Mỹ Hoa đứng bên cạnh, sợ bà lạc mất.
Lấy xong thuốc, sau đó đi gặp vị bác sĩ quen, lại vừa dỗ vừa gạt làm xong kiểm tra lệ thường cho Trần Mỹ Hoa, tới tới lui lui suốt đến giữa trưa mới chấm dứt, bà nội cũng không còn tâm trạng nhắc đến Lâm Mộ hay là đan vòng hoa nữa, cả người ỉu xìu ủ rũ ngồi trên ghế.
Lục Nhung lại dỗ bà: “Mỹ Mỹ muốn ăn cái gì?”
Trần Mỹ Hoa bĩu môi không muốn nói chuyện, Lục Nhung lại hỏi: “Mỹ Mỹ có đói không?”
Trần Mỹ Hoa suy nghĩ thật lâu, mới nói: “Muốn ăn Pizza Hut.”
Lục Nhung cũng không phản đối, chỉ cần Trần Mỹ Hoa chịu ăn thì thế nào cũng được, cậu cất kỹ thuốc và sổ khám bệnh, sau đó dẫn bà nội ra ngoài chuẩn bị đi ăn, nào ngờ trong lúc chờ pizza được bưng lên bàn thì bất ngờ nhận được điện thoại của Chung Hòa.
“Em đang ở đâu?” Không có đứa học sinh nào lại đi lưu số điện thoại của hiệu trưởng, Lục Nhung mới đầu còn tưởng là điện thoại quảng cáo, bởi nên khi nghe thấy giọng của Chung Hòa vang lên, cả người đều hoảng hốt.
Chung Hòa hết sức nghiêm túc hỏi lại một lần: “Em đang ở đâu?”
Lục Nhung trầm mặc một lát, mới nói: “Ở bệnh viện phụ số 1…”
Chung Hòa: “Dẫn bà nội đi khám bệnh à?”
Lục Nhung “Dạ” một tiếng.
Chung Hòa: “Đọc địa chỉ cho tôi, chốc nữa tôi tới gặp em.”
Lục Nhung cũng không to gan lớn mật đến nỗi dám cúp điện thoại của Chung Hòa, thế nên nửa tiếng sau, Chung Hòa liền xuất hiện, ngồi ở đối diện hai bà cháu, vẻ mặt hết sức nghiêm túc nhìn Lục Nhung.
“Nghe bảo em tính thôi học?” Chung Hòa hỏi thẳng vào vấn đề.
Việc này Lục Nhung cũng không tính lừa gạt hay giấu diếm, chỉ hơi chần chừ một lúc, liền gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Chung Hòa khẽ cau mày, diện mạo của ông vốn có chút khắt khe, thế nên mỗi khi biểu hiện ra vẻ không hài lòng thì cái sự “khắt khe” kia lại nặng hơn vài phần.
“Sức khỏe của bà nội em thế nào rồi?” Chung Hòa bỗng hỏi, “Một mình em chăm sóc bà có xuể không?”
Lục Nhung: “Tạm thời vẫn ổn.” Cậu dừng một lát, lại nói, “Tình trạng của bệnh nhân Alzheimer càng về sau sẽ càng nghiêm trọng, cho nên em không tính tiếp tục dẫn theo bà đi học nữa.”
Chung Hòa hít sâu một hơi, đưa tay ấn ấn giữa trán, nói: “Em muốn thôi học, tính thôi mấy năm? Một năm hay hai năm, hay là năm năm mười năm?”
Lục Nhung không đáp.
Chung Hòa hỏi: “Em thật sự tính không đi học nữa sao? Không tính thi đại học sao?”
Lục Nhung im lặng cúi đầu, lát sau mới lên tiếng: “Hiện tại em không có cách nào nghĩ đến những việc này.”
Giọng của Chung Hòa bỗng trở nên kích động: “Đó là tương lai của em, em không nghĩ tới nó thì ai sẽ nghĩ đây!?”
Lục Nhung chầm chậm ngước mắt lên, khóe môi khẽ gợn gợn, giống như muốn cười.
Cậu nói: “Em của hiện tại, có nhìn thấy tương lai nào đâu.”
Trong tiệm Pizza Hut có hơi ồn ào, phục vụ bưng bánh pizza đưa đến bàn, Trần Mỹ Hoa không biết làm sao ăn, Lục Nhung giúp bà xé bánh ra, sau đó đút cho bà ăn từng chút từng chút một.
Mà dù vậy, bà nội cũng không phải ngoan ngoãn ngồi ăn, chỉ cần thấy mấy cái không muốn ăn, sẽ lập tức giơ tay giật lấy, vứt nó qua một bên.
Chung Hòa nhìn mấy mẩu bánh pizza bị vứt lung tung bừa bãi trên bát đĩa trước mặt, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Lục Nhung thật lâu.
Mà đối phương giống như đã quá quen với điều này, vừa dỗ vừa dụ, đút ăn, chùi miệng, lau dọn, một loạt động tác có bài có bản, tựa như một thói quen được mài giũa hình thành sau trăm ngàn lần trải qua.
“Nếu như học kỳ sau em còn muốn tiếp tục đến trường, tôi sẽ xếp riêng một giáo viên chuyên môn theo giúp em với bà nội lúc ở trường.” Chung Hòa nhìn Trần Mỹ Hoa, bỗng nói như vậy.
Lục Nhung có chút giật mình, ngước lên nhìn Chung Hòa.
“Đừng nói mấy lời như không thể đi học, phải thôi học đấy nữa.” Vẻ mặt của Chung Hòa vô cùng bình tĩnh, ông nói, “Mong muốn ban đầu của tôi khi thành lập ngôi trường này, là để cho những đứa trẻ như em có thể giống bao học sinh bình thường khác, được đến trường học tập, tiếp thu kiến thức, thi vào đại học, để về sau có được một tương lai khá khẩm.”
Lục Nhung hé miệng, giống như tính nói cái gì đó, nhưng bị Chung Hòa giơ tay ngăn cậu lại.
“Có lẽ em sẽ nghĩ, tôi là một người lớn, tôi không phải em, tôi không thể đứng ở vị trí của em mà suy nghĩ, lại đi nói ra những lời hống hách như vậy.”
Chung Hòa đưa tay đẩy mắt kính, nhẹ giọng nói: “Thôi coi như vì tôi lớn hơn em mấy chục tuổi, nên mới mặt dày hống hách như thế đi.”
“Đừng vội bỏ cuộc nhanh như vậy, hãy suy nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn một chút.” Chung Hòa nói, “Đừng tự mình đè nặng lên vai toàn bộ mọi thứ như thế, đừng bảo mình không có tương lai, cuộc đời em không nên như vậy.”
Sau khi dùng bữa xong, Chung Hòa đến quầy trả tiền, Lục Nhung hiếm thấy không có từ chối, cả ba người im lặng rời khỏi tiệm Pizza Hut, trước lúc Chung Hòa rời đi, còn cố ý lặp lại lời đề nghị lúc nãy của mình.
“Nếu như em cần dùng tiền, tôi có thể đứng ra làm người bảo đảm xin vay giúp em.” Ông khựng lại một chút, sau đó bổ sung, “Với cả vấn đề giáo viên hỗ trợ nữa, tôi với Sở Lâm có thể sắp xếp bố trí một người, giúp đỡ em trông coi bà nội khi em đi học.”
Lục Nhung giống như không biết phải nói cái gì, im lặng thật lâu, cuối cùng lời duy nhất có thể nói chỉ có “Cảm ơn”.
Chung Hòa sợ nam sinh này còn băn khoăn lo nghĩ, liền thêm số điện thoại của Sở Lâm vào di động Lục Nhung: “Nếu gặp vấn đề gì cứ trực tiếp gọi cho cô Sở, cô ấy sẽ giúp em, nếu thấy trong lòng lo lắng hay suy nghĩ, cứ nói ra hết với cô ấy.”
Lục Nhung gật đầu.
Chung Hòa thấy nam sinh nghe vào lời của mình, rốt cuộc thở ra một hơi nhẹ nhõm, buổi tối bởi vì có tiệc phải tham dự, nên ông cũng không thể đưa Lục Nung trở về, chỉ đành tạm biệt rời đi trước.
“Đừng có nghĩ đến chuyện thôi học nữa đó, nghe chưa.” Chung Hòa nói lời sau cuối, “Dù trời có sập xuống cũng còn đám người lớn chúng tôi vươn vai chống đỡ, mọi thứ tồi tệ tới đâu rồi cũng sẽ đến lúc trôi qua, đúng không?”
***
Mới được nửa đường thì Trần Mỹ Hoa không chịu đi nữa, Lục Nhung đành phải ngồi xuống cõng bà lên lưng.
Trên đường hai người trở về đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, lúc này bà nội sực nhớ tới cái vòng hoa cài đầu của mình, liền om sòm đòi mua, Lục Nhung đành phải cõng bà vào lựa hoa.
Chọn được vài đóa, Lục Nhung bỗng nhận được tin nhắn của Lâm Mộ.
Nam sinh chụp một tấm ảnh hoa baby gửi qua.
Lâm Mộ trả lời rất nhanh: “Mỹ Mỹ muốn đan vòng hoa sao?”
Lục Nhung: “Ừm, cậu còn đang học à?”
Lâm Mộ: “Sắp xong rồi, cậu tới tìm tớ nhá?”
Lục Nhung trả lời một câu: “Ừ.”
Cậu đi thanh toán tiền hoa, sau đó cõng bà nội trên lưng tiếp tục đi bộ trên đường.
“Chúng ta đi đâu?” Trần Mỹ Hoa lắc lư chân, vui vẻ hỏi.
Lục Nhung cũng không quay đầu lại, trả lời: “Mỹ Mỹ muốn đan vòng hoa mà đúng không, chúng ta đi tìm Lâm Mộ.”
Trần Mỹ Hoa: “Mộ Mộ thật sự sẽ đan vòng hoa cho Mỹ Mỹ sao?”
Lục Nhung nói: “Thật, chúng ta sắp được gặp cậu ấy rồi.”
Trần Mỹ Hoa nghe thế, tâm tình vui sướng vô cùng, lắc lư ở sau lưng Lục Nhung ê a hò hét, Lục Nhung đưa tay đỡ mông của bà, sợ bà nội té ngã, nhưng cũng không tức giận, chỉ bất đắc dĩ nói: “Mỹ Mỹ ngoan một chút.”
Trần Mỹ Hoa ôm cổ cháu mình, im lặng một lát, bỗng kề sát lỗ tai cậu nhẹ giọng hỏi: “Nhung Nhung, cháu sắp khai giảng rồi đúng không?”
Lục Nhung dừng bước.
Trần Mỹ Hoa tiếp tục nhỏ giọng hỏi: “Nhung Nhung, bà nội có để dành tiền cho cháu đó, sau này cháu sẽ có thể vào đại học, cháu có vui không?”
Lục Nhung không có trả lời bà là mình có vui hay là không, nam sinh đứng yên lặng tại chỗ, đầu cúi thấp. Trần Mỹ Hoa như nửa tỉnh nửa mê, bà vươn đầu ra, nhìn thấy dưới chân Lục Nhung chẳng hiểu sao lại xuất hiện vài vết thấm nước, giống như sắp sửa tích tụ thành một vũng nước nho nhỏ…
_________________