Thấy thái độ hống hách của Độc Cô Minh, mấy đệ tử Bạch Vân Tông rất tức giận, một đệ tử khác tu vi Đạo Huyền lục giai liền bước lên, đây cũng là một trong những đệ tử mạnh mẽ nhất trong đám Bạch Vân Tông lần này.

Vị đệ tử này vừa bước lên, lộ ra âm nhu nói.

"Để ta đấu cùng ngươi."

"Hừ.

Đến đi."

Độc Cô Minh nhếch môi khinh thường, còn không nhiều lời đã cùng đệ tử kia giao đấu, nhưng lần nữa lại chỉ một đao vị đệ tử kia liền bay xuống đài với vết thương càng thêm khủng bố, cơ thịt bị cắt để lộ cả phần xương sườn, trông như sắp hấp hối.

Hầu Túc Tinh nhìn thấy đệ tử của bản môn bị thương gần chết vô cùng tức giận.

"Các ngươi quá độc ác..."

"Không thể trách...!Ai nghĩ đệ tử Bạch Vân Tông lại yếu kém như vậy."

Diên Hào lần này thể hiện rõ ràng thái độ khinh thường, Hầu Túc Tinh dường như hai mắt muốn đỏ lên chỉ ra ngón tay run rẩy.

"Bích Hải tông các ngươi được lắm."

Còn phần Độc Cô Minh tỏ ra vô cùng uy phong, hai mắt nhìn đệ tử Bạch Vân tông một cái rồi nói tiếp.

"Các ngươi còn có ai."

Lần này đệ tử Bạch Vân Tông trở nên im lặng, ngay cả Đạo Huyền lục giai còn không chịu nổi một kích thì đi lên chẳng phải là chịu chết, không chỉ mất mặt còn có thể mất mạng.

Thấy sĩ khí bên mình tụt giảm, Hầu Túc Tinh sắc mặt khó coi, cả người âm trầm đến đáng sợ, đây là lần đầu lão cảm thấy mất hết mặt mũi đến vậy.

Độc Cô Minh thấy không ai còn dám lên liền khinh thường mà cười.

"Hóa ra Bạch Vân tông các ngươi cũng chỉ có vậy...!Ngay cả một đao của ta cũng không chịu được."

"Ta lên."

Người lên tiếng không ngờ là Diệp Trân Y, nàng lúc này đã thể hiện rõ thái độ kiên cường không chịu phục, cũng không có sợ hãi, nắm một thanh trường kiếm tinh xảo phẩm chất cũng là Hoàng cấp trung phẩm.

"Trân Y, đừng làm rộn.

Ngươi làm sao có thể thắng.

Hầu Túc Tinh lần này đã hoàn toàn chuyển sang sợ hãi, lo lắng, tay còn muốn cản nàng lên sàn đã thấy một thiếu niên đứng chắn trước mặt, người này chính là Dạ Khinh Ưu.

Hắn cười tủm tỉm, mắt không ngừng chớp di chuyển một vòng quanh đám đệ tử Bạch Vân Tông.

"Lão không kêu đám đệ tử lên sàn mà bảo nàng xuống chẳng phải là đang tự đánh mặt Bạch Vân tông sao."

"Tiểu tử ngươi là ai...!Biết gì mà nói..."

Hầu Túc Tinh rất tức giận khi thấy ngay cả một tiểu bối vô danh còn muốn làm mất mặt mình, đã không còn giữ vẻ vui cười như lần đầu gặp, ngay lập tức Dạ Khinh Ưu đã ngừng cười, khuôn mặt không lộ ra sự tức giận chỉ có một loại cảm giác mờ mịt làm người khác nhìn không thấu hắn đang nghĩ gì.

Thấy tiểu tử này không trả lời, Hầu Túc Tinh còn nghĩ Dạ Khinh Ưu đã bị dọa sợ, ánh mắt hiện lên sự khinh miệt.

Đúng lúc này từ trong đám đông đi ra một người, là một thiếu niên tuổi đôi mươi, thần thanh khí sảng, mặc một bộ thanh y đạm bạc bước tới gần chỗ đám người Bạch Vân Tông, Hầu Túc Tinh nhìn liền nhận ra ngay là ai, kinh ngạc mà hô.

"Lâm Thiên...!Sao ngươi ở đây."

"Hầu thúc..."

Lâm Thiên rất nhún nhường chắp tay, bởi vì trong môn hắn được Hầu Túc Tinh giúp đỡ khá nhiều.

Hầu Túc Tinh rất hưởng thụ gật đầu, nhưng hiện cũng không còn đặt Lâm Thiên cao như lúc đầu đơn giản Lâm Thiên đã bị đuổi khỏi Bạch Vân Tông.

Lâm Thiên không nói gì thêm, mắt hướng lên chỗ Độc Cô Minh mà hỏi.

"Ngươi muốn khiêu chiến đệ tử Bạch Vân Tông."

"Thế nào...!Ngươi cũng là đệ tử của Bạch Vân Tông."

Độc Cô Minh mới chuyển mắt sang Lâm Thiên, khi thấy Lâm Thiên chỉ mới là Đạo Huyền bát giai đã không còn quá coi trọng.

Lâm Thiên cũng vậy, như chưa từng để Độc Cô Minh làm đối thủ.

"Ta dù không còn là đệ tử Bạch Vân Tông nhưng nói thế nào đó cùng từng..."

"Hai tên nhiều lời, còn không mau đánh."

Còn không để Lâm Thiên và Độc Cô Minh thoại hết lời đã bị Dạ Khinh Ưu cắt ngang, hắn kéo Diệp Trân Y lại, nắm chặt tay nàng không để nàng chạy tới chỗ Lâm Thiên, còn bản thân thì đang chờ đợi cả hai tên này mau mau đánh.

Lâm Thiên kịp nhận thức có một nam tử nắm tay tiểu sư muội của mình, ngay lập tức đã nộ khí xung thiên, rút ra một thanh đạo kiếm chỉa thẳng vào Dạ Khinh Ưu, điên cuồng xông tới.

"Thả tay tiểu sư muội ra."

"Hừ.

Ngu ngốc."

Dạ Khinh Ưu thầm chửi một câu, sau đó thể hiện diễn kỹ bản thân, hắn tỏ ra vô cùng hoảng hốt choáng váng lùi lại, lại không khiến Lâm Thiên chút nào ngừng tay, mắt thấy mũi kiếm sắp đâm trúng Dạ Khinh Ưu thì bỗng nhiên đột ngột đổi hướng đâm vào ngực Diệp Trân Y ở bên cạnh, ngay tức thì máu từ ngực nàng chảy ra thấm ướt áo trung, mũi kiếm sắc bén như muốn lấy đi một nửa tính mạng của nàng.

Diệp Trân Y thật có chút không dám tin, nàng cũng là ngờ nghệch khi thấy Lâm Thiên đột ngột xuất hiện, còn muốn đến nói chuyện lại bị Dạ Khinh Ưu nắm tay kéo lại, nàng mới ý thức sợ Lâm Thiên hiểu lầm muốn giãy tay Dạ Khinh Ưu ra.

Dù không bài xích nam tử yếu đuối này nhưng lại không có quá nhiều tình cảm, nên không muốn lộ ra quan hệ quá gần gũi, đặc biệt là trước mặt Lâm Thiên.

Nàng lời còn chưa nói kịp tiếp tục lại thấy Lâm Thiên đâm tới phía nàng, sau đó không ngờ hắn đâm nàng.

Hắn làm như vậy có phải vì hận nàng quen thân với nam nhân khác, đây là ý nghĩ sau cùng của Diệp Trân Y.

"Dừng tay."

Dạ Khinh Ưu kinh hoảng, lao tới hai bàn tay trần nắm trên lưỡi kiếm nhìn giống như không cho Lâm Thiên đâm sâu vào, ngay sau đó trên tay hắn xuất hiện từng vết cắt sâu hoắm dọa người, máu đỏ qua vết cắt từng đợt chảy ra nhỏ giọt trên đất.

"Không...!không phải ta..."

Lâm Thiên run tay nhìn vào lưỡi kiếm đâm sâu vào trong ngực vị sư muội, đã không còn tỉnh táo để hiểu rõ đây là cái chuyện gì, chính hắn tự dưng lại không thể tự do điều khiển kiếm ý phát ra, trong giây lát lại đâm nhầm đối tượng.

Hắn vội vã buông tay kiếm ra, hoảng hốt lùi ra từng bước lẩm nhẩm.

"Tại sao...!Ta..."

"Lâm Thiên, được lắm.

Tên nghịch đồ này..."

Hầu Túc Tinh nhìn thấy Diệp Trân Y bị Lâm Thiên đâm một kiếm, dữ tợn gằn lên nắm tay to co lại, không gian xung quanh như bị méo mó, phát ra mấy luồng dị quang, đấm ra một quyền mạnh mẽ nhắm vào Lâm Thiên.

"Hầu thúc...!ta không..."

"Câm mồm."

Giờ có nói gì cũng khó ai tin, mắt thấy một chưởng sắp hướng tới mình, Lâm Thiên không muốn bó tay chịu chết, thân pháp chuyển động né sang một bên, vừa né vừa thanh bạch.

"Hầu thúc...!Trước tiên nên chữa trị cho tiểu sư muội đã..."

"Hừ..."

Hầu Túc Tinh cũng thu tay, hiện còn chưa vội, nhanh chóng chuyển sang bên cạnh Diệp Trân Y kiểm tra, sau một phút bình tĩnh lão cũng nhận ra tình hình có chút kỳ quái.

Độc Cô Minh nhìn vậy cũng thật không ngờ tới, nhìn Lâm Thiên cười lạnh.

"Tiểu tử ngươi được lắm.

Còn dám đả thương nữ nhân của ta."

"Tiểu sư muội từ khi nào trở thành của ngươi."

Lâm Thiên đang hoảng loạn còn nghe lời châm chọc của Độc Cô Minh liền sinh ra tức giận, lao lên đem ra một thanh kiếm khác xuất ra kiếm ý vô tận, lực lượng bén nhọn lại vừa mạnh mẽ.

Độc Cô Minh ánh mắt co rụt, cảm giác ngoài ý muốn vung ra đại đao chém ra 7 đạo thải quang, khí thế bàng bạc cũng sắc bén không kém, nhưng về ngộ ý với đao bản thân còn kém Lâm Thiên đến vài bậc.

Kết quả Độc Cô Minh bị đẩy lùi ra vài trượng, cơ thể đau đớn, ngực nhộn nhạo, đao trong tay suýt chút không cầm được.

Hắn không thể tin mà nhìn Lâm Thiên, rõ ràng là cảnh giới hắn vẫn cao hơn nhưng hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Lâm Thiên vẫn chưa dừng tay, trường kiếm đâm thẳng, như âm thanh xé gió rát tai làm Độc Cô Minh vô cùng dè chừng, quyết định ra tay toàn lực, không chút bảo toàn.

Keng...

Âm thanh giao thoa của binh khí vang vảng xung quanh, mấy khán giả ngồi coi náo nhiệt lập tức né ra sợ bản thân dính chiêu.

Kết thúc màn va chạm, kết quả Độc Cô Minh liền bại, bản thân bay ngã xuống đài, hai mắt trắng dã, nội thương nghiêm trọng.

Diên Hào sợ hãi vội chạy tới bên cạnh, lấy ra đan dược cho Độc Cô Minh uống.

Qua vài hơi thở thấy kỳ lạ, Diên Hào kiểm tra lần nữa, mới thấy bên trong cơ thể Độc Cô Minh nội tạng đã bị cắt nát vụn, mặt lão liền biến, càng thêm dữ dằn mà nhìn vào Lâm Thiên.

"Ngươi vậy mà dám giết hắn."

"Hừ...!Ai bảo hắn quá yếu."

Lâm Thiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn, dù hắn ra tay không có nương tay nhưng vẫn không thấy đủ để lấy tính mạng của Độc Cô Minh.

"Lại dám giết đệ tử thân truyền của Bích Hải Tông ta, lập tức đền mạng đi.

Diên Hào còn không thèm giữ khí khái trưởng bối, nói liền ra tay không nương tay, nói sao lão cũng là Địa Huyền tứ giai cao hơn Lâm Thiên hai đại cảnh giới, dù hắn có yêu nghiệt cỡ nào bị lão đánh trúng cũng chắc chắn chết.

Đúng lúc này Hầu Túc Tinh liền phóng ra vận huyền công cùng Diên Hào đối chọi, thế bất thắng thua bắt buộc Diên Hào phải dừng tay, tức giận mà nói.

"Hầu Túc Tinh, ngươi đây là có ý gì..."

"Ý gì, là trưởng bối mà ra tay với một hậu bối ngươi không thấy mất mặt à."

Hầu Túc Tinh cười lạnh, mắt ngoài ý muốn nhìn Lâm Thiên thở dài, lão cũng chỉ có thể giúp tới đây, nếu Bích Hải tông còn muốn làm lớn thêm còn lại chỉ có thể phụ thuộc vào vận khí Lâm Thiên.

Diên Hào vẫn không hề muốn buông tha Lâm Thiên, gằn từng chữ phẫn nộ.

"Hắn đã đả thương môn đệ của ngươi mà ngươi còn cố bao che.

Có phải ngươi cố tình chống đối ta..."

"Ta không hề có ý bao che ai cả.

Ta chỉ..."

Lời chưa dứt thì Hầu Túc Tinh đã cảm thấy đau đớn từ tâm khảm, còn không có ý thức rõ đã đứng im một bên, quay qua chỉ thấy thoáng một bóng đen dường như có người ra tay với lão.

Còn Diên Hào thấy đối phương đứng im như vậy, không biết là sao nhưng đây lại là cơ hội, nên lão không nói nhiều hướng về Lâm Thiên đánh tới.

"Súc sinh, để xem còn có ai có thể bao che cho ngươi."

Lâm Thiên giờ mới nhận thức rõ vấn đề, hắn cũng không thể lên tiếng phủ nhận, đành phải tìm mọi cách đối kháng, ngay lập tức từ trong cơ thể hắn toát ra từng đợt hỏa năng nóng cháy, hỏa linh hùng hậu bị tiềm ẩn sau một chưởng nhìn như vô thức vung ra của hắn.

Uỳnh...

Diên Hào sử dụng Đại Liệt Chưởng chí cương chí hỏa, nghĩ có thể một chưởng đánh chết Lâm Thiên nhưng không ngờ chính bản thân lại bị phản phệ, toàn thân như bị đốt cháy, nhanh sau đó lão đã lùi lại mau ngồi xuống mà tự chữa trị.

Còn Lâm Thiên dù bị đánh bay ngã ra đất nhìn có chút chật vật nhưng lại không hề bị thương nặng.

Dạ Khinh Ưu hai mắt sáng lên nhìn Lâm Thiên, mỉm cười trong lòng.

"Quả nhiên thần ấn là do Lâm Thiên lấy đi."