Suy nghĩ thế nào thì Viktor cũng không có nghĩ tới là do tướng Hồng Anh quá dũng mãnh. Lúc trước Ỷ Thiên chạy tới cũng không có nói là hắn bị tướng địch đả bại. Lấy lý do thương thế lúc giao chiến cùng Yugi tái phát nên không tiện xuất chiến. Ỷ Thiên là một trong ba hổ tướng số một dưới trướng Viktor. Hắn cũng không muốn ở trước mặt chủ tướng tỏ ra yếu thế hơn hai tướng còn lại.
Mà lý do quan trọng hơn cả là hắn biết rõ. Bên cạnh Viktor còn một tuyệt đại cao thủ chưa có ra tay. Kẻ này chức vụ chỉ là tướng phụ trách đội quân cầm kích hầu cận của chủ tướng. Nhưng võ công thì lại vô cùng lợi hại. Dù là chủ tướng Viktor đối đãi với hắn cũng là vô cùng khách sáo. Tên hắn là Đại Trù - cao thủ huyền bí số một của Cổ Thành Cổ An.
Đại Trù tuổi trạc ba mươi, vẻ mặt lúc nào cũng lãnh cảm. Ỷ Thiên chưa bao giờ nhìn thấy kẻ này cười. Hắn lúc nào cũng kè kè bên cạnh chủ tướng Viktor. Hắn không thiết lập quan hệ với bất cứ tướng lãnh Babyliona nào khác. Dù vài lần Ỷ Thiên cố ý bắt chuyện, đáp lại hắn chỉ là vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt băng lãnh. Ỷ Thiên cũng không thích kẻ này. Nhưng từ thái độ của Viktor hắn biết đây không phải là kẻ mà mình có thể trêu chọc vào.
Lúc này Đại Trù đang đưa ánh mắt chăm chú quan sát tên tướng địch trẻ đang giao chiến. Viktor quay lại cất giọng có phần dịu xuống.
- Đại Trù thấy tên cầm song kích kia võ công thế nào?
- Không tệ!
- Được ngươi đánh giá là không tệ thì võ công của hắn chắc rất khá! Ngươi có thể thu thập hắn được không?
Đại Trù không nói không rằng thúc mạnh vào hông ngựa tiến ra. Chiến mã cất cao bốn vó lao thẳng đến phía Hồng Anh như một cơn lốc. Trên lưng ngựa hắn huy vũ đại đao miệng thét vang như sấm.
- Lũ chuột nhắt tất cả tránh hết ra cho ta!
Thái độ quả là ngạo nghễ vô cùng, âm thanh hùng hồn chấn động màng nhĩ lỗ tai người toàn trường.
Đại Trù vốn là một cao thủ ẩn mình không màng thế sự. Trước kia Viktor có ơn với gia sư nên hắn đi theo bảo vệ Viktor ba năm coi như trả ơn. Thân phận hắn cũng không phải giống như những tên bộ tướng khác. Vì thế tuy thái độ hắn ngạo mạn lạnh lùng. Viktor vẫn là đối với hắn vô cùng nể trọng. Chính vì hắn biết kẻ này tính tình tuy cổ quái ít nói, nhưng võ công lại thâm sâu khôn lường. Hắn là một quái nhân vô cùng huyền bí.
Đại Trù kéo ngược đại đao lao đến gần đối thủ khởi phát ra một chiêu dũng mãnh tựa sấm sét.
- Đà Đao Nhất Đoạn!
Ke...e..n...g...T...ạ..p...! Đầu thiết kích bên tay phải của Hồng Anh va chạm cùng đại đao lập tức bị chém đứt bay ra phía xa rớt xuống đất. Xích Thố cũng chùn chân lùi lại một bước. Uy lực của “đà đao nhất đoạn" quả thực bá đạo vạn phần.
Vừa giờ kích bên tay trái Hồng Anh đang phải đón đỡ với Liệt Diễm Thương của Bùi Hồng. Nên chàng chỉ huy động một kích bên phải đón đỡ chiêu thức của Đại Trù. Không ngờ rằng kẻ mới đến này vũ khí không những sắc bén trầm trọng mà phách lực cũng mạnh mẽ đến vậy. Đôi song kích Tàn Huyết này vốn là sư phụ của chàng truyền lại. Tuy không phải thần binh thiên khí gì nhưng cũng là kiên cố vô cùng. Nó đều là thép ròng tinh luyện mà thành, trọng lượng cũng rất lớn. Vì đa số khối lượng tập trung phần đầu kích nên bộ phận tiếp nối có chút khiếm khuyết. Đó cũng chính là lý do chàng gọi nó là song kích Tàn Huyết.
Thế nhưng những kẻ nhìn ra được điều này thì đích thật ánh mắt phải rất tinh tường. Đôi song kích này đã theo Hồng Anh chinh chiến tứ phương, gặt hái không biết bao nhiêu tính mệnh của địch thủ. Vậy mà hôm nay chỉ một chiêu của Đại Trù đã khiến một thanh bay mất đầu kích.
Hồng Anh ánh mắt có chút cảm khái tiếc nuối xoa nhẹ vào thân kích. Sau đó xoay ngược phần cán thương ráp vào thanh kích còn lại. Lập tức đôi song kích lại trở thành một thanh đại kích. Thì ra phía cán của hai thiết kích vốn thiết kế khác nhau. Một thanh có đầu nhọn và một thanh có đai lỗ cơ quan. Khi kết hợp lại ý nghĩa lại thành một vũ khí khác. Chàng giơ cao đại kích lên nói lớn.
- Hồng Anh thành Aryan! Tướng địch báo ra danh tính! Đại kích này không giết kẻ vô danh!
- Đại Trù cổ võ của Cổ Thành Cổ An! Tất cả kẻ khác lui xuống! Ta cũng không muốn lấy đông hiếp ít!
- Tốt! Riêng phần kiêu ngạo này cũng xứng đáng làm đối thủ của ta! Xem chiêu!
Hồng Anh lập tức huy vũ đại kích đánh tới. Đại Trù cũng múa tít đại đao sát nhập đối chiến. Những tướng lãnh Bùi gia khác đưa ánh mắt nhìn nhau. Cuối cùng cũng không có dám tiến tới. Tên Đại Trù này là tỏ thái độ vô cùng rõ ràng. Trong mắt hắn căn bản không có sự tồn tại của những tướng Bùi gia này. Vậy thì cứ để hắn đi tìm chết đi.
Võ công của tên Hồng Anh bọn chúng đều đã kinh qua, cũng không có muốn dây dưa với kẻ này làm gì. Vì thế tất cả tướng lãnh Bùi gia lúc này hướng phía tướng sĩ của hai tướng Hoàng Lan, Mr Quất đánh tới. Nhất thời chém giết tại mặt trận phía này càng thêm dữ dội.
Hồng Anh cùng Đại Trù giao chiến đến thiên hôn độ ám. Đại kích cùng đại đao bay múa rợp trời tựa hai con mãnh long đang gào thét. Đao pháp của Đại Trù bá đạo trầm trọng lại thiên biến vạn hóa vô cùng. Chiêu chiêu đều như muốn lấy tính mệnh tướng địch.
Hồng Anh chiêu thức lại vô cùng đơn giản. Lấy lực lượng phá vạn pháp. Dù chiêu thức của tướng địch biến hóa thế nào chàng cũng ngạnh sanh dùng đại kích cứng rắn phá vỡ.
Trước kia chàng dùng song kích võ công đã thập toàn vô khuyết. Chiêu thức liền lạc kín kẽ vô tồi. Nay chuyển sang dùng đại kích sự lợi hại lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Năm xưa sư tôn của Hồng Anh thấy thiên tư của chàng trác tuyệt. Khi sử dụng đại kích mang sát khí cùng kiêu ngạo quá lớn nên không muốn chàng dùng nó. Ông liền khuyên chàng dùng song kích để hóa giải sát tâm. Dần bước tới cảnh giới chí cao của người luyện võ. Hồng Anh hiểu thấu suy nghĩ của sư tôn nên nghe theo lời ông chuyển sang dùng song kích.
Khi đó chàng mới chỉ là một thiếu niên nên tâm trí còn chưa kiên định. Sử dụng vũ khí sát khí quá nặng sẽ rất dễ sa vào ma đạo. Thế nhưng tuế nguyệt đổi dời, chàng thiếu niên trên núi năm xưa nay đã trở thành một vị tướng quân kiêu hùng một phương. Tâm trí cũng là vững vàng như thái sơn. Dù có sử dụng Đại kích cũng không còn sợ ảnh hưởng gì tới tâm cảnh nữa cả.
Thế nhưng từ trước đến giờ, cầm quân chinh chiến sa trường cũng chưa có đối thủ nào đáng để Hồng Anh phải sử dụng nó. Chỉ đôi song kích Tàn Huyết chinh chiến tứ phương đã không có đối thủ. Đại Trù chính là tướng đầu tiên khiến chàng phải dùng đến nó.
Đại Trù càng đánh càng cảm thấy kinh ngạc. Lúc trước hắn quan sát kẻ này dùng song thiết kích đã cảm thấy rất lợi hại rồi. Dưới trướng đại tướng Viktor cao thủ như mây. Nhưng theo suy nghĩ của hắn không có kẻ nào xứng tầm làm đối thủ của kẻ này. Chỉ có Đại Trù hắn mới có đủ bản lãnh thu thập được.
Thế nhưng khi giao chiến rồi hắn mới biết mình vẫn là đánh giá sai thực lực đối thủ. Hồng Anh dùng đại kích còn lợi hại hơn dùng song kích rất nhiều. Bá lực truyền tới mỗi khi va chạm khiến cánh tay cầm đao của hắn cũng phải run lên từng hồi. Lực tay mạnh mẽ đến nhường này là lần đầu tiên Đại Trù gặp phải. Dù là sư phụ hắn năm xưa cũng khó có thể so sánh được.