Máu tươi từ trên bả vai của Độc Cô Vô Song, bắt đầu hóa thành chuỗi bị trái tim ở bên cạnh hấp thụ. Chỉ thấy, theo từng tấc huyết nhục được mọc ra. Trái tim rung động cũng liền càng thêm lợi hại.

Một khắc huyết nhục hoàn toàn bao phủ phần đầu của nó. Khỏa tâm này liền bắt đầu tỏa ra hồng quang, chiếu xạ lên thẳng thương khung. Vô số huyết vụ ẩn chứa oán khí trùng thiên trên bầu trời lúc này, cũng nhanh chóng chui vào trong nó, phảng phất là muốn cùng nó hòa lại làm một.

"Ha ha ha...Ha ha ha...Rất tốt...rất tốt..." Sắc mặt có phần vặn vẹo, Thái Ly liền không khống chế được mà cười phá lên. Song đồng giãn ra, lập tức chìa tay về phía hư không :"Vô Song, mau đưa nó cho bổn quân!"

Ánh mắt lạnh bạc chuyển từ người Kỉ Tình sang phía Thái Ly, cuối cùng lại rơi vào trên người Độc Cô Duy Ngã, Độc Cô Vô Song liền hít sâu một hơi, thần sắc đọng lại, hóa thành một tiếng thở dài.

"Ta hận ngươi, hận đến chết đi được. Ta hận không thể lột da róc xương ngươi, để ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này."

"Thế nhưng, dù cố gắng thế nào, ta vẫn như cũ không thể xuống tay được." Lần đầu tiên nói chuyện với Độc Cô Duy Ngã nhiều đến vậy. Độc Cô Vô Song chỉ cảm thấy thật đáng mừng, cũng thật đáng buồn.

"Tựa như trước kia ta từng nói, ta chính là ác quỷ do ngươi tạo ra." Giọng nói của Độc Cô Vô Song rất bình thản, gần như là không nhận thấy được chút phập phồng nào.

"Song, vẫn phải đa tạ ngươi. Đa tạ ngươi những năm đó đã chiếu cố ta, cảm tạ ngươi đã đối đãi ta như đối đãi với đệ đệ của mình..."

"Ta sẽ không giết ngươi." Độc Cô Vô Song nhắm mắt nói, đồng thời cũng buông cổ áo của Độc Cô Duy Ngã ra, khiến hắn mất trọng lực mà rơi xuống đất :"Bởi vì như vậy, y sẽ rất thương tâm."

"Vô Song..." Mặc dù thân thể trùng điệp va chạm vào trên đất, đau đớn đến chết lặng. Nhưng Độc Cô Duy Ngã vẫn cố chấp mở to mắt, nhìn hắc ảnh của nam nhân giống mình như đúc kia.

Đây là ca ca của hắn, cũng là đệ đệ của hắn. Là người hãm hại hắn, nhưng cũng là người hắn nợ rất nhiều.

Từ trên cao nhìn xuống nam nhân mà bản thân luôn ngưỡng vọng. Người mà bản thân luôn phải cố gắng đuổi theo, dù cho không cần làm gì, cũng có thể chiếm được hết thảy mọi thứ mà chính mình luôn hằn mong ước. Độc Cô Vô Song liền siết chặt nắm đấm.

Thật lâu, từ trong bạc môi mỏng, mới thều thào ra hai chữ :"Ca ca..."

Đây là đệ đệ của hắn, cũng là ca ca của hắn. Là người hắn hận nhất, nhưng cũng là thân nhân cuối cùng của hắn trên cõi đời này...

"Ca ca..."

4000 năm, thời gian ngược xuôi, phong vân chuyển dời, lần đầu tiên Độc Cô Duy Ngã nghe thấy Độc Cô Vô Song gọi mình là ca ca.

Hắn gần như là không tin nổi lỗ tai của mình. Hai mắt thẩn thờ, ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng lúc này, sau khi gọi ra hai chữ này, nam nhân đó liền đã dứt khoát xoay lưng.

Hắn đưa lưng về phía Độc Cô Duy Ngã, bàn tay cũng chậm rãi vươn ra, đặt lên trên trái tim đầy máu kia, nắm lấy nó. Sau đó lại chậm rãi xoay người.

"Vô Song, không được đưa nó cho hắn!" Kỉ Tình vốn muốn ra tay ngăn cản, nhưng lại sợ Độc Cô Vô Song gây hại cho Độc Cô Duy Ngã, nên chỉ có thể lớn tiếng quát lên hòng ngăn hắn lại.

Thế nhưng, Độc Cô Vô Song vẫn cứ bất vi sở động dùng cánh tay duy nhất còn lại của mình bắt lấy trái tim nhớp nháp kia.

Trái ngược với Kỉ Tình sốt sắn, Thái Ly lúc này lại vô cùng vui mừng. Nhìn thấy Độc Cô Vô Song còn chần chừ làm trễ nãi thời gian, hắn liền lập tức mở miệng hối thúc :"Nhanh lên, mau đưa cho bổn quân!"

Đối diện với sự gấp gáp không chờ kịp của Thái Ly, Độc Cô Vô Song vẫn chậm chạp không có động tác. Hắn lạnh lùng nâng mắt, bàn tay vươn về trước, đem trái tim phơi bày ra.

"Ngươi muốn làm gì?" Nhìn thấy hành động tối nghĩa của Độc Cô Vô Song, Thái Ly liền nheo mắt hỏi.

Song đồng lạnh nhạt đảo qua người hắn, Độc Cô Vô Song cũng không chút yếu thế cùng hắn mắt đối mắt. Trong mắt không ẩn chứa một tia cảm tình nào. Có điều, lại giống như là đang thông qua một chiếc gương, nhìn vào chính bản thân mình.

"Ngươi vẫn còn nhớ, ở chân núi Ngự Kiếm Phái năm đó, bản thân đã lập ra thề nguyện gì không?"

Độc Cô Vô Song vô duyên vô cớ hỏi tới chuyện này, khiến Thái Ly nhất thời lại có phần ngây ra. Chuyện đã qua lâu như vậy, hơn nữa hắn còn đã bước qua một vòng luân hồi, làm sao có thể nhớ nổi nữa chứ?

Phản ứng của Thái Ly, tựa hồ cũng nằm trong dự liệu của Độc Cô Vô Song. Vì thế lúc này, hắn cũng đã tự mình tiếp lời :"Ngươi đã từng thề, dù phụ cả thiên hạ, nhưng cả đời, cũng sẽ không bao giờ phụ quân."

"Không cần cùng quân làm chim liền cánh. Chỉ nguyện làm một cái bóng, vĩnh viễn ở phía sau che chở cho quân. Thay quân che mưa chắn gió, đưa tay đỡ quân những lúc vấp ngã. Mà không phải là càng đi càng xa, bỏ lại quân ở phía sau lưng."

"Quá nhiều thù hận, quá nhiều biến cố. Ngươi đã sớm đánh mất sơ tâm của mình rồi."

Lúc này, không biết có phải là ảo giác của Kỉ Tình hay không. Độc Cô Vô Song giống như đã khẽ nhìn thoáng qua y. Sau đó, lời nói của hắn liền đã theo gió truyền vào tai, khiến y dâng lên linh cảm không may :"Nếu cái chết của ta và ngươi, có thể khiến y một đời vô ưu. Như vậy, cũng rất đáng."

Ta nguyện vì quân mà hóa tro tàn.

Chỉ vừa dứt lời, Độc Cô Vô Song liền đã đột ngột thiêu đốt hết tất cả thọ nguyên của mình. Tuấn nhan trong nháy mắt liền trở nên già nua, hắc phát cũng dần dần chuyển thành trắng xóa.

Mà lúc này, khí tức quanh thân của hắn cũng đã bắt đầu cuộn trào như hồng thủy, trong nháy mắt, tất cả linh khí đều dồn nén về phía lòng bàn tay, ngạnh sinh sinh đem trái tim bóp nát!

"Không! Độc Cô Vô Song! Ngươi điên rồi!" Nhìn thấy động tác của Độc Cô Vô Song, con ngươi của Thái Ly liền trừng lớn đến sắp nứt ra. Lớn tiếng gầm lên, nhưng lại không làm được gì.

'Ba'

Trái tim tựa như một viên pha lê, trong nháy mắt liền phá toái thành trăm ngàn mảnh. Mà lúc này, thân thể của Thái Ly cũng đồng thời xảy ra tình trạng giống như vậy. Hai chân, thân mình, bả vai, đầu,... cũng bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt, vỡ nát hòa vào trong cát bụi.

So với Thái Ly, quá trình phá toái của Độc Cô Vô Song lại chậm hơn một chút. Hắn giơ bàn tay nhăn nheo gầy guộc đang chậm rãi vỡ vụn thành từng mảnh li ti của mình ra. Trong đôi mắt vẩn đục, mệt mỏi, cũng không rõ là cảm xúc gì.

Hắn chỉ ngồi xổm xuống, che mặt khóc rống như một đứa trẻ. Phảng phất là quay trở về ngày ở trong kho củi, khi thân phận, cha mẹ, mọi thứ đều bị cướp đoạt...

Giữa đạo nghĩa và Thái Ly, quân lựa chọn đạo nghĩa.

Giữa Độc Cô Duy Ngã và Độc Cô Vô Song, quân đã lựa chọn Độc Cô Duy Ngã.

Giữa tính mạng của thương sinh và mạng của hắn, quân vẫn lựa chọn chúng sinh trong thiên hạ.

"Rốt cuộc, thứ bị quân ruồng bỏ, vẫn luôn là ta..." Âm thanh già nua tan vào trong không khí. Thời khắc này, thân thể đối phương cũng trực tiếp băng diệt. Tựa như sao băng lấp lánh xẹt qua bầu trời.

Thứ để lại, cũng chẳng còn gì.