Thiên Phong nhìn ra ngoài cửa thảo xá lạnh nhạt nói :
- Chốn rừng sâu hun hút này, không ngờ tại hạ lại diện kiến với Quỷ môn giáo chủ!
Từ ngoài thảo xá xuất hiện một người vận huyết y, đầu đội mũ vải như những người đưa tang. Đôi ma nhãn lóe ra ánh nhìn ngời ngời, trông thấy bắt buộc phải liên tưởng đến những đóm mắt ma trơi chập chờn trong những khu mộ địa.
Ánh mắt ngời ngời của Quỷ môn giáo chủ đóng đinh vào mặt Thiên Phong. Y cất giọng u hồn, nói :
- Đã là quỷ thì bắt cứ ở đâu tôn giá cũng gặp.
- Quỷ có cảnh giới khác với người.
Tại hạ không thích gặp quỷ trong cảnh giới của mình.
Nghe hai người đối đáp. Lữ Điền càng bối rối hơn. Đến lúc này rõ là gã chẳng biết mình phải làm gì. Y như một kẻ đứng ở lề đường trơ trọi, không biết phải chọn cho mình một ngã nào.
Quỷ môn giáo chủ dấn đến một bộ. Y vừa dấn bộ vừa nói :
- Bổn tọa nghe danh đôi Ma Hoàn Đoạt Mạng của Tôn giá chưa từng gặp một đối thủ nào. Và chính đôi Ma hoàn đó đã đưa Đại Chu Thiên lên đảm đương chức vị Minh chủ võ lâm. Không biết chuyện đó có đúng hay không?
- Giáo chủ tự hỏi tất có thể tự trả lời được.
Quỷ môn giáo chủ lưỡng lự một chút rồi hỏi tiếp :
- Bổn tọa muốn nhìn thấy đôi Ma hoàn thần sau quỷ khốc đó.
- Ma hoàn chẳng khi nào xuất hiện để phơi ra cho người ta thấy. Cũng như Giáo chủ chẳng bao giờ lột bỏ chiếc mũ trên đầu để tại hạ nhân nhận diện mục.
Thiên Phong nhếch mép cười mỉm nhìn Quỷ môn giáo chủ, từ tốn hỏi :
- Giáo chủ theo chân tại hạ để tìm cơ hội đoạt cổ vật Long cốc hay vô tình đi qua?
Quỷ môn giáo chủ lưỡng lự một lúc rồi nói :
- Vô tình cũng đúng mà hữu ý cũng đú.
Hai người đối đáp một cách mập mờ cứ như là họ đang tìm cách đọc tâm ý của nhau.
Thiên Phong cười mỉm :
- Tại hạ thiết tưởng Giáo chủ vô tình đi ngang qua đây.
- Quã là bổn tọa có vô tình thấy ánh đèn từ trong thảo xá hắt ra mà đến, nhưng lại hữu tình. Bởi bổn tọa đang đi tìm kẻ dụng khẩu Huyết kiếm ma. Và trong thảo xá này có người đã dụng những tuyệt kỹ kiếm pháp của Quỷ môn.
Quỷ môn giáo chủ nói xong mắt đóng đinh vào cây Huyết kiếm để trên đầu Mẫn Hà Băng.
Lũ Điền thấy Quỷ môn giáo chủ nhìn cây Huyết kiếm liền dịch thân án ngử, vì sợ Quỷ môn giáo chủ có thể bất kỳ xuất thủ sát tử Hà Băng.
Quỷ môn giáo chủ nhìn lại Cát Thiên Phong :
- Bổn tọa đoan chắc các hạ không phải là người đã thi thố những chiêu kiếm tuyệt kỹ của Quỷ môn.
Thiên Phong hỏi ngược lại Quỷ môn giáo chủ :
- Giáo chủ tìm kẻ dụng kiếm pháp Quỷ môn để đoạt lại bí kíp thư tịch của kiếm pháp?
- Kiếm pháp của Quỷ môn phải thuộc về Quỷ môn.
- May mắn cho tại hạ là người không thích luyện kiếm.
- Tôn giá không thích luyện kiếm, thế thì kẻ dụng kiếm pháp Quỷ môn là người nào?
Quỷ môn giáo chủ chỉ Lữ Điền.
Thiên Phong lắc đầu :
- Y còn đủ thần thức không bị say kiếm. Điều đó Giáo chủ nhận ra chứ?
- Không phải y thì ai? Chẳng lẽ là vị cô nương đang nằm thiêm thiếp kia?
Thiên Phong khẽ gật đầu :
- Chính là nàng.
- Là thị ư?
- Đúng như vậy!
- Nếu là thị thì bổn tọa phải đem thị đi.
- Giáo chủ có thể đem nàng đi nhưng trước hết phải bước qua đôi Ma hoàn Đoạt Mệnh của tại hạ.
Chàng dứt câu thi đôi bản thủ khẳng khiu khiu của Quỷ môn giáo chủ từ từ nắm lại :
- Thiên Phong nhìn thẳng vào ánh mắt ma trơi của Quỷ môn giáo chủ lạnh lùng nói :
- Với một người tựu thành ma kiếm tuyệt chiêu của Quỷ môn. Tại hạ bắt nằm thiêm thiếp với Giáo chủ. Đôi Ma hoàn của Thiên Phong không phải là thứ võ khí vô dụng đâu.
Quỷ môn giáo chủ thoạt lưỡng lự. Đôi bản thủ từ từ buông thõng trở lại như cũ.
Thiên Phong nghiêm mặt nói :
- Tại hạ thiết tưởng Giáo chủ không muốn chứng nghiệm đôi Ma hoàn của tại hạ?
Quỷ môn giáo chủ thối lại một bộ. Ánh mắt trơ trơ của y chằm chằm nhìn Thiên Phong như cố quan sát thật kỹ chân diện của Thiên Phong. Mãi một lúc sau y mới ngập ngừng nói :
- Bổn tọa quả là cũng rất muốn khảo chứng đôi Ma hoàn của tôn giá.
Thiên Phong nhếch mép :
- Vì sao Giáo chủ muốn khảo chứng?
- Vì nó quá danh tiếng mà bất cứ một ai khi nghe cũng bỗng chốc chờn lòng e ngại.
- Giáo chủ nói đúng đó.
- Nhưng có lẽ hôm nay Ma hoàn sẽ không xuất hiện trước mặt bổn tọa.
- Nó chưa xuất hiện vì chưa phải lúc.
Quỷ môn giáo chủ lắc đầu :
- Không phải chưa phải lúc mà chỉ vì nó không thể xuất hiện được.
- Nói như Giáo chủ ắt phải có nguyê cớ?
- Đúng, nhứt định Tôn giá đang gặp chuyện gì rắc rối rồi.
Quỷ môn giáo chủ cười khẩy rồi nói :
- Có lẽ tôn giá vì đối phó với các tuyệt chiêu kiếm pháp của Quỷ môn nên đã cạn kiệt chân ngươn. Lúc này tôn giá còn bận phục hồi nguyên khí thì bổn tọa xuất hiện. Nếu bổn tọa nói đúng thì quả là bổn tọa gặp may mắn rồi.
Quỷ môn giáo chủ hết đầu đến trước :
- Bổn tọa đoán đúng chứ?
Thiên Phong gật đầu :
- Giáo chủ đoán rất đúng. Đã đoán đúng sao Giáo chủ còn chưa xuất thủ? Giáo chủ xuất thủ lúc này vừa hạ tại hạ dễ dàng vừa đoạt được Mẫn Hà Băng.
Câu đáp thẳng thừng của chàng khiến Quỷ môn giáo chủ lưỡng lự. Y ngập ngừng nói :
- Tôn giá khẳng khái tự nhận à?
- Cảnh giới sống và cảnh giới chết chỉ cách nhau một đường tơ. Nếu kẻ tới số thì suy đoán sai, còn kẻ gặp vận đỏ sẽ đoán đúng. Giáo chủ đồng ý với tại hạ chứ?
Quỷ môn giáo chủ lấp lửng đáp lời chàng :
- Bổn tọa chẳng biết tôn giá đáp lời bổn tọa trong trường hợp nào.
Thiên Phong buông một câu cụt lủn :
- Chờ đợi!
- Tôn giá chờ đợi ai?
- Tại hạ chờ đợi vận mạng của mình sẽ chuyển hóa như thế nào trong cõi nhân gian này.
- Tôn giá nói bổn tọa không hiểu ẩn ý.
Thiên Phong cười mỉm. Nụ cười đó vụt tắt trên hai cánh môi của chàng cùng lúc với một tiếng thở dài.
Quỷ môn giáo chủ toan mở miệng hỏi vì sao Thiên Phong lại thở ra như vậy, thì bất chợt chàng từ từ đứng lên.
Lữ Điền thấy Thiên Phong tự giải tỏa huyệt Bách Hội để cử động được cũng giật mình.
Thiên Phong điềm đạm nói :
- Cơ hội tốt của Quỷ môn đã qua rồi. Nếu như vừa rồi Giáo chủ xuất thủ thì Cát Thiên Phong dù có mạng trời cũng không thể làm gì được. Nhưng bây giờ thì khác...
Cùng với lời nói đó, đôi bản thủ của chàng khẽ lật nghiêng.
Quỷ môn giao chủ buộc phải thối lui một bộ!
- Tôn giá đã lừa bổn tọa!
- Trước cảnh giới của sự sống còn thì định tâm chính là điều phán quyết sự tồn vong của mình. Giáo chủ không thể vượt qua được cái thần của tại hạ.
- Bổn tọa đã bỏ bao nhiêu công sức để truy tìm khẩu quyết kiếm pháp siêu hóa của Quỷ cung, đâu thể vì Tôn giá mà bỏ qua cơ hội này được chứ.
- Đó là ý của Giáo chủ, nhưng thời cơ thì chưa đến.
Quỷ môn giáo chủ thở hắt ra một tiếng, rồi bất chợt hú lên lanh lảnh. Tiếng hú của Quỷ môn giáo chủ vừa cất lên thì cả gian thảo xá chuyển động như có một trận giông dữ dội ập tới.
Lữ Điền hối hả vận công phòng bị bảo vệ cho Mẫn Hà Băng.
Y chưa biết chuyện gì sắp xảy ra thì cả gian thảo xá đổ sụp xuống. Cùng với đổ sụp của gian thảo xá thì Quỷ môn giáo chủ vỗ thẳng tới Cát Thiên Phong một đạo kình với mười hai thành công lực. Trong đạo kình khí của Quỷ môn giáo chủ tỏa mùi tử thi thối rữa lâu ngày mà bất cứ ai khi ngửi cũng phải xây xẩm mày mặt mày nôn oẹ.
Cát Thiên Phong cau mày, điểm mũi giày, thân pháp vút lên cao ba trượng, đồng thời liên thủ phát tác những đạo chỉ phá vỡ mái thảo xá.
Ầm.
Cả gian thảo xá đổ sụp xuống.
Lữ Điền xây xẩm đầu óc, bởi ngửi mùi tử khí tỏa ra từ ngọn chưởng kình của Quỷ môn giáo chủ. Gã cố gắng chồm mình lên dùng thân che cho Mẫn Hà Băng, nhưng cơ thể bị nhũn ra, mất hẳn nội lực.
Y gục xuống trước khi kịp thấy Quỷ môn giáo chủ lướt qua mặt mình như một cánh chim cắt sớt lấy Hà Băng cùng thanh Huyết kiếm.
Thân pháp của Quỷ môn giáo chủ quả là thần kỳ tuyệt luân. Khi gian thảo xá đổ xuống thì y đã kịp cắp Hà Băng lướt ra bên ngoài nhanh như bóng ma trơi.
Lữ Điền trợn mắt toan thét lên thì đầu óc tối sầm lại chẳng còn biết gì nữa.
Thiên Phong dụng thuật khinh pháp siêu phàm thoát ra khỏi thảo xá. Khi chàng hạ thân xuống thì chỉ còn thấy bóng của Quỷ môn giáo chủ mất hút vào bóng đêm của khu rừng rồi.
Lữ Điền từ trong đống cỏ và tre lóp ngóp đứng lên. Y dáo dác nhìn quanh, miệng thì gào thét :
- Nương tử... Hà Băng... Nàng đâu rồi? Quỷ môn giáo chủ ngươi không được hại đến nương tử của ta.
Lữ Điền nhìn thấy Thiên Phong liền nhao tới chộp lấy vai, nhưng chỉ một cái lắc vai. Chàng đã tránh thế chộp vô thần vô thức của Lữ Điền.
Thiên Phong nhìn Lữ Điền bằng ánh mắt khắc khe.
Lữ Điền gào lên :
- Thiên Phong... Sao Tôn giá không ra tay bảo vệ cho nương tử của tôi chứ?
Thiên Phong buông một tiếng thở dài :
- Lúc này tại hạ không phải là đối thủ của Quỷ môn giáo chủ.
Lữ Điền há hốc miệng :
- Sao. Lữ Điền không tin rôn giá không phải là đối thủ của Quỷ môn giáo chủ. Võ lâm Trung Nguyên còn ai có bản lĩnh khiến Tôn giá phải e dè?
- Chính Trang chủ. Tại hạ quả là rất thất vọng trước sự hồ đồ của Trang chủ. Nếu như Trang chủ đừng giở thủ đoạn điểm huyệt tại hạ thì đâu xảy ra cớ sự này.
Thiên Phong buông một tiếng thở dài.
- Tại Lữ điền này sao?
- Nguyên khí của tại hạ đã mất quá nhiều khi giải tỏa bế huyệt của Trang chủ, mà xú chưởng của Quỷ môn lại vô cùng lợi hại.
Chàng nhìn Lữ Điền, khẽ lắc đầu.
Lữ Điền ngơ ngẩn nhìn Thiên Phong :
- Tôn giá... Lữ Điền phải làm sao bây giờ?
- Ai cũng có mạng vận. Nếu phu nhân còn vận đỏ thì tại hạ sẽ đưa phu nhân về bằng như ngược lại. Tại hạ chẳng biết phải làm gì hơn nữa.
Lữ Điền quỳ thộp xuống trước mũi giầy của Thiên Phong :
- Tôn giá. Tôn giá hãy giúp tôi.
- Tại hạ có lòng nhưng bị người phủ nhận. Hiện tại Thiên Phong không chỉ vì một phu nhân của Lữ trang chủ.
Thiên Phong một tiếng thở dài từ tốn nói :
- Trang chủ hãy đến Thiếu Lâm tự cầu khẩn Thiếu Lâm Hành Tổ Đại Trí thiền sư.
Chàng đỡ Lữ Điền đứng lên :
- Trang chủ... Hãy nghe theo lời tại hạ!
Lữ Điền gục đầu tỏ vẻ thảm hại tột cùng.
Thiên Phong đặt tay lên vai y :
- Đây chưa phải là lúc Trang chủ nhụt chí bi lụy. Sự hồ đồ của Trang chủ phải trả giá bằng bao nhiêu sinh mạng của người khác, đó mới là nỗi thống khổ bi ai.
Lữ Điền ngẩng mặt nhìn lên :
- Lữ Điền ân hận!
Thiên Phong mỉm cười :
- Tại hạ hiểu, nhưng người khác thì không hiểu cho Trang chủ. Một lần nữa, tại hạ khuyên Trang chủ hãy thân hành lên Thiếu Lâm tự, thỉnh cầu Thiếu Lâm Hành Tổ Đại Trí thiền sư.
- Lữ Điền xin ghi tạc lời của Tôn giá chỉ giáo!
- Tại hạ tin Trang chủ sẽ sớm gặp lại phu nhân.
Thiên Phong thở ra, rồi nói :
- Trang chủ bảo trọng. Cáo từ!
- Tôn giá!
Thiên Phong nghiêm mặt, lạnh nhạt nói :
- Hãy vượt qua nghiệp quả mà Trang chủ đã tạo ra. Tại hạ sẽ tìm đến Trang chủ sau.
Thiên Phong nói xong trở bộ trổ khinh thuật băng mình, chẳng mấy chốc đã mất vào bóng đêm của khu rừng, để lại Lữ Điền với nỗi thống khổ, ân hận vì sự hồ đồ của y.
Xem tiếp hồi 15 Kim Tài công tử