Tối đó Lê Tiểu Mông thấy cả cha lẫn mẹ cùng đón mình tan học thì vui sướng đến nỗi quên hết tất cả chuyện đời, còn ăn hơn bốn mươi xiên thịt dê cùng một lúc, làm Cận Viêm sợ quá suýt nữa đã chở nhóc vào bệnh viện.

Cả nhà đi bộ ra bãi đỗ xe, bỗng điện thoại của Cận Viêm vang lên. Không suy nghĩ nhiều, hắn bắt máy ngay: “Alo?”

“Anh Cận, hàng bọn Campuchia cung cấp cho chúng ta toàn là nước, bây giờ tất cả đang tập trung ở bến tàu, anh chạy ra xem được không?”

Tưởng Khâm đang lái xe, dường như nghe được chữ có chữ không, hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

Ngay lập tức Cận Viêm vô cùng chu đáo hỏi thăm đến mười tám đời của tên làm thuê này, mặt cười haha: “Trễ rồi không đi được! Mọi người cứ vui vẻ đi! Đừng dồn ép đạo diễn Đoàn quá, cẩn thận anh Vệ đến tận cửa tính sổ!”

Tên làm thuê đầu dây bên kia lờ mờ hiểu: “Anh Cận…”

Cận Viêm nói với Tưởng Khâm: “Không có gì, gọi anh đi uống rượu thôi”. Nói xong gác máy luôn.

Trên đường về nhà, điện thoại Cận Viêm không ngừng nhận cuộc gọi, tên làm thuê kia đã sắp điên lên rồi. Cuối cùng ngay cả Cận Vệ Quốc cũng phải gọi cho hắn, Tưởng Khâm vừa lái xe vừa quay sang nhíu mày hỏi hắn: “Sao cứ có cảm giác điện thoại anh đang rung?”

Cận Viêm không còn cách nào, đành nhấc máy: “Alo, anh cả?”

Cận Vệ Quốc lớn tiếng: “Mày đang làm cái trò gì thế hả! Lính làm thuê của mày gọi đến tận nhà anh! Mấy tên Campuchia vô công rồi nghề ở bến tàu từ chiều rồi, sống hay chết nói một câu đi!”

“Anh cả,” Cận Viêm uy hiếp: “Em vừa cùng cháu trai và em dâu anh ăn cơm xong, bây giờ đang về nhà, không muốn đi đâu nữa.”

Tưởng Khâm ngờ vực nói: “Anh cả đã gọi, vậy phải đi chứ. À, nói cảm ơn giúp tôi tổ yến hôm nọ.”

Cận Viêm ấp a ấp úng, lại hung tợn: “Tưởng Khâm nói cảm ơn thuốc bổ lần trước anh cho, mặc dù cậu ấy với Lê Mông không dùng.”

Cận Vệ Quốc dở khóc dở cười: “Anh biết rồi, nói tổng quản nhà cậu không cần phải cảm ơn… Mn, lần này ông đây đi thay, lần sau những việc nặng nhọc thế này thì đừng hòng.”

“Anh xéo đi!” Cận Viêm ấn mạnh phím kết thúc cuộc gọi.

Như những gì Cận Viêm đã hứa, hôm sau tất cả các tờ báo đều không có tin tức gì, mọi chuyện như tảng băng chìm xuống nước, bởi vì trọng lượng tảng băng quá nặng, chìm quá sâu nên ngay cả bọt nước cũng không còn.

Tưởng Khâm nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày, ngày ngày trôi qua đều nhàn nhã nên vô cùng chờ mong trở về thành phố S, tối hôm đó còn định thử gửi thư điện tử cho ba xem thế nào.

Ai ngờ đến cuối tuần, Phương Nguyên đột nhiên gọi đến, tiếng nói rất tồi tệ: “Tưởng Khâm, em có biết tuần san giải trí của thành phố S không?”

Tưởng Khâm hoang mang, chỉ biết nghe: “Tuần san giải trí của tuần này toàn đăng tin về em và Cận Viêm, ngay cả con em cũng đăng lên. Có lẽ lâu rồi em không về nên không biết, tuần san này được in với số lượng lớn, ngay ở dưới nhà dì dượng cũng có bán, hiện giờ đã xem hết rồi!”

“……Anh nói cái gì?”

“Là mẹ anh gọi nên anh mới biết được, dượng tức giận lắm! Tờ báo đó không chỉ đăng rõ mặt em, mà còn đăng cả tên lẫn quê quán, còn có nhân viên của Thời Tinh nói rằng hôm nọ em đến công ty tìm Cận Viêm, sau đó ra ngoài ăn cơm chiều, rất thân mật rất ấm áp vân vân…”

Tưởng Khâm dường như không nói nên lời, sau một lúc mới hỏi: “Anh có thể gửi mấy tuần san đó cho em được không?”

Loại tuần san giải trí ở địa phương như thế này phát triển rất mạnh mẽ, Phương Nguyên gọi cho đồng nghiệp của mình ở thành phố S, tạo áp lực hồi lâu người ta mới chịu gửi về đây, nói với Tưởng Khâm rằng: “Ra nhìn hòm thư đi.”

Tưởng Khâm bước ra nhìn sơ qua, đứng ngồi không yên.

“Có chuyện này không biết nói thế nào, dượng mới vừa có dấu hiệu khỏe lại, vậy mà chuyện này lại như đâm lại vào phế quản… Tối hôm qua dì gọi cho mẹ anh khóc lóc cả buổi, nói cuối tuần sau đừng có về, đừng để cho mấy thím hàng xóm nhìn thấy em…”

Môi Tưởng Khâm run lên bần bật, ngón tay lạnh buốt, thân thể suy nhược, cầm điện thoại muốn đứng lên, thế nhưng lảo đảo suýt ngã xuống ghế.

“Phương Nguyên,” Tưởng Khâm thì thào, “Anh gác máy một lúc, em gọi cho Cận Viêm……..”

Phương Nguyên nói lạnh lùng: “Đừng hoảng, em thật sự không biết hay cố ý không muốn biết vậy? Chuyện này ở đây bị ém xuống không còn tin tức, vậy sao ở thành phố S lại chiêng trống trầm rộ, em nghĩ ai có thể có thế lực đứng sau sai khiến như vậy? Ngay từ đầu Cận Viêm đã không hề lo lắng gì, hắn có con có gia đình có sự nghiệp, hắn không sợ phơi bày mà ngược lại càng có lợi cho hắn. Mà em thì sao? Em vì chuyện này mà xung khắc với dì dượng, lại đang tính đến chuyện ly hôn, nếu bây giờ tin tức hai người đã cưới nhau mười năm mặn nồng thì em còn ly hôn được nữa không?”

Phương Nguyên thở dài lại nói: “Anh không tin em không phát hiện được, Tưởng Khâm, Cận Viêm dùng cách đó cũng không đẹp đẽ gì, hắn biết em chắc chắn sẽ nghi ngờ. Nhưng mà hắn rất hiểu em, biết em còn có tình cảm với hắn, trong tiềm thức em luôn suy nghĩ tốt đẹp về hắn, thậm chí còn tự nguyện tìm cớ giải vây giúp hắn. Chỉ cần em không có được bằng chứng, mà hắn kiên quyết phủ nhận, em sẽ dần dần đánh mất ngờ vực của bản thân mình.”

Tưởng Khâm á khẩu không thể trả lời.

“Hắn dùng cách này có rất nhiều lỗ hổng, nhưng lại vô cùng hiệu nghiệm với em.” Phương Nguyên ngừng một lúc, lại tiếp: “Hắn thật sự có cách đối phó với em.”

Ánh mặt trời ngày hạ vào buổi chiều xuyên qua tấm màn chiếu thẳng vào thư phòng khiến mặt sàn bằng gỗ sáng loáng lên. Rõ ràng là tiết trời ấm áp như vậy nhưng sao Tưởng Khâm chỉ thấy bản thân như đang bị chôn trong đá, sự lạnh lẽo theo từng khớp xương lan ra toàn thân.

“Em còn… muốn thấy bằng chứng.” Tưởng Khâm khàn giọng nói, “Mặc kệ là thế nào, Phương Nguyên… em muốn thấy bằng chứng.”

Lời này nói ra, ngay cả anh cũng thấy yếu ớt vô lực.

Phương Nguyên hoàn toàn không ngạc nhiên: “Bằng chứng? Dễ thôi. Mang máy tính của Cận Viêm đến đây, anh sẽ xin cảnh sát ở phòng điều tra điện tử giúp em giải mã, rồi khôi phục lại toàn bộ email đã bị xóa bỏ, tự khắc em sẽ có bằng chứng.”

Tưởng Khâm mở miệng, nhưng lại không nói ra lời nào, sau một lúc mới lên tiếng: “…… Bỏ đi.”

Chắc chắn là anh không thể đưa máy tính của Cận Viêm cho người khác được. Dù Phương Nguyên có là họ hàng, nhưng vẫn là cảnh sát.

Tưởng Khâm dựa hẳn người vào lưng ghế, ngay cả sức lực để thở cũng không có. Trong phút chốc anh cảm thấy trong lòng mình toàn là hận ý, vừa nhằm vào Cận Viêm, vừa nhằm vào chính mình.

“Cứ mang máy tính ra đây là dễ nhất rồi, loáng một cái là có bằng chứng. Sao vậy, em sợ trong máy tính hắn có gì đó phi pháp sao?”

Tưởng Khâm không nói.

Phương Nguyên cũng không khuyên bảo nữa —– khuyên nữa sẽ bị lộ tẩy, chợt nghe thấy tiếng hô hấp tưởng như không thể nghe thấy được, vừa nhẹ vừa dồn dập, bỗng có cảm giác không nói nên lời: “Tưởng Khâm, khi chúng ta còn nhỏ, em lúc nào cũng quyết đoán đến nỗi làm cho người ta sợ hãi, còn bây giờ sao mà ngược lại… do dự nhiều như vậy?”

Tưởng Khâm tự giễu: “Anh nói thẳng là giống đàn bà cũng được.”

Tim Phương Nguyên đập chậm nửa nhịp.

“Em đi ra ngoài một lúc, tận mặt hỏi Cận Viêm.” Tưởng Khâm đứng dậy nói: “Lúc về sẽ gọi cho anh, đêm nay có thể sang đó tá túc, để cửa cho em.”

Phương Nguyên cười: “Được rồi, rất hoan nghênh em.”

Từ sớm Cận Viêm đã hô hào hôm nay mình phải tổ chức họp báo, còn lôi Vệ Hồng đến làm nhân chứng. Vệ Hồng nổi tiếng là một người đàn ông tốt, đáng tin vô cùng, đứng kế bên gật đầu lia lịa: “Đúng đó Tưởng Khâm, Hàn Chi cũng đi nữa. À mà, không có cô gái nào đâu, toàn là mấy bà thím thôi, anh đã do thám trước rồi.”

Lê Mông cũng đồng tình: “Vào vai quân do thám quả nhiên là sở trường của chú Vệ Hồng… diễn đạt lắm cơ……”

Thật ra Tưởng Khâm không quan tâm trong họp báo có cô gái nào hay không, trên đường đi đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, máy móc lái xe, máy móc phanh xe lúc gặp đèn đỏ, đến nơi họp báo rồi liền đóng cửa đi xuống, đi đến nửa đường mới phát hiện không mang chìa khóa xe ra.

Tưởng Khâm vòng về, ngón tay run rẩy lục lọi chiếc chìa khóa trong ví.

Song, ngay cửa bãi đậu xe ở phía sau truyền lên âm thanh của Cận Viêm. Tưởng Khâm ngẩng đầu, thấy ngay hắn đang cầm di động vội vội vàng vàng đi vào.

Đang lúc Tưởng Khâm định mở miệng gọi thì đã thấy hắn đứng cạnh chiếc Merce, bất chợt mở miệng quát lớn: “Đmn! Bắt nó trói lại ngay cho ông!”

Tiếng quát này rất dữ dằn, làm Tưởng Khâm ngẩn người ra, chưa kịp có phản ứng lại thì Cận Viêm đã bước vào xe dập cửa rồi.

Giây phút đó Tưởng Khâm không biết phải làm sao, ma xui quỷ khiến thế mà nào không gọi hắn nữa, chỉ trơ mắt nhìn Cận Viêm ra khỏi bãi đỗ xe, rồi chầm chậm theo đuôi hắn.

Chiếc Mercedes màu đen đang dần lẫn trong dòng phương tiện hối hả, ngược lại chiếc Lexus của Tưởng Khâm dưới ánh mặt trời lại bóng loáng lên, anh không dám đi gần Cận Viêm quá, chỉ dừng ở một khoảng cách an toàn nhất định. Theo đuôi tầm hai mươi phút, Cận Viêm chuyển đầu xe lên đường cao tốc.

Hắn muốn đi đâu? Hắn muốn bắt ai?

Trong xe không mở điều hòa, mồ hôi tuôn như nước khiến áo sơ mi Tưởng Khâm ướt đẫm, thế nhưng anh lại không có cảm giác. Trong thời khắc đó, anh còn hy vọng là Cận Viêm đi gặp hồng nhan tri kỉ nào đó ——- Tiềm thức anh cho rằng, thà là hắn ra ngoài mua vui còn tốt hơn nhiều so với câu hỏi mà anh sắp có đáp án.

Hắn đi đâu, làm gì?

Dù là Thời Tinh Giải Trí hay là Cận gia, ở đâu hắn chẳng có gia tài.

Tưởng Khâm tắt hệ thống định vị, dựa vào ghế ngồi rất lâu, toàn thân cứng nhắc như một pho tượng đá. Gió chiều thổi qua quốc lộ nóng bức, xung quanh nhà xưởng bám đầy bụi bặm, anh vẫn bất động nhìn thẳng, cho đến khi mồ hôi chảy vào mí mắt mới cảm thấy đau xót mà nhắm mắt lại.

Cận Viêm dừng xe trước cửa kho hàng, xông nhanh vào.

Mấy tên làm thuê đã sớm biết chuyện, cả bọn câm như hến đứng dựa vào tường, thấy hắn vội cuống quít chào. Cận Viêm không chờ họ mở miệng đã hỏi: “Thằng oắt kia đâu?”

Tên thủ hạ chỉ vào cái ghế trong góc kho hàng, có một cậu nhóc khoảng mười bảy mười tám tuổi, nước da ngăm đen đang bị trói trên ghế, miệng bị nhét khăn, mồ hôi đầy đầu, trong ánh mắt hiện rõ sự hận thù của dã thú.

“Nó tên gì?”

Tên thủ hạ nói cẩn trọng: “Ông chủ của bọn Campuchia nói nó tên là Trát Tây, mọi chuyện đều do nó làm, xin anh xử lý nó.”

Cận Viêm cười lạnh: “Cái thằng Cát Miệt kia càng lúc càng lộn xộn, dám sử dụng trẻ con nữa.”

Hắn bước đến gỡ miếng vãi trong miệng Trát Tây ra, suýt nữa đã bị cậu cắn. Cận Viêm bực mình, tát cho cậu một cái, quát ầm lên: “Muốn chết à?!”

Trong yết hầu Trát Tây phát ra những tiếng gần gừ giận dữ, ánh mắt dữ tợn, giống như một con chó sói vừa mới trưởng thành đã khiêu chiến trở thành đầu đàn.

“Đại ca Cát Miệt của mày đã giao mày cho tao rồi, sống hay chết đều do tao quyết định. Tốt nhất mày nên nghe lời tao, nếu không tao cho mày hẳn một cái hố trong kho hàng này.”

Cận Viêm khụy gối xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt Trát Tây: “Hôm trước ở trên thuyền là đứa nào giấu dao muốn giết tao?”

Trát Tây cắn răng một lúc, rồi nhả ra hai chữ tiếng Hán không lưu loát: “Là tôi.”

“Không phải mày, thằng đó cao hơn.”

“……..Là tôi!”

“Nói thật đi.” Bỗng nhiên Trát Tây rống lên, nước bọt chưa kịp văng lên mặt Cận Viêm thì đã bị hắn tát một cái vẹo đầu.

“Cát Miệt hy sinh mày trở thành tên thế tội thì đã nghĩ là có thể che giấu chuyện giết tao rồi. Tao không biết mày với Cát Miệt đã thỏa thuận gì, nhưng cái đám Campuchia vô công rồi nghề kia đều không phải thứ gì tốt đẹp, nếu có hứa cho mày núi vàng núi bạc gì đó, chưa chắc là đã làm được.”

Cận Viêm đứng dậy lấy một con dao nhỏ từ sau lưng ra, không do dự mà đặt lên cánh tay Trát Tây.

“Tao đếm đến ba, nói tên thằng kia ra cho tao. Nếu không nói thì một miếng thịt rơi xuống, nếu vẫn không nói thì tiếp tục cho đến khi cánh tay này không còn thịt nữa thì thôi. Cho dù mày có mạnh miệng thì để xem mày còn cứng đầu bao lâu.”

Trát Tây nổi cơn thịnh nộ, giãy dụa mãnh liệt muốn rút cánh tay về, thế nhưng dây thừng trói rất chặt, chỉ cần ngọ ngậy thì lưỡi dao trên tay hắn sẽ vẽ ra từng đường máu.

Cận Viêm lắc đầu cười khẩy: “Đã rơi vào tay tao rồi mà còn muốn chết vui vẻ, đừng có mơ.” Nói xong lập tức đếm đến ba, nhân tiện xẻo một miếng thịt, chớp mắt máu tươi trên cánh tay của Trát Tây đã tràn ra theo miếng thịt bị cắt.

Dù có là mình đồng da sắt cũng không thể chịu nổi tra tấn này, Trát Tây đứng bật dậy kêu lên thảm thiết, giống như một con cá đầy máu đang nẩy mình lên. Cận Viêm cau mày lại tát thêm cái nữa, lần này ngay cả hàm răng cũng muốn bay ra ngoài: “Câm Miệng! Nếu không muốn chết thì nói thật ra!”

Trát Tây bi thảm từng tiếng gào đứt quãng, âm thanh ồm ồm đến dọa người, miễng cưỡng có thể nghe là: “Muốn giết thì giết! Làm đi!”

Cận Viêm dù đang cáu nhưng vẫn cười, bỗng nhiên có một tên làm thuê từ ngoài cửa chạy vào: “Anh, anh Cận! Không xong rồi! Trước cửa có một vị họ Tưởng nói muốn gặp anh, không ai dám ngăn lại…..”

Mày phong của Cận Viêm bỗng giật lên.

Hắn xoay người lại, trong ánh nắng nhợt nhạt đã thấy Tưởng Khâm đứng trước cửa kho hàng, trên mặt không có cảm xúc, cũng không có một giọt máu.

Khoảnh khắc đó Cận Viêm thật sự không thể tin vào đôi mắt mình, lâu thật lâu sau mới run rẩy hỏi: “Em… Sao em lại đến đây?”