Trong căn nhà nho nhỏ, lúc này đây Cận Thần cũng không chọc ghẹo cậu nữa, không nói đùa rằng phải tu trăm năm mới có duyên cộng chẩm một lần, từ trong ngăn tủ lấy ra hai cái túi ngủ, một cái để ngủ một cái để làm thảm, dù sao cũng đã sang cuối thu, không khí đã bắt đầu lạnh.

Lại quên buông mành cửa sổ xuống, Chí Hạo một lần nữa bi thảm dậy sớm, rửa mặt xong liền thay một chiếc áo T-shirt thùng thình mới mua ở trên phố hôm trước, một mình chạy bộ trên đường núi, nơi này tựa như cảnh thần tiên, sáng sớm hay chiều vãn đều rất yên tĩnh, không ầm ĩ tranh cãi như thành thị.

Chờ chạy xong một vòng, Cận Thần đã làm xong bữa sáng.

“Anh còn có nghề này sao?” Chí Hạo chậc chậc lấy làm kỳ quái.

“Trước đây đi du học, để tránh miệng ăn núi lở nên tôi đâu dám thuê người giúp việc.”

Bánh mì nướng cắt lát dài bọc lấy một quả trứng chiên vàng, thêm cả thịt xông khói, rau xà lách cùng dưa chuột. Quả nhiên là trình độ ẩm thực quốc tế, ngay cả sandwich đơn giản nhất cũng đều có thể làm đến tinh xảo như thế. Một quốc gia chỉ cần nhìn món ăn là có thể đoán ra tất cả nha, nói vậy mức sống ở nước Pháp sẽ mãi mãi không bao giờ bằng nước Anh, Chí Hạo cảm khái, nghĩ lại, vậy tổ quốc vĩ đại có thể sánh bằng không?

Sandwich xốp thơm, thật hợp với mẻ sữa tươi mà người chăn nuôi mới đưa tới, trời ạ…… Cứ ở mãi như thế này, thì làm sao có thể xuống núi làm người đây?

Tiêu Chí Hạo tuy rằng trong lòng sợ hãi, miệng cũng không ngừng lại, một tay bưng li sữa bò một tay cầm Sandwich, một ngụm lại một miếng, ăn đến bất diện nhạc hồ.

Cận Thần ăn được một nửa, bỗng nhiên cười to, nguyên lai khóe miệng Chí Hạo dính một ít thịt xông khói, liếc mắt một cái thì giống y như bà mối, Chí Hạo bị anh cười đến ngẩn ra, mờ mịt khó hiểu, thần thái càng thêm buồn cười.

“Chỗ này của cậu, có cái gì nè!” Cận Thần cũng bận cả hai tay, đành để ngón tay phải chỉ chỉ vào cằm.

“Ngô?” Hai tay Chí Hạo đồng dạng không rảnh rỗi, chỉ có thể lấy cổ tay sát lung tung, ai ngờ thịt không lau được mà dính thêm sốt cà chua, Cận Thần lập tức hưng trí, tiếp tục chỉ chỉ, mắt thấy Tiêu Chí Hạo chuẩn bị hóa trang mặt mình thành chú hề trên sân khấu. Coi như là cậu cũng thông minh, nhìn thấy Cận Thần mắt đày tiếu ý, biết là lại bị hãm hại, khó được thông minh, nói:“Anh gạt tôi?”

“Nào có?!”

“Hừ, khẳng định là đang dối gạt tôi!” Chí Hạo ra vẻ sinh khí, không đợi cậu lấy lại tinh thần, Cận Thần đã dựa lại đây,  trong hoảng hốt, chóp mũi anh tựa hồ đến gần sát cậu, sau đó một thứ ôn nhuẫn huyễn nị lướt qua bên khóe môi, hô hấp ấm áp mới phả vào bên tai rồi lại tán đi.

Mọi người thích nói tình thiên phích lịch cùng ngũ lôi oanh đỉnh, nhưng những từ đó không đủ để biểu đạt tâm tình lúc này của Tiêu Chí Hạo, cậu thậm chí phải mất 3s đồng hồ mới nhớ mình là ai, thêm 5s tiếp theo mới nhớ rõ ai ở trước mặt mình, tiếp theo lại ước chừng suy nghĩ thêm 10s xem cái gì đang xảy ra, khi hết thảy đã kết thúc thì cậu cũng lâm vào hoang mang cùng nghi hoặc.

Vì thế khi cậu xác thực mình không phải điên rồi, choáng váng, ngây người, huyễn thính, ảo giác, xuyên qua …… Mà là thật thật thiết thiết, mạc danh kỳ diệu, vô cớ để cho một nam nhân chiếm tiện nghi …… Cái đó lại là chuyện của 5 phút sau nữa  .

Cậu âm u ngẩng đầu, phát hiện kẻ đầu sỏ lại đã bắt đầu ăn uống bình thường. Làm sao bây giờ, hiện tại phải làm sao bây giờ? Trong đầu cậu cấp tốc xoay tròn, phát hỏa sao? Giậm chân giận dữ sao? Trở mặt sao? Nhưng muốn phát tác cũng chỉ ở lúc đương trường phát tác mới đúng a, nào có ngây người lâu như vậy lúc sau mới đập bàn a  ?

Chí Hạo có phần bi phẫn nhớ tới một truyện cười từng nghe kể qua, chuyện kể rằng ở trong phòng ngủ có bốn người, có người kể một câu chuyện cười thập phần kinh điển, tất cả mọi người cười đến muốn chết, chỉ có một người không cười, vì thế bọn họ đã nghĩ, người này định lực thật cao, không thể tưởng được, qua một hồi rất lâu, khi tất cả mọi người đều đang ngủ, kẻ nguyên lai không cười kia rốt cục nở nụ cười: Ha ha, thật sự là buồn cười……[ Nhật: Ta đau cả ruột ]

Mẹ nó, không thể trách cậu phản ứng chậm a!

Là do việc này rất tà môn a! Tiêu Chí Hạo ngửa mặt lên trời thở dài.

“Ô, cậu đã ăn no rồi sao?” Cận Thần tựa hồ vừa mới phát hiện cậu khác thường.

Đồ heo chết, biết rõ còn cố hỏi!

“Cậu nhìn chằm chằm tôi làm chi vậy? Trên mặt tôi lại không có khắc chữ nha.”

Có! Bên trái có khắc ngũ độc giáo chủ, bên phải có khắc tứ đại ác nhân, trên trán có khắc hai chữ to — tiện nhân!

“Ai, mặt cậu kém quá, có phải sinh bệnh hay không?”

Chí Hạo mắt thấy tay anh sắp đưa lại đây, nhất thời kinh hãi, sao còn có thể để anh ta đụng tới, vội vàng trốn ra sau, lại không nhớ rằng đây là trên núi, ghế đứng cũng không mấy vững, ngửa mặt một cái thì đã thấy mông chạm đất, đau đến nhe răng trợn mắt.

Ông trời a! Ngươi đui mù hay sao vậy hả!

Quên đi,  ông đui mù cũng không phải ngày một ngày hai, coi như tôi chưa nói gì.