“Ai nói không phải đâu, nhóc này, cậu vẫn còn trẻ như vậy, không học hành đàng hoàng.

Cậu không biết cuộc sống này khó khăn gian khổ đến thế nào sao? Xã hội không đơn giản như mấy đứa nghĩ đâu, làm người thật thà trung thực không tốt sao?” Vừa nói đến đây chợt nhìn thấy Trương Quang Bảo hút xong một điếu rồi lại châm lửa điếu thuốc khác làm cho cảnh sát hoảng loạn đến mức vội vàng lấy lại hộp thuốc rồi cất đi.

“Tôi nói này, thằng nhóc nhà cậu thực sự là không coi mình là người ngoài mà.

Thuốc này tôi còn không nỡ hút, cậu lại còn hút đến mức nghiện luôn!”

Trương Quang Bảo híp mắt cười, thò đầu qua nói nhỏ: “Chú, bây giờ có rất ít người thanh liêm trong sạch được như chú.

Chú đúng là một cảnh sát chân chính, một lòng vì dân.

Hiện tại, người như chú đáng nhẽ ra phải là cán bộ cấp cục mời đúng.

Haiz, cái xã hội này, quá đen tối rồi.”

Lúc nói những lời này, anh khẽ nhắm mắt lại, không ngừng thở dài và tỏ vẻ thương xót giống như thực sự cảm thấy bất công thay cho người khác.

Thực ra anh chỉ muốn lợi dụng để hút thuốc của người khác.

Đây chính là Chính tông Trung Hoa, bình thường khi mấy anh em ở với nhau, xa xỉ lắm cũng chỉ mua bao thuốc Hồng Tháp San, hút thuốc Trung Hoa nên đây chính là lần đầu tiên.

Cho nên, anh muốn tìm mọi cách vòng vo với người công an này để hút thêm vài điếu, không thể để bản thân đến đồn công an một cách phí công vô ích.

“Hả? Từ lúc nào mà cậu lại nằm bò ra bàn làm việc thế này?” Cuối cùng thì cảnh sát cũng kịp phản ứng lại: “Tên nhóc nhà cậu cũng là một tội phạm thế mà lại nằm bò ra bàn làm việc của ông đây để nói chuyện phiếm!” Ngay lập tức nghiêm mặt lại đuổi Trương Quang Bảo xuống, bắt anh giải thích quá trình phạm tội.

Sau khi hút thuốc xong, Trương Quang Bảo gạt tàn thuốc rồi vui vẻ nói: “Được, tôi giải trình.

Chú, chú phải ghi chép cho cẩn thận đấy, đừng để thiếu sót điều gì.” Cảnh sát nhân dân bị anh làm cho dở khóc dở cười.

Đây là lần đầu tiên gặp phải loại tội phạm như thế này, còn nhắc nhở ông ta nữa.

“Mọi chuyện là như thế này.” Trương Quang Bảo suy nghĩ một chút rồi bắt đầu “giải trình một cách thành thực”: “Cô gái đó là bạn của tôi, hôm nay chúng tôi hẹn gặp mặt nhau ở trên đê.

Con dao làm bếp đó tôi đem theo để phòng thân.

Theo quy định xử phạt của cơ quan công an, không cho phép mang theo đao cụ vũ khí, nhưng không hề nói là không được mang theo dao làm bếp.

Sau đó, cô ấy muốn về nhà, tôi bảo cô ấy đợi một lát, cô ấy không chịu rồi còn làm ầm ĩ lên, quay đầu bỏ đi.

Tôi vừa đuổi theo thì ai ngờ đã bị chú tóm chặt rồi.”

cảnh sát ghi chép lại một cách cẩn thận, ngẩng đầu lên đợi câu nói tiếp theo của Trương Quang Bảo, thế nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy tên nhóc đó nói gì cả.

“Sao? Hết rồi à?” cảnh sát trừng mắt lên hỏi.

Trương Quang Bảo càng trợn mắt to hơn: “Đúng vậy, mọi chuyện xảy ra là như vậy đấy.”

“Ầm!” cảnh sát dùng lực mạnh đóng quyển sổ ghi chép lại, cuối cùng ông ta cũng hiểu, vốn dĩ tên nhóc này chưa từng nghĩ đến việc giải thích quá trình phạm tội mà chỉ vòng vo đánh trống lảng thôi! Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, nếu không cho cậu ta nếm mùi thì nhất định sẽ không thành thực.

Mặt của Trương Quang Bảo trở nên tái xanh, anh nhìn thấy cảnh sát cầm dùi cui ở trên bàn lên khiến cho anh sợ hãi đến mức vội vàng đưa tay ra đung đưa mạnh: “Trời ơi, chú, chú đừng kích động.

Chú nghe cháu nói đã.

Ôi trời, chú! Chú!”

cảnh sát cầm dùi cui đến trước mặt Trương Quang Bảo, đưa qua đưa lại trước mặt anh, cười nhạt rồi nói: “Thằng nhóc, nếu cậu không giải trình một cách thành thực thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Đột nhiên vẻ mặt của Trương Quang Bảo thay đổi hẳn, vừa rồi vẻ mặt anh nơm nớp lo sợ mà giờ đã bình tĩnh trở lại, vững vàng như núi.

Động tác này lại khiến cho cảnh sát bị dọa.

Vẻ mặt của thằng nhóc này thay đổi quá nhanh, vừa nãy mới sợ muốn chết với dáng vẻ sắp sửa nhận tội, giờ lại giống như một ông già lạnh lùng nhìn ông ta.

“Tôi nói này đồng chí cảnh sát, đừng trách tôi không nhắc nhở chú, bộ công an đã nhiều lần ra lệnh nghiêm cấm hành vi tra tấn đe dọa ép cung.

Nếu như chú động vào tôi, như vậy chính là trái pháp luật.

Có lẽ chú sẽ nói đây là chỗ của chú, muốn xử lý tôi như thế nào cũng được.

Nhưng tôi nói cho chú biết, ông ngoại tôi rất nóng tính lại vô cùng yêu thương tôi, nếu như chú làm gì tôi, ông ấy rất thân với đồn trưởng của các chú, cái này, hi hi…” Câu nói này của Trương Quang Bảo chỉ là để dọa người cảnh sát đó, anh không muốn bị người ta đánh cho nên đã bịa ra những lời này, tuy không hữu ích lắm, nhưng cũng có thể kéo dài thời gian tiếp tục nghĩ cách khác.

Nhưng trong lòng của cảnh sát đó lại không nghĩ như vậy, nhìn dáng vẻ vênh vênh váo váo của thằng nhóc này, nói không chừng thực sự là quen đồn trưởng.

Nếu như vậy, đánh cậu ta rồi thì khó mà ăn nói với bên đồn trưởng.

Hơn nữa mấy hôm nay còn có chuyện nhờ đồn trưởng, không được, phải làm rõ chuyện này.

Nghĩ đến đây, ông ta bỏ dùi cui xuống, quay đầu lại quát to: “Tiểu Lưu, mời đồn trưởng đến đây một chuyến.”

Trương Quang Bảo cảm nhận rõ ràng tiếng “lộp bộp” trong lòng mình, toi rồi, vốn tưởng rằng đồn trưởng đang ở đâu đó, sao ông ta lại ở trong đồn.

Lần này lời nói dối bị vạch trần, khó tránh khỏi phải chịu đau đớn hơn.

“Hết khôn dồn đến dại.” Trương Quang Bảo thở dài trong lòng, Triệu Cảnh, cái đồ nhà cô, ông đây sẽ không để yên cho cô đâu.

Nếu mà còn gặp phải cô, ông đây sẽ chà đạp cô một trăm lần!

“Chú, xin chú một chuyện, lát nữa chú ra tay thì xin chú đừng đánh vào mặt.” Trương Quang Bảo cúi đầu nói nhỏ.

Chưa đến hai phút, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, một người cảnh sát trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trên đỉnh đầu hơi hói, nhìn có vẻ phúc hậu bước vào.

Trương Quang Bảo thầm nói hỏng rồi, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần, đợi chút nữa phá hoại mọi thứ không lương tay!

“Ông Trương, có chuyện gì vậy?” Sau khi đồn trưởng bước vào, nhìn vẻ mặt xám xịt của Trương Quang Bảo rồi hỏi cảnh sát đó.

Cảnh sát nhân dân vội vàng đứng dậy, nhường chỗ ngồi cho đồn trường rồi cười nói: “Đồn trưởng, ông đến rồi.

Có chuyện phải làm phiền đến ông.”

Đồn trường gật đầu, chỉ Trương Quang Bảo rồi hỏi: “Thằng nhóc này phạm tội gì?”

“Ồ, chính cậu ta đã cầm dao làm bếp đuổi một cô gái trên phố, may mắn là tôi đến kịp để ngăn lại mới không dẫn đến đổ máu.

Tôi đang thẩm vấn cậu ta, nhưng cậu ta nói rằng… ” cảnh sát nói đến đây thì dừng lại, ló đầu qua nói nhỏ bên tai của đồn trưởng điều gì đó.

Trương Quang Bảo vô cùng lo lắng sợ hãi trong lòng, ngài đồn trưởng, oan uổng quá, ông phải làm chủ cho tôi.

Nghe xong, đồn trưởng đứng dậy, bước từng bước đến chỗ của Trương Quang Bảo.

Mỗi bước chân của ông ấy khiến cho Trương Quang Bảo cảm thấy như tim mình bị thắt lại.

Đồn trưởng đến trước mặt Trương Quang Bảo, quan sát đánh giá Trương Quang Bảo một cách tỉ mỉ.

Trương Quang Bảo cúi đầu xuống, đôi bàn tay bị còng lại hơi run rẩy.

“Quang Bảo?” Đồn trưởng nói một cách thăm dò.

Sức mạnh của câu nói này không thua gì một tia sét, khiến đầu của Trương Quang Bảo nảy lên như phản xạ có điều kiện.

Phép màu? Sao đồn trưởng lại biết tên mình? chẳng lẽ, ông ấy quen biết mình? Nhưng trong trí nhớ của mình không có người này?

“Cậu tên là Trương Quang Bảo nhỉ?” Đồn trưởng mỉm cười rồi hỏi.

Trong đầu Trương Quang Bảo hơi choáng váng, chuyện gì đang xảy ra vậy? anh gật đầu nhẹ theo bản năng, đáp lại: “Vâng, tôi là Trương Quang Bảo.” Đồn trưởng nghe thấy câu nói này thì không hỏi tiếp nữa, lôi điện thoại ra gọi điện.

“Alo, lão cách mạng, là tôi đây, Tiểu Trần, đúng, ai, dạo này sức khỏe của ngài vẫn tốt chứ? Không có chuyện gì, chỉ là hiện tại Quang Bảo đang ở trong đồn công an, ngài đừng lo lắng, cũng không có chuyện gì lớn mà chỉ là một chút hiểu lầm nho nhỏ.

Vâng, vâng, tôi sẽ trả cậu ấy về cho ngài.”

Đây là lần đầu tiên trong đời anh ấy ngồi trên xe công an, lại là xe chuyên dành cho đồn trưởng, nhưng trong lòng Trương Quang Bảo không hề có chút uy phong nào.

Không cần nói cũng biết, ông ngoại bắt đầu công tác từ năm năm mấy rồi cuối cùng cũng nghỉ việc ở quận ủy, bây giờ hầu hết các đồng chí lãnh đạo trong quận, trừ những người được điều động từ bên ngoài về thì đều biết ông, có khi ngày xưa đồn trưởng không chừng còn là một đàn em của ông.

Từ giọng điệu của ông ta vừa nói chuyện với ông ngoại có thể nghe ra, lần này ổn rồi, thực sự đã nể mặt ông ngoại, đích thân đồn trưởng còn đưa anh trở về.

Xong rồi, lần này gây chuyện lớn rồi, anh dường như đã nhìn thấy khuôn mặt của ông ngoại nhăn nhó vì tức giận, trong khi bà ngoại đang đứng sang một bên lo lắng nhìn anh.

Dù đây chỉ là hiểu lầm nhưng liệu ông ngoại liệu có tin anh ấy không? Hơn nữa, việc đi ra ngoài với một con dao làm bếp thì có thể nói linh tinh với công an nhưng ăn nói với ông ngoại thế nào đây?

Bỏ đi, bỏ đi.

Có trốn tránh cũng không được, về ăn mắng một trận, ngày mai thu dọn đồ đạc về trường học, kẻo ông ngoại nhìn thấy lại tức giận.

Đm gần đây mình gặp phải ma hay gì? Chuyện xấu nào cũng rơi trên đầu ông đây! Vừa chia tay bạn gái, lại gặp lại sao chổi Triệu Cảnh, đm xem ra phải rời xa cái nơi buồn thảm này rồi.

“Quang Bảo, có chuyện gì vậy?” Đồn trưởng Trần, người đang lái xe bên cạnh, lo lắng hỏi khi thấy sắc mặt của Trương Quang Bảo không ổn.

Trương Quang Bảo đã đoán đúng, những năm đầu khi ông ngoại của Trương Quang Bảo đang làm việc trong quận ủy, đồn trưởng Trần vẫn còn là một cậu bé non nớt, được thế hệ tiền bối đi trước giúp đỡ, ông luôn biết ơn điều đó.

Hôm nay ngay khi bước vào, ông ấy đã nhận ra Trương Quang Bảo.

Ông ấy đã nhìn thấy bức ảnh của đứa trẻ này trong nhà của lão thành cách mạng.

Trương Quang Bảo cúi đầu không nói gì, tâm trạng vô cùng tồi tệ.

“Cậu nhóc, đàn ông thì đừng sợ phạm sai lầm, thay đổi là được.

Về nhận lỗi với ông ngoại cậu đi, đừng làm cho ông tức giận.”.