Trong phòng ngủ, Dương Ngân Hạ khóc lóc như mưa, nước mắt lã chã, bạn cùng phòng đang vây quanh cô ấy và không ngừng an ủi.

Có người cầm khăn mặt, có người vỗ bả vai của cô ấy, không ngừng hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Dương Ngân Hạ vẫn luôn khóc, đánh chết cũng không nói đã xảy ra chuyện gì.

Mấy chị em đang sốt ruột không có cách nào, đột nhiên nghe dưới lầu có một tiếng hét như một tiếng gầm, một bạn cùng phòng từ trong cửa sổ thò đầu ra nhìn xem thử, đây không phải là Trương Quang Bảo sao? Mọi người lập tức hiểu ngay, hóa ra là hai miệng nhỏ cãi nhau.

"Ngân Hạ, cậu nghe kìa, Quang Bảo ra sức như vậy, cậu đi ra ngoài đi." Một vị bạn cùng phòng vỗ lưng của Dương Ngân Hạ, nhẹ giọng nói.

Dương Ngân Hạ vẫn khóc sụt sùi như cũ, thật ra thì trong lòng cô ấy cũng cảm thấy có chút kỳ quái, không phải đáng lẽ vào lúc này Trương Quang Bảo đang ở bên người tình cũ Trương Ngọc Tâm của anh sao, tại sao lại về rồi?

Đang do dự lại nghe thấy Trương Quang Bảo rống lên một tiếng: "Dương Ngân Hạ, chị nghe tôi giải thích với chị."

Giải thích? Hai chữ này có nhiều ẩn ý có thể suy nghĩ lắm! Với quan hệ của hai người bọn họ bây giờ, căn bản chưa cần nói tới chuyện giải thích gì.

Trương Ngọc Tâm là người tình cũ của cậu, tôi là bạn của cậu, cậu muốn làm gì với cô ta thì đó là chuyện của cậu.

Vào lúc này cậu chạy tới nói muốn giải thích với tôi, cậu xem tôi là gì của cậu?

Nghĩ như vậy, trong lòng bớt giận hơn một nửa, thật ra thì cô ấy cũng chỉ tức giận vì Trương Quang Bảo nói mà không giữ lời, không phải ngày hôm qua còn nói là sẽ không quay lại với Trương Ngọc Tâm à, làm sao hôm nay vừa nhìn thấy cô ta tớ là mất hết hồn vía cứ thế lao xuống? Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tôi một cái?

"Ngân Hạ, được rồi, mặc kệ giữa các cậu xảy ra chuyện gì, nếu người ta đã đến đây nhận sai với cậu, cậu xuống dưới gặp mặt một chút đi." Các bạn cùng phòng liên hiệp khuyên nhủ.

Trong ngày thường quan hệ giữa Dương Ngân Hạ và các cô cũng không tệ, các chị em vẫn luôn lo lắng vì việc lớn cả đời của cô ấy.

Con bé này vẫn luôn không yêu đương gì, mấy người theo đuổi tương đối tốt đều bị từ chối, các chị em đang nghi ngờ không phải là xu hướng tính dục của cô ấy có vấn đề gì chứ, bỗng nhiên toát ra một tên Trương Quang Bảo, mọi người mới chợt hiểu ra.

"Các chị em trong ký túc xá chú ý, không mặc quần áo mau mau mặc vào, nên trở về phòng ngủ thì về phòng ngủ, có người muốn xông tới! Cẩn thận bị nhìn thấy hết" Một giọng nói ở dưới lầu vang lên, lần này không phải là Trương Quang Bảo.

Dương Ngân Hạ vừa nghe âm này lập tức nóng nảy, đây là Lý Đức đang hôi, nói như vậy thì Trương Quang Bảo muốn xông tới? Vậy cũng không được, trường học có quy định, xông loạn vào ký túc xá nữ sẽ bị kỷ luật!Anh vừa bị ghi lỗi một lần, nếu như lại vi phạm kỷ luật sẽ bị đuổi.

Vừa nghĩ đến đây, cô ấy cũng không để ý dè đặt gì nữa, lập tức nhào tới cửa sổ nũng nịu hô: "Đừng đi lên đây! Bây giờ tôi xuống ngay!"

"Ha ha...!Quang Bảo, thấy không, vẫn là tôi được việc, làm chuyện này phải lớn gan, thận trọng, da mặt dày!" Lý Đức khá đắc ý cười nói.

Vừa mới dứt lời, trên cánh tay đã bị bạn gái hung hăng nhéo một cái, đau đến nỗi anh ta nhảy cẫng lên.

"Quang Bảo, người anh em ra chủ ý cho cậu, chờ lát nữa chị Dương xuống, cậu cũng không nói lời nào, trực tiếp đến nhà khác.

Lập tức đè xuống giường, cởi áo mở đai lưng, ** một phen là vấn đề gì cũng giải quyết!" Lưu Quyết ở một bên ra ý kiến bậy bạ.

Lời này lại nhắc nhở Trương Quang Bảo, một ý nghĩ ở trong đầu thoáng qua.

"Tới rồi! Tới rồi!"

Trương Quang Bảo ngẩng đầu nhìn lại, Dương Ngân Hạ đang từ cửa túc xá đi tới.

Ôi chao! Đàn chị à, làm sao ánh mắt đều khóc đỏ, nước mắt trên mặt còn chưa lau khô đâu, mắc lỗi mắc lỗi rồi.

Nhìn thấy Dương Ngân Hạ đi ra, Lý Đức cho mọi người một ánh mắt, mọi người lập tức hiểu ý, tất cả giải tán.

Chỉ để lại một mình Trương Quang Bảo.

Dương Ngân Hạ đi tới trước mặt Trương Quang Bảo, cúi đầu không nói câu nào.

Trương Quang Bảo nhìn chằm chằm vào cô ấy, vào lúc này có ngàn vạn suy nghĩ xông lên đầu, cũng không để ý đến điều gì nữa, kéo tay của Dương Ngân Hạ chạy ra ngoài trường học.

Cản một chiếc xe taxi, lên xe câu nói đầu tiên đã khiến cho Dương Ngân Hạ giật mình.

"Bác tài, làm phiền lái đến khách sạn Duyệt Ý"

Trái tim của Dương Ngân Hạ liên tục đập thình thịch, thế này không khỏi quá nhanh chứ! Hơn nữa có ai ban ngày ban mặt đến nhà khách mướn phòng? Tài xế thì lại không nói gì, loại chuyện này gặp phải cũng nhiều, nhìn dáng vẻ gấp gáp như khỉ của thằng nhóc kia, không cần phải nói cũng biết chỉ sợ là ** đốt người, không nhịn nổi.

Trên xe, hai người không nói một đường, một người suy nghĩ lung tung, một người thì trong lòng như có nai con nhảy loạn.

Xe đến nhà khách, Trương Quang Bảo không nói câu gì, ném ra mười đồng tiền rồi lập tức kéo Dương Ngân Hạ đi, mẹ nó, lần trước tới đây bắt chẹt chúng tôi hai mươi nguyên, lần này không có chuyện dễ dàng như vậy nữa đâu.

Cũng thật là đúng dịp, người trực hôm nay vẫn là nhân viên phục vụ đêm hôm đó.

Ban ngày không làm ăn gì, đang ở đó chơi điện thoại di động thì đột nhiên một nam một nữ xông vào.

"Làm phiền anh, phòng 520.” Người đàn ông vội vàng nói.

Nhân viên phục vụ nhìn hai người này có chút quen mắt, cẩn thận suy nghĩ một chút, nhớ ra rồi, đôi tình nhân này đã tới hồi đầu tháng, lúc ấy cậu nhóc này uống nhiều, bị bạn gái cậu ta đỡ.

Lúc đó cô gái rất lúng túng, giống như là lần đầu mướn phòng, cho nên ấn tượng tương đối sâu.

Người phục vụ cũng không nói gì, đưa chìa khóa cho bọn họ.

"Sao cậu biết là lần trước chúng ta tới phòng 520?" Dương Ngân Hạ không hiểu hỏi.

Trương Quang Bảo cũng không nói gì, chỉ là nở một nụ cười thần bí.

Dương Ngân Hạ đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra ngày đó cậu nhóc này giả vờ! Chẳng trách nhớ rõ như vậy.

Đi tới căn phòng, Trương Quang Bảo không kịp chờ đợi khép cửa phòng lại, đứng ở trước giường bắt đầu cởi quần áo.

Dương Ngân Hạ hoảng sợ lùi về sau hai bước, che cổ áo thật chặt, nói một cách chột dạ: "Chuyện này, Quang Bảo, có phải thế này có chút quá..."

Cởi quần áo xong, Trương Quang Bảo chạy thẳng tới trước máy điều hòa không khí mở tối đa, còn hô hoán lên: "Ôi chao, thật thoải mái!"

Lúc này Dương Ngân Hạ mới biết là mình nghĩ sai, khuôn mặt đỏ lên, ngượng ngùng ngồi xuống ở mép giường.

Mọi thứ ở đây vẫn y hệt như đêm hôm đó, nhớ tới một đêm kia, mình cũng không thiếu làm thằng nhóc này phải chịu tội, nôn một thân vừa dơ vừa thối, còn phải lau sạch cho mình.

Hóng gió mát mẻ, Trương Quang Bảo ngồi về mép giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Ngân Hạ.

"Cậu nhìn tôi làm gì?" Trên mặt của Dương Ngân Hạ hơi nóng lên, bị Trương Quang Bảo nhìn đến mức có chút mất tự nhiên.

"Đàn chị, thật sự xin lỗi." Trương Quang Bảo nói một cách chân thành.

Dương Ngân Hạ rất hiểu anh, nếu như anh thành tâm thành ý nói chuyện, giọng điệu sẽ rất thấp, hơn nữa tiết tấu rất chậm, lúc nói chuyện nhất định ánh mắt sẽ nhìn thẳng vào bạn, đến mắt cũng sẽ không nháy một chút.

Dương Ngân Hạ cố ý tránh khỏi ánh mắt của anh, nhỏ giọng hỏi: "Cậu thật sự xin lỗi tôi cái gì?"

"Tôi không nên bỏ chị lại nơi đó mà chạy đi gặp Trương Ngọc Tâm, nhưng mà tôi thề là lúc ấy tôi thật sự không những ý nghĩ gì khác, chính là cảm thấy cô ta xuất hiện đột nhiên, có chút ngạc nhiên." Dùng sức vỗ vào lồng ngực rắn chắc, để lại mấy cây dấu tay.

Dương Ngân Hạ đau lòng một trận, vừa định đưa tay ra xoa xoa thay anh, nhớ tới chuyện buổi sáng, bàn tay đã đưa ra lại rụt trở lại.

"Cô ấy đâu rồi?"

"Đi rồi, vừa mới tới đã bị tôi đưa đi, từ đầu đến cuối không tới nửa giờ."

Dương Ngân Hạ có chút giật mình, ngẩng đầu lên hỏi: "Làm sao không giữ cô ấy ở lại chơi mấy ngày, người ta cũng là hiếm khi tới một chuyến.

Ngây ngô không được nửa giờ mà cậu đã đuối người ta đi."

Trương Quang Bảo lắc đầu một cái, cười khổ nói: "Tôi cũng không dám để cô ấy ở lâu, chị nhìn thấy không, cục u lớn trên đầu tôi chính là do cô ta đánh này." Đưa đầu qua tố khổ với đàn chị.

Dương Ngân Hạ vừa nghe thấy vậy, bận bịu ôm đầu của anh, vén tóc ra nhìn một cái.

Úi! Quả nhiên đúng là một cục u rất lớn! Đây là người phụ nữ gì thế này, sao lại ra tay đánh người? Một cục u lớn như vậy sẽ không phải là cầm một cục gạch bên đường nện xuống chứ?

Trương Quang Bảo cúi đầu, Dương Ngân Hạ nhích người lại gần, cứ như vậy đối mặt, hai ngọn núi cao ngất vừa vặn đè trước mặt của Trương Quang Bảo.

Hết lần này tới lần khác hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo thun màu hồng ôm sát người, bộ ngực đầy đặn còn kém một chút xíu đã chạm vào mặt của Trương Quang Bảo, điểm chết người là phía dưới còn mặc một cái quần jean ngắn, bắp đùi trắng như tuyết đang ở ngay dưới mắt của Trương Quang Bảo.

Thế này là cám dỗ bực nào chứ! Trương Quang Bảo ngoan cường nuốt mấy ngụm nước bọt, liều mạng kìm nén xúc động trong lòng.

Ông trời của tôi ơi, ông cũng đừng hành hạ tôi như vậy chứ! Anh có thể cảm giác một cách rõ ràng là hô hấp của mình trở nên dồn dập, ngực liên tục phập phồng, lý trí yếu ớt kia dưới sự xung kích của ** có thể hỏng mất bất cứ lúc nào.

"Quang Bảo, còn đau không?" Dương Ngân Hạ hỏi.

"Ừ, đau, đau muốn chết! Nếu như đàn chị thổi hộ tôi một chút, có lẽ sẽ lập tức hết đau." Trương Quang Bảo không rời khỏi đôi vú cao ngất.

Dương Ngân Hạ nghe vậy, thật đúng là nhích lại gần thêm một chút nữa, nhẹ nhàng thổi cho anh.

Mới vừa thổi chưa được hai cái, làm sao lại có cảm giác trên bộ ngực có gì đó không đúng, cứ như có thứ gì hơi nóng phim phía trên.

Cúi đầu nhìn một cái, thằng nhóc Trương Quang Bảo kia đang nhìn chằm chằm một đôi mắt màu đỏ như máu, không nhúc nhích nhìn thẳng vào ngực.

"Đồ háo sắc! Nhìn cái gì đấy!" Dương Ngân Hạ xùy một cái, mắc cỡ đỏ mặt mắng.

Trương Quang Bảo cười hehe, ngồi thẳng người, cả vú lấp miệng em nói: "Chuyện này cũng không nên trách tôi, là chính chị lại gần, không nhìn thì phí, dù sao chị là đàn chị của tôi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài."

Nói xong lập tức ngã xuống giường, duỗi người.

“Haiz, chuyện này huyên náo lên, tôi đã nói rồi mà, làm sao sáng sớm hôm nay đi cùng nhau mí mắt không ngừng nhảy, hóa ra là biết chuyện này.

Xui xẻo, xui xẻo quá." Trương Quang Bảo không nhắc tới.

Dương Ngân Hạ thuận thế té xuống, nằm bên cạnh anh, lấy tay chống đầu hỏi: "Tôi hỏi cậu, chuyện của hai người các cậu là như thế nào?"

"Còn có thể nói thế nào? Trương Quang Bảo tôi là con nhà nghèo, nhưng tôi nghèo tôi có cốt khí, tôi mới không làm chỗ trút giận cho cái cô nhà giàu kia đâu." Trương Quang Bảo nói.

Dương Ngân Hạ đánh một cái trên người anh, hừ nói: "Cậu không cần lấy lòng tôi, nói đi, rốt cuộc nghĩ như thế nào?"

Trương Quang Bảo thu hồi vẻ mặt hi hi ha ha mới vừa rồi, thở dài, nhìn trần nhà nói: "Trước kia còn có chút tiếc nuối, cứ cho rằng hơn năm năm cố gắng đều trôi theo dòng nước.

Nhưng bây giờ nhìn lại, điều này là chính xác, tính tình của Trương Ngọc Tâm quá mãnh liệt, mọi việc đều làm theo sở thích của mình, hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của người khác, chúng tôi ở bên nhau sẽ không có kết quả gì tốt.

Haiz...!Quá khứ nên để cho nó đi qua đi, đừng suy nghĩ nữa."

Dương Ngân Hạ nghe được lời này, trong lòng cũng cảm thấy rất vui vẻ yên tâm, nghĩ mà xem, đầu tiên điều này nói rõ Quang Bảo người cầm lên được buông xuống được.

Thứ hai ấy à...

Đột nhiên, Trương Quang Bảo nghiêng người đối mặt với Dương Ngân Hạ.

Trong ánh mắt của anh lóe lên tia sáng kỳ dị.

"Đàn chị..."

"Hả?"

"Tại sao chị phải đối xử tốt với tôi như vậy?"

Dương Ngân Hạ cười một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Trương Quang Bảo: "Cậu nhóc ngốc nghếch, chị thương cậu là bởi vì cậu vẫn luôn chọc chị vui vẻ." Trương Quang Bảo nắm chặt tay của cô, không tin nói: "Không đúng, có rất nhiều người có thể chọc chị cười vui, tại sao hết lần này tới lần khác chị lại đối xử với tôi tốt như vậy? Nói thật, có phải là đàn chị thích tôi không?"

Nhìn dáng vẻ Trương Quang Bảo nửa đùa nửa nghiêm túc, Dương Ngân Hạ có chút luống cuống.

Giãy khỏi tay anh ta, ngồi dậy, cố ý hừ nói: "Khoe khoang như công đực xòe đuôi! Tôi có thể thích cậu sao? Cậu có cái gì? Vẻ ngoài đẹp trai à, hay là có tiền?"

Trương Quang Bảo cũng ngồi dậy, nhìn Dương Ngân Hạ cười như không cười: "Có thật không? Sao tôi cứ có cảm giác chị có điều gì chột dạ vậy nhỉ? Vào lúc này tim đập nhanh thế? Mặt cũng có chút nóng đúng không? Ánh mắt có chút lóe lên nữa chứ?"

Dương Ngân Hạ nghe anh nói như vậy, vui vẻ quay đầu lại nhìn anh cười nói: "Tôi nói này cậu nhóc, sao cậu cứ như quỷ vậy, trong lòng người khác nghĩ gì cậu đều biết ad?"

Trương Quang Bảo đắc ý cười cười: "Hehe, tôi người này không có tài gì khác, chỉ cần chị là người, chỉ cần vẻ mặt chị biến hóa là tôi có thể nhìn ra.

Tôi giỏi về phán đoán tâm lý thông qua vẻ mặt và động tác biến hóa, chị không lừa gạt được tôi đâu."

Dương Ngân Hạ nhìn anh, không có chối, cũng không thừa nhận.

Cậu nhóc này ngược lại cũng đúng là như thần, trong lòng bạn nghĩ điều gì không thể lừa gạt được anh.

Thay vì muốn lấy thúng úp voi, không bằng không nói câu nào.

Hai người không nói lời nào một hồi, đột nhiên Trương Quang Bảo đứng lên, sắc mặt có chút ảm đạm, nhìn chiếc gương trên bàn trang điểm trong góc phòng và thở dài.

Nhìn dáng vẻ này của anh, đột nhiên Dương Ngân Hạ căng thẳng trong lòng giống như là bị ai đâm một đao.

Cô ấy cũng đứng lên theo, ở sau lưng Trương Quang Bảo, nhìn anh trong gương.

"Đàn chị..." Giọng của Trương Quang Bảo có chút run rẩy, Dương Ngân Hạ sợ, anh sao thế này? Mới vừa rồi còn rất tốt mà.

"Quang Bảo, sao thế?" Dương Ngân Hạ dịu dàng hỏi.

Trương Quang Bảo xoay người lại, Dương Ngân Hạ phát hiện trong mắt anh đang ngấn lệ long lanh, lúc nhất rối loạn trong lòng.

"Đàn chị, để cho tôi ôm chị một cái được không?" Trương Quang Bảo hỏi nhỏ.

Dương Ngân Hạ hiểu ý nở nụ cười, chủ động giang hai cánh tay, ôm eo của anh, toàn bộ thân thể dán lên người anh.

Trương Quang Bảo vòng qua bả vai của cô, dựa vào đầu cô ấy, nghe mùi thơm cơ thể say lòng người kia, trong tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt như tơ.

"Gần đây thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra, xích mích với gia đình, chia tay với Trương Ngọc Tâm, lại bị trường học xử phạt, có lúc tôi suy nghĩ có phải là ông trời thật sự muốn ép tôi vào đường cùng không.

May mắn là còn có chị vẫn luôn ủng hộ tôi, nếu như không có chị, tôi thật sự không biết mình có thể chống đỡ tới ngày hôm nay hay không nữa." Giọng của Trương Quang Bảo triền miên như thế, dịu dàng và ấm áp như vậy.

Thân thể của người con trai quả nhiên vẫn khôi ngô như cũ, vẫn tràn đầy cảm giác an toàn như vậy.

Lần đầu tiên ôm một người đàn ông ở trần, hơn nữa là người đàn ông mà mình yêu, trong lòng của Dương Ngân Hạ tràn đầy cảm giác hạnh phúc, mặt dán vào làn da nóng bỏng của anh, Dương Ngân Hạ nhắm hai mắt lại.

"Quang Bảo, mọi chuyện đều sẽ qua thôi.

Tin tưởng chị, không có chuyện gì có thể làm khó Quang Bảo của chị, cậu nhìn xem, gia đình chưa gửi tiền sinh hoạt, tiền học phí cho cậu, không phải cậu cũng giải quyết như thường sao? Bây giờ một tháng cậu có một ngàn hai, công việc lại ung dung, bao nhiêu sinh viên đại học chính quy cũng không làm được đâu.

Trương Ngọc Tâm thì thế nào? Cô ta chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của cậu mà thôi, điều cậu phải làm đối với cô ta chỉ là một vài năm sau nhớ tới cô ta còn có thể nhớ đến những điều tốt đẹp của cô ta, như vậy là đã đủ rồi.

Làm người đừng nên sống trong quá khứ, hiểu không?"

Trương Quang Bảo nhẹ nhàng chạm vào đầu vai của Dương Ngân Hạ, lúc này trên mặt của anh đã đầy vẻ tươi cười.

"Nghe đàn chị nói như vậy, trong lòng thoải mái hơn nhiều, haiz, thật sự muốn hôn chị một cái mà."

"Hôn thì hôn, chị còn sợ cậu à!" Dương Ngân Hạ vẫn còn ở mạnh miệng, mặc dù trái tim cũng sắp nhảy đến lên cuống họng rồi.

Trương Quang Bảo nhàn nhạt cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Cũng không cần, nếu không tương lai anh rể sẽ trách tôi."

Dương Ngân Hạ nghe được câu này, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, điều này cũng không tránh được ánh mắt của Trương Quang Bảo.

Anh không phải là kẻ ngu si, anh biết Dương Ngân Hạ đang suy nghĩ gì, anh cũng biết trong lòng mình đang suy nghĩ gì, nhưng anh vừa trải biến cố tình cảm, đối với cảm tình đã có nhận thức mới.

Giữa nam nữ thì loại cảm giác nào là đẹp nhất? Nói cho bạn biết chính là cảm giác mập mờ, cái loại cảm giác như gần như xa, phiêu đãng bên người, dễ như trở bàn tay, nhưng lại hết lần này tới lần khác không chạm vào, chỉ lẳng lặng nhìn, chia sẻ sự vui sướng của đối phương, chia sẻ những đau khổ của đối phương, mặc kệ nghèo khó hay bệnh tật tai nạn đều có có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu với người ấy..

Có được chính là sự bắt đầu của mất đi, nếu như không có được cũng sẽ không mất đi.

Đạo lý này rất đơn giản nhưng mà rất nhiều người sẽ mãi mãi không nghĩ tới.

Tết Trung thu cứ đi qua như vậy, mặc dù cũng không có đặc sắc như trong tưởng tượng nhưng mà Dương Ngân Hạ vẫn cảm thấy trọn đời khó quên, không, phải nói là mỗi một ngày ở bên cạnh Trương Quang Bảo đều khó quên như vậy.

Anh giống như một mảnh biển khơi, bạn mãi mãi cũng không thể hiểu anh hoàn toàn, nhưng mà lòng hiếu kỳ vẫn khiến bạn không ngừng tìm hiểu, không ngừng thăm dò, cũng có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của Trương Quang Bảo.

Tất cả mọi thứ tựa như đều bị sự bận rộn tốt nghiệp che giấu, đã đến cuối tháng chín, chương trình học trong trường đã hoàn tất, tiến vào giai đoạn tự học, tháng mười hoàn toàn nghỉ học, tháng mười một thi tốt nghiệp, sau đó chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, khoảng thời gian này đã có thể đi ra ngoài tìm đơn vị thực tập.

Dương Ngân Hạ học ngành thông tin kinh tế và tự động hóa, nhưng mà là khoa chính quy, tốt nghiệp cùng lúc với mấy người Trương Quang Bảo.

Gần đây mọi người đều bận rộn học tập, ngay cả đám nhóc Lý Đức kia hình như cũng bắt đầu nóng nảy, hiếm thấy thấy bóng người, nghe nói đều đang ở trong phòng ký túc xá dụng công.

Trương Quang Bảo vẫn bình thường như cũ, ban ngày đi làm, buổi tối về thì đi dạo phố với Dương Ngân Hạ một chút, đi tản bộ một chút, hoặc chính là vùi đầu ngủ, không hề cuống cuồng một chút nào.

Ngoài ý muốn là Dương Ngân Hạ cũng không khuyên anh, bởi vì cô ấy biết rằng bản thân Trương Quang Bảo tự hiểu rõ trong lòng.

Ngày này Trương Quang Bảo đang bận bịu trong quán net về hệ thống chấm điểm Vod của anh, bận rộn đã mấy ngày, đã đến điện ảnh 3og, chỉ cần làm xong hệ thống này, rạp chiếu phim internet đã có thể bắt đầu vận tác, cung cấp miễn phí cho điện ảnh và âm nhạc những khách cũ.

Đến lúc đó chắc chắn trong quán net có thể tăng thêm không ít vụ làm ăn.

Chú Trần hoàn toàn để anh yên tâm tay đi làm, đặc biệt để một máy cho anh làm máy chủ.

Đoạn thời gian gần nhất chú Trần trở nên nhàn nhã đi chơi, có Trương Quang Bảo và Đường Khánh Minh ở đây, từ đầu đến cuối ông ấy không cần bận tâm thứ gì, có lúc mấy ngày ông ấy không đến quán internet, Trương Quang Bảo vẫn sắp xếp tất cả mọi việc thỏa đáng như thường.

"Anh Trương, nước của anh." Đường Khánh Minh đưa qua một ly nước, nhỏ giọng kêu lên.

Trương Quang Bảo đang bận bịu, đến đầu cũng không ngẩng lên nói: "Để ở đó đi." Nói xong lại bắt đầu bận chuyện của mình.

Anh không có chú ý tới Đường Khánh Minh vẫn đứng ở sau lưng anh, nhìn anh một cách hâm mộ.

"Ôi chao, rốt cuộc làm xong." Trương Quang Bảo vươn vai một cái, lắc lắc cái cổ mỏi mệt.

Mới vừa đưa tay ra bưng ly trà, bỗng nhiên nhìn thấy Đường Khánh Minh còn đứng ở phía sau, thế là cười hỏi: "Tiểu Đường, sao vậy?"

Đường Khánh Minh ngây ngốc nở nụ cười, nói: "Anh Trương không hỗ là sinh viên, biết thật nhiều, nếu tôi có thể được một nửa như anh là tốt rồi."

Trương Quang Bảo nhấp một miếng trà, đậy nắp lại và cười nói: "Đây đã coi là gì? Tùy tiện táy máy chân tay một chút là được." Đường Khánh Minh nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức ảm đạm xuống.

"Tôi nhìn anh Trương thật lâu, nhưng mà vẫn là chẳng hiểu gì cả, không có cách nào, đọc sách quá ít."

Không biết thế nào Trương Quang Bảo thấy Đường Khánh Minh như vậy thì trong lòng lại có chút không đành lòng.

Tình huống của Đường Khánh Minh anh cũng có nghe chú Trần nói một ít, hình như là đứa bé con nhà nông trong thôn trấn kia không học hành gì, vào thành phố đi làm, trước sau đã từ vác xi măng ở trên công trường, từng gánh đá, còn bị chủ thầu khấu trừ tiền công, dưới cơn nóng giận đánh vị chủ thầu kia một trận tơi bời, tất nhiên công việc này cũng không có cách nào làm tiếp nữa.

Sau đó nhờ đồng hương giới thiệu đi tới nơi này đi làm, chỉ có phần mềm tính tiền mà Trương Quang Bảo cũng phải dạy thật lâu cậu ta mới học được, cơ sở của đứa nhỏ này quá yếu, chắc cũng chỉ học hết cấp hai.

Chắc cũng không có chuyện gì, Trương Quang Bảo kéo một cái băng qua kêu Đường Khánh Minh ngồi xuống, Đường Khánh Minh có chút xấu hổ, sau khi ngồi xuống không nói câu nào.

"Tiểu Đường, nhà có những ai?" Trương Quang Bảo thuận miệng hỏi.

"Có bố, có mẹ, còn có ông, em gái nhỏ một tuổi của tôi, đã đến Thẩm Quyến đi làm." Đường Khánh Minh cúi đầu trả lời.

Trương Quang Bảo nhíu mày một cái, có chút không thích nói: "Ngẩng đầu g lên, đàn ông mà sao hạ thấp đầu?" Đường Khánh Minh vâng lời ngẩng đầu lên, cậu ta cũng hiểu biết về vị trước mặt, đối với anh Trương, từ trước đến nay cậu ta đều rất bội phục.

"Sao không đi học chứ? Nhỏ như vậy đã vào trong thành phố đi làm rồi à?"

Đường Khánh Minh không ngừng chơi đùa hai tay, nghe Trương Quang Bảo hỏi như vậy, vô cùng thành thật nói: "Trong nhà tôi nghèo, không có cách nào, bố mẹ tôi sợ tôi không cưới vợ được, mượn tiền sửa một căn nhà nhỏ, bây giờ còn để ở đó chưa sửa sang đâu.

Bố mẹ cứ ở nông thôn mãi chẳng kiếm được tiền gì, kêu tôi vào trong thành phố."

"Tôi nghe chú Trần nói, lúc trước cậu ở công trường đánh chủ thầu một trận, đây là chuyện gì xảy ra?"

"Ông ta cắt xén tiền công của tôi, còn đánh tôi, tôi không nhịn được đánh gãy hai cây xương sườn, một cái răng cửa của ông ta, bây giờ còn nợ ông ta tiền thuốc thang đây này.

Lúc đầu tôi muốn học anh Trương cho thật tốt, chờ anh Trương tốt nghiệp đại học đi ra ngoài làm việc, nhận lấy công việc của anh, kiếm thêm chút tiền cho gia đình trả nợ dần, nhưng mà tôi quá đần, không học được..." Càng nói càng nói thì cái đầu kia lại càng thấp xuống.

Đúng vậy, tuổi tác nhỏ như vậy đi ra đi làm, chắc chắn sẽ bị người ta ức hiếp, không phải là mỗi ngày báo chí đều nói sao, bao nhiêu ông chủ đều ăn chặn tiền công của người dân lao động, hại người ta ngay cả về nhà ăn tết cũng không được, ngay cả Thủ tướng của chúng ta cũng đích thân hỏi tới chuyện này rồi.

Những kẻ làm giàu bất lương như vậy đúng là nên kéo đi bắn chết!

"Dáng vẻ cậu thế này có thể đánh chủ thầu gãy hai cây xương sườn? Còn một cái răng cửa? Ông chủ thầu kia bao lớn rồi? Ít nhất cũng phải bảy mươi hả?" Trương Quang Bảo có chút không tin lời của cậu ta.

Trên mặt của Đường Khánh Minht đột nhiên xuất hiện vẻ mặt khinh thường, cậu ta bĩu môi nói: "Anh ta chừng ba mươi tuổi, cao hơn tôi một cái đầu, bị tôi đã một cước đã ngã xuống, tôi cưỡi lên đấm hai quyền, đánh rụng một cái răng.

Anh Trương, tôi nói thật với anh, trước kia ông nội tôi lăn lộn với anh Bào, quyền cước rất ghê gớm đấy, tôi học với ông ấy từ nhỏ, từ trước đến nay đánh nhau chưa từng thua."

Đoạn lịch sử này thì Trương Quang Bảo cũng biết, trước kia Tứ Xuyên trong thời kỳ đang mở cửa đã từng có tổ chức anh Bào với quy mô lớn, từ “Anh Bào” lấy từ câu thơ trong Kinh Thi "Ai nói rằng không có quần áo, cùng mặc chiếc áo bào với anh vậy", là ý nói đến tình cảm giữa anh em cùng chung hoạn nạn.

Lúc đó tổ chức Anh Bào tương tự với băng đảng thời nay, nhưng mà người ta là cướp của người giàu giúp đỡ người nghèo khó, trừ mạnh giúp yếu, sau đó cũng từng tham gia một số hoạt động cách mạng, bị phái phản động lợi dụng, sau đó giải phóng, bị chính phủ nhân dân cấm chỉ.

Người Tứ Xuyên mãi mãi cũng không thể thoát khỏi hơi thở "Văn hóa Anh Bào", cho đến ngày nay, vì bạn đâm hai đao, nghĩa khí làm đầu vẫn là quy tắc hành động của người Tứ Xuyên, đặc biệt là người tuổi trẻ ở Tứ Xuyên.

Không ngờ người anh em nhỏ này không hề tầm thường chút nào, còn sinh ra ở một gia đình như vậy.

"Người anh em, cậu nghe anh nói này, làm đàn ông phải để chí hướng bay xa một chút, làm cái quản lý quán net một tháng kiếm ngàn đồng tiền là cậu đã thỏa mãn sao? Đời người chỉ có chuyện không nghĩ tới, không có chuyện không làm được, hãy làm cho thật tốt nhé, luôn sẽ có ngày vượt hơn hẳn mọi người."

Đường Khánh Minh ngượng ngùng cười, nắm chiếc áo sơ mi bạc trắng của mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, chân thành nói với Trương Quang Bảo: "Anh Trương, sau này có… có thể để thôi theo anh làm việc không?"

Trương Quang Bảo nhất thời có chút kinh ngạc, có thể? Cái gì gọi là có thể theo? Cẩn thận suy nghĩ một chút, ồ, hóa ra cậu nhóc này nói là sau thành công.

Lập tức lắc đầu cười một tiếng, bây giờ mình cũng chỉ là một sinh viên còn chưa tốt nghiệp, hơn nữa còn là sinh viên trường học nghề, có thể có thành tựu gì? Cái tên nhóc con ngốc nghếch này thật là khờ khạo đến mức đáng yêu.

Thế là anh gật đầu một cách nghiêm túc, vỗ một vai Đường Khánh Minh: "Được thôi, nếu như sau này anh thành đạt, chắc chắn nhớ đến cậu."

Đường Khánh Minh cứ giống như được cam kết điều gì, cười vui vẻ, đứng lên luôn miệng cảm ơn Trương Quang Bảo, sau đó chạy về quầy phục vụ, tiếp tục công việc.

Trương Quang Bảo mở nắp ly trà, nhấp một ngụm trà, bản thân mình cũng bật cười lên.

Tôi có tư cách gì đi khuyên bảo người khác chứ, cũng chẳng qua là học nhiều hơn người ta hai năm mà thôi, bây giờ sinh viên đại học đầy đường, không nhìn thấy tin tức trên mạng nói sao? Năm nay tình thế công ăn việc làm của sinh viên không lạc quan cho lắm, nhiều năm liên tục khuếch trương chiêu sinh, nhân tài đã có xu hướng bão hòa, sinh viên chính quy giỏi hơn một chút mà cũng không tìm được việc làm, càng không cần phải nói đến sinh viên trường học nghề sắp bị đào thải.

"Haiz, đúng rồi, trước hết làm tốt chuyện trước mắt rồi hãy nói." Trương Quang Bảo nghĩ như vậy, lại quay đầu đi làm chuyện của mình.

Làm hệ thống cho điểm điện ảnh xong, nhìn thời gian một chút, cũng đã qua mười một giờ rồi, mở QQ lên xem thử.

Mới vừa mở QQ ra thì tin nhắn đã nhấp nháy không ngừng, suýt chút nữa không làm cho máy vi tính bị treo máy.

Đi đôi với hai tiếng ho khan, đây là có tin tức hệ thống.

Trương Quang Bảo mở lên xem thử, hóa ra là có người muốn thêm bạn.

Một người là bạn trên mạng mà ngày đó mình chủ động mời, chính là người có ý kiến bất đồng về ca khúc của Jay.

Ngoài ra không thừa nhận gì hết, theo như lời anh ta nói thì anh ta là chủ web gì đó.

Đúng là chuyện lạ, chủ web tìm tôi làm gì? Mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng Trương Quang Bảo vẫn thêm QQ của anh ta..