Mưa ngớt hạt, mấy vệt mây màu trắng bạc dần xuất hiện trên không trung.
Lâm Trục Lưu ngồi bên cạnh giường, cầm chiếc quạt tròn bằng lụa, phe phẩy quanh người Tiêu Mị.
Không phải bởi vì thời tiết nóng nực, tối qua trời mưa như trút nước, đã cuốn trôi hoàn toàn cái nóng nực của mấy ngày hôm nay, nhưng cũng vì thế mà rất nhiều ruồi muỗi bên ngoài bay cả vào trong phòng.
Quân Cơ doanh vốn không phải là nơi để nghỉ ngơi qua đêm, cũng không có nhang trừ muỗi. Khó khăn lắm Tiêu Mị mới chợp mắt được, Lâm Trục Lưu sợ y bị muỗi đốt tỉnh giấc, nên chỉ đành ngồi bên cạnh quạt cho y.
Lúc vừa về đến Qua Tỏa, Liễu Kỳ nhìn thấy vết bỏng của Tiêu Mị, bèn đưa cho y mấy lọ thuốc trị thương cực tốt. Đến nay đã bôi được nửa tháng, trông có vẻ khá hơn trước rất nhiều.
Nàng vốn không hề để bụng vết bỏng trên mặt y, nhưng nghĩ đến Tiêu Mị có khả năng sẽ tự ti vì dung mạo của mình, thế nên nàng cứ chạy đến Tiểu Tây Uyển suốt, đòi Liễu Kỳ điều chế ra loại thuốc trị bỏng tốt hơn nữa.
Tiểu tử Liễu Kỳ kia dạo này đang bí mật yêu đương gì đấy, cuộc sống vốn khá thảnh thơi, nhưng sau khi bị nàng liên tục giày vò, hắn cảm thấy phiền phức muốn suy sụp. Nhưng trời cao đất dày, trong mắt nàng người quan trọng nhất là nam nhân của nàng, cho dù người khác đau đớn đến mức suy sụp, thôi thì cứ để họ suy sụp tới bến luôn đi.
Lâm Trục Lưu mỉm cười, dùng tay xoa sống lưng hơi ê ẩm của mình. Nàng nhìn dáng vẻ ngủ say của Tiêu Mị, thở dài một hơi, rủ mắt.
Hôm sau lúc Tiêu Mị tỉnh dậy, thì không thấy Lâm Trục Lưu đâu nữa.
Trời vẫn còn sớm, việc thao luyện mấy hôm nay nàng cũng đã bàn giao cho các phó tướng, A Trục dậy sớm như vậy để làm gì nhỉ?
Tiêu Mị đang chuẩn bị trở người xuống giường, thì thấy Lâm Trục Lưu bưng hai bát tô vào, đặt trên khay, còn mang thêm cả hai đôi đũa và một dĩa ớt nhỏ.
Y nhìn chiếc tô kia, bên trong là mì măng thái sợi và nấm đông cô, mì được xắt sợi nhỏ, nước canh sóng sánh, bên trong có một quả trứng chần, còn nêm thêm cả dầu mè, khiến người ta nhìn mà thèm thuồng.
“A Trục, mới sáng sớm nàng mua được đồ ăn ở đâu về thế? Phải đi bao xa? Gần đây có ít hàng quán lắm.”
“Chàng cũng biết gần đây có ít hàng quán, sao không nghĩ mì này là do ta làm?” Lâm Trục Lưu mím môi cười.
Tiêu Mị khựng lại, sau đó nhận lấy bát mì nếm thử một miếng, hương vị ngon cực kỳ!
“A Trục, nàng… nàng biết nấu ăn ư?” Ánh mắt y nhìn Lâm Trục Lưu hệt như trời sắp đổ mưa máu vậy.
“Biết chứ, chỉ là nấu không được ngon thôi. Nhào mì là công đoạn cần sức lực, việc đấy đương nhiên là không làm khó được ta, nấu mì cũng đơn giản, xắt mì thành sợi mảnh rồi bỏ vào nồi nước sôi chần sơ rồi vớt ra, gia vị thì nấu chín là được rồi.” Lâm Trục Lưu ăn một miếng mì trong tô của mình, dửng dưng nói: “Chỉ cần muốn làm, có chuyện gì mà không làm được? Chỉ xem có lòng hay không mà thôi.”
Tiêu Mị bị lời nói của nàng làm cho đỏ mặt, phải biết là trước giờ không một ai biết Lâm Trục Lưu biết nấu ăn. Người của những doanh khác không thân thiết với nàng, thì sẽ cho rằng nếu võ khôi đại nhân mà xuống bếp, chắc chắn sẽ buồn cười y hệt các tiểu nương tử của Ung Đồng lên chiến trường vậy, tướng sĩ Tử doanh tuy thân thiết với nàng, nhưng nàng cũng chưa từng tiết lộ tay nghề này trước mặt họ.
Điều này có nghĩa là, người khiến võ khôi “có lòng” kia chỉ có một mình y mà thôi.
Tiêu Mị chậm rãi nhấm nháp tô mì, sau cùng còn chép chép miệng hồi tưởng lại dư vị, rồi mới đặt tô xuống. Lâm Trục Lưu thấy y ăn xong, thì thu dọn bát đũa, y vội vàng nhảy vọt xuống khỏi giường, giành lấy cái khay trong tay nàng.
Y vẫn còn sống sờ sờ đây này, ban nãy ngủ say quá thì cũng thôi đi, còn bây giờ y đã dậy rồi há lại để thê tử của mình phải động tay động chân? Thế là y nhanh tay lẹ chân thu dọn bát đũa, mang ra ngoài kia chà rửa, tiện thể chải chuốt sửa sang lại bản thân.
Khi trở lại phòng, Lâm Trục Lưu đang cầm một cây bút đỏ, tỉ mỉ ngắm nghía bức bản đồ y vẽ.
“Có gì không thỏa đáng không?” Tiêu Mị hỏi.
“Ổn mà, có mấy chỗ bị sót, ta thêm vào giúp chàng rồi.”
Tiêu Mị gật đầu, nhìn chăm chú vào một điểm trên bản đồ, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Lâm Trục Lưu nhìn theo ánh mắt y, thì lập tức hiểu được suy nghĩ trong đầu y, đang định lên tiếng, thì bỗng nghe thấy giọng nói giòn giã truyền vào từ bên ngoài: “Thủ lĩnh, sắc mặt tốt quá nhỉ! Cuối cùng cũng chịu không nổi phải đến Quân Cơ doanh tìm Tiêu ca rồi ư? Tôi cá cược với Tề Phong, năm ngày trước cô phải đến rồi mới phải.”
Lâm Trục Lưu thấy người đến là Tiểu Tứ, cười đáp: “Thua đúng lắm, phó tướng dẫn đầu cá cược, ta phải treo ngươi lên cổng lớn của Tử doanh mới được!”
“Đi thì đi, dù sao thì tôi bị phạt quen rồi, hai canh giờ cũng chẳng nhằm nhò gì.” Hàn Tiểu Tứ sán lại gần hai người họ, nhìn thoáng qua tấm bản đồ phức tạp kia, mặt mày nhăn nhó bịt chặt mắt lại, than thở: “Trời ơi, lại là một thứ giống hệt thiên thư! Tôi không hiểu nổi, đầu óc của Tiêu ca sao lại thông minh đến thế chứ, thứ như thế này mà huynh cũng vẽ ra được à?”
Tiêu Mị không đáp lời hắn, vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí ban nãy, càng lúc càng cau chặt hàng mày.
“Tiêu ca, có chỗ nào không đúng ư?” Hàn Tiểu Tứ nương theo ánh nhìn của Tiêu Mị, chắc hản y đang nhìn vị trí của “Đỉnh Thượng Thủy”.
“Ta biết chàng đang lo lắng điều gì.” Lâm Trục Lưu nhấc cây bút đỏ lên, khoanh tròn hai vị trí của đỉnh Thượng Thủy và đèo Ngộ Ly, trầm giọng nói: “Nếu Bắc Ly quan bị công phá, thì chắc chắn chúng sẽ đoạt được hai vị trí này. Đỉnh Thượng Thủy vách núi cheo leo, đèo Ngộ Ly dễ thủ khó công, nếu bấy giờ quân đội của Phong Mộ ồ ạt tấn công vào Giảo Tràng quan, chiếm được Tây Lĩnh đạo thì toàn bộ phía nam cũng tiêu luôn.”
“Chắc không đâu!” Hàn Tiểu Tứ líu lưỡi.
“Ngươi tưởng ta đang dọa hả? Phá được Bắc Ly quan, binh sĩ của Phong Mộ sẽ chặn lấy Tây Lĩnh đạo, con đường vận chuyển lương thảo của Qua Tỏa chúng ta sẽ bị chúng khóa chết tại đây. Kiềm chế được Qua Tỏa bên này, gã hoàng đế câm họ Phó kia sao có thể ngồi yên được nữa? Hắn muốn chiếm thành Qua Tỏa của chúng ta cũng đâu phải chuyện ngày một ngày hai. Nếu không ngươi tưởng Phong Lăng Vận bị điên à, chế tạo nhiều binh khí bằng sắt như vậy, rồi lại điều nhiều binh sĩ như thế đến Qua Tỏa? Trong lòng gã hồ ly trụi lông kia đã dự liệu được từ lâu rồi.”
“Thủ lĩnh, vậy… vậy chúng ta phải làm sao?” Hàn Tiểu Tứ căng thẳng.
Lâm Trục Lưu chỉ lên tấm bản đồ bằng da dê, “Làm thế nào ư? Không phải là đang nghĩ cách đấy sao?”
Trầm mặc một lúc, Tiêu Mị chợt hỏi: “A Trục, nàng có còn nhớ hỏa pháo mà Đoạn Hy từng dùng trên chiến trường ở Ẩn Vu không?”
Lâm Trục Lưu gật đầu, “Đương nhiên là nhớ, uy lực lớn như vậy, có lẽ cũng chính vì nguyên do này mà Đoạn Hy có thể trấn giữ kiên cố được phương bắc, đợt ấy đế đô loạn như cào cào thế kia mà Phong Mộ cũng không dám tấn công qua.”
Tiêu Mị gật đầu, thần bí lấy ra một túi vải, cẩn thận mở ra cho Lâm Trục Lưu xem.
“A Trục, đây là mảnh vụn của hỏa pháo ta nhặt được trên chiến trường, bên trong có đá tiêu, lưu huỳnh, than củi. Nhưng ta không biết làm thế nào để điều phối những nguyên liệu này, mới có thể tạo ra hỏa pháo uy lực lớn như vậy.”
Lâm Trục Lưu vẫn chưa lên tiếng, thì Hàn Tiểu Tứ đã hét lên: “Tiêu ca, huynh muốn chế tạo hỏa pháo ư? Chúng ta không có người am hiểu thuốc nổ, trước đây cũng chỉ làm binh khí mà thôi, món hỏa pháo này, làm không cẩn thận là sẽ nổ chết chính mình đấy, lúc ấy có khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu.”
“Tiểu tử thúi lui ra kia, mồm miệng không có câu nào tốt lành cả.” Lâm Trục Lưu xách Hàn Tiểu Tứ sang một bên.
“Nghe nói hỏa pháo vốn là do một đạo sĩ luyện đan, trùng hợp bỏ ba loại nguyên liệu đó vào trong lò, sau đó lò luyện đan bị nổ tung, vị đạo sĩ này sau đấy đã tạo nên thuốc nổ. Nhưng đạo sĩ kia là người của Ẩn Vu, sau khi Đoạn Hy có được phương pháp đã giết chết ông ấy, nên trên đời này chỉ có một mình hắn nắm giữ phương pháp điều chế thuốc nổ mà thôi.” Tiêu Mị cất túi vải, ngẫm nghĩ một lát, hình như đang nghĩ nên làm thế nào để nói với Lâm Trục Lưu về suy nghĩ của y. Cuối cùng, y nói: “Ta vẫn luôn cho rằng, binh khí của Qua Tỏa thành có thể khiến người trong Liệt Xuyên Tứ Cảnh sợ hãi đến vậy, là bởi vì nó vượt trội hơn binh khí của những nơi khác. Mà hỏa pháo của Đoạn Hy, ta cho rằng nó nổi trội hơn binh khí của Qua Tỏa, nếu chúng ta không tạo ra hỏa pháo uy lực tương tự, thì uy doanh của Qua Tỏa rất nhanh thôi sẽ bị Mão Đan thay thế, các quốc gia khác cũng sẽ không khiếp sợ Qua Tỏa như xưa nữa.”
“Tiêu ca, ý của chàng là?” Lâm Trục Lưu cau mày.
“Ta muốn tạo ra đội quân giống như của Đoạn Hy, thậm chí vượt trội hơn hẳn hỏa pháo của hắn. Hỏa pháo cần có nòng pháo, quặng sắt của Qua Tỏa tốt ngần ấy, có thể tạo ra nòng pháo chịu được uy lực lớn hơn hẳn, thế nên hỏa pháo của chúng ta tất nhiên sẽ tốt hơn của Đoạn Hy. Nhưng để chế tạo cần có thời gian, hơn nữa ta cũng không dám đảm bảo chắc chắn sẽ chế tạo thành công. Ta và Tần đại tướng quân, Trấn Bắc vương đã bàn bạc qua chuyện này, nhưng họ cho rằng trước mắt tăng cường phòng vệ tại các nơi của Qua Tỏa khẩn cấp hơn việc chế tạo ra hỏa pháo.”
“Đương nhiên rồi, theo phân tích ban nãy của thủ lĩnh, thành Qua Tỏa của chúng ta đã nguy cấp lắm rồi, lúc này còn phí hoài thời gian để làm cái của hỏa pháo không đâu kia làm gì, chi bằng nghiên cứu việc bày binh bố trận cẩn thận cho rồi, đúng không, thủ lĩnh?”
Hàn Tiểu Tứ nhìn Lâm Trục Lưu, Tiêu Mị cũng nhìn Lâm Trục Lưu, từ trong đáy mắt của Tiêu Mị, Lâm Trục Lưu có thể nhìn ra được mong đợi và khát vọng của y.
“Muốn làm thì làm đi.” Lâm Trục Lưu cười, ánh mắt trong veo, “Kể từ hôm nay, cứ làm theo ý của chàng! Dù sao thì hiện tại ta cũng đang rảnh rỗi, bản đồ trận chiến cứ để ta vẽ cho, việc tuần tra ngày thường ta cũng có thể thay chàng dẫn dắt hai doanh hoàn thành. Bây giờ ta đi nói chuyện với hai người kia, tuy vũ khí cần thiết, nhưng nắm trong tay binh khí nổi trội hơn địch quốc, mới là pháp bảo giành chiến thắng trước giờ của Qua Tỏa.
“A Trục…” Tiêu Mị nhìn nàng, ánh mắt sáng rực như pha lê. Vui vẻ, hân hoan, như trút được gánh nặng, trong mắt y đan xen đủ loại sắc màu, khiến người ta xây xẩm…
Y vốn cho rằng bản thân cần phải giải thích với Lâm Trục Lưu, vì sao y lại tạm gác cục diện khẩn cấp như hiện nay sang một bên, để bắt tay vào chế tạo hỏa pháo vẫn chưa hoàn toàn định hình kia. Binh sĩ của Qua Tỏa đều quá mức tự tin với binh khí mà mình tạo ra, họ chẳng thể biết được vào lúc y nhìn thấy hỏa pháo kia của Đoạn Hy, nội tâm y đã chấn động đến mức nào.
Sức mạnh mới mẻ, kinh khủng khiếp ấy. Nếu không thay đổi bản thân để thích ứng với sức mạnh kia, thì sẽ bị nó phá hủy.
Lâm Trục Lưu nhón một mảnh hỏa tiêu lên, ngắm nghía tỉ mỉ, cuối cùng ngẩng đầu lên nói với y: “Bảo thủ giậm chân tại chỗ, không phải là dáng vẻ mà thành Qua Tỏa nên có.”
- Shen dịch -