Dao nữ buông một mớ lời lẽ hằn học, rồi khởi hành trở về đế đô với Khâu Thương.
Bởi vì ánh mắt lúc bấy giờ của nàng ta quá mức thù hằn, nên mấy hôm nay trong lòng Lâm Trục Lưu vẫn luôn bồn chồn.
Dao nữ vốn là một biểu muội Phong Lăng Vận vô cùng sủng ái, nếu nói những lời không nên nói trước mặt hắn, hoặc là lập bẫy hãm hại Tiêu Mị vốn dĩ chẳng có gia thế gì, thì chuyến này lỗ to rồi.
Nhưng bất kể thế nào, nàng đều sẽ ở bên cạnh Tiêu Mị, đến lúc ấy nếu như thật sự chuốc phải rắc rối, thì cho dù ngọc nát đá tan nàng cũng phải bảo vệ y.
Lâm Trục Lưu thầm xoắn xuýt mấy hôm, đợi đến khi tự mình có thể đi ra khỏi cửa viện, thì thành Tiểu Xuân đã gỡ bỏ lệnh cấm rồi.
Lâm Trục Lưu đi lại trong thành, phát hiện trên đường được quét dọn rất sạch sẽ, tường thành nhà cửa bị đổ nát đã được dọn dẹp gọn gàng, bách tính trong thành tuy bệnh nặng mới khỏi, nhưng trên mặt lại hấp háy niềm hy vọng.
Liễu vương gia của Lạc Du quan đang dẫn thủ tướng và thợ thủ công sắp xếp cho bách tính mới vừa khỏi bệnh, tu sửa nhà dân bị đốt cháy, dọn dẹp dấu vết hỏa hoạn để lại.
“Trục Lưu.” Liễu vương gia nhìn nàng, đi tới vỗ lên vai nàng, trong mắt ánh lên vẻ hổ thẹn: “Xin lỗi, rõ ràng biết ngươi ở trong thành, mà ta vẫn phong tỏa.”
“Vốn dĩ nên thế.” Lâm Trục Lưu khoát tay với hắn, rồi lại nhìn thợ thủ công đang lợp ngói trên mái nhà, cau mày nói: “Sao ta thấy thợ thủ công trên mái nhà… mẹ kiếp lại quen mắt thế nhỉ?”
Liễu vương gia cười ha hả, “Đấy chẳng phải là người quen cũ của ngươi sao?”
Bấy giờ, đa số người trên mái nhà đều ngẩng đầu lên, toàn bộ là tướng sĩ của Qua Tỏa.
“Thủ lĩnh, chúng tôi đến đón cô, thấy thành Tiểu Xuân cần người giúp, nên phụ một tay! Mẹ kiếp, lão tử chưa từng sơn tường bao giờ!” Hàn Tiểu Tứ dẫm một chân lên mái vòm của nóc nhà, phấn khích vẫy tay với nàng.
Trên một mái nhà khác, Diêu Hỏa phó tướng của Tần Ly cười bảo: “Tướng quân! Đã đỡ rồi, nếu cô còn không về Qua Tỏa Tần lão đại sẽ tự mình đuổi giết tới đây đấy!”
“Tướng quân, ta qua đón cô giúp lão đại của ta, ngài ấy bị đại tướng quân nô dịch đi Liễu Nam đưa quân hỏa rồi, đưa xong sẽ về ngay!” Người nói chuyện là Chúc Dung phó tướng của Lê Vệ.
“A Trục, lão già Lê Viễn Nhạc không nhấc nổi mình, bảo ta giúp ông ấy đến đón ngươi về.” Liễu Túc Uyên cười toe toét.
“Tướng quân ơi! Cô không có mặt, Tử doanh chúng ta bị Hồng doanh bắt nạt dữ lắm!” A Tài lắc lư đống mỡ trên người nói: “Nhưng mà ở đây xây nhà, mẹ kiếp đúng là cừ thật!”
“Vậy thì ở lại làm đi!” Lâm Trục Lưu bật cười, rút Long Nha Nhung Dữ bên hông ra móc lên mái vòm, mượn lực nhảy lên nóc nhà.
Trên mái nhà toàn là binh sĩ của Qua Tỏa, vì để tiện làm việc, nên thống nhất mặc y phục ngắn của binh sĩ hạ cấp, vải bố màu nâu.
Nhưng cho dù ở trong đám đen thùi lùi này, thì vừa nhìn lướt qua Lâm Trục Lưu cũng đã trông thấy Tiêu Mị, y mặc y phục giống với mọi người, trên đầu buộc dây cột tóc màu lam, tay áo và ống quần đều xắn lên cao.
Nam tử bình thường ăn mặc thế này, chắc chắn là trông cực kỳ tầm thường, nhưng Lâm Trục Lưu nhìn Tiêu Mị như thế này, lại cảm thấy rất thú vị.
“Thủ lĩnh, cô nhìn Tiêu ca ngây ngốc gì thế? Cẩn thận nước miếng!” Hàn Tiểu Tứ dùng khuỷu tay huých lên cánh tay Lâm Trục Lưu.
“Tên tiểu tử này hôm nay lắm mồm thế, muốn ăn đấm à? Lão tử lâu lắm rồi chưa đấm ngươi phỏng!”
Hàn Tiểu Tứ cười hì hì tránh đi.
Thật ra há chỉ có Hàn Tiểu Tứ, tất cả tướng sĩ ở đây, đặc biệt là binh sĩ của Tử doanh, đều đặc biệt phấn khích.
Tướng quân của bọn họ về rồi, tuy trên mặt vẫn chằng chịt những vết sẹo chưa lành, nhưng có xá gì đâu?
Tướng quân trở về, với binh sĩ Tử doanh mà nói thật sự là một cây định hồn châm, cả người đều yên tâm hơn hẳn.
“Thủ lĩnh, cô khuyên Tiêu ca đi nghỉ ngơi đi, mấy hôm rày huynh ấy chăm sóc cô đã mệt lắm rồi, không những mệt người mà còn mệt cả tim nữa, còn phải giúp đỡ bệnh nhân trong thành, thật sự là quá vất vả, ta sợ huynh ấy trụ không nổi.” Hàn Tiểu Tứ chỉ về phía Tiêu Mị đang cúi đầu lợp ngói, khẽ nói với Lâm Trục Lưu.
Lâm Trục Lưu híp mắt nhìn hắn: “Hàn Tiểu Ngớ, hình như hôm nay ngươi đặc biệt quan tâm nam nhân của ta nhỉ.”
“Thủ lĩnh, không phải chứ, đến cả tôi mà cô cũng ghen à?” Hàn Tiểu Tứ khoa trương nhíu mày, rồi lại vò đầu nói: “Nói thật là, lần này ta quả thật bị Tiêu ca làm cho cảm động, huynh ấy đối xử với cô thật sự không còn lời nào để nói! Lúc Tiêu ca chạy vội đến đây thì cổng thành đã bị phong tỏa rồi, biết bao nhiêu quan binh canh giữ, đi vào bên trong chính là đi chết! Lão tử trông thấy huynh ấy trèo theo chiếc thang vào trong thành, suýt nữa chảy cả nước mắt!”
Hàn Tiểu Tứ còn muốn nói, nhưng lại trông thấy một bà lão dẫn con dâu, con trai, run lẩy bẩy đi lên nóc nhà. Lâm Trục Lưu giật mình, sợ bà ấy không cẩn thận bị ngã xuống, vội vàng đỡ lấy.
“Lão phu nhân, cẩn thận chút.” Nàng nói.
“Võ khôi đại nhân! Cả nhà chúng tôi có thể sống sót, đều nhờ vào ngài cả, đại ân đại đức của ngài chúng tôi suốt đời không quên!”
Lâm Trục Lưu nghe bà ấy nói thế thì lấy làm lạ, ngại không muốn hỏi thẳng, nhưng thực sự không biết mình đã cứu nhà này lúc nào.”
“Đại nhân, nếu không phải ngài cử phó tướng của ngài đưa thuốc cho chúng tôi, chữa trị cho chúng tôi, thì cả nhà chúng tôi sớm đã… sớm đã…” Thiếu phụ bên cạnh bà lão lên tiếng, nghẹn ngào không thốt nên lời, sau đó quỳ sụp xuống. Nàng ta vừa quỳ, thì bà lão và phu quân cũng cùng nhau quỳ xuống.
“Lão phu nhân, ngài bảo Trục Lưu làm sao dám nhận…” Lâm Trục Lưu vội vàng bước tới đỡ bà lão, thì bỗng thấy dưới sân nhà toàn là bách tính của thành Tiểu Xuân.
Những bách tính kia quỳ xuống trước mặt nàng, vái lạy cảm tạ ân đức của nàng. Lâm Trục Lưu cảm thấy rất buồn, thật ra nếu không phải vì nàng, thì bách tính của thành Tiểu Xuân chắc chắn đã có thể nhận được sự cứu chữa tốt hơn nữa. Huống hồ bản thân mình mấy hôm rày vẫn ốm đau, đối với nỗi khổ của bách tính trong thành vốn dĩ lực bất tòng tâm, sao có thể nhận đại lễ như thế này của bọn họ?
Trong lòng nàng đang buồn bã, thì thấy Liễu Kỳ đi đến bên cạnh khẽ nói: “Phó tướng bảo bối của ngươi, đi đến đâu, giúp đỡ đến chỗ nào đều nói là do ngươi phái đến, ngay cả lão tử cũng bị hắn kéo vào, thật sự không biết có phải hắn bị đần không nữa!”
Lâm Trục Lưu khẽ đỡ bà lão lên, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mị đang cúi đầu lợp ngói ở đằng kia, trong lòng ấm áp.
Có một người, y làm bất cứ việc gì cũng đều là vì nàng, tất thảy mọi điều y toan tính trong lòng đều là làm sao để tốt nhất cho nàng, thậm chí có thể chấp nhận cái “tốt” này không có bóng dáng của mình.
Nàng đi đến bên cạnh Tiêu Mị, nắm tay tay y đỡ y đứng dậy, xoay người nói với bách tính trong thành: “Chàng không phải là phó tướng của ta, chàng là phu quân của ta.”
Tiêu Mị nghe thế thì giật mình, theo bản năng lùi lại phía sau hai bước, Lâm Trục Lưu thấy trong mắt y lấp lánh ánh nước.
Nàng nắm lấy tay của y, khẽ tựa vào lòng y, sự yên bình trước giờ chưa từng có dần dần lấp đầy trái tim nàng.
Mấy người Lâm Trục Lưu phụ giúp ở Tiểu Xuân thành năm ngày, thì nhận được cấp tín của đại tướng quân, lần này bất kể thế nào cũng buộc phải trở về Qua Tỏa.
Nàng sống trong thành, tướng sĩ của Qua Tỏa đóng doanh ở ngoài thành, nên lúc nàng và Tiêu Mị ra đến cổng, thì tướng sĩ Qua Tỏa đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát.
Tướng sĩ đến từ Qua Tỏa xếp hàng ngay ngắn theo đội ngũ ở cổng thành, bách tính cũng tề tụ đông đủ đưa tiễn, nhưng khi Lâm Trục Lưu trông thấy Hàn Tiểu Tứ chuẩn bị tọa kỵ cho nàng, suýt chút nữa đã rút Long Nha Nhung Dữ quật chết hắn.
Hàn Tiểu Tứ chuẩn bị tọa kỵ cho nàng, là chiếc xe ngựa bốn bánh nóc xanh rèm đỏ, không chỉ quê mùa, mà còn rất dung tục. Nếu ngồi lên chiếc xe ngựa này đối diện với bách tính đưa tiễn, nàng cảm thấy cuộc đời này của mình chắc chắn sẽ chẳng còn mặt mũi nào để đến thành Tiểu Xuân lần nữa.
“Hàn Tiểu Ngớ! Ngươi muốn chết hử…” Lâm Trục Lưu gằn giọng tức tối nói.
Hàn Tiểu Tứ bị nàng gào cho đau cả não, tủi thân nói: “Thủ lĩnh, bệnh của cô vẫn chưa khỏi hẳn, Nam Phong mạnh mẽ như thế, ra khỏi thành sẽ chạy nhanh lắm. Ta sợ cô bị ngã từ lưng ngựa xuống thôi!”
Lâm Trục Lưu cười ngoác miệng, xoay người trèo lên lưng Nam Phong, “Lão tử là người có nam nhân đấy nha!” Nàng khẽ duỗi tay kéo Tiêu Mị lên, nói với Hàn Tiểu Tứ: “Thế này thì không rơi xuống nữa rồi này.”
Hàn Tiểu Tứ gật đầu, “Thủ lĩnh, cả Qua Tỏa quả nhiên chỉ có mình cô là cừ nhất!”
Vì đội ngũ đông người, nên tuy Lâm Trục Lưu có sở trường hành quân cấp tốc, nhưng lần này cũng không thể đi nhanh lắm. Từ sáng sớm đến giữa trưa, vẫn chưa thể trông thấy bóng dáng của Bắc Ly quan.
Đang đi thì A Tài vượt lên từ phía sau đội ngũ, chim ưng của Lê Vệ đầu trên vai hắn, “Thủ lĩnh, Lê lão đại bên kia truyền tin đến.”
Quả Tỏa không giống những thành trì khác, những nơi khác chỉ dùng khói phân sói để làm tín hiệu, dùng số lượng và độ to nhỏ của khói để truyền tin tức khi gặp phải kẻ địch. Qua Tỏa không chỉ dùng khói để truyền tin, mà còn có cả chim ưng.
“Sao thế?” Lâm Trục Lưu nhận lấy bức thư bằng da dê, vừa nhìn liền cau mày mắng: “Cái tên Lê Vệ ngu xuẩn này! Hàn Tiểu Tứ, chỉnh lý hàng ngũ!”
“Tướng quân, giờ định đi đâu thế?” Tiêu Mị hỏi nàng.
“Đánh heo.” Lâm Trục Lưu cười với y, “Mệt không? Không mệt thì đi cùng ta.”
Tiêu Mị gật đầu, tuy mấy hôm nay y mệt muốn đứt hơi, nhưng vẫn cầm vải bố bên cạnh lên lau tay, xách Trục Lưu kiếm xoay người đi tìm kỵ binh khác mượn ngựa.
“Chậc chậc…” Hàn Tiểu Tứ nói: “Thủ lĩnh ơi, phu quân hiền tuệ nhất trên đời này, chắc là phu quân của cô rồi.”
Chỉnh lý đội ngũ xong xuôi, Tiêu Mị mới biết không phải thật sự định đi đánh heo. Chỉ thấy hơn trăm binh sĩ đội cung nỏ ngựa đen mũ bạc, đã xếp thành đội hình hẳn hoi, hiển nhiên là sắp lên chiến trường giết địch.
Nam Phong của Lâm Trục Lưu cũng là màu đen tuyền, đen như mực ở dưới người nàng. Nàng cũng mặc áo giáp bạc, điều khác biệt đó là khoác chiếc áo choàng màu tím khói, mặt mày hơi lem luốc, nhưng nhìn vẫn có vẻ uy nghiêm.
“Tiêu Mị, có phải huynh chưa có ngựa của mình không?” Lâm Trục Lưu khẽ kéo dây cương, thúc Nam Phong đến trước mặt y.
Lâm Trục Lưu bấy giờ mới phát hiện, hình như lần nào Tiêu Mị cũng đều đi tìm kỵ binh trong doanh để mượn ngựa. Trước đây bản thân rất ít quan tâm đến trang bị của y, thật là mẹ kiếp khốn nạn mà! Lâm Trục Lưu cau mày, ngoắc tay ý bảo A Tài đi tới, nói mấy câu bên tai hắn.
A Tài gật đầu, chạy đến đám ngựa dắt một con ngựa cao lớn màu trắng, vừa nhìn đã biết là hàng cực phẩm.
“Nó tên là Thức Nhạc.” Lâm Trục Lưu cầm lấy dây cương trên tay A Tài, nhét vào tay Tiêu Mị, “Sau này huynh cưỡi nó đi.”
Tiêu Mị trân trọng sờ sờ chiếc bờm của Thức Nhạc, gật đầu xoay người lên ngựa.
Một trăm khinh kỵ binh, thuần một màu ngựa đen mũ bạc, chỉ có một mình Tiêu Mị cưỡi ngựa trắng, thoạt nhìn trông y mới giống tướng quân. Tiêu Mị hơi ngại ngùng, chạy lên trước hai bước vỗ lên vai Lâm Trục Lưu nói: “Tướng quân, hay là chúng ta đổi con ngựa khác được không? Thế này không hợp với khuôn phép.”
Lâm Trục Lưu thúc Nam Phong đến trước mặt Tiêu Mị, khẽ hôn lên khóe môi y, “Sau này đừng đứng sau lưng ta nữa, đứng bên cạnh ta, nam nhân của ta, chẳng phải nên bảo vệ ta mọi lúc sao?”
- Shen dịch –