Lâm Trục Lưu trông thấy Dao nữ ở đằng xa.
Nàng ta đứng ở quan khẩu của Lạc Du quan, bị một tiểu tử khoảng sáu, bảy tuổi nắm lấy ống tay áo, còn trong tay bế một tiểu nha đầu trắng mũm mĩm.
Trông thấy Lâm Trục Lưu, ánh mắt của Dao nữ rất đỗi dịu dàng, “Đã lâu không gặp, A Trục.”
Lâm Trục Lưu mỉm cười gật đầu, “Dao nữ, muội thật sự trưởng thành rồi.”
Nàng nhớ lần đầu tiên gặp, Dao nữ chỉ khoảng độ mười bốn tuổi, mặc bộ váy la màu xanh nhạt và chiếc áo sa màu ngà voi, đôi chân nhỏ nhắn mang giày thêu điểm xuyến đầy sợi tơ bạc. Hồi ấy nàng ta rẽ đôi làn tóc mai, đôi mắt to tròn trong trẻo đáng yêu. Còn bây giờ, nàng ta chải hai búi tóc đầy quý phái, một thân cẩm y của nhà đế vương, trong tay bế con của mình.
Không hiểu vì sao, Lâm Trục Lưu cảm thấy hơi chua xót.
“A Trục, đây là con của ta.” Dao nữ bước lên phía trước hai bước, đưa đứa nhỏ trong tay cho Lâm Trục Lưu.
Lâm Trục Lưu không đón lấy, chỉ vươn tay sờ sờ lên đầu của đứa bé, “Dao nữ, muội tha cho ta đi. Đối phó với trẻ con, tay của ta vụng về cứ như chân ấy.”
Lâm Trục Lưu chưa dứt lời, thì tiểu tử bên cạnh đi đến trước mặt nàng, chớp đôi mắt long lanh hỏi: “Người là Lâm Trục Lưu?”
“Ơ, tiểu quỷ, con biết ta sao?” Lâm Trục Lưu một tay bế bổng nhi tử của Khâu Thương, bật cười búng lên trán của nó.
Nhóc con nghiêng đầu đùa nghịch lọn tóc của nàng, “Đương nhiên là biết rồi ạ, trong phòng của cha con có hẳn mấy bức tranh của người. Cha con nói rồi, Lâm Trục Lưu là người mà cha hằng ngưỡng mộ, là người lợi hại nhất cả Đoan Nguyệt này, là dũng sĩ cực kỳ dũng mãnh thiện chiến, cha bảo nhất định sẽ dẫn con đến gặp người.”
“Ha ha…” Lâm Trục Lưu nghe thằng nhóc nói bộ rất nghiêm túc, không nhịn được bật cười thành tiếng: “Tiểu quỷ, con tên là gì?”
“Con Tên Khâu Họa Kha, là tên do cha con đặt đấy!”
“Khâu Họa Kha… tên này hay quá, có điển cố gì chăng?” Lâm Trục Lưu rất hào hứng hỏi thăm.
“Cha con bảo: Đã trông thấy họa thuyền trên dòng nước chảy, thì chẳng tiếc cành liễu đã phải gãy vì người. Tên của con là từ đấy ạ.”
Lâm Trục Lưu vỗ đầu, cười bối rối, “Mấy cái thứ nho nhã này đúng là đã làm khó ta rồi.”
“A Trục.” Dao nữ nói: “Chúng ta đã bao lâu rồi chưa gặp nhỉ? Hiếm lắm ta mới đến thăm tỷ được một lần, tỷ ở thành Tiểu Xuân thêm mấy hôm nữa, để bầu bạn với ta.”
“Ở thêm mấy hôm?” Lâm Trục Lưu cau mày, “Phong Lăng Vận chờ lô quân hỏa này đến nỗi con ngươi sắp bay vút đến Qua Tỏa rồi, thế mà muội còn để ông ta đợi thêm nữa?”
Khâu Họa Kha kéo tóc của Lâm Trục Lưu nói: “Thật ra là cha và nương con vội vàng muốn gặp người, nên mới bảo hoàng đế biểu thúc hạ chỉ bảo người vận chuyển quân hỏa, cha và nương là người xấu!”
“Mấy người các ngươi…” Lâm Trục Lưu bất lực nói: “Toàn lấy việc quân làm trò đùa…”
Dao nữ cười, cũng không đáp lời nàng, lại chỉ vào Tiêu Mị rồi hỏi: “A Trục, vị này là?”
“Đây là Tiêu Mị, là…”
“Ta là phó tướng của tướng quân.” Tiêu Mị ngắt lời Lâm Trục Lưu.
“À, hóa ra là phó tướng. Tiêu Mị, ngươi vốn dĩ là Ẩn Vũ Ngân tọa của đế đô, đến thành Tiểu Xuân tham quan với chúng ta cũng không phải là quá phận.”
Tiểu Xuân thành là một tòa thành nhỏ trong Lạc Du quan, không những phong cảnh hấp dẫn, mà ăn uống vui chơi đều đủ cả, tuy ngư long hỗn tạp, nhưng là nơi mỗi khi đế tọa vi phục xuất tuần đều sẽ ghé thăm. Lần này Dao nữ đến ở đây.
Tiêu Mị chắp tay hành lễ với Dao nữ, rồi lại xoay người nói với Lâm Trục Lưu: “Tướng quân, ta không vào thành đâu, ta và các huynh đệ Tử doanh đóng quân ở ngoài thành.”
“Sao? Huynh không vào thành với ta?”
Khóe miệng Tiêu Mị động đậy, nhưng không lên tiếng.
Lâm Trục Lưu thấy y bối rối, bèn kéo lấy cánh tay y nói: “Nếu huynh không muốn vào trong, thì đợi ta ở ngoài thành. Ta thấy mấy hôm nay tâm trạng huynh không tốt lắm, có chuyện gì phiền lòng chăng, về thành Qua Tỏa nói hết cho ta nghe được không?”
“Được.” Tiêu Mị khẽ cười với Lâm Trục Lưu.
Lâm Trục Lưu vừa định lên tiếng, thì nghe thấy tiếng chim ưng rít gào ở trên đầu, A Xả lượn trên đầu Lâm Trục Lưu một vòng, rồi đậu xuống vai nàng. Nàng rút tấm giấy bằng da bò trong ống đồng cuộn dưới chân A Xả, nhìn lướt qua một lượt, cau mày nói: “Lão già lắm chuyện chết tiệt! Qua Tỏa bên kia thiếu người, chúng ta ở bên này không được vượt quá ba ngày.”
“Sao thế được! A Trục, chúng ta đã bao lâu rồi chưa gặp? Bây giờ tỷ đi, ta không chịu đâu!” Dao nữ vội vàng kéo lấy Lâm Trục Lưu không buông.
“Ôi chao, quân vụ là lớn nhất, sau này chúng ta kiểu gì cũng có cơ hội gặp lại mà.”
Lâm Trục Lưu nhìn Dao nữ, cứ cảm thấy nàng ta bây giờ không giống trước đây lắm, còn không giống ở điểm nào thì nàng cũng không nói rõ được. Nhưng nàng không thích dáng vẻ hiện tại của nàng ta, nhìn thì có vẻ dịu dàng hòa nhã, nhưng trong mắt lại dường như có điều giấu giếm khiến người ta bất an.
“A Trục, nếu quân vụ là lớn nhất, vậy thì tỷ bảo quân đội của tỷ về Qua Tỏa trước, rồi tỷ ở đây bầu bạn với ta. Tình tỷ muội bao nhiêu năm của chúng ta, lần sau gặp lại cũng không biết là bao giờ, tỷ nhẫn tâm đi như thế sao?”
Lâm Trục Lưu bị nàng ta bám riết đành bó tay, quận chủ này lại là nhân vật mà nàng không đắc tội được, thế nên chỉ đành xoay người nói với Tiêu Mị: “Tiêu Mị, huynh dẫn binh sĩ của Tử doanh về Qua Tỏa trước, tướng già còn có nhiệm vụ muốn phân công cho chúng ta. Nếu có việc gấp, huynh thương lượng với đám Hàn Tiểu Ngớ, Tề Phong, tiễn Dao nữ và Khâu Thương xong ta sẽ trở về.”
Tiêu Mị gật đầu, chuẩn bị xoay người lên ngựa, thì bất ngờ bị Lâm Trục Lưu kéo lấy ống tay áo.
“Tiêu Mị, đợi đã.” Nàng vươn tay khẽ huýt một tiếng, để chim ưng đang lượn trên đỉnh đầu đáp xuống cánh tay, ra hiệu với chim ưng kia vài cái, rồi để nó ngoan ngoãn đậu lên vai Tiêu Mị.
“Nếu như có việc gấp, huynh viết vào giấy rồi cột lên chân A Xả, bảo nó bay đến đưa cho ta. Còn nữa, vốn dĩ đã bảo mời huynh uống rượu, nhưng cũng chỉ đành đợi đến lần sau, huynh đừng giận nhé.”
Tiêu Mị cúi đầu cười cười, “Tướng quân, nàng muốn bồi thường cho ta thế nào?”
“Hả? Còn phải bồi thường sao?” Lâm Trục Lưu nắn nắn túi tiền của mình, bổng lộc tháng này quả thật bị nàng xài gần hết rồi.
Tiêu Mị cười với nàng, ở góc khuất xoa lên mu bàn tay nàng. Tay của y rất nóng, nhiệt độ trong lòng bàn tay khiến người ta yên tâm. Nhưng Lâm Trục Lưu cảm thấy mấy hôm nay y hơi kỳ quái, cứ rầu rĩ một mình, lúc nói chuyện với nàng lại cố ý làm bộ vui vẻ.
Nàng không biết y bị làm sao, chỉ biết mấy hôm nay y rất bất an. Nhưng người trong lòng nàng, nếu người ấy không vui, thế thì không được.
Lâm Trục Lưu nhìn bóng lưng đã khuất xa của y, trong lòng thầm nhủ đợi sau khi về đến Qua Tỏa sẽ trò chuyện đàng hoàng với y.
Lâm Trục Lưu đi theo Dao nữ và Khâu Thương đến Tiểu Xuân thành, thì trông thấy thủ tướng, thành chủ của Tiểu Xuân thành. Nàng và mấy người này đều là chỗ quen biết cũ, ban đầu tuy còn hơi xa lạ vì lâu ngày gặp lại, nhưng lát sau liền trở nên sôi nổi.
Món ăn nổi tiếng nhất Tiểu Xuân thành, chính là gà nướng ớt của Chu gia ở thành tây.
Gà của nhà họ toàn là gà ác dùng thóc và sâu để nuôi lớn, thêm nửa nồi ớt và mấy chục thứ gia vụ ướp vào rồi nướng lên, từ đằng xa thôi đã thèm chảy cả nước miếng rồi.
“Lão Chu, làm thịt năm con gà ác, nướng ướt, gà nhất định phải còn tươi đấy nhé!” Uông thành chủ nhìn mấy con gà trong lồng: “Lão Chu, sao hôm nay gà nhà ông trông ỉu xìu thế này? Không phải là bị dịch bệnh gì đấy chứ?”
Lão chu cười hềnh hệch, “Chẳng phải là bị mắc bệnh tương tư đấy ư? Hôm qua gà trống bị thiến rồi, đám gà mái này cũng chỉ đành ỉu xìu thôi…”
Nghe ông ta nói vậy, mấy võ tướng bật cười thành tiếng, cũng không so đo với ông ta nữa.
Mấy người họ bao một phòng riêng ở trên lầu hai, chọn hai cô nương hát tiểu khúc, rồi ngồi xuống uống rượu tán gẫu.
“Lâm soái, nghe nói đế tọa phái một người đến doanh của các cô?” Uông thành chủ hỏi.
“Đúng thế.” Lâm Trục Lưu cười đáp: “Vô cùng dũng mãnh quả cảm, đánh nhau giỏi lắm! Đáng tiếc huynh ấy mang đội ngũ về Qua Tỏa rồi, nếu không quả thật là muốn mang huynh ấy cho mấy người gặp thử, người mà Ung Đồng đưa đến không phải ai cũng õng à õng ẹo cả đâu.”
Một thủ tướng nọ đáp: “Tiêu Mị Ẩn Vũ của đế tọa à, ta từng gặp! Hắn vốn dĩ từng làm quân nô trong doanh trại của ta.”
Một thủ tướng khác tiếp lời: “Hả?! Hóa ra là Ẩn Vũ Ngân tọa kia? Nghe nói cha hắn là quân nô của nước khác, hắn cũng từng là quân nô. Ngươi từng làm quân nô, phải bẩn cỡ nào chứ!”
Lâm Trục Lưu nghe đến đây, lại nhìn vẻ mặt khinh thường của các võ tướng và nụ cười quỷ dị như có như không nơi khóe miệng của Dao nữ, cuối cùng đã hiểu rõ nguyên nhân mấy hôm nay Tiêu Mị rầu rĩ không vui.
Bẩn! Mấy người này thế mà cho rằng Tiêu Mị bẩn!
Trước mặt nàng, thái độ khinh thường Tiêu Mị của mấy người này có lẽ còn khiêm nhường một chút, nhưng lúc đối mặt với y chắc chắn sẽ càng lộ liễu hơn nữa. Vì Tiêu Mị không muốn nàng bị người ta chê cười, nên mới không muốn vào thành cùng với nàng. Tiêu Mị… đang tự ti!
Nàng bỗng nhớ đến hôm ở Nhung sơn, câu “Gã quân nô thấp hèn là ta đây có thể liều mạng vì nàng ấy” mà Tiêu Mị nói với Khương Tề.
Mẹ kiếp! Huynh ấy thế mà vẫn cảm thấy mình thấp kém hơn người khác một bậc, cảm thấy bản thân thấp hèn! Còn nàng thế mà đáng chết không hề phát hiện ra sự khinh thường của mấy người này đối với Tiêu Mị!
“Lâm soái, sao cô lại tìm một người như vậy làm phó tướng? Thành Qua Tỏa hết người rồi sao?”
“Đúng thế, ở thành Qua Tỏa quăng bừa một viên gạch ra, cũng có thể quăng trúng vài hán tử bằng lòng làm phó tướng cho cô, sao lại chọn người này…”
“Mẹ kiếp ngậm miệng hết lại cho ta!” Lâm Trục Lưu nện một quyền lên bàn ăn, chiếc bàn tròn được làm bằng gỗ lim vững trãi bị một quyền của nàng làm cho sập xuống.
Nhìn đồ ăn và gỗ vụn dưới đất, mọi người ngồi quanh bàn đều sững sờ. Võ khôi đại nhân tuy rằng hung dữ, nhưng rất ít khi bốc hỏa trong những lúc ăn chơi thế này, bỗng chốc trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Tiệc rượu hôm nay tan rã trong sự không vui, Lâm Trục Lưu trở về tiểu viện mà Khâu Thương đã chuẩn bị sẵn cho nàng, tức đến nỗi không thiết làm gì, bèn lên giường đi ngủ.
Sau khi đặt lưng xuống giường, nàng cảm thấy lồng ngực tức anh ách, nghĩ là lúc uống rượu đã bị làm bực mình, thế nên cũng không suy nghĩ nhiều. Hôm sau khi nàng thức giấc, thì cảm thấy cơ thể hơi khác thường.
Lúc nàng tỉnh dậy liền cảm thấy chóng mặt đau đầu, cúi đầu nhìn cánh tay của mình, thì phát hiện mấy đốm ban màu đỏ. Nàng giật mình, sau khi tỉnh táo càng cảm thấy chóng mặt, bên tai toàn là tiếng kêu gào thảm thiết.
Lâm Trục Lưu xốc lại tinh thần, tiếng kêu gào kia vẫn không ngừng nghỉ, lúc này mới biết âm thanh kia không phải là ảo giác. Nàng khó nhọc khoác y phục lên, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Trong tiểu viện không có mấy người, tiếng gào thét ở bên ngoài truyền vào càng lúc càng lớn. Lâm Trục Lưu dựa vào chân tường thở dốc một hơi, bấy giờ mới có sức lực đi đến tay vịn của hành lang dài, sau khi nghỉ ngơi lấy sức một hồi, thì một vị y nữ mặc cung trang từ viện của nàng đi tới.
“Tướng… tướng quân, sao ngay cả ngài cũng…. bị trúng ôn dịch thế!” Y nữ này nhìn nàng, trong mắt ngập tràn kinh sợ.
“Chuyện là thế nào?” Lâm Trục Lưu cảm thấy giọng nói của mình khản đặc.
“Tướng quân… ngài… ngài tự về phòng nằm đi, ta đi báo với ngự y. Sáng sớm hôm nay ôn dịch lan rộng khắp cả thành, Liễu vương gia của Lạc Du quan đã hạ lệnh phong kín toàn bộ thành Tiểu Xuân. Quận chủ, quận mã gia, tiểu quận chủ và tiểu thế tử cũng bị nhiễm bệnh, ngự y đang khám cho họ ở biệt viện. Ngài… ngài tự mình nghỉ ngơi đi…”
Nữ y dứt lời, bèn nhanh chóng chuồn ra khỏi viện của Lâm Trục Lưu, còn đóng chặt cửa viện lại.
Lâm Trục Lưu nghe thấy tiếng gào khóc ở ngoài tường viện, rồi trông thấy một luồng khói cuồn cuộn bốc lên ở bên ngoài tường, trong lòng dâng lên một cỗ bất lực vô cùng cực.
Điều may mắn duy nhất đó là hôm qua Tiêu Mị đã dẫn đội quân Tử doanh trở về Qua Tỏa thành.
- Shen dịch -