Trong lòng Hàn Tử Kỳ nghi hoặc. Có lẽ ả đàn bà cùi hủi báo tin cho Đào Hoa phu nhân biết trước chàng sẽ tới đây chứ chẳng sai, chứng tỏ ả là gia nhân của Hồng Lầu Khách, lát đây chàng sè hỏi Đào Hoa phu nhân về chuyện này.
Hàn Tử Kỳ ngồi nhìn Đào Hoa phu nhân, chờ xem hành động của mỳ phụ để đoán ả là nhân vật chánh hay tà.
Đưa bàn tay ngọc cầm lấy chiếc bình vàng, Đào Hoa phu nhân rót đầy hai chung rượu, trao sang Hàn Tử Kỳ một chung, cất giọng kiều mỵ :
- Ta mời Hàn công tử uống cạn chung rượu này gọi là chung rượu tẩy trần.
Không đợi Hàn Tử Kỳ đáp lời, Đào Hoa nâng chung rượu của mình lên uống cạn. Mùi rượu ngào ngạt, vì thơm ngon lạ lùng không giống bất cứ một loại rượu nào trong các cao lâu, tửu điếm trên chốn giang hồ.
Hàn Tử Kỳ nghĩ thầm :
- Vị phu nhân này chính thực là ai, Đào Hoa phu nhân chỉ là một cái tên giả. Trong bình rượu kia có chất độc hay là loại kỳ dâm như Vu Sơn Nhất Độ hay không. Nhưng bây giờ nàng đã uống chung rượu đó chẳng lẽ ta không cạn chung như nàng, còn gì là khí phách của một nam nhân chi chí và nếu trong rượu không có chất độc, ta chối từ sẽ làm nàng phiền lòng làm sao ta hỏi về chuyện ả đàn bà cùi hủi và ả ca nhi được.
Nghĩ vậy Hàn Tử Kỳ liền bưng chung rượu uống cạn, lắng nghe trong mình có gì lạ hay không để kịp thời ứng phó.
Đào Hoa phu nhân cất tiếng như ngọc vỡ :
- Hàn công tử lo ngại trong bình rượu có chất kịch độc hay dâm độc ư? Ta không đối đãi công tử tệ bạc như thế đâu. Rượu này gọi là Đào Hoa chi tửu, nấu bằng trái đào hồng hàng trăm năm chỉ có quả một lần trên đỉnh núi Thiên Sơn, giáp giới biên thùy vùng quan ngoại.
Càng uống nhiều càng trẻ hơn, tinh thần càng minh mẫn hơn, cơ thể lại thêm phần cường tráng, cho dù bậc vương tôn, công tử, đại hào phú ta cũng không đãi loại rượu này, đêm nay ta phá lệ một lần đấy.
Được cơ hội Hàn Tử Kỳ dò dẫm :
- Rượu Đào Hoa chi tửu này phu nhân không đãi đằng các vị vương tôn, các vị công tử và đại hào phú, vậy tại sao phu nhân lại quan tâm đến tại hạ khi giữa phu nhân và tại hạ từ trước chưa có quen thân với nhau một lần nào, tại hạ lấy làm khó hiểu, xin phu nhân nói cho rõ cho tại hạ được biết.
Đào Hoa phu nhân vẫn với giọng trong như rót ngọc :
- Hàn công tử chưa hiểu ư? Gần đây ta nghe đồn đãi trên giang hồ vừa xuất hiện một trang thiếu hiệp võ công trác tuyệt hào khí ngất trời, thường hay cứu khốn, phò nguy cho người khốn khổ, lòng ta rất hâm mộ, ước mong có phen gặp gỡ để xem những lời đồn đãi kia có đúng sự thự chay không, hoặc đó chỉ là ngụy chánh nhân quân tử nên ta đã phái bọn gia nhân dò la tung tích của công tử, khi công tử vừa đặt chân tới thị trấn Liễu Châu ta đã hay tin rồi và lúc công tử đứng ngoài cánh vườn hoa Hồng Lầu Khách ta cũng biết luôn. Ta cho bày tiệc rượu này, sai ả nữ tỳ chờ sẵn, thỉnh mời công tử vào đây. Công tử còn điều gì thắc mắc trong lòng nữa hay không?
Hàn Tử Kỳ giật mình, không ngờ Đào Hoa phu nhân đã phái người nhà theo dõi chàng từ lâu mà chàng chẳng hề hay biết chi cả.
Những lời nói của Đào Hoa phu nhân có phần chính khí, nhưng Hàn Tử Kỳ hãy còn hoài nghi nàng có liên hệ với Luân Hồi giáo. Chàng vẫn cảnh phòng.
Đào Hoa phu nhân rót thêm hai chung rượu, ân cần :
- Hàn công tử! Đêm nay được diện kiến công tử nơi đây, ta đã mãn nguyện rồi. Chung rượu này hãy uống cạn gọi là đêm kỳ ngộ.
Dứt câu, Đào Hoa phu nhân uống cạn chung rượu thứ hai. Hàn Tử Kỳ cùng cạn chung rượu, ngấm ngầm vận khí xem trong cơ thể có gì khác lạ hay không.
Trên giang hồ ngày nay vô cùng nguy hiểm, bọn người hầu hết đều là những kẻ gian ác, quỷ quyệt, lòng dạ thâm độc khó lường, phải luôn luôn dè dặt cẩn phòng là hơn. Hàn Tử Kỳ nghĩ bụng :
Đào Hoa phu nhân rót ra ra hai chung rượu thứ ba, nhìn thẳng vào mặt Hàn Tử Kỳ, trịnh trọng :
- Hàn công tử! Công tử hãy cạn chung rượu thứ ba này. Ta mừng cho công tử quả nhiên là một trang thiếu hiệp chánh khí giang hồ không sai. Ta ước mong công tử mãi mãi theo con đường chánh đạo, cứu khốn phò nguy cho mọi người, như công tử đã làm như trước đến này.
Đào Hoa phu nhân cạn chung rượu thứ ba, Hàn Tử Kỳ cũng cạn chung đó.
Hàn Tử Kỳ nghĩ thầm :
- Ta đã hiểu lầm rồi chăng? Những lời nói của vị phu nhân này vừa rồi cho thấy nàng là một nhân vật chánh đạo, không giống như Cung Ly Kiều, Điêu Thất Cô, hoặc các ả nữ ma đầu khác. Nhưng nàng chính thật là ai đây. Ta phải truy nguyên mới được.
Hàn Tử Kỳ dò dẫm :
- Tại hạ mạo muội có mấy lời cùng phu nhân, nhưng không hiểu có nên chăng.
Đào Hoa phu nhân bình thản :
- Hàn công tử có điều gì cứ nói ra, ta sẵn sàng lắng nghe những lời vàng ngọc của công tử.
Bằng một giọng trang nghiêm, Hàn Tử Kỳ nói :
- Tại hạ xem qua phu nhân chẳng những là một trang tuyệt sắc mỹ nhân lại tư phong cốt cách phi phàm, phải là một vị phu nhân vọng tộc, hoặc là một vị vương phi quyền quí tột đỉnh cao sang, tại sao phu nhân lại rời bỏ địa vị của mình, lập tòa Hồng lâu khách này, chen chân giữa chốn giang hồ cát bụi, đầy rẫy bọn phàm phu tục tử thô kệch, thấp hèn, phu nhân không sợ hoen ố thân ngọc mình vàng hay sao?
Gương mặt hoa của Đào Hoa phu nhân không hề đổi sắc, vẫn với một giọng khoan thai, kiều mỵ :
- Hàn công tử đã khen tặng rồi quá lời rồi. Sự thực năm xưa ta là một thiếu nữ trong một gia thế tầm thường, lớn lên nhờ có chút nhan sắc lăn lộn trên chốn giang hồ, may mắn tạo lập được cơ nghiệp này cũng lấy làm mãn nguyện lắm rồi, dám đâu cao vọng trở thành một vị phu nhân vọng tộc hay vị vương phi tột đỉnh cao sang. Công tử đã lầm rồi đấy.
Hàn Tử Kỳ chưa kịp mở lời, Đào Hoa đã lảng sang chuyện khác :
- Như ta đã nói vừa rồi, bọn giang hồ đồn đãi Hàn công tử là một trang thiếu hiệp kỳ tài, võ công trác tuyệt, nay đã được gặp công tử rồi, ta nhờ công tử chỉ giáo một vài chiêu phòng thân đối phó cùng bọn bại hoại tới Hồng lâu khách phá phách.
Ngừng lại, Đào Hoa phu nhân tiếp :
- Ta vừa học được một lối công phu hầu rượu, nhưng thấy hãy còn vụng về, giờ ta thử xuất chiêu, nếu còn thô thiển xin Hàn công tử chỉ giáo cho.
Nói ra là làm, Đào Hoa phu nhân nhằm chung rượu bên phía Hàn Tử Kỳ giở cánh tay tiên phất nhẹ qua một cái.
Chiếc chung rượu vàng như có cánh cất lên cao bay sang nhè nhẹ đặt ngay trước mặt Đào Hoa phu nhân.
Thủ pháp của nàng vô cùng kỳ diệu lâu nay hiếm thấy trên chốn giang hồ.
Hàn Tử Kỳ đã phải sửng sốt khen thầm :
- Ồ, hóa ra Đào Hoa phu nhân là một cao thủ võ lâm, suýt nữa ta đã lầm rồi. Thế ra mới biết đừng nhìn dung mạo người mà đánh giá thấp cao.
Hàn Tử Kỳ lặng lẽ chờ xem Đào Hoa phu nhân biểu diễn hầu rượu cách nào.
Chiếc chung vàng vừa đặt xuống bàn, Đào Hoa phu nhân cầm bình rượu rót vào thật đầy, lại phẩy nhẹ cánh tay tiên một cái.
Như lần rồi, chung rượu đầy cất lên cao bay trở lại Hàn Tử Kỳ đặt ngay trước mặt chàng, không thấy rơi ra ngoài một giọt rượu nào.
Nhìn Hàn Tử Kỳ, Đào Hoa phu nhân he hé nụ anh đào :
- Hàn công tử trông thấy thế nào? Cách hầu rượu như thế có làm vui lòng khách hay không?
Hàn Tử Kỳ bật khen :
- Thật là tuyệt diệu. Công phu hầu rượu của phu nhân bình sinh tại hạ chưa trông thấy bao giờ. Tại hạ vô cùng bái phục tuyệt chiêu “Tiên Nữ Tán Hoa” phu nhân vừa thi triển.
Đào Hoa phu nhân nhìn sững Hàn Tử Kỳ một cái, không ngờ chàng lại biết được chiêu thức “Tiên Nữ Tán Hoa” hầu rượu của nàng.
Đào Hoa phu nhân rót rượu vào chung, nâng lên :
- Mời Hàn công tử uống chung rượu thô thiển này.
Uống cạn chung rượu, hào khí bốc lên, Hàn Tử Kỳ nhìn Đào Hoa phu nhân nhẹ giọng :
- Lúc trước tại hạ được một vị lão nhân truyền dạy cho cách hầu rượu mà từ lâu chưa sử dụng một lần nào, đêm nay gặp phu nhân dùng chiêu “Tiên Nữ Tán Hoa” tại hạ vô cùng hứng thú, sẵn đây tại hạ xin đáp lễ hầu tạ phu nhân, nếu có chỗ nào sơ xuất phu nhân hãy chỉ giáo thêm cho tại hạ.
Hàn Tử Kỳ phẩy nhẹ bàn tay nhằm chung rượu Đào Hoa phu nhân vừa uống cạn.
- Vù!
Chiếc chung rượu của Đào Hoa phu nhân lao vút sang Hàn Tử Kỳ khi tới trước mặt vụt ngưng lại từ từ đặt nhẹ xuống bàn.
Đào Hoa phu nhân kêu lên :
- Nghênh xuân tống tửu.
Mỹ phụ vô cùng sửng sốt mở to cặp mắt nhìn Hàn Tử Kỳ không hề thấy chớp.
Làm như không thấy cử chỉ kinh ngạc của Đào Hoa phu nhân, Hàn Tử Kỳ rót đầy chung rượu lại phẩy nhẹ bàn tay một cái.
Vù!
Chiếc chung vàng cất lên cao vút sang phía Đào Hoa phu nhân, đảo lộn nhiều vòng nhè nhẹ đáp lên bàn không thấy rơi một giọt rượu nào.
Đào Hoa phu nhân bật khen :
- Quả là danh bất hư truyền, lời đồn về Hàn công tử không một chút sai lầm. Ta vô cùng khâm phục chiêu thức “Nghênh Xuân Tống Tửu” của công tử.
Hàn Tử Kỳ bốc cao hùng khí, mặt đỏ hồng, nhằm bình rượu lại phẩy một cái.
Vù một tiếng, bình rượu lao sang Đào Hoa phu nhân đảo lộn trên hai mươi vòng rồi đáp xuống.
Đào Hoa phu nhân lại bật khen :
- Tuyệt diệu! Ta chịu thua Hàn công tử rồi. Bấy nhiêu cũng đủ, chúng ta hãy cùng tiếp tục ăn uống.
Đào Hoa phu nhân không hề đố kỵ, vừa ăn uống vừa nhìn Hàn Tử Kỳ bằng đôi mắt thán phục.
Được một lúc Đào Hoa phu nhân lên tiếng :
- Hàn công tử đại giá tới thị trấn Liễu Châu này, ngoài việc ngắm xem thắng cảnh, nhàn hạ tiêu dao, còn có chuyện gì quan trọng khác nữa hay không?
Sực nhớ lại chuyện cũ, Hàn Tử Kỳ đặt chung rượu xuống bàn, thần thái nghiêm trang :
- Tại hạ đến đây có hai chuyện cần thỉnh giáo với phu nhân, chẳng hiểu phu nhân có khứng chịu nghe không?
Đào Hoa phu nhân trịnh trọng :
- Hàn công tử đã không quản ngại đường xa hạ cố tới đây là một điều vô cùng vinh hạnh cho tại hạ, lẽ nào ta lại chối từ, xin công tử nói cho ta được biết đó là chuyện gì.
Hàn Tử Kỳ chỉnh sắc diện :
- Tại hạ muốn biết trong Hồng lâu khách có một gia nhân nào là một ả đàn bà cùi hủi hay không, xin phu nhân cho tại hạ được rõ?
Đào Hoa phu nhân lắc đầu :
- Ồ ra Hàn công tử muốn hỏi mụ ấy ư? Mụ không phải là gia nhân của Hồng Lâu Khách. Mụ là một kẻ xa lạ từ đâu mới tới lúc chiều. Mụ vào đây xin một bát cơm, ăn xong mụ bỏ đi liền. Chẳng hay mụ ấy có liên hệ gì với công tử hay không?
Hàn Tử Kỳ lắc đầu :
- Giữa tại hạ và ả đàn bà cùi hủi kia lâu nay chẳng có liên hệ gì cả. Chỉ có một lần tại hạ cứu ả thoát chết trong cánh rừng tùng bách, ả không nói một lời nào cảm tạ lại còn có những cử chỉ thật lạ lùng, khó hiểu, tại hạ cứ suy nghĩ mãi không rõ nguyên nhân.
- Mụ ấy có những cử chỉ lạ lùng gì, Hàn công tử hãy nói cho ta nghe thử xem.
- Sau đó ả đàn bà cùi hủi đi theo tại hạ như hình với bóng, lúc trưa trên đường tới thị trấn Liễu Châu tại hạ gặp ả một lần rồi, buổi tối này ả lại xuất hiện nơi khách điếm Tứ Hải chỗ tại hạ thuê phòng, tại hạ đuổi theo ả chạy tới đây, phóng vào cánh vườn hoa mất dạng, tại hạ tìm mãi không ra nên định vào đây thỉnh giáo phu nhân.
Đào Hoa phu nhân cau mày :
- À thì ra như thế. Cứ như ta nghĩ mụ cùi hủi đó phải có liên hệ gì với Hàn công tử chứ chẳng không, công tử hãy cố gắng đi tìm mụ ấy hỏi cho ra lẽ coi mụ là ai. Còn chuyện thứ hai công tử hãy nói cho ta biết luôn không nên khách khí.
Hàn Tử Kỳ nghiêm chỉnh :
- Lúc tại hạ đuổi theo ả đàn bà cùi hủi, đứng phía ngoài cánh vườn hoa, tại hạ nghe trên lầu có tiếng đàn tỳ bà, tiếp đó một giọng ca nhi cất lên, giọng ca mê hoặc lòng người, khiến cho tại hạ bồi hồi xúc động, xin phu nhân cho tại hạ được biết nàng là ai vậy, có phải là ái nữ của phu nhân không?
Ánh mắt của Đào Hoa phu nhân dán chặt vào mặt Hàn Tử Kỳ :
- Không đúng. Ta không có ái nữ. Hàn công tử muốn gặp ả ca nhi đó phải không?
Hàn Tử Kỳ gật đầu :
- Xin phu nhân cho tại hạ được gặp nàng. Nàng tên gì vậy?
- Ả tên là Trầm Hương. Hàn công tử có quen ả không?
Hàn Tử Kỳ nhướng cặp lông mày kiếm :
- Trầm Hương? Tại hạ không biết cái tên này, chắc đây là một ngoại hiệu của nàng.
Xin phu nhân cho tại hạ được gặp nàng, chắc phu nhân không nỡ chối từ lời thỉnh cầu của tại hạ.
Ngẫm nghĩ giây lâu, Đào Hoa phu nhân lắc đầu :
- Hàn công tử là người ta đã hâm mộ từ lâu, lẽ ra ta không nên chối từ lời thỉnh cầu của công tử, nhưng chuyện này công tử đã gặp khó khăn rồi.
Hàn Tử Kỳ khẩn thiết :
- Tại hạ gặp khó khăn gì, xin phu nhân cho biết, xem có giải pháp nào không.
Mặt hoa của Đào Hoa phu nhân chợt trầm trọng :
- Thực lòng với Hàn công tử. Lúc trước Trầm Hương vốn là một ả ca nhi tài sắc bậc nhất tại Hàn Châu, khách của nàng toàn là các vị vương tôn công tử, đại hào phú. Ta được biết nên đã sai lão quản gia tới đó chuộc nàng với giá ba chục vạn lạng vàng ròng chỉ vài tháng nay. Nơi đây các tay hào phú, công tử muốn nghe nàng đàn ca một bản phải bỏ ra một ngàn lạng vàng ròng, nàng được hưởng năm trăm lạng, số tiền to lớn như thế, có nhiều lúc nàng không chịu tiếp khách, có rất nhiều khách tới đây phải thất vọng ra về, đêm sau trở lại vẫn bị nàng từ chối. Ta vì yêu thương tài nghệ của nàng nên không nỡ trách cứ. Ta chỉ sợ Hàn công tử kham không nổi đó thôi.
Hàn Tử Kỳ thản nhiên :
- Chỉ có một ngàn lạng vàng thôi ư? Phu nhân hãy cho tại hạ gặp nàng. Tại hạ sẽ đáp ứng đủ số, không sai.
Đào Hoa phu nhân vô cùng sửng sốt, nhìn Hàn Tử Kỳ chằm chặp. Nàng khuyên can :
- Hàn công tử. Một ngàn lạng vàng số tiền đâu phải nhỏ. Bọn hào phú, công tử kia vung tiền ra không biết tiếc, bởi họ chỉ là những kẻ phàm phu tục tử không có giá trị gì đối với võ lâm, còn công tử là một trang thiếu hiệp chánh đạo giang hồ, tiếng tăm đang hồi lừng lẫy, giống như mặt trời vừa rực sáng, có lẽ nào chỉ vì một ả ca nhi, nhỏ mọn lại phí đi một số tiền tài và danh dự của mình. Ta khuyên công tử hãy nghĩ suy cho cạn, tránh trước điều hối tiếc ở sau này.
Hàn Tử Kỳ cương quyết :
- Bình sinh tại hạ muốn là làm, xem tiền tài như phấn thổ. Tại hạ nghĩ ả ca nhi kia không phải là bậc nhi nữ tầm thường như các ca nhi khác. Tại hạ muốn trông thấy mặt nàng để xem nàng chính thật là ai, xin phu nhân thứ cho cái tội bất kính của tại hạ và cho tại hạ được gặp nàng. Tại hạ xin gửi món vật bé mọn này gọi là kiến lễ.
Thò tay vào lòng, Hàn Tử Kỳ lấy một hạt dạ minh châu to bằng mắt rồng, chìa tay trước mặt Đào Hoa phu nhân :
- Phu nhân thử nhìn qua hạ dạ minh châu này có đủ một ngàn lạng vàng hay không, nếu thiếu tại hạ còn nhiều hạt nữa thêm vào cho đủ số.