Đội ngũ đi đến pháp trường. Sương rất dày, ngay cả bốn chữ lớn “Quốc Thái Dân An” trên miếu thờ cũng không thấy rõ.
Lúc này, đám bà chủ có lẽ đều đã thức dậy ra phố mua thức ăn, mua hàng hóa, người tốt số thì có thể bảo đầy tớ gia nhân gì đó đi thay.
Kỳ quái là hôm nay dường như rất ít người, vô cùng vắng vẻ.
Hôm nay sương buổi sáng có màu xám lạnh, tụ tán nhẹ nhàng giống như linh hồn.
Tuyết vẫn không rơi xuống, hoặc là đã rơi hết trong mấy đợt tuyết lớn hôm trước rồi, hiện giờ chỉ còn lại sương mù chết người, xuất quỷ nhập thần.
Giờ xử trảm sắp đến, nhưng vẫn không có gì xảy ra.
Mễ Thương Khung vuốt vuốt râu, nhìn hàm râu vểnh bạc phơ của mình, hắn cảm thấy mình giống như sương, Phương Ứng Khán giống như mù.
Sương là thứ lạnh.
Mù là thứ sờ không thấy.
Nghĩ tới đây, một ngụm đờm đặc bỗng dâng lên cổ họng, hắn không nhịn được ho lên kịch liệt.
Kiên nhẫn nghe hắn ho xong một trận, Phương Ứng Khán mới khẽ nhích người qua, hỏi:
- Có muốn uống chút rượu không?
Mễ Thương Khung lau nước bọt dính trên râu:
- Lúc này có thể uống rượu sao?
Phương Ứng Khán vẫn hỏi:
- Có muốn ăn chút đậu phộng không?
Mễ Thương Khung vừa nghe đến đậu phộng, giống như nghe được tiếng rốp giòn giã vang lên giữa răng khi cắn bể đậu, vì vậy không nhịn được gật đầu.
Phương Ứng Khán thật sự đưa tới một nắm đậu phộng lớn. Thế là trong pháp trường xử trảm không khí ngưng đọng, sương mù bí hiểm này, lại thấp thoáng nghe được tiếng rôm rốp vỡ vụn, đó là âm thanh phát ra từ chiếc miệng đang nhai nhóp nhép của Mễ Hữu Kiều.
Mễ công công rất hưởng thụ mùi vị hạt đậu phộng… hắn càng hưởng thụ tiếng nhai này. Bởi vì không dừng, không đứt, không ngừng có sự vật bị vỡ tan và nghiền thành bột phấn dưới hàm răng già nua của hắn, hắn cảm thấy đó là một chuyện rất có “thành tựu”.
Phương Ứng Khán có lẽ vốn đã định hỏi, hoặc là biết lúc hắn ăn đậu phộng tâm tình rất tốt (nhưng sau khi ăn xong có thể vận may rất xấu), cho nên cố ý hỏi:
- Công công, ngài nói xem bọn chúng có tới không?
- Rất khó nói. Đám người Thẩm Hổ Thiền của Thất Đại Khấu ở xa ngàn dặm, không kịp nghe được tin tức. Đám người Lại Tiếu Nga của Đào Hoa xã cũng chưa chắc đã kịp vào kinh. Nếu muốn cứu, cũng chỉ có bọn người Tượng Tị tháp, hai đảng Phát Mộng và Kim Phong Tế Vũ lâu. Nhưng với trí tuệ của Vương Tiểu Thạch, cộng thêm lão hồ ly Gia Cát, không lý nào lại không nhìn ra đây là một cạm bẫy.
Phương Ứng Khán phát hiện ánh mắt của lão nhân này cũng có màu xám lạnh, giống như khí trời hôm nay vậy.
- Vì vậy công công cho rằng đám người Vương Tiểu Thạch sẽ không tới?
- Vừa lúc trái ngược. Bọn chúng biết rõ là cạm bẫy, sớm biết là kế sách, nhưng vẫn có thể sẽ tới. Người thông minh thường làm chuyện hồ đồ. Bọn chúng tự xưng là “hiệp”, một người khi đã khoác lên “hiệp danh”, rất khó trở mình, không thể đứng nhìn, cũng không nhẫn tâm đứng nhìn.
Sau đó hắn hỏi lại:
- Ngài nói xem hắn có tới không?
Câu trả lời của Phương Ứng Khán chỉ có một chữ:
- Tới.
Ánh mắt của hắn lại thoáng hiện lên vẻ nóng nảy hiếm thấy.
Hắn thậm chí không kìm được đột nhiên khoa tay múa chân vài cái, có tiếng vun vút, gió thổi xoèn xoẹt.
Mễ Thương Khung liếc nhìn tất cả những chuyện này, lần đầu tiên trong mắt có vẻ lo lắng.
Sắc mặt của Nhậm Lao giống như sắc phục của Nhậm Oán, cũng giống như sắc trời này và ánh mắt của Mễ công công.
Màu xám lạnh.
Hiển nhiên hắn cảm thấy lo lắng.
Đợi một hồi, thời gian “xử tử” còn chưa tới, hắn không nhịn được hỏi Nhậm Oán một vấn đề mà Mễ Thương Khung vừa mới hỏi Phương Ứng Khán.
- Sư đệ, ngươi nói xem đám người Vương Tiểu Thạch có tới không?
Nhậm Oán không đáp chỉ cười.
Nụ cười của hắn giống như thoảng qua, người khác rất khó cảm thấy được nụ cười này.
Trong mắt của hắn không cười. Đích xác.
Bờ môi của hắn cũng không hiện ý cười. Chính xác.
Nhưng trong nháy mắt này, những nếp nhăn trên khuôn mặt da mịn thịt trắng của hắn thật sự hơi nhúc nhích. Nếu như vậy cũng xem là cười, vậy thì nụ cười này tuyệt đối là lạnh lẽo, chẳng những nham hiểm, hơn nữa còn kỳ quái, thậm chí không có ý tốt.
Nhậm Lao rất quen thuộc với nụ cười của hắn, cho nên khẳng định vừa rồi hắn đã cười.
Hắn cười cũng chính là trả lời, hơn nữa còn hỏi lại một câu:
- Hình như ngươi rất lo lắng?
Nhậm Lao vốn định lắc đầu, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Bởi vì hắn không dám che giấu.
Hắn dám che trời giấu phật, lừa cha gạt mẹ, bán tổ phản tông, chống lại sư môn… nhưng lại không dám che giấu Nhậm Oán.
Bởi vì căn bản không giấu được.
- Ngươi lo lắng điều gì?
- Cao thủ quan gia, hảo thủ đại nội, mãnh tướng cấm quân… hình như đều tới rất ít, rất ít.
- Ngươi không nhìn lầm.
Nhậm Oán lại khen một câu.
Nhậm Lao gần như cảm động đến rơi lệ, bởi vì trước mặt vị “sư đệ” còn nhỏ hơn bốn mươi tuổi này, hắn luôn luôn vừa già, vừa ngốc lại vô năng, ngay cả làm “đồ đệ” cũng không xứng.
- Nhưng mà… tại sao?
- Ta hỏi ngươi, tối hôm qua trong trận chiến tranh giành quyền vị của Kim Phong Tế Vũ lâu, Bạch Sầu Phi tại sao lại chết?
- Bởi vì… bởi vì hắn không biết thực lực của Vương Tiểu Thạch lại mạnh như thế.
- Thứ yếu.
- Bởi vì Tô Mộng Chẩm chưa chết.
- Không phải quan trọng nhất.
- Chẳng lẽ là… hắn không nên xem thường Lôi Thuần?
- Vẫn không phải là nguyên nhân chính.
“……”
- Nguyên nhân khiến hắn thảm bại, thậm chí bỏ mạng, đó là hắn không nên để tướng gia phát giác ra hắn dã tâm quá lớn, chí khí quá cao, không thể tin tưởng, không thể coi trọng. Vì để tránh cho hắn lớn mạnh, tướng gia mới cất nhắc một nữ nhân như Lôi Thuần, dễ khống chế hơn, dùng cô ta để đưa Tô Mộng Chẩm trở về. Đồng thời bố trí nhiều nội gian bên cạnh hắn, vào giây phút quan trọng lại bán rẻ phản bội hắn, khiến cho hắn chỉ có một con đường chết.
- Ta hiểu rồi… cho nên, Bạch Sầu Phi chết bởi kế hoạch của tướng gia…
- Chỉ là, tướng gia cũng có lúc tính toán sai lầm. Tô Mộng Chẩm lại tự sát, Lôi Thuần mất đi pháp bảo uy hiếp Vương Tiểu Thạch, hơn nữa quân đau thương thế mạnh, Lôi Thuần không dám hành động tùy tiện, đành phải lui thân. Kim Phong Tế Vũ lâu mới chắp tay dâng cho Vương Tiểu Thạch.
- Ta hiểu rồi.
- Ngươi vẫn không hiểu.
- Không hiểu? Ta…
- Ngươi không hiểu, trận đánh đêm qua và việc điều động nhân thủ sáng nay có quan hệ rất lớn.
- Đúng vậy, đúng vậy, đầu óc ta không nhanh nhạy bằng sư đệ, luôn không theo kịp…
- Hôm nay người tới chủ yếu là người trong võ lâm, có ba nguyên nhân chính, ngươi không ngại đoán thử xem!
- Ta… ta nhiều nhất chỉ nghĩ được một khả năng.
- Ngươi nói xem!
- Gia Cát tiên sinh trong võ lâm và cấm quân có đức cao vọng trọng, hắn ngầm ra hiệu cho phe phái ủng hộ đừng chen chân vào vũng nước đục này, như vậy dĩ nhiên có rất nhiều cao thủ đại nội không dám nhúng tay.
- Đây đúng là nguyên nhân thứ nhất.
- Còn lại… ta không nghĩ ra được.
- Một nguyên nhân khác là, tướng gia cũng bị hoàng thượng hạn chế. Mặc dù thánh thượng nhìn giống như rất tin tưởng coi trọng Thái đại nhân, nhưng cũng âm thầm lưu ý đến động tĩnh trong cung và trong kinh. Tướng gia muốn toàn quyền điều động cao thủ trong kinh và trong cung ra tay, e rằng sẽ kinh động rất lớn, cũng không phải một mình ngài có thể một tay che trời.
- Đúng đúng đúng. Nếu không, làm sao gần đây ngài cố sức lôi kéo chúng ta, chẳng qua là muốn đuổi Chu mập mạp kia xuống mà thôi…
- Tướng gia không muốn hoàng thượng quá lưu ý đến chuyện này, cũng không muốn quá lộ thực lực của ngài trong quân đội, cho nên không dám quá trắng trợn điều động cao thủ trong quân đội.
- Như vậy, còn một lý do nữa là gì?
- Ta thấy, lần này tướng gia cố ý gây nên một trận “các môn, các phái, các bang, các hội trong võ lâm kinh sư trừ khử lẫn nhau”.
- Các môn, các phái, các bang, các hội trong võ lâm kinh sư trừ khử lẫn nhau?
- Đúng.
- Ngài… tại sao lại muốn…
- Hừ.
- Ta vẫn không nghĩ ra.
Nhậm Oán không đáp, lại nhìn trái phải, sau đó nói với hắn:
- Hôm nay, trận chiến này rất nghiêm ngặt. Không có “thông vận kim bài lệnh” do tướng gia đích thân phát ra, không ai có thể thả cho khâm phạm và cường đạo chạy thoát, nếu không thì tội ngang với cướp tù. Như vậy, võ lâm nhân sĩ trong kinh cũng chỉ có liều chết tử chiến.
Nhậm Lao nghe được, càng có vẻ khẩn trương. Hắn đương nhiên võ công cao cường, chống địch rất nhiều, nhưng những năm gần đây, sau khi vào Hình bộ và được thăng lên chức cao, đã rất ít ra tay đánh nhau, liều mạng chiến đấu trong giang hồ. Phần lớn là ám toán thành công, hoặc ở dùng hình trong xe, phạm nhân võ công có cao cũng không thể chống lại. Nhưng hôm nay, trong trận chiến này, hắn rõ ràng không thể thuận lợi như vậy.
Trong cuộc đời, cho dù huynh đệ, bằng hữu, thủ hạ có nhiều đến đâu, đôi lúc vẫn phải tự mình ra tay, liều mạng vì sự tồn vong.
Con người luôn luôn dùng sinh mệnh hữu hạn để chiến đấu với thời không vô hạn.
Vương Tiểu Thạch như thế.
Tô Mộng Chẩm như thế.
Bạch Sầu Phi cũng như thế.
Dù là Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu hôm nay bị xử trảm, cùng với Nhậm Lao và Nhậm Oán giám trảm, tất cả đều như thế.
Đồ Cạnh và Lý Nhị cũng đang chờ.
Chờ thời khắc đến.
Chờ đợi bất ngờ.
Chờ người đến cướp pháp trường.
- Thời… gian… đến…
Đến rồi.
Đồ Cạnh mặc dù đã gặp rất nhiều tình cảnh lớn, nhưng cũng chờ đến hết hồn hết vía.
Lý Nhị mặc dù đã chặt không ít đầu của ác nhân, cũng chờ đến lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Lúc này, thời gian cuối cùng đã đến.
Phạm nhân trong xe tù đã bị áp giải ra, ép buộc quỳ xuống.
Đồ Cạnh lớn tiếng tuyên đọc tội trạng của hai người Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu, sau đó ném lệnh chém đầu xuống.
Đầu người sẽ phải lập tức rơi xuống đất.
Lý Nhị giơ đại đao, hướng lên trời múa một đường, lưỡi đao trong sương mù buổi sáng lóe lên một ánh đao, lúc này đao phủ Lý mới tay giơ chém xuống…
Nhưng hắn cũng hết sức cảnh giác, vô cùng lưu ý.
Hắn chỉ sợ đột nhiên có một món ám khí bay tới, lấy mạng của hắn, hoặc bắn vào tay và đao trong tay hắn.
Bình thường, những kẻ cướp pháp trường đều dùng một chiêu này làm “nhạc dạo”.
Cho nên hắn đã sớm đề phòng.
Hắn đã nghĩ kỹ làm thế nào để tránh khỏi món ám khí đầu tiên này, làm sao để né khỏi công kích cướp tù nhân, cùng với làm thế nào để dời sự chú ý của hung đồ cướp pháp trường… đó là nếu như thật sự có người muốn cứu hai tên khâm phạm này.
Tất cả là giả thuyết quan trọng để bảo vệ mạng sống.
Có lẽ, từ trước đến giờ chưa có người nào chém đầu người khác lại chật vật như vậy, đã sợ ám khí đánh tới, lại sợ có người bất ngờ tập kích, thậm chí đang đợi có người cướp tù, vừa phải chấp hành lệnh xử trảm, vừa muốn giữ cái đầu trên cổ của mình.
Một mặt, hắn không thể không chặt đầu hai phạm nhân kia. Nghe nói bọn họ đã phạm vào họa lớn tận trời, lại dám đả thương hoàng đế và tể tướng. Mặt khác hắn lại lo lắng, một đao này chặt xuống sẽ mang đến cho mình tai họa nợ máu. Hai người này dám đánh cả thiên tử và tướng gia, đồng đảng muốn báo thù cho bọn chúng còn chuyện gì không dám làm?
Không nghĩ tới, ngay cả người chuyên chặt đầu kẻ khác cũng có lúc khổ sở như vậy.
Thật ra ai cũng như nhau.
Ngay cả quan viên có quyền nhất nước hiện nay, nhân vật giàu có nhất, luôn có những khoảnh khắc sống chết, khiến cho hắn cũng phải run rẩy như người thường, sợ hãi như người phàm.
Ai cũng như nhau.