Giới Thiệu Nhân Vật
La Thiên Băng (nó) 19 tuổi. Nói chuyện ngắn gọn, súc tích và sáng tạo.
Triệu Phong Phú (hắn 1) 19 tuổi. Lạnh lùng, khó tính, điên vô đối.
Lê Anh Duy (hắn 2) 19 tuổi. Dễ thương, sát gái, khẩu phật tâm xà.
Cùng một số nhân vật khác.........
Ghi chú: Cuộc sống là một hành trình dài mà ai ai trong chúng ta bắt buộc phải đi. Vậy thì tại sao không để cuộc sống tươi đẹp hơn mà lại ủ rũ như thế. Chúng ta hãy cứ yêu đi, hãy làm những gì cho phép thì cuộc sống này sẽ càng có ý nghĩa hơn, đúng không? Tội gì mà phải lo sợ cho bước tiếp theo để rồi nhận lãnh thêm vài vết nhăn và vết xước không thể nào lành lại được. Tất cả đều tạo nên những giai điệu và sắc màu cho chúng ta tiến tới trên con đường đầy chông gai này. Cho nên hãy cùng tác giả cười thật tươi để tận hưởng những phút giây của cuộc đời này, bạn nhé, trước khi quá muộn.
Vào truyện nè!
Trong căn phòng ở một ngôi nhà nọ, trên chiếc giường êm ái phủ vải trắng muốt là một cô gái đang ngủ. Chăn và gối bị chính cô ấy đạp văng ra mỗi nơi một thứ. Giờ đây, chỉ còn trơ trọi thân hình mảnh mai và khuôn mặt yêu kiều đẹp tuyệt của cô. Lúc này, trông cô đẹp tựa như một nàng công chúa đang say sưa giấc nồng."
Một giọng nói trầm ấm vang lên: Cô chủ ơi! Ông chủ có việc muốn gặp cô.
Giọng nó uể oải lên tiếng (tác giả: biết ai dòi nha, chị Băng nhà ta chứ đâu!):Chú Lâm ơi! Cho cháu xin thêm 5’ nữa nha. Nha nha...– nó năn nỉ bác quản gia.
Bác lâm lên tiếng: Nhưng...không được đâu cô chủ ơi!
Bổng có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi nói: Con có chịu dậy không cho ba- giọng nói theo một sự gằng nhẹ.
Lập tức 3giây sau, Băng bật ngồi dậy chạy thẳng vào phòng Vệ sinh với tốc độ ánh sáng. Chỉ sau 5’ nó đã có mặt ở dưới phòng khách.
Tại phòng khách.
Ông Minh nói:Ba sẽ cho con lên Sài Gòn vào ngày mai, con hãy chuẩn bị đồ đi.
Nó trợn tròn hai mắt như tưởng mình đã nghe lầm điều gì đó: Còn con Bình thì sao ba??
Bình thản mà trả lời : Em con còn nhỏ nên sẽ ở đây với ba mẹ, còn con thì phải lên Sài Gòn để mở rộng kiến thức.
Mang theo một cục tức sôi máu trong lòng ngực, nó hậm hực về phòng. Bao lâu nay nó ở nông thôn cùng các bạn chơi biết bao nhiêu trò bổ ích như: lò cò, bắn bi,.. (tác giả: cái này mà bổ ích hả trời??). Cùng nhau có biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp. Mà bây giờ, nói đi là đi thật sao? Chắc nhớ lắm đây.
Nó quay qua gọi điện cho nhỏ bạn thân.
Từ trong lòng em bao điều muốn nói anh nghe từ lâu
Mà bên cạnh anh bao người cứ đến vây quanh chẳng rời
Từng dòng thư xấu xí đơn sơ, những suy tư mà từng ngày em mơTừng dòng thư cố ý ngây thơ, dịu dàng từ bao giờCó lẽ viết hết viết hết tâm tư ra đâyCố gắng nói hết mong anh đón lấyNhưng anh vô tư có biết đâu biết đâu mất công em lại buồn rầuCó lẽ viết hết viết hết nhưng không trao tayCố gắng giấu kín riêng em biết đấyMai đây xa nhau sẽ nhớ ngay nhớ ngayGiữ cho nhau ngày từng ngàyCó lẽ đã quá yêu anhCó lẽ viết hết viết hết tâm tư ra đâyCố gắng nói hết mong anh đón lấyNhưng anh vô tư có biết đâu biết đâu mất công em lại buồn rầuCó lẽ viết hết viết hết nhưng không trao tayCố gắng giấu kín riêng em biết đấyMai đây xa nhau sẽ nhớ ngay nhớ ngayGiữ cho nhau ngày từng ngàyCó lẽ đã quá yêu anh....(Thư Chưa Gửi Anh - Hòa Minzy)