Bốn giờ sáng, tòa nhà của cục thành phố sáng trưng. Tất cả các cảnh sát hình sự đều đang thức đêm điều tra sự kiện giam cầm ở viện dưỡng lão này.

Mạnh Chiêu hít sâu một hơi trước khi đi vào tòa nhà, ép buộc bản thân không nghĩ đến vết thương của Lục Thời Sâm nữa và tập trung tinh lực lên vụ án.

Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào phòng quan sát, Nhậm Bân đang ngồi trên ghế, đeo tai nghe, nhìn quá trình thẩm vấn bên cạnh qua tấm kính hai mặt.

Nghe thấy cửa phòng mở, Nhậm Bân quay đầu nhìn một cái, sau đó sửng sốt chốc lát.

Áo sơ mi trên người Mạnh Chiêu dính vết máu loang lổ, vết thương trên cánh tay vắt ngang qua cẳng tay, đã kết thành vết máu. Toàn thân anh đầy sự tàn ác, trông không giống một cảnh sát hình sự trái lại giống kẻ liều mạng lúc nào cũng có thể cầm dao liều mạng với người ta.

“Có cần đi thay quần áo khác không?” Nhìn dáng vẻ này của Mạnh Chiêu, dù ngày thường Nhậm Bân không hợp nhau với Mạnh Chiêu cho lắm, bây giờ cũng có phần không đành lòng, “Còn có cánh tay này của cậu, sao không băng bó luôn ở bệnh viện?”

“Quên mất,” Mạnh Chiêu đi tới, nhìn về phía phòng thẩm vấn đối diện kính hai mặt, “Đang thẩm vấn ai đây?”

“Người phụ trách viện dưỡng lão.” Nhậm Bân đứng lên, tháo tai nghe xuống, đưa cho Mạnh Chiêu, “Cậu ngồi đi.”

Mạnh Chiêu không di chuyển cơ thể, nhận lấy tai nghe, hai tay chống lên bàn nhìn về phía đối diện, ánh mắt anh sắc bén, lại biến thành cảnh sát hình sự Mạnh Chiêu. “Người phụ trách viện dưỡng lão? Là người sở hữu viện dưỡng lão kia à?”

“Không phải, người này nói mình là quản lý chuyên nghiệp được người ta thuê, hơn nữa còn là Hoa Kiều ngoại tịch.”

Mạnh Chiêu đeo tai nghe lên, nghe đối thoại trong phòng thẩm vấn.

“Tôi thật sự không biết chuyện dưới lòng đất,” Người phụ trách kia cũng không trẻ tuổi, nhìn từ mặt mũi khoảng hơn năm mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn nhã nhặn sĩ diện, trên người có điệu bộ của quý ông nước Anh, “Mặc dù nơi đó cũng thuộc về viện dưỡng lão, nhưng cơ bản sẽ không có ai đến đó, ngay cả thợ phụ trách xử lý vườn hoa cũng sẽ không đặt chân đến đó.”

“Tại sao không đến nơi đó? Bây giờ giá đất đáng tiền như thế, việc kinh doanh của các ông lại tốt, cứ để không mảnh đất đó không dùng? Điều này hơi vô lý đúng không.”

“Trên hợp đồng không cho phép chúng tôi khai phá phần đất trong sân, mỗi lần ký hợp đồng đều phải cố ý dặn dò một lần, nghề quản lý của chúng tôi, đầu tiên phải làm hài lòng yêu cầu của chủ thuê.”

“Vậy chủ thuê của ông là ai? Ai tìm ông đến làm người quản lý chuyên nghiệp này?”

“Chuyện này… viện dưỡng lão đã được xây dựng gần hai mươi năm, nó vừa được xây tôi đã là quản lý chuyên nghiệp nơi này, về phần chủ thuê, tôi cũng không chắc người lúc đầu tìm đến tôi có phải chủ thuê không, tôi có khuynh hướng cậu ta cũng là người được thuê hơn, giống như tìm kiếm nhà quản lý bây giờ.”

“Trước giờ chưa từng thấy người đi thuê nào còn tận tâm tận lực làm việc cho ông chủ, đồng thời cứ vậy duy trì được hai mươi năm?” Cảnh sát đối diện rõ ràng không tin tưởng lời nói của ông ta cho lắm, “Hơn nữa thời gian hai mươi năm này, cũng chưa từng nghĩ đến việc từ chức?”

“Tôi thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc từ chức.” Người phụ trách kia lắc đầu cười khổ, “Tôi nghĩ không ra tại sao phải từ chức, mức lương ở đây đủ cao, hơn nữa trước giờ chưa có ai nhúng tay vào công việc của tôi, tôi có đủ tự do quản lý viện dưỡng lão này. Quan trọng hơn là, ông chủ tôi chưa từng gặp mặt này, dường như cũng không cân nhắc đến lời lỗ của nơi đây, có lúc không kiếm được tiền còn tự bỏ tiền túi ra, mới đầu tôi còn tưởng rằng đây là dự án từ thiện. Công việc như thế, tôi nghĩ không ai sẽ tùy ý từ chức?”

“Hai mươi năm trước?” Mạnh Chiêu thấp giọng lặp lại một lần.

“Hai mươi năm trước, Ngô Vi Hàm mới mấy tuổi chứ,” Nhậm Bân nói theo anh, “Hơn nữa người bị nhốt vào đầu tiên không phải Hứa Ngộ Lâm mất tích mười năm trước à? Vậy tại sao hai mươi năm trước đã làm bí ẩn thế, lẽ nào trước Hứa Ngộ Lâm còn có người khác bị nhốt vào?”

Trong phòng thẩm vấn, quá trình thẩm vấn vẫn đang tiếp tục…

“Vậy ông có từng gặp cha con Ngô Gia Nghĩa và Ngô Vi Hàm trong viện dưỡng lão không?”

“Từng gặp,” Người phụ trách gật đầu nói, “Mẹ của ông Ngô Gia Nghĩa ở trong viện dưỡng lão, ông ấy là khách hàng trường kỳ của viện dưỡng lão, thỉnh thoảng sẽ tới thăm mẹ của ông ấy.”

“Vậy Ngô Vi Hàm thì sao?”

“Đương nhiên cậu ấy cũng thỉnh thoảng đến thăm bà nội của mình.”

Lúc này Nhậm Bân nói bên cạnh: “Tôi vừa kiểm tra danh sách khách hàng của viện dưỡng lão kia, mẹ của Ngô Gia Nghĩa thật sự luôn ở đây, là nhóm khách hàng vào ở sớm nhất.”

Mạnh Chiêu nghe quá trình thẩm vấn một lúc nữa, anh quan sát người phụ trách kia rồi đưa ra phán đoán của mình, nhìn từ vẻ mặt, người này ung dung không vội, nhìn qua xác thực không giống đang nói dối. Hoặc là người này hoàn toàn không biết gì về chuyện tầng hầm của viện dưỡng lão, hoặc là thời gian hai mươi năm, đủ cho ông ta và Ngô Gia Nghĩa nghĩ ra một lời giải thích để ứng phó ngày nào đó sự việc bị bại lộ.

Mặc kệ là tình huống nào, hầu như cũng không thể moi ra quan hệ của cha con Ngô Gia Nghĩa và viện dưỡng lão này từ trong miệng người quản lý.

“Đi thôi, đến chỗ Ngô Vi Hàm xem thử.”

Mạnh Chiêu ra khỏi văn phòng quan sát này và đi đến phòng quan sát ở phòng thẩm vấn bên cạnh.

Ngô Vi Hàm ngồi trước bàn tra hỏi ngáp một cái thật to, điệu bộ buồn bực ngán ngẩm, thoạt nhìn y cũng không xem cảnh sát thẩm vấn ở đối diện ra gì.

“Cho tôi xem điện thoại của tài xế kia.” Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm Ngô Vi Hàm, nói với Nhậm Bân.

Nhậm Bân đưa điện thoại cho anh, Mạnh Chiêu cúi đầu xuống, mở nhật ký cuộc gọi ra.

Như Nhậm Bân nói trong điện thoại, trong vòng hai mươi phút trước khi vụ tai nạn xe xảy ra, điện thoại này nhận liên tục ba cuộc gọi từ một dãy số, trong đó cuộc gọi gần nhất với vụ tai nạn xe, thời gian trò chuyện dài đến bốn phút rưỡi.

Mạnh Chiêu gọi lại vào dãy số, trong ống nghe truyền đến nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

“Kỹ thuật hình sự không có cách nào phá giải dãy số này?”

“Đúng, họ nói là giống như cái số lần trước gọi điện cho Lư Dương cung cấp nội dung tài khoản công chúng, đều thuộc về dãy số mã hóa nhiều tầng.”

“Có dùng điện thoại của Ngô Vi Hàm gọi thử vào điện thoại này chưa?”

“Thử rồi, hiển thị dãy số lạ, hình như điện thoại của Ngô Vi Hàm chưa từng gọi điện cho điện thoại này,” Nhậm Bân cũng nhìn Ngô Vi Hàm đối diện, “Mặc dù bây giờ Ngô Vi Hàm rất khả nghi, nhưng chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh chuyện của viện dưỡng lão có liên quan đến cậu ta.”

“Từ Doanh Doanh và Hứa Ngộ Lâm đều ở trong đó, đã đủ nói rõ tầng hầm của viện dưỡng lão có liên quan với hắn rồi.”

“Đội phó Mạnh, cậu có muốn đi thẩm vấn Ngô Vi Hàm không?’

“Không có chứng cứ gì đã đi thẩm vấn hắn, hắn sẽ không nhận.” Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tiếp tục đặt trọng điểm đến mấy cuộc điện thoại kia, “Càng là điện thoại nặc danh, càng chứng tỏ nội dung cuộc điện thoại này có vấn đề, thời gian trùng hợp như thế, mấy cuộc điện thoại này nhất định có liên quan đến vụ tai nạn xe, về phần người trò chuyện với tài xế có phải Ngô Vi Hàm không…”

Mạnh Chiêu đưa ra quyết định: “Xin lệnh khám xét, sau đó tìm mấy người, đi đến nhà Ngô Vi Hàm lục soát một lần, nếu đã gọi điện thoại, vậy điện thoại gọi đi sẽ không có khả năng vô duyên vô cớ mất tích.”

“Được.” Nhậm Bân đáp lời rồi bước nhanh đi ra ngoài gọi người.

Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm một bên của kính hai mặt, trong phòng thẩm vấn, Ngô Vi Hàm lại ngáp một cái.

Thật sự là yên tâm có chỗ dựa chắc. Mạnh Chiêu giơ hai cánh tay lên đan vào nhau, bẻ đầu ngón tay phát ra tiếng kêu.

Sau đó anh tháo tai nghe xuống, đẩy cửa đi ra ngoài.

*

Bốn giờ ba mươi sáng, trên đường cái gần như không thấy xe, hai chiếc xe cảnh sát một trước một sau lao qua vùn vụt.

Nhà của Ngô Vi Hàm nằm quanh CBD tấc đất tấc vàng ở khu Bảo Nhạc, khu nhà cao cấp này trang trí xa hoa, mỗi một miếng đất đều lộ vẻ sáng bóng có giá trị không nhỏ. Vừa vào cửa đã có thể nhìn thấy tường TV chính giữa phòng khách đặt một cái bể cá rộng khoảng mấy mét, lúc này một con cá mập với hàm răng nanh sắc nhọn đang bơi qua bơi lại trong bể cá.

“Kẻ giàu thật sự có sở thích kinh dị,” Một cảnh sát bên cạnh nói, “Còn nuôi cá mập trong phòng…”

Mạnh Chiêu đi vào, quan sát căn phòng trang trí phức tạp trước mắt, đoạn hỏi Nhậm Bân sau lưng: “Chắc chắn trước sau vụ tai nạn xe kia, Ngô Vi Hàm luôn ở đây?”

Nhậm Bân gật đầu nói: “Chắc chắn, trước đó đã phái người đến khách sạn đối diện theo dõi Ngô Vi Hàm mà, trong hai tiếng trước khi vụ tai nạn xe xảy ra đến khi được triệu tập, hắn chưa từng đi ra khỏi đây.”

“Nếu Ngô Vi Hàm không rời khỏi căn phòng này, điện thoại kia chắc chắn vẫn ở đây.” Mạnh Chiêu nói: “Bắt đầu lục soát đi, trong rương trong ngăn tủ, những nơi xó xỉnh đều lục soát một lần, còn có bồn cầu bể nước, công tơ điện thùng đồng hồ nước ngoài cửa cũng đừng bỏ sót.”

Sau khi Mạnh Chiêu ra lệnh, tất cả cảnh sát lập tức phân chia khu vực, tiến hành kiểm tra cẩn thận mỗi một ngóc ngách nơi ở của Ngô Vi Hàm, không dám chậm trễ chút nào.

Tất cả mọi người đều biết, một khi không tìm được bằng chứng, sau khi kết thúc hai tư giờ triệu tập, chỉ có thể thả Ngô Vi Hàm đi. Để một ác ma táng tận thiên lương như thế tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật, quả thực là một sự khinh nhờn lớn nhất đối với công lý và chính nghĩa…

Nửa tiếng, một tiếng, hai tiếng… Trong đồng hồ treo tường, kim giây đi hết vòng này đến vòng kia, thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Đã hơn hai tiếng, có ba chiếc điện thoại được tìm ra, Mạnh Chiêu thử gọi điện, đều chỉ là điện thoại dự phòng bình thường của Ngô Vi Hàm thôi, mà chiếc điện thoại mục tiêu gọi đến số vô danh kia vẫn không có manh mối nào.

Sau khi thử chiếc di động dự phòng thứ ba của Ngô Vi Hàm, Mạnh Chiêu ý thức được không thể tiếp tục như vậy, anh đứng lên, dừng việc lục soát.

Xem ra, mặc dù thời gian khẩn cấp, nhưng Ngô Vi Hàm vẫn có chuẩn bị và xử lý trước, điện thoại này cũng không dễ tìm kiếm như vậy.

Hai tư giờ, Mạnh Chiêu lần nữa nhớ đến con số này, anh nhất định phải huy động tất cả tinh thần và suy nghĩ, trong thời gian còn lại tìm được bằng chứng đủ để tạm giam Ngô Vi Hàm.

Mạnh Chiêu nhớ đến quá trình mình dẫn mấy người điều tra viện dưỡng lão vài tiếng trước, nếu Ngô Vi Hàm thật sự có ý định giấu điện thoại vào chỗ khuất, vậy nơi này cũng không thể dùng cách thông thường để tìm được.

Căn nhà này, rốt cuộc chỗ nào khó nhất cũng có khả năng giấu vật chứng nhất…

Mạnh Chiêu vừa đi lại trong phòng, vừa tập trung tất cả tinh lực, ánh mắt sắc bén lướt qua các nơi trong phòng: gạch nền, TV, tủ quần áo… Mỗi lần ánh mắt anh dừng lại ở một nơi, trong đầu sẽ tiến hành giả tưởng và loại trừ.

Dần dần, cả căn phòng đã được nhìn hơn một nửa, phút chốc, ánh mắt anh dừng lại trên bể cá.

Trong bể cá nuôi một con cá mập nhỏ dài cỡ hơn nửa mét, răng nanh sắc nhọn, thoạt nhìn hung hãn đáng sợ, lúc này nó đang bơi tung tăng trong bể.

Trong đầu Mạnh Chiêu bỗng nhiên hiện lên một ý tưởng, anh lên tiếng hỏi: “Có ai tìm bể cá chưa?”

“Xung quanh bể cá đã kiểm tra rồi,” Một cảnh sát bên cạnh nói, “Bên trong cũng xem sơ qua, không phát hiện nơi giấu điện thoại di động, hơn nữa điện thoại cũng không ngâm lâu được trong nước?”

Mạnh Chiêu nhìn bể cá, từ ban đầu, vật sống duy nhất trong nhà này đã đủ làm người khác chú ý. Có điều, cũng chính vì con cá mập này đáng chú ý, ngay từ đầu mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng đây là sở thích kinh dị của kẻ giàu mà thôi, ngược lại càng dễ xem nhẹ nơi này.

Bây giờ xem ra, nó có lẽ không đơn giản như thế. Mạnh Chiêu đến gần bể cá, nhìn con cá mập lộ răng nanh bơi bên trong, xung quanh nó còn có mấy cái xương cá nổi lơ lửng.

Bên cạnh bể cá có mấy con cá nhỏ đang sống không cẩn thận rơi xuống, rõ ràng là không lâu trước đó vừa cho ăn.

Thời điểm này, Ngô Vi Hàm cũng đã biết được tầng hầm ở viện dưỡng lão bị bại lộ mà vẫn có tâm tư cho cá ăn?

Hơn nữa, còn cho ăn vội vã như thế, đến mức cá nhỏ rơi bên ngoài bể cá?

Bể cá này nhất định có vấn đề!

Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm dưới đáy bể để quan sát, sau đó vén tay áo lên, nắm mấy con cá nhỏ rơi xuống bên cạnh bể cá ném vào trong bể, con cá mập kia lập tức bơi đến.

Thấy sự chú ý của cá mập bị hấp dẫn đi, anh nhanh chóng thò tay không vào trong nước, sờ đến chỗ đá ngắm cảnh kia. Cánh tay anh còn có vết thương, đột ngột đụng vào nước, miệng vết thương vẫn chưa hoàn toàn kết vảy lập tức chảy máu ra.

Có lẽ là bị mùi máu tươi k1ch thích, con cá mập kia bỗng nhiên xoay người, há miệng lao về phía cánh tay Mạnh Chiêu, răng nanh sắc nhọn đóng đinh vào cánh tay Mạnh Chiêu!

“Đội phó Mạnh!” Người bên cạnh nghe thấy tiếng động, lại nhìn bể cá kia đã bị máu tươi nhuộm dần, hơi hoảng sợ kêu một tiếng.

Mạnh Chiêu cắn răng chịu cơn đau kịch liệt ở cánh tay, đẩy hết đá ngắm cảnh ra, nhanh chóng tìm kiếm ở cái khe bên dưới bể, bốn ngón tay c4m vào dùng sức lật sang bên cạnh – điện thoại đựng trong túi khí lộ ra.

Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra, dùng sức vùng thoát khỏi con cá mập, nhưng con cá kia cắn rất chặt, phút chốc đi theo cánh tay anh nổi trên mặt nước, không chịu nhả ra.

Người bên cạnh lập tức xông lên giúp đỡ Mạnh Chiêu thoát khỏi con cá mập hung dữ kia, răng nanh cá mập sắc bén rạch ra một vết thương dài và sâu trên cánh tay Mạnh Chiêu, máu tươi trào ra, cả một cánh tay phải của Mạnh Chiêu đều máu me đầm đìa, nhìn qua mà giật mình.

Cách túi bịt kín, Mạnh Chiêu nhấn giữ nút mở máy, màn hình sáng lên.

Anh lấy điện thoại của tài xế ra, dùng ngón tay chạm vào nhật ký cuộc gọi trước khi xảy ra tai nạn xe trên màn hình.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Nhậm Bân chạy đến từ bên cạnh, liếc mắt nhìn thấy cánh tay bị thương của Mạnh Chiêu, “Cậu…”

Anh ta nói còn chưa dứt lời, điện thoại trên tay Mạnh Chiêu bắt đầu rung mạnh.

Nhậm Bân nhìn về phía tay Mạnh Chiêu: “Đây chính là chiếc điện thoại gọi điện với tài xế xe tải?”

“Đi!” Mạnh Chiêu cúp điện thoại, cầm chiếc điện thoại đi về phía cửa, “Trở về thẩm vấn Ngô Vi Hàm.”