"Hừ, có được hay không không phải chỉ nói bằng miệng, động thủ sẽ biết?"
Nữ nhân mặc bộ quần áo màu lam nhạt, mang giày đen tên là Nam Tử này nghe Vương Siêu đột nhiên nói Mai Hoa quyền của nàng luyện chưa được tốt, thì sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, giống như kết một lớp băng sương dày!
Thì ra nàng tưởng Vương Siêu chỉ là nhân vật nhỏ mặt trắng đi theo Trương Đồng nên cũng không thèm để ý. Nhưng vừa mới nghe Trương Đồng bảo là bảo tiêu mời đến, thì lòng nàng không được tốt cho lắm. Cư nhiên đến bây giờ hắn lại đánh giá thân thủ của nàng, thì rốt cục đã không nhịn được sự giận dữ trong lòng.
Vốn nàng chính là kiếm chén cơm từ việc bảo tiêu này, bây giờ có người khác đến cướp mất chén cơm. Như thế thì mặt mũi để ở đâu?
Càng huống chi là đánh giá quyền pháp của nàng, nói nàng luyện võ chỉ miễn cưỡng có thể bảo vệ chính mình, không thể bảo vệ người khác! Đồng dạng là luyện quyền, nghe những lời này thì cho dù công phu tu dưỡng tốt cũng lập tức không nói hai lời mà động thủ!
Bốp!
Nam Tử nói ra hai chữ, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Siêu, đôi giày đen vô thanh vô tức di động, nghiêng người đá vào bắp chân Vương Siêu, dùng lực mạnh mẽ như móc câu, hình thành một lưỡi hái cắt mạch máu. Đây đúng là chiêu Bát Cước Câu Quải Thoái trong Mai Hoa quyền.
Một móc một câu trong lúc đó của Nam Tử, có thể trực tiếp cắt sâu hơn mười cm vào một cây cọc gỗ, đừng nói chi là chân người.
Nàng vô thanh vô tức đá ra Bát Cước Câu Quải, muốn cắt đứt xương đùi của Vương Siêu! Ra tay hết sức độc ác.
Vương Siêu đối mặt với chiêu này, phần dưới không nhúc nhích, chờ cho đối phương câu được rồi kéo trở về, lúc này bắp chân đột nhiên bắn ra.
Bịch! Chân của Nam Tủ vừa mới kéo về thì đột nhiên cảm giác được đùi của đối phương giống như là dây cung ngàn cân rung lên, khiến cho chân nàng cơ hồ tê dại.
Sau đó thân thể nàng tựa hồ giẫm phải lò xo, bị bắn ngược ra xa hai thước, thân thể hung hăng đập vào vách tường mới miễn cưỡng dừng lại.
Bên cạnh, Vũ nhi, Trương Đồng cũng chỉ nhìn thấy nàng đột nhiên đá ra một cước, sau đó vô duyên vô cớ bắn lên vách tường.
Này! Nam Tử có chút run rẩy, tựa hồ hết sức không phục, đột nhiên lại đạp vào tường, mượn lực bay trở lại. Hai quyền cùng lúc đánh ra, tới nửa chừng thì năm ngón tay mở ra giống như hoa mai nở hoa, hướng tiểu phúc và dạ dày Vương Siêu đánh vào.
Đây là "Ngũ Mai Phân Biện" trong Mai Hoa quyền, quyền có thể thay đổi, có thể điểm huyệt hoặc bắt người, đấu pháp quỷ dị biến hóa vô cùng, khiến cho người bình thường đụng phải chỉ còn biết trợn tròn mắt.
Nhưng Vương Siêu đối với biến hóa phức tạp này lại làm như không thấy, trực tiếp đè một tay xuống, vừa lúc đè lên hai tay của Nam Tử.
Một đè vô cùng đơn giản như vậy, tất cả biến hóa đều tiêu tan hết. Nam Tử chỉ cảm giác được hay tay mình giống như bị một cây đại thiết đè, ngay cả thân thể nàng cũng không động đậy được.
Nàng cuống quit vận lực, giãy dụa đến đỏ mặt tía tai nhưng vẫn không thể nhúc nhích nửa điểm. Ngẩng đầu nhìn thấy hơi thở Vương Siêu điều hòa, nhịp tim thong thả, hô hấp đều đều, thì biết công phu đối phương vượt xa mình.
"May mắn ta chỉ là bằng hữu của Trương Đồng, lần này giúp bảo vệ an toàn cho nàng ấy, không phải là đoạt chén cơm của các ngươi. Nếu chính thức dùng võ đoạt cơm, chỉ bằng câu nói của ngươi trước kia, thì bây giờ ngươi đã tàn phế rồi." Vương Siêu nhẹ buông tay.
"Hừ! Ngươi chờ đó."
Nam Tử giật tay ra, lại nghe thấy Vương Siêu nói những lời này thì giận dữ dậm chân đi thẳng xuống lầu.
"Ngươi sao lại nói chuyện không khách khí như vậy? Người ta tốt xấu gì cũng là con gái. Ngươi không thể nói nhẹ lời hơn được sao?" Sắc mặt Vũ nhi có chút giận. Đôi mắt hạnh nhân nhìn chằm chằm Vương Siêu.
"Vũ nhi. Ngươi và Nam Tử là bạn tốt. Nhưng chuyện gì cũng có quy tắc. Nếu như lần này hắn không phải là bằng hữu của ta, mà là cao thủ ta mời ở nơi khác đến, thì Nam Tử nếu gây xung đột, thật sự đã tàn phế rồi" Trương Đồng lắc đầu, nàng cũng là người luyện kiếm, cho nên biết được một ít quy tắc.
Người luyện võ, làm bảo tiêu cho người ta, trông nhà, hộ viện kiếm sống cũng có cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Vì tranh một chén cơm, có thể một hơi đánh chết hoặc đả thương là chuyện rất bình thường. Đích xác, nếu Vương Siêu là cao thủ Trương Đồng mời từ nơi khác đến, chỉ dựa vào một câu châm chọc và xuất cước đá người trước của Nam Tử, thì đã sớm bị đánh cho tàn phế rồi.
"Nhớ lại năm đó cũng có một hòa thượng Thiếu Lâm Tự từ quốc nội đến, bởi vì trường hợp như thế này, Hồng môn đứng ở sau lưng tiên sinh Henry bảo là Thiếu Lâm bọn họ cướp đoạt công việc của mình, hai bên vừa đánh nhau vừa dùng súng đạn, khiến cho sự việc rối tinh rối mù lên" Vũ nhi cau mày, tựa hồ đối với việc này có chút bất đắc dĩ.
"Pháp quốc Hồng môn đánh nhau với Thiếu Lâm tự bằng súng?" Vương Siêu ở Nam Dương cũng nghe được một chút tin tức.
Nguyên nhân gây ra, chính là vì một hòa thường Thiếu Lâm Tự đứng ra bảo vệ một người giàu có Pháp. Sau đó Pháp quốc Hồng môn lập tức tìm tới cửa, bào rằng Thiếu Lâm Tự cướp đoạt công việc làm ăn của bọn họ. Cao thủ hai bên quyết chiến, vừa đấu võ vừa đấu súng, vô cùng náo loạn. Cuối cùng Liêu Tuấn Hoa phải tự mình từ trong nước bay sang Pháp để giải quyết mâu thuẫn hai bên.
Chuyện này mặc dù cũng bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào khác. Pháp quốc Hồng môn tại Pháp có công ty bảo an, chuyên môn huấn luyện nhân tài, cung cấp cho các đại gia làm lính đánh thuê, nhận tiền công. Đột nhiên Thiếu Lâm Tự nhảy vào, muốn cướp công việc của họ, đoạt chén cơm, thì như thế nào có thể chấp nhận được.
"Tốt rồi, ta đi tắm đã. Vũ nhi, bắt đầu từ hôm nay, ngươi cũng nên ở cạnh hắn."
Trương Đồng nói một câu, sau đó lại đi về phía phòng tắm đóng cửa lại, sau đó truyền đến tiếng nước chảy róc rách. Trong phòng chỉ còn lại Vương Siêu và Vũ nhi đang ngồi trên ghế sa ***.
"Vậy… Ngươi là bằng hữu của Trương Đồng?"
Ngồi khoảng vài phút, Vũ nhi nhìn thấy Vương Siêu vẫn giữ bộ dáng định thần, hai mắt khép hờ thì không thể kiềm chế được lòng hiếu kỳ, mở miệng hỏi.
Thì ra nàng tưởng rằng Vương Siêu chỉ là một người trẻ tuổi được Trương Đồng tín nhiệm. Nhưng vừa rồi khi giao thủ với Nam Tử đã làm thay đổi ý nghĩ trong lòng Vũ nhi, lòng hiếu kỳ càng trở nên mãnh liệt.
"Ta từng tận mắt nhìn thấy chỉ trong vòng vài phút, Nam Tử có thể đánh cho hơn mười thanh niên da trắng lưu manh, cao lớn cường tráng tay cầm vũ khí thành tàn phế! Nhưng vừa rồi trước mắt ngươi, nàng hình như giống một hài tử bị ngươi trêu chọc, ngươi rất mạnh".
Vũ Nhi nhìn Vương Siêu, ánh mắt nhấp nháy, có một chút ý tứ khiêu khích quyến rũ, biểu hiện ra phong tình vạn chủng.
Nàng mặc một bộ đầm, da tay mặc dù không đẹp như Trương Đồng, nhưng hồng hào, biểu hiện khỏe khắn đầy sức sống. Ngũ quan tinh xảo, cái mũi nhỏ nhắn, trang điểm không nhiều cũng không ít, ngón tay trắng nõn, được sơn rất đẹp. Nói chung là rất gợi cảm.
Phụ nữ như vậy, bộ dáng thành thục, làm cho người ta nhìn không ra quyến rũ phóng đãng hay là đứng đắn nghiêm chỉnh. Làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí. Bất quá không hề nghi ngờ, vô luận là ai, chỉ cần vừa nhìn thấy nàng sẽ vô cùng yêu thích.
"Ta là bằng hữu của Trương Đồng. Cô gọi là Hạ Vũ sao? Ta từng nghe Trương Đồng nhắc về cô. Lần này ta đến, ngoại trừ bảo vệ an toàn của nàng ấy, thì cũng phải bảo vệ an toàn cho cô. Từ hôm nay trở đi, ngay cả đi ngủ thì ta hy vọng cô cũng không rời khỏi ta quá mười thước. Chỉ cần trong phạm vi mười thước, ta có thể cam đoan, cho dù là cô bị tay súng bắn tỉa nhắm bắn thì cũng không sao. Nhưng nếu quá mười thước, thì sẽ có nguy hiểm". truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vương Siêu nói xong mấy câu đó, liền ngừng lại tập trung tinh thần.
"Ha ha, ngươi cố gắng làm ra vẻ thần bí" Hạ Vũ thấy bộ dạng này của Vương Siêu cũng không thèm để ý, vẫn tiếp tục nói chuyện: "Bằng hữu của Trương Đồng rất nhiều, bất quá những người mà nàng tín nhiệm cũng không nhiều, đặc biệt là nam nhân. Ngươi có thể hay không nói cho ta biết, ngươi là vị bằng hữu nào của nàng?"
"Thân phận của ta, cô không biết thì tốt hơn. Ngược lại nếu biết sẽ khiến cô gặp rất nhiều phiền toái" Vương Siêu lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt câu hỏi này của Hạ Vũ.
Đừng có đùa. Thân phận của Vương Siêu là gì, giết ngươi vô số, đầu lĩnh đại quân phiệt trên khắp thiên hạ đều là kẻ thù. Nếu làm cho địch nhân biết mình đã tới Pháp, thì chỉ sợ một ngày hai mươi bốn giờ lúc nào cũng có người đến ám sát.
"Càng ngày càng thần bí" Hạ Vũ tặc lưỡi: "Bất quá ta nhìn tuổi ngươi cũng không lớn, nếu như ta đoán không sai thì ngươi mới khoảng hai mươi tuổi. Chỉ mới hai mươi tuổi mà đã thần bí như vậy, lại còn cường đại, khí độ cũng không như những người trẻ tuổi khác, thật sự rất hiếm".
Vương Siêu cười cười, cũng không nói lời nào.
Hạ Vũ thấy bộ dạng này của Vương Siêu, cũng chỉ làm cười thần bí, rồi không nói gì mà chỉ chơi với sợi dây đeo tay bằng thủy tinh trên cổ tay mình.
Một lúc sau, Trương Đồng từ phòng tắm đi ra, mặc một bộ áo ngủ rộng thùng thình. "Vũ nhi, sau khi ăn cơm xong thì ngươi ngủ với ta ở đây".
Vừa nói nàng vừa nhìn Vương Siêu nhẹ giọng: "Phòng ta rộng lắm, ngươi có muốn ngủ trong đó không?"
Câu nói này khiến cho Hạ Vũ trợn tròn hai mắt! Nàng và Trương Đồng là bằng hữu, từng đi làm ăn chung, cũng xem như đã trải qua biết bao sóng gió thăng trầm, thuộc loại nữ nhân có hiểu biết rộng rãi. Nhưng nàng chưa từng thấy Trương Đồng tín nhiệm một nam nhân nào, hơn nữa tự nhiên còn hỏi hắn có muốn ngủ ở khuê phòng của mình hay không!
"Trương Đồng làm sao vậy? Ta xem hắn chẳng qua chỉ là một nam nhân trẻ tuồi thần bí. Chẳng lẽ chỉ bằng vào công phu đã làm cho Trương Đồng thần hồn điển đảo, bộ dáng giống như ngay cả mạng sống cũng phó thác luôn cho hắn?" Trong lòng Hạ Vũ âm thầm nghĩ, sợi dây thủy tinh trong tay càng chuyển động nhanh hơn.
"Không cần đâu, ta ở phòng khách là được" Vương Siêu vội vàng lắc đầu.
Đêm đến.
Cái giường rộng đến hai mét, cho dù là bốn người cũng có thể dễ dàng nằm xuống. Đây là khuê phòng của Trương Đồng, ánh đèn nhu hòa, vách tường màu trắng sữa, tất cả được bố trí vô cùng ấm áp.
Hạ Vũ ngủ cùng Trương Đồng trên một cái giường. Trên giường không nhiễm một hạt bụi, cái gối được làm bằng những sợi tơ tằm trắng như tuyết.
Hai mắt phiêu phiêu nhìn ra bên ngoài cửa, lúc này Vương Siêu đang khoanh chân ngồi trên ghế sa ***, hai tay đặt lên đùi.
Thần thái này của hắn, nhìn có vẻ hết sức bình yên, giống như phật ngồi trên đài sen, làm cho người ta có cảm giác phi thường thoải mái, cũng muốn học theo.
"Đồng Đồng, người bằng hữu này của ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi có vẻ rất yên tâm về hắn? Nhìn bộ dáng của ngươi, giống như là giao cả tính mạng cho hắn. Nói thật đi, có phải các ngươi có quan hệ tình cảm không? Bất quá Đồng Đồng ngươi tốt xấu gì cũng là tung hoành trên thương trường nhiều năm. Cả một biển người, không có lý do gì lại bị một người như vậy làm cho say mê!"
Hạ Vũ đột nhiên xoay người, kéo kéo áo ngủ của Trương Đồng.
Trương Đồng hừ một tiếng: "Vũ nhi, ngươi nói gì vậy. Ta chỉ có thể nói rằng, hắn tuyệt đối là bằng hữu đáng tin cậy. Nếu như hắn không thể bảo vệ an toàn cho chúng ta thì cũng không có ai có khả năng đó".
"Hứ? Bổn tiểu thư ngủ cũng không có thói quen bị nam nhân nhìn." Hạ Vũ chợt trở mình: "Ngươi nói các ngươi không có quan hệ tình cảm, tại sao mới vừa rồi hỏi hắn có muốn ngủ trong phòng này hay không, rõ ràng là câu dẫn mà. Hơn nữa, người này còn nói, chỉ cần trong vòng mười thước, ngay cả súng nhắm vào chúng ta cũng không sợ. Trương Đồng, hãy nói thật cho ta biết, hắn là ai vậy?"
"Vũ nhi, ngươi không biết thế nào là say mê một nam nhân, cứ gặp ai cũng một cước đá bay. Hơn nữa mỗi lần ngươi nói chuyện với nam nhân, vừa nói được hơn hai câu thì ngay cả lý lịch tổ tông ba đời của người ta cũng có thể móc ra, như thế nào lại không nhận ra thân phận của hắn?" Trương Đồng nhéo mũi Hạ Vũ một chút: "Thôi được rồi, ngày mai chúng ta có một vụ làm ăn với hoàng thất nước Anh, đây là vụ làm ăn lớn. Hay là đi ngủ sớm một chút, để ngày mai khỏi bị thâm quầng mắt, làm cho hình tượng của mình xấu đi. Người nào không biết còn tưởng chúng ta trang điểm như thế?"
"Hừ" Hạ Vũ không nói gì, nhắm mắt lại, nhíu mày, tựa hồ như đang tính kế, làm sao có thể tìm ra thân phận của Vương Siêu để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.
Mặt khác ở cách Paris không xa là quảng trường Ý gọi là khu thứ mười ba, ở một ngã tư có một tấm biển viết bằng chữ Hán, đó là khu phố của người Trung Quốc. Ở giữa khu phố này là một tòa nhà cũng không lớn lắm, nhưng tấm biển thì luôn phát sáng, dưới ánh đèn màu vàng người ta có thể nhận ra đây chính là một võ quán.
"Ngươi gắn móc câu ở chân? Lúc gần cắt được thì… bắp chân của người tuổi trẻ kia bật ra? Đem ngươi chấn bay như một? Sau đó ngươi dùng chiêu "Ngũ Mai Phân Biện", hắn chỉ đơn giản đè xuống thì ngươi đã không thể động đậy được? Khó lường, quả thật khó lường. Người đó phải là một tuyệt đỉnh cao thủ, đã luyện đến sức của chín trâu hai hổ, động thủ với ngươi thì coi như đã lưu lại mạng sống cho ngươi rồi".
Trong võ quán, một người tóc đen ngắn, sắc mặt hồng hào, cầm trên tay một quải trượng. Lão giả nhìn Nam Tử đang diễn tả lại động tác của Vương Siêu khi giao đấu.
"Sức của chín trâu hai hổ?" Ánh mắt Nam Tử chợt căng thẳng.
"Người luyện võ đạt tới đỉnh cao, đan pháp đại thành, luyện thành tiên thiên cương khí. Hai bắp chân, đùi, hai cánh tay, kể cả cổ… chín nơi, trong mỗi thớ thịt đều ẩn chứa lực lượng một sức trâu. Hai vai có sức mạnh như hai con hổ. Người như vậy, có thể xé xác cả hổ báo, lôi được ngựa, có thể ném cả voi. Ngươi đừng xem thường bắp chân hắn bật ra, nếu không phải quyền pháp đã luyện đến tuyệt đỉnh thì không thể làm được như thế. Người như vậy rất khó đối phó. Nếu không tới cướp chén cơm của chúng ta, thì chúng ta cũng không nên làm to chuyện. Ngày mai ta sẽ đi gặp người này".
Đêm dần về khuya.
Đột nhiên, mấy bóng người thần bí chợt lóe ngoài phòng Trương Đồng. Sau đó nhẹ nhàng vô thanh vô tức tiến vào một góc tối phía sau phòng. Chỉ một lát đã không còn thấy bóng dáng, hình như là đã hòa làm một với màn đêm hắc ám.
"Thật sự có kẻ tìm đến cái chết?" Hai mắt Vương Siêu mở ra một chút.