Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 356: Có một tổ chức tự xưng là "Thần"

Phốc!

Trương Đồng mặc trên người một cái áo khoác trắng, trên cổ quấn một chiếc khăn lụa màu hồng, mái tóc đen dài mượt như mây, lộ ra khí chất cao quý thanh nhã. Bất quá Vương Siêu nhìn thấy sắc mặt nàng có một tia tiều tụy, hiển nhiên có nỗi lo lắng, mang tâm sự rất nặng nề.

"Có chuyện gì mà phiền não thế?"

Mặc dù hai người đã một hai năm không gặp, nhưng Vương Siêu vẫn nhạy cảm nhận ra bộ dáng lo lắng của Trương Đồng, cho nên hắn cũng không ôn lại chuyện xưa mà mời nàng ngồi xuống nói chuyện. Sau đó tự mình rót một chén trà mời nàng.

Một loạt động tác này, khiến cho ngay cả Tạ Lỵ bên cạnh lông mày dựng lên. Bởi vì trong ấn tượng của nàng, Vương Siêu mặc dù ôn hòa nhưng cũng chưa từng khách khí như vậy, nhất là đối với phụ nữ.

Trương Đồng cầm chén trà bằng sứ tinh xảo trong tay, thản nhiên dùng môi nếm một chút rồi đặt lên chiếc bàn bằng gỗ lim, mỉm cười, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, giống như chén trà của Vương Siêu đã cho nàng dũng khí rất lớn.

"Đích thật là gặp chuyện phiền toái cho nên ta mới đến tìm ngươi." Trương Đồng ánh mắt chớp động, nhìn chằm chằm Vương Siêu, "Công việc kinh doanh hiện nay đang gặp phiền toái lớn, có người bỏ tiền ra muốn giết ta, cho nên ta hy vọng ngươi có thể làm bảo tiêu bên cạnh ta, không biết có được hay không?"

"Có người muốn ám sát ngươi…" Vương Siêu nhướng mày trầm tư.

Tạ Lỵ bên cạnh liền gật đầu nói: "Trương tiểu thư, chuyện này không thành vấn đề, Đường môn chúng ta vốn có dịch vụ bảo vệ hạng nhất. Ngươi muốn người bảo vệ, ta có thể làm chủ, tìm cho ngươi một chiến sĩ nhất lưu."

Trương Đồng nghe xong liền lắc đầu: "Đối thủ của ta rất mạnh và bí ẩn. Lần trước, ta đã trải qua mấy lần bị ám sát, những kẻ bảo tiêu bên cạnh ta cũng bị ngộ hại, cho nên ta hy vọng có Vương Siêu bên người."

"Việc này rất khó khăn. Siêu ca là người lãnh đạo Đường môn chúng ta, sao có thể bảo tiêu cho ngươi một thời gian được?" Tạ Lỵ ngẩng đầu lên, cảm giác khó tin. Đích xác, lấy thân phận bây giờ của Vương Siêu, cho dù là tập đoàn lớn, đại lãnh đạo, đại đầu lĩnh quân phiệt hay là tổng thống cũng không có tư cách mời hắn làm bảo tiêu.

"Tạ Lỵ, đây là chuyện riêng của ta." Vương Siêu mỉm cười nhìn Tạ Lỵ. Một ít nghề nghiệp của Đường môn đều do Tạ Lỵ tiếp quản, Vương Siêu một chút cũng không nhúng tay vào. Không phải là hắn không có quyền, mà là hắn không quen với nghề này.

"Ừ" Nghe Vương Siêu nói vậy, Tạ Lỵ cũng đã rõ, liền gật đầu đi ra ngoài.

"Đã mang đến phiền phức cho ngươi." Trương Đồng cười cười xin lỗi.

Vương Siêu cười để lộ hàm răng trắng tinh chói mắt: "Làm gì có phiền toái, ta vốn nợ ngươi rất nhiều nhân tình. Nhớ năm đó, ta bị người ta vây trong một ngõ nhỏ chém giết. Sau khi trốn ra thì được Trương Đồng ngươi mướn xe đưa ta vào bệnh viện. Những việc nhỏ khác thì không cần phải nói.

Đích xác, năm đó Vương Siêu bị một đám huấn luyện viên Hắc bang dùng đao vây sát trong một hẻm nhỏ, hắn thật vất vả mới thoát được, nhưng lại kiệt sức vì bị chém quá nhiều. Trong lúc cấp bách hắn gọi điện cho Trương Đồng, đối phương liền lập tức mướn xe lại đón. Phần tình nghĩa này thật sự khó có thể hoàn trả.

"Còn nhắc đến việc đó làm gì nữa." Hai mắt Trương Đồng chớp chớp, nhưng thủy chung vẫn nhìn chằm chằm Vương Siêu. Hình như nàng nhận thấy Vương Siêu trước kia và bây giờ đã khác nhau nhiều quá: "Ta lần này thật sự không còn cách nào khác mới tới tìm ngươi."

"Người đối đầu với ngươi là ai? Ai muốn ám sát ngươi?"

Vương Siêu một bên hỏi, một bên ngẫm nghĩ. Trương Đồng cũng không phải là một người kinh doanh bình thường. Năm đó mỗi người bảo tiêu đều tháo vát, đều là chiến sĩ đánh thuê tinh nhuệ đã xuất ngũ, tinh thông cách ám sát. Hơn nữa nàng cũng là một người luyện võ, một chiêu Võ Đang kiếm pháp rất khá. Trong giới võ thuật người Hoa tại Pháp cũng có những mối quan hệ nhất định, muốn tìm người bảo vệ mình là chuyện rất dễ dàng. Bây giờ tự nhiên lại nghĩ đến mình, chuyện như vậy hiển nhiên là khó giải quyết.

"Tại chợ đêm quốc tế có một tổ chức chuyên nhận ám sát tên là GOD. Về phần cừu nhân thuê tổ chức này ám sát ta, nhất thời ta vẫn chưa tra ra được. Ngươi cũng biết đấy, chúng ta làm kinh doanh, cừu nhân trong kinh doanh nhiều lắm." Trương Đồng khi nói xong ba từ tiếng Anh này thì Vương Siêu cảm giác được lỗ chân lông trên da tay nhẵn mịn của nàng có chút khẩn trương, hình như là trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Vương Siêu sau khi nghe chữ tiếng Anh này thì tìm tòi một chút trong cái đầu vốn từ không biết nhiều lắm về tiếng Anh. Cuối cùng hắn lấy trình độ trung học của mình cũng xem như hiểu rõ nghĩa của ba chữ tạo thành một từ này.

Ý tứ của từ này chính là "Thần".

"Tạ Lỵ, ngươi điều tra một chút, xem GOD là tổ chức như thế nào?" Vương Siêu suy nghĩ một chút liền kêu Tạ Lỵ đang ở bên ngoài.

Khoảng ba mươi phút sau, Tạ Lỵ liền cầm một tập tài liệu đi vào: "GOD là một tổ chức đặt tổng bộ tại Châu Phi, năm thành lập không rõ, không biết ai đã thành lập, vị trí cụ thể không rõ. Theo nguồn tin đáng tin, thì tổ chức này cùng hợp tác với công ty EO ở Nam Phi, tại Mĩ cũng có công ty kinh doanh rất lớn. Mĩ cũng đã từng mời tổ chức sát thủ này tới ám sát Trần Tả, bất quá toàn bộ đều bị Trần Tả giải quyết. Tư liệu về tổ chức này cũng hết sức bí mật. Công việc kinh doanh bình thường đều thông qua những công ty tại Mĩ, sau đó mới chuyển đến tổ chức này. Trần tỷ cũng từng nhiều lần phái người dò xét một ít bí mật của tổ chức này, nhưng cũng không thành công. Bất quá nghe nói Đại đường song long của Mỹ cũng từng được huấn luyện trong tổ chức này".

"Ồ. Còn có chuyện như vậy sao?"

Vương Siêu nghe xong thì sửng sốt, hắn thật không ngờ Trương Đồng lại bị tổ chức GOD không bình thường này ám sát. nguồn TruyenFull.vn

Đường Tử Trần có lính đánh thuê ở Châu Phi, nhưng Châu Phi là một khối, thế lực lại phi thường phức tạp, cũng có đối thủ đại danh đỉnh đỉnh như công ty EO.

Công ty này có một chiến tích nổi danh, đó là trong một cuộc chiến tranh diệt chủng chín năm, công ty này chỉ phái ra một tiểu đội đã dễ dàng dẹp loạn tất cả.

Mà công ty Hắc Thủy ở Mĩ lại càng nổi danh trên thế giới về lính đánh thuê. Trong cuộc chiến tranh tại Irag, tổng thống Bush cũng thuê một số lượng lớn lính đánh thuê tại công ty này.

Bây giờ việc kinh doanh của tổ chức GOD tự nhiên là như thế này, công ty EO, công ty Hắc Thủy không làm kinh doanh được, nên giao cho chúng làm.

Vương Siêu mặc dù về phương diện kinh doanh biết rất ít, nhưng đối với hành vi như vậy cũng không thể nói một tiếng, thật sự là rất lợi hại.

"Nếu như Trần Tả không tra ra được cụ thể về tổ chức này, thì ta có tra cũng không được gì. Đồng Tả, ngươi bây giờ vẫn ở trong nước? Ta muốn bảo vệ ngươi thì cũng phải chuẩn bị thân phận một chút." Vương Siêu đứng dậy, quyết định sự việc.

"Ta đã không ở trong nước, mà là ở Pháp." Trương Đồng cười cười: "Nghĩ không ra ta vẫn còn có mặt mũi, tự nhiên có thể mời được cao thủ đệ nhất thiên hạ làm cận vệ cho ta. Việc này nói ra ngoài, đảm bảo không ai tin."

"Thiên hạ đệ nhất?" Vương Siêu sửng sốt, sau đó cười cười: "Ta khi nào đã thành đệ nhất? Nhiều lắm trên báo chí chỉ nói là đệ nhất Châu Á mà thôi."

"Ta tốt xấu gì cũng là người đứng đầu Võ Đang kiếm thuật tại Pháp. Một sự tình rất rõ ràng, ngươi gần đây một tay phá nát Hồng môn nhà Tư Đồ tại Mĩ, lại cùng với Đại Quyền bang đàm phán. Việc này người Hoa ở nước ngoài ai cũng biết, đã lưu truyền ra ngoài. Bây giờ bất cứ ai nhắc tới Nam Dương Đường môn môn chủ Vương Siêu thì cũng đều lạnh run. Nếu không phải nghe được những tin này, ta cũng không đến tạo phiền toái cho ngươi."

Trương Đồng thở dài.

"Trương Đồng không cần lo lắng, ta nếu đã tự mình bảo vệ ngươi, thì cũng muốn xem một chút, kẻ nào có dũng khí ám sát! Tới một người ta giết một người." Vương Siêu vuốt vuốt bàn tay của mình.

"Ta là tranh thủ bí mật tới, đợi ngươi ở đây đã ba ngày. Bên Pháp vẫn còn một ít công việc kinh doanh cần xử lý, phải về gấp." Trương Đồng nhìn Vương Siêu nói chuyện lộ ra hàm răng trắng tinh, cảm thấy hết sức an tâm.

"Ta đi an bài một chút, hôm nay sẽ cùng ngươi đi Pháp." Vương Siêu sảng khoái đến cực điểm. Đối với việc hỗ trợ bằng hữu, hắn luôn rất sảng khoái. Cũng giống như năm đó Trần Ngả Dương bị thương, Trần Bân gọi điện thoại nhờ hắn đi luận võ giùm. Hắn không nói hai lời, dù cho có nguy hiểm cũng đi.

Quốc thuật nói rằng, giẫm chân trần trên sàn nhà bằng gỗ rất thoải mái. Đàm Văn Đông cứ ở giữa luyện đi luyện lại một thứ thân pháp.

Sang trái một bước, sau đó đầu nghiêng sang trái, rồi bước đi lúc trái lúc phải. Cả người nhảy lên, tay đụng chân, giống như ngựa nhảy qua suối, vừa có vẻ giống như sơn dương nhảy qua một vách núi hiểm trở.

Đây là tuyệt đỉnh thân pháp "Linh dương quải giác" của Thiếu Lâm Tự.

Ba Lập Minh, Bạch Tuyền Di, Diệp Hồng, Sa Lượng Đô Bàn cũng mang đến một cái ghế dài mà ngồi xem Đàm Văn Đông luyện đi luyện lại một chiêu này. Có cau mày, có âm thầm gật đầu. Ba Lập Minh mặt không chút thay đổi cầm một chén trà uống.

"Luyện tốt lắm, tốt lắm." Bạch Tuyền Di gật đầu, tựa hồ rất hài lòng với tư chất của Đàm Văn Đông. Nếu không phải là đồ đệ của Vương Siêu, thì chỉ sợ sẽ lập tức cướp đoạt để làm người giữ cửa.

"Không tốt, không tốt, không hiểu kình, không biết kình. Chỉ một thân pháp, luyện đến ba ngày vẫn là cái dạng này thì đúng là không có tư chất. Nếu là đồ đệ của ta, đã sớm bị ta đánh chết rồi."

Ba Lập Minh lắc đầu, chau mày, bộ dáng phảng phất như rất thất vọng.

Tư chất Đàm Văn Đông tuyệt đối thuộc vào loại thiên tài, nhưng trong mắt Ba Lập Minh thì giống như rất ngu. Ngay cả Đàm Văn Đông khi nghe được cũng chỉ có thể cười khổ.

Hắn từ bỏ thân phận lão đại trong nhóm thiếu niên xã hội đen, đi theo Vương Siêu tới Nam Dương, trải qua chiến trường mưa bom bão đạn, khổ luyện quyền pháp, được rất nhiều cao thủ chỉ điểm. Cho nên chỉ trong thời gian một hai năm công phu đột nhiên tăng mạnh. Luyện đến tầng cao nhất của Ám Kình. Phóng mắt cả giới võ thuật thì hắn cũng có thể được xem là một cao thủ. Bất quá đối với lời này của Ba Lập Minh, hắn cũng không dám phản bác.

Hắn thật ra biết được người lãnh đạo hồng vệ binh rất lợi hại. Không cần động thủ, chỉ cần hai mắt vừa đảo, hơi thở phát ra thì có thể khiến cho kẻ can đảm nhất cũng phải tê liệt!

"Lão Minh, tư chất Văn Đông đích xác là thiên tài. Bất quá lấy cảnh giới Đan Kình của ngươi mà áp bức hắn, thì thật sự có hơi quá." Đúng lúc này, Vương Siêu đi đến, Ba Lập Minh chỉ là nhìn Vương Siêu cười cười, cũng không nói.

"Văn Đông, ngươi tùy ý công kích ta xem."

Vương Siêu nói với Đàm Văn Đông.

Đàm Văn Đông cũng không có ý kiến gì. Ánh mắt chợt lóe, cước bộ mãnh liệt phóng tới, giống như báo vồ dê. Trong chớp mắt đã đến cách Vương Siêu khoảng hai bước, đánh quyền nhanh như tên bắn, tiếng xương cốt vang lên như tiếng sấm, đánh tới sương sườn Vương Siêu.

Vương Siêu đối mặt với thế công như vậy cũng không tránh né, nhẹ nhàng đặt tay lên sương sườn của mình, vừa lúc nắm lấy nắm tay của Đàm Văn Đông, thuận thế chế trụ. Đàm Văn Đông lập tức mất đi thăng bằng, thân thể ngả về phía trước hai bước. Sau đó bị Vương Siêu vỗ một chưởng nhẹ vào đầu.

Một chưởng này của Vương Siêu không hề dùng lực, mà là thở mạnh một cái, mang theo kình lực làm chấn động đầu óc Đàm Văn Đông, khiến cho thân thể hắn không ngừng chấn động, ngả qua ngả lại.

"Một kình này thế nào?" Sau khi buông tay ra, Vương Siêu hỏi một câu.

"Rất kỳ quái…" Đàm Văn Đồng cau mày ngẫm nghĩ, cảm thấy vừa rồi thân thể Vương Siêu rất tiêu sái.

Vương Siêu vỗ vỗ tay: "Không có vấn đề gì, bản thân có thể chậm rãi cảm ngộ. Đây chính là do tu luyện Phiên thiên ấn phát ra kình. Mặc dù đã lỡ dịp đại hội võ thuật, nhưng những người tham dự cũng không tầm thường. Ngươi muốn ở trên võ đài tranh hơn thua, bắt được kim kiếm thì không phải là chuyện dễ dàng. Mà bây giờ ta phải đi làm chút chuyện, chúng ta cũng không thể cùng luyện tập được nữa. Cho nên hôm nay ta truyền cho ngươi công phu mật tông, đã quán đính vào đầu ngươi."

"Quán đính?"

Bạch Tuyền Di nghe nói như thế thì trong mắt lộ ra vẻ mơ hồ.

Thứ quán đính này, chính là thuyết pháp tu hành mật tông, ý tứ chính là thượng sư đánh nhẹ lên đỉnh đầu người khác, người này lập tức nắm giữ được trí tuệ thần thông của thượng sư.

Thứ này trong tiểu thuyết võ hiệp cũng bị viết sai lệch, giống như truyền vài chục năm, vài trăm năm công lực cho ngươi.

Nhưng tại đây đều là con nhà võ, thật ra biết trong quyền pháp không có loại quán đỉnh vừa nói này, cũng không có cái gì gọi là truyền nội lực hay đại loại gì đó. Võ công đều là tu luyện từng bước một.

"Ta nghiên cứu mấy năm mật tông du già công phu đại thủ ấn. Thứ quán đỉnh này cũng đồng dạng đánh vào trên người, làm cho người ta nhận thức được một chút kình tu luyện mà thôi. Cảm nhận được phát âm, phát kình… cũng giống như cho ngươi một căn bản. Sau này luyện tập sẽ không bị lệch hướng. Các ngươi dạy đồ đệ, cũng không nói rõ ràng, hoặc làm thử cho đồ đệ xem, còn không giống nhau sao? Có cái gì phải tò mò?"

Vương Siêu nhìn thấy bộ dáng đám người Bạch Tuyền Di thì cười giải thích.

"Trên đời này còn có đạo lý như vậy sao? Bất quá công phu của ngươi đã vượt qua lẽ thường. Ngươi nói quán đỉnh, chúng ta cũng không thể không tin một chút." Bạch Tuyền Di nói.

"Nguyên lai ta thật sự có quyền uy như vậy." Thế nên Vương Siêu mới biết, mình ở trong nhóm Nam Dương quyền sư này chính thức có quyền uy.

Quyền uy là cái gì? Đó chính là ngươi nói những hiểu biết về võ công cơ bản nhất, cho dù sai lầm thì người ta cũng không thể tự ngẫm lại một chút.

Sauk hi Vương Siêu chỉ dạy cho Đàm Văn Đồng thì trở thành một người bảo vệ Trương Đồng đi Pháp. Bắc Kinh, hai vị tuyệt đỉnh cao thủ Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch lại một lần nữa gặp Nghiêm Nguyên Nghi.

Trước mặt Nguyên Nghiêm Nghi là một quyển vở, nàng đặt tay lên bàn, sau đó cẩn thận xem xét thật cẩn thận.

"Maiti đã chết? Ba người các ngươi liên thủ cũng không địch nổi hắn? Quả nhiên là thiên hạ vô địch." Nghiêm Nguyên Nghi nhẹ nhàng thở dài, lấy tay vuốt tóc.