Tâm trạng của Từ Phi Dung bây giờ rất phức tạp, cô ấy đã được Trần Phong cứu hai lần tại cùng một nơi.
Từ Phi Dung muộn phiền thở dài, từ khi nào mà kẻ vô dụng trước đây ai ai cũng có thể ức hiếp sở hữu năng lực tày trời như thế này, đến kẻ không sợ trời không sợ đất như Cố Đông Thâm cũng cam tâm tình nguyện bán mạng cho anh.
Hơn nữa lần này, anh còn vì mình mà đắc tội với nhà họ Bạch ở Kim Lăng, cô ấy lấy gì ra để báo đáp ân tình này đây?
"Cô Từ, hay là tôi đưa cô đi bệnh viện trước?" Cố Đông Thâm hỏi dò. Từ Phi Dung bị thương không nặng, nhưng có liên quan đến Trần Phong nên hắn phải đối xử thận trọng.
"Không cần, tôi không sao." Từ Phi Dung lắc đầu, cô ấy không yếu ớt đến vậy.
Vừa nói xong thì Hạ Mộng Dao và Trần Phong cũng đến nơi.
"Phi Dung, cậu không sao chứ!" Nhìn thấy đầu Từ Phi Dung có vết máu, Hạ Mộng Dao hoảng hốt.
"Mộng Dao, mình không sao." Từ Phi Dung gượng cười lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp hơi ửng đỏ. Nói đến cùng thì cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường, gặp phải tình huống như lúc nãy sao có thể không sao hết được.
Nếu không nhờ Trần Phong bảo Cố Đông Thâm đến kịp lúc thì e rằng bây giờ cô ấy chỉ còn là một cái xác rồi.
"Phi Dung, có phải hắn làm không?" Hạ Mộng Dao nhìn Cố Đông Thâm với vẻ mặt hung dữ, còn tưởng rằng Cố Đông Thâm vẫn có ý đồ xấu, lại ra tay với Từ Phi Dung.
Nghe vậy thì sắc mặt Cố Đông Thâm tái nhợt nói: "Cô Hạ, tôi oan quá..."
"Mộng Dao, không phải anh Thâm, là anh Thâm đưa người tới cứu mình."Từ Phi Dung vội lắc đầu, xem ra Hạ Mộng Dao vẫn chưa biết Trần Phong sai khiến Cố Đông Thâm.
"Hả?" Hạ Mộng Dao kinh ngạc há hốc miệng. Cố Đông Thâm cứu Từ Phi Dung, rốt cuộc là chuyện gì thế, lẽ nào là...
Hạ Mộng Dao nhìn sang Trần Phong, ngoài anh ra cô ấy chẳng nghĩ ra ai cả.
"Mộng Dao, hắn chính là người bạn mà anh nói." Trần Phong cười gượng.
"Bạn?" Hạ Mộng Dao càng ngơ ngác. Sao Trần Phong lại trở thành bạn của Cố Đông Thâm, chẳng phải lần trước anh đã dạy dỗ Cố Đông Thâm một trận ở Kim Sắc Niên Hoa sao?
"Đúng đúng đúng, tôi và anh... Trần là bạn bè." Cố Đông Thâm suýt chút lỡ miệng gọi anh Trần thành cậu Trần rồi.
Hạ Mộng Dao càng nghi ngờ, sao cô ấy cứ cảm thấy ánh mắt Cố Đông Thâm nhìn Trần Phong có chút sợ hãi, hoàn toàn không giống bạn bè chút nào.
"Mộng Dao, đưa Phi Dung đi bệnh viện trước đi, anh thấy hình như cô ấy bị thương không nhẹ đâu." Thấy Hạ Mộng Dao như muốn hỏi đến cùng, Trần Phong vội lên tiếng đổi chủ đề.
"Ừm, Phi Dung, chúng ta đi bệnh viện đi." Hạ Mộng Dao cũng phản ứng lại, bây giờ Từ Phi Dung vẫn còn bị thương.
"Được." Từ Phi Dung khẽ trả lời, nhưng trước khi đi còn nhìn xoáy Trần Phong một cái, dường như muốn nhìn ra cái gì đó trên mặt Trần Phong vậy.
Đương nhiên mặt Trần Phong chẳng có biểu cảm gì.
Thấy hai người đi rồi, Cố Đông Thâm mới lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu Trần..." Cố Đông Thâm cười ton hót. Đây là lần thứ ba hắn gặp Trần Phong, mỗi lần gặp thì tim hắn đều đập thình thịch, đương nhiên là do bị dọa sợ.
"Chuyện này làm khá lắm, tôi nợ anh một lần." Trần Phong thản nhiên cười rồi nói.
"Cậu Trần, cậu quá lời rồi, nợ thì tôi không dám nhận. Có thể giúp được cậu là phúc của tôi." Cố Đông Thâm nịnh nọt cười nói. Tuy hắn vẫn chưa biết rốt cuộc Trần Phong có thân phận gì nhưng có thể khiến Hàn Long cam tâm tình nguyện làm chó thì tuyệt đối không đơn giản.
Trần Phong lắc đầu nói: "Sau này có phiền phức gì có thể gọi điện thoại cho tôi."
"Vâng, cậu Trần." Cố Đông Thâm vội vàng gật đầu đồng ý, lúc ngẩng đầu lên thì Trần Phong đã đi rồi.
Sau khi đưa Từ Phi Dung đến bệnh viện, Hạ Mộng Dao kiên quyết muốn ở lại chăm sóc nên Trần Phong chỉ đành về nhà một mình.
Trong phòng bệnh, Từ Phi Dung thở dài một hơi, nhìn Hạ Mộng Dao rồi không kìm được lòng hỏi: "Mộng Dao, cậu thật sự hiểu Trần Phong không?"
"Hả? Sao cậu lại hỏi thế?" Hạ Mộng Dao tò mò hỏi lại. Trước đây Từ Phi Dung mỗi lần gặp Trần Phong thì cứ phải nói bóng nói gió anh vài câu, cảm giác anh và cô ấy cứ như một cặp oan gia vậy, nhưng bây giờ Từ Phi Dung gặp Trần Phong lại có ý muốn né tránh.
"Mộng Dao, hình như trước đây mình trách nhầm Trần Phong rồi..." Từ Phi Dung nói.
Hạ Mộng Dao nhíu mày.
"Trần Phong không hề vô dụng như lời những người khác nói, ngược lại, anh ấy là một người đàn ông rất dũng cảm, rất đặc biệt." Vẻ mặt Từ Phi Dung rất phức tạp. Sự phản bội của Tống Quân hôm nay khiến cô ấy nhận thức được mình của trước đây ngu xuẩn đến mức nào.
Một người đàn ông có vô dụng hay không, không phải nhìn vào những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống mà phải nhìn vào sự chọn lựa của anh ấy lúc gặp chuyện lớn.
Cô ấy gửi gắm niềm tin vào Tống Quân nhưng lúc quan trọng thì anh ta bỏ cô ấy mà đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Còn tên vô dụng cô ấy vẫn luôn khinh bỉ thì cứu cô ấy đến hai lần.
"Phi Dung, sao cậu lại nói vậy?" Hạ Mộng Dao càng không hiểu. Trước đây Từ Phi Dung gặp cô ấy thì phải nói xấu Trần Phong cho bằng được, lần này lẽ nào uống nhầm thuốc sao.
Từ Phi Dung lắc đầu cười nói: "Không sao, sau này cậu nhất định phải trân trọng Trần Phong. Bỏ lỡ anh ấy, e rằng cả đời cậu cũng không gặp được người thứ hai tốt như vậy đâu."
Từ Phi Dung không hề nói, thật ra bây giờ cô ấy hơi ngưỡng mộ Hạ Mộng Dao, ngưỡng mộ Hạ Mộng Dao có thể gặp được một người đàn ông có thể yêu thương và xem cô như cả thế giới.
"Chắc chắn là vậy rồi." Hạ Mộng Dao nở một nụ cười ngọt ngào: "À đúng rồi, Phi Dung, cậu cũng không nhỏ nữa rồi, nên suy nghĩ đến chuyện cả đời đi chứ. Mình còn đợi làm phù dâu cho cậu đây này."
"Mình không vội, đợi cậu sinh con xong mình mới suy nghĩ đến việc kết hôn." Từ Phi Dung chớp mắt nói.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Mộng Dao chợt đỏ ửng. Đến bây giờ, sự phát triển lớn nhất giữa cô ấy và Trần Phong chỉ là hôn anh một cái, hơn nữa còn là cô ấy chủ động, chuyện sinh con thì còn xa vời lắm...
Sáng hôm sau, Trần Phong mua đồ ăn sáng xong thì đưa đến bệnh viện từ sớm.
Nhưng đi đến hành lang bệnh viện thì Trần Phong lại phát hiện một chuyện rất kì lạ. Có rất nhiều người đang chỉ trỏ anh, thậm chí có vài cô y tá nhìn thấy anh còn đỏ mặt nữa.
Trần Phong chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, hay là mình trở nên đẹp trai rồi?