"Thiếu Phong! Vợ cậu Trần có quyến rũ cậu không?" Đỗ Tử Đằng lạnh lùng nhìn Chu Thiếu Phong hỏi, sự uy hiếp trong mắt rõ mồn một, Trần Phong không nói gì, Đỗ Tử Đằng đương nhiên tưởng là Trần Phong đang cân nhắc lợi và hại, nên anh ta muốn thông qua Chu Thiếu Phong xác định tính chất việc này, như vậy anh ta sẽ là bên có lí.
Chu Thiếu Phong đương nhiên vội vàng gật đầu, nói: "Đúng đó, anh Đằng, vợ cậu Trần, cô ta đúng là có ý với em, vừa đến bãi săn, đã ra ám hiệu với em, định làm tình nhân của em, bảo em mỗi tháng cho cô ta một trăm nghìn."
Chu Thiếu Phong.
Trần Phong lại hờ hững liếc Chu Thiếu Phong một cái, đưa cái tên này vào danh sách người chết của mình.
Đỗ Tử Đằng hài lòng gật đầu, Chu Thiếu Phong vẫn rất thức thời.
"Cậu Trần, việc này giờ đã rõ ràng rồi, là phu nhân nhà anh quyến rũ chồng Tử Duyệt trước, Tử Duyệt mới ném phu nhân vào động sói đen, Tử Duyệt đương nhiên có lỗi, nhưng phu nhân nhà anh cũng khó thoát tội." Đỗ Tử Đằng tỏ vẻ công tư phân minh.
"Rồi sao?" Trần Phong thản nhiên lên tiếng.
"Rồi sao?" Đỗ Tử Đằng nhếch mày, nói: "Rồi cậu Trần đã dạy cho Tử Duyệt một bài học, vậy việc này bỏ qua đi, còn về vết thương của phu nhân nhà anh, tôi chỉ có thể nói câu xin lỗi, ngoài ra, tôi có thể trả một triệu coi như bồi thường cho phu nhân nhà anh."
Một triệu?!
Không ít người mắt đã sáng rực lên, vết thương nhỏ của Hạ Mộng Dao cùng lắm thì một, hai chục nghìn là chữa khỏi rồi, nhưng Đỗ Tử Đằng lại bỏ ra một triệu, đúng là hào phóng.
"Anh? Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh muốn tha cho thằng khỉ gió này và con khốn kia sao?" Đỗ Tử Duyệt nghe thấy thế thì tức giận ngay, Trần Phong đã sỉ nhục cô ta như thế, chẳng lẽ Đỗ Tử Đằng không thấy à? Thế mà còn muốn bồi thường cho Hạ Mộng Dao một triệu!
Thế là lí làm sao? Đỗ Tử Duyệt cảm thấy, lúc này Đỗ Tử Đằng có giết Trần Phong và Hạ Mộng Dao cũng không quá đáng, thế mà còn đền tiền cho Trần Phong.
Đỗ Tử Đằng cau mày, nói: "Tử Duyệt, cậu Trần là bạn anh, việc này em nể mặt anh, cho nó qua đi."
Dương Thái lắc đầu, anh ta đã không biết phải nói gì rồi, đồ ngốc Đỗ Tử Đằng này, đến giờ mà còn muốn tha cho Trần Phong, chứ không phải là xin Trần Phong tha, loại người này, lớn đến chừng này mà chưa chết vì ngu đúng là kì tích.
"Nhưng mà, anh..." Đỗ Tử Duyệt còn hơi không phục, cảm thấy tha cho Trần Phong như thế đúng là quá hời cho Trần Phong rồi.
"Nghe lời!" Đỗ Tử Đằng trừng Đỗ Tử Duyệt một cái, Trần Phong dù sao cũng là cổ đông lớn nhất của Quốc tế Cửu Long, hơn nữa không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật, anh ta vẫn phải nể mặt Dương Thái.
"Được rồi." Đỗ Tử Duyệt bất mãn bĩu môi, lại nhìn Trần Phong, hung ác nói: "Đồ nhà quê, lần này coi như mày may mắn, được anh trai tao xin cho mày, lần sau mày còn dám chọc bà, thì dù ông trời có xuống cũng không bảo vệ được mày!"
"Không có lần sau." Trần Phong lắc đầu, giọng nói có vẻ thương hại.
"Cậu Trần có ý gì?" Đỗ Tử Đằng cau mày, hơi bực mình, mình đã rộng lượng, không so đo việc của Đỗ Tử Duyệt với Trần Phong, sao nghe ý của Trần Phong còn muốn gây sự với Đỗ Tử Duyệt.
Trần Phong không trả lời câu hỏi của Đỗ Tử Đằng, mà hờ hững hỏi: "Trực hệ nhà họ Đỗ các cậu có bao nhiêu người?"
Đỗ Tử Đằng càng khó hiểu hơn, nhưng vẫn không kìm được tức giận, đáp: "Trực hệ nhà họ Đỗ bọn tôi có ba mươi tám người, cậu Trần có gì dạy bảo?"
Trần Phong hơi ngẩng đầu, quay đầu nhìn Dương Thái một cái, nói: "Về rồi đưa ba mươi tám triệu cho nhà họ Đỗ."
Mí mắt Dương Thái giần giật, vội vàng gật đầu, nhưng lưng đã lạnh toát, anh ta đương nhiên hiểu, ẩn ý trong câu nói của Trần Phong.
Nhưng Đỗ Tử Duyệt lại không hiểu, còn tưởng Trần Phong làm thế là chịu thua, nhìn Trần Phong với vẻ đắc ý hơn, lạnh lùng nói: "Coi như mày biết điều!"
"Cậu Trần nếu muốn xin lỗi Tử Duyệt, thì không cần tặng ba mươi tám triệu đâu, nhà họ Đỗ bọn tôi không thiếu chút tiền đó." Đỗ Tử Đằng thản nhiên nói, anh ta còn coi Trần Phong là như mãnh long quá giang cơ đấy, thế mà đã chịu thua rồi, đúng là chán đời.
Trần Phong mỉm cười: "Cậu cảm thấy ba mươi tám triệu này là để xin lỗi cô ta à?"
"Chứ không thì sao?" Đỗ Tử Đằng nhếch mày.
Trần Phong lắc đầu, bình tĩnh nói: "Ba mươi tám triệu này của tôi là để bồi thường cho ba mươi tám người trực hệ nhà họ Đỗ các cậu."
Bồi thường?!
Sắc mặt Đỗ Tử Đằng thoáng cái tối sầm, lúc này, dù anh ta có ngốc hơn nữa cũng nghe ra được ẩn ý của Trần Phong.
"Cậu Trần hình như coi thường nhà họ Đỗ bọn tôi quá rồi, phu nhân nhà anh chỉ bị sói cắn bị thương thôi, không bị cắn chết, cậu Trần thế mà lại muốn ba mươi tám người trực hệ nhà họ Đỗ tôi đền tội với phu nhân, coi nhà họ Đỗ tôi là cá nằm trên thớt, anh muốn thịt sao thì thịt đấy à?" Sắc mặt Đỗ Tử Đằng tái xanh, lạnh lùng hỏi.
Lúc này, Dương Thái đứng ra, nhìn Đỗ Tử Đằng bằng ánh mắt thương hại, nói: "Đỗ Tử Đằng, nếu Trần phu nhân bị sói cắn chết thật thì nhà họ Đỗ cậu không chỉ phải đền tội đơn giản thế đâu."
"Anh Thái, anh có ý gì?" Sắc mặt Đỗ Tử Đằng thay đổi, hỏi.
"Không có ý gì, còn nhớ tôi đã nói gì trong phòng hội nghị không?" Dương Thái lắc đầu rồi hỏi.
Đỗ Tử Đằng cười khẩy, anh ta đương nhiên nhớ Dương Thái đã nói gì trong phòng hội nghị, Dương Thái nói, nếu Hạ Mộng Dao có chuyện gì thì Trần Phong có thể cho cả nhà họ Đỗ chôn cùng Hạ Mộng Dao.
Nhưng sao có thể thế được chứ?
Không thể thế được!
Nhà họ Đỗ là nhà siêu giàu ở Kim Lăng, mặc dù vẫn chưa vào được hàng ngũ hạng một, nhưng cũng có địa vị hết sức quan trọng ở Kim Lăng, nhà giàu thế này sao có thể nói giết cả nhà là giết cả nhà được?
"Được rồi, Dương Thái, đừng có nói nhảm với cậu ta nữa." Trần Phong đã hơi bực mình rồi: "Trong trang viên còn sói đen không?"
"Cậu Trần, sói đen hết rồi." Dương Thái không kìm được mà nhìn ba con sói đen bị lá liễu đâm thủng đầu ở gần đó, lại nói: "Nhưng vẫn còn hai con hổ Đông Bắc."
"Ừm, chuyển hai con hổ Đông Bắc đó đến đây." Trần Phong bình tĩnh nói.
"Vâng, thưa cậu Trần." Dương Thái không dám không đồng ý, loại con mồi quý như hổ Đông Bắc, Quốc tế Cửu Long đương nhiên sẽ nuôi dưỡng, bình thường, chỉ có lúc những đại ca nào đó đến mới thả hổ Đông Bắc ra, để những đại ca đó đi săn.
Nhưng hôm nay, Dương Thái lại biết rõ, Trần Phong thả hai con hổ Đông Bắc này ra, không phải để đi săn, mà là muốn hai con hổ Đông Bắc này làm thợ săn, còn về việc ai làm con mồi, thì hai năm rõ mười rồi.
"Anh Thái! Anh giúp anh ta thật sao?!" Sắc mặt Đỗ Tử Đằng lần đầu tiên trở nên khó coi, anh ta không ngờ thái độ của Dương Thái lại kiên định vậy, không hề do dự đứng về phía Trần Phong.
Dương Thái lắc đầu, thở dài nói: "Tử Đằng, đừng trách anh Thái, anh Thái không phải đang giúp cậu Trần, mà là đang giúp chính mình."
Giúp chính mình? Đỗ Tử Đằng cuối cùng cũng nghe rõ hàm ý trong lời Dương Thái, Dương Thái sợ Trần Phong!
Anh ta buộc phải đứng về phía Trần Phong!