Khi ta trở về yến hội, Lâm Nhữ Yên đang trộn lẫn vào nhóm hoàng tử, công chúa.

Rõ ràng là nàng không để lời ta dặn ở trong lòng.

Thấy ta tới thì nàng nhìn ta khiêu khích. Ta cười mệt mỏi, vuốt mái tóc đen, lẳng lặng quan sát hết thảy.

Nàng nổi bật như thế nhất định sẽ chọc người ta đỏ mắt.

Rất nhanh đã có người đứng ngồi không yên, đó là Hứa Lâm Lang, đích nữ của nhà Ngự sử.

Nàng cao giọng: “Vị này là con gái Lâm đại nhân vừa mới nhận về đúng không?”

Lâm Nhữ Yên không biết đứng ở bên cạnh Đại Hoàng tử từ lúc nào, nghe vậy thì hất cằm như con chim công kiêu ngạo: “Chính là ta, còn ngươi là ai?”

Hứa Lâm Lanng khom người: “Ta là trưởng nữ nhà Ngự sử, Hứa Lâm Lang.”

Lâm Nhữ Yên thấy vậy thì hành lễ theo.

Ai ngờ Hứa Lâm Lang che miệng cười: “Con gái Lâm đại nhân thật biết điều. Trưởng nữ và thứ nữ không giống nhau, nếu ta là ngươi thì tuyệt đối không mặt dày vào cung làm trò cười cho thiên hạ đâu. Ha ha ha ha.”

“Ý ngươi là gì?”

Hứa Lâm Lam trào phúng: “Lễ nghi đơn giản nhất mà ngươi cũng làm sai. Hành lễ thường ngày thì tay trái bên ngoài, tay phải bên trong. Chỉ khi nào nhà có tang sự mới làm ngược lại. Không biết Lâm muội đây muốn nguyền rủa cha hay nương ngươi? Hoặc là nguyền rủa trưởng nữ Lâm phủ?”

Lâm Nhữ Yên trắng mặt, lắp bắp mở miệng giải thích: “Ta... ta không có, ta không có muốn nguyền rủa họ.”

“Lâm tiểu thư vừa mới về nhà, phạm sai lầm là chuyện thường tình thôi. Hứa tiểu thư chớ có hâm dọa người ta.”

Đại Hoàng tử ngồi một bên bàn tiêc đột nhiên mở miệng bênh vực Lâm Nhữ Yên, nở nụ cười với nàng.

Lâm Nhữ Yên xúc động nhìn hắn, thoạt nhìn hai người này cực kỳ hòa hợp với nhau.

Ta cười nhạo trong lòng. Ai nha, ra là Đại Hoàng tử khẩu phật tâm xà.

Không chừng Lâm Nhữ Yên sắp bị ăn đến xương cốt cũng chẳng còn.

Bỗng nhiên ta va phải một ánh nhìn nóng rực.

Khương Khởi thấy ta nhìn lại thì nâng chén tỏ ý.

Ta cũng nâng chén, uống cùng với hắn.

Cung nữ bưng rượu hoa quế tới. Ta nếm thử một chút, cảm giác hơi men say xông tới có vẻ phiêu diêu cõi trời. Thôi, đến đây là được rồi.

Sau khi trở về nhà Lâm Nhữ Yên lại làm ầm làm ĩ. Quậy phá đòi gả cho Đại Hoàng tử.

“Bệ hạ còn chưa lập Thái tử, muội sốt ruột làm gì.”

“Ngươi biết gì mà nói? Sức khỏe đương kim bệ hạ không tốt, lập Thái tử là chuyện gấp xém cháy lông mày luôn rồi. Ta xem trọng Đại Hoàng tử, mẫu phi của hắn là Thục phi đang được sủng ái, nổi bật còn hơn cả Hoàng hậu. Tương lai hắn nhất định là người kế vị.”

Lâm đại nhân vội che miệng nàng lại, nhìn ngó khắp nơi không thấy ai mới buông ra, ôn hòa khuyên bảo nàng:

“Vậy con có biết tính cách Đại Hoàng tử ngang ngược, thô bạo bất thường. Thiếp thất trong phủ không biết bị hắn đánh chết bao nhiêu người. Đại thần trong triều buộc tội hắn mà hắn còn dám tự tiện xuống tay giết chóc như chốn không người.”

Lâm Nhữ Yên không thèm quan tâm: “Thì có sao đâu? Như thế không phải càng chứng tỏ là bệ hạ yêu thương, tín nhiệm hắn sao? Ngôi vị Thái tử nghiêng về phía hắn là cái chắc.”

Ta đúng lúc mở miệng: “Xưa nay cha luôn không thích kéo bè kết phái, muội đừng nên gây chuyện thì hơn.”

Nàng liếc ta trắng mắt: “Ngươi hâm mộ ta được Đại Hoàng tử coi trọng hả, đừng có nói ra nói vào.”

“Đại Hoàng tử đã có chính phi, muội đây là dự định đi làm thiếp sao?”

Nàng nghẹn họng, không nói chuyện nữa.