Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Chương 46: Thị phi thật giả nên phân biện - Bạn địch ân cừu mãi ngẩn ngơ

Đoàn Khắc Tà cười bảo:

“Đệ đã rõ ràng tâm ý của huynh. Được, đêm nay đệ sẽ cùng với huynh đi tìm Vũ Văn cô nương, quyết không đặc biệt đến tìm Mưu đảo chủ nữa”.

Sở Bình Nguyên hỏi:

“Đệ không cần nói cho Sử cô nương biết trước ư?”

Đoàn Khắc Tà trầm ngâm một hồi lâu rồi nói:

“Đệ viết lại cho nàng mấy chữ. Nếu như đi gặp nàng, nàng nhất định sẽ khuyên ngăn, lúc đó có muốn đi cũng không được nữa”.

Hai người thương lượng xong xuôi, liền lập tức xuất phát. Ngọn núi Thiết Lê phong [1] hình thế đặc biệt kỳ lạ, danh đúng với thực, một mặt lồi ra vươn lên ngang trời tựa như lưỡi bừa, rất dễ dàng phân biệt. Đêm nay trăng mờ sao thưa, bọn họ thi triển tuyệt đỉnh khinh công, suốt dọc đường đi không một ai phát giác ra.

Cách Thiết Lê Sơn còn chừng bốn năm dặm là một khe núi, Sở, Đoàn hai người vừa mới xuyên qua một phiến rừng, bước đến gần khe núi đó thì chợt thấy phía trước mặt có ba bóng đen, dường như hai người là từ khe núi đó bước ra, lại bị bên này là một hán tử thân mình cao lớn ngăn cản. Đoàn Khắc Tà thị lực cực tốt, chàng đang cảm thấy ba bóng đen này tựa hồ rất quen thuộc, thì liền nghe thấy một thanh âm ồm ồm tức giận của một nữ nhân nói rằng:

“Hay lắm, ca ca, huynh thực sự không thả cho chúng ta qua à”.

Đoàn Khắc Tà cười bảo:

“Nguyên lai là vị mãng nương này cũng đã đến”.

Sở Bình Nguyên hỏi:

“Là ai vậy?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Cô ta là em gái của Cái Thiên Hào. Cái Thiên Hào là thủ hạ đắc lực của Mưu Thế Kiệt, nhưng em gái y lại phản lại Mưu Thế Kiệt. Cô ta cũng là hảo bằng hữu của Niếp Ẩn Nương”.

Sở Bình Nguyên nói:

“Vậy chúng ta nên giúp đỡ cô em gái, chỉ là...”

Đoàn Khắc Tà bảo:

“Đoán chừng ca ca cô ta sẽ không dám làm tổn thương tính mạng của cô ta, võ công của vị mãng nương tử này cũng không kém ca ca mình. Huynh muội bọn họ tranh chấp, chúng ta là người ngoài, tạm thời không nên lý đến”.

Sở, Đoàn hai người đến gần vài bước, phi thân lên một ngọn cây, từ trên cao nhìn xuống, tình cảnh trước mặt đều thấy rất rõ ràng. Chỉ thấy Cái Thiên Hào đứng một bên, đối diện với Cái Thiên Hào là một nam tử tướng mạo cực kỳ xấu xí, Sở Bình Nguyên hỏi:

“Nam tử này là ai vậy?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Đó là trượng phu của Cái Thiên Tiên, là Thổ vương tử Trác Mộc Luân của Hề tộc. Người này khí lực mạnh mẽ vô cùng, có y ở đây, Cái Thiên Hào có muốn đả thương em gái y cũng không làm được, chúng ta có thể yên tâm rồi”.

Sở Bình Nguyên nói:

“Hai phu thê bọn họ đúng là một cặp trời sinh”.

Đoàn Khắc Tà bảo:

“Huynh đừng cười Cái cô nương lấy tên là Thiên Tiên, tướng mạo tuy xấu xí, nhưng là người xấu xí mà tốt bụng”.

Lúc này thì nghe thấy Cái Thiên Hào nói:

“Không phải là ca ca không cho các ngươi qua, đây đều là vì tốt cho các ngươi thôi”.

Cái Thiên Tiên cười lạnh bảo:

“Muội bây giờ không phải là đứa trẻ con nữa, là tốt hay xấu, muội so với huynh càng phân biệt rõ ràng hơn”.

Cái Thiên Hào “hừ” một tiếng rồi nói:

“Được, vậy muội nói thật đi, muội đến đây là ý muốn làm gì?”

Cái Thiên Tiên đáp:

“Muội quang minh lỗi lạc, hà tất phải giấu huynh, muội đến đây là tham gia lục lâm đại hội”.

Cái Thiên Hào lại hỏi:

“Muội đến bên Thiết Ma Lặc, hay là theo bên Mưu minh chủ?”

Cái Thiên Tiên nói:

“Ca ca, huynh hồ đồ quá, huynh còn cam tâm nghe lời Mưu Thế Kiệt sai khiến ư? Trong mắt muội sớm đã không có cái vị Mưu minh chủ này rồi! Muội đương nhiên là đến bên phía Thiết Ma Lặc, hà tất phải hỏi nhiều!”

Cái Thiên Hào hỏi:

“Muội vì sao muốn phản đối Mưu minh chủ?”

Cái Thiên Tiên đáp:

“Huynh trước tiên nói vì sao huynh lại phải giúp đỡ Mưu Thế Kiệt?”

Cái Thiên Hào đáp:

“Mưu minh chủ hùng tài đại lược, kiến thức phi phàm, cái này có nói ra muội cũng không hiểu được. Ta chỉ nói với muội về đạo nghĩa lục lâm nha, chúng ta là thuộc hạ của người, người xem chúng ta như tâm phúc, sao có thể phản lại người được?”

Trác Mộc Luân vẫn chưa lên tiếng, lúc này đột nhiên giận dữ nói:

“Cái đại ca, ta là nể mặt Thiên Tiên, gọi ngươi một tiếng đại ca. Ngươi nếu như chỉ biết nghĩ đến người ngoài không nghĩ tới người thân, giúp đỡ tên đại bại hoại họ Mưu đó, hừ, hừ, ta nhận ra ngươi, nhưng cây thương của ta lại không nhận ra ngươi! Ngươi có muốn để cho chúng ta đi qua, ta còn không chịu thả ngươi đi nữa đó!”

Cái Thiên Hào đã từng cùng với y giao thủ, nếm một chút thiệt thòi với y, liền cả giận nói lớn:

“Ngươi làm vương tử của ngươi, như vậy không phải là tốt lắm sao? Chuyện của lục lâm chúng ta, ngươi xen vào để làm gì? Hừ, ngươi cho rằng ta thực sự sợ ngươi sao?”

Trác Mộc Luân đáp:

“Muội muội ngươi là nữ cường đạo, ta cưới muội muội ngươi thì ta có thể xen vào chuyện của lục lâm. Ngươi còn nói một câu Mưu minh chủ gì đó, ta sẽ một thương....”

Trác Mộc Luân nâng Hồn Thiết thương lên, những muốn liền xông qua, Cái Thiên Tiên liền hô:

“Chậm hãy động thủ đã, muội còn có lời muốn nói”.

Trác Mộc Luân ứng thanh:

“Được!”

Nói đoạn, mũi thương liền hạ xuống, lập tức y lùi sang một bên. Đừng trông y bề ngoài giống như một gã man ngưu, nhưng đối với thê tử ngược lại thực sự là trăm y trăm thuận.

Cái Thiên Tiên nói:

“Ca ca, huynh nói Mưu Thế Kiệt coi huynh là tâm phúc, cho nên huynh không muốn phản bội hắn. Muội lại hỏi huynh một câu, giao tình của y với Niếp Ẩn Nương Niếp nữ hiệp, đem so với huynh, thì như thế nào?”

Cái Thiên Hào ấp úng:

“Cái này, cái này... Chuyện của bọn họ ta cũng không rõ ràng cho lắm. Ngươi cũng cần gì phải để ý đến chuyện tư tình của người khác”.

Cái Thiên Tiên nói:

“A, huynh cũng biết bọn họn có một đoạn tư tình phải không? Nhưng huynh nói đây là tư tình cũng không phải là hoàn toàn đúng. Huynh không rõ ràng, nhưng muội lại thập phần rõ ràng, không ngại nói cho huynh nghe. Mưu Thế Kiệt lúc đầu đối với Niếp Ẩn Nương đúng là trăm yêu trăm thuận, chỉ mong sao cưới được nàng làm vợ, đó là vì cái gì? Đó là vì nàng ta là con gái của Niếp Phong, phụ thân nàng tay nắm binh quyền, có thể lợi dụng được. Sau đó hắn gặp được Sử Triêu Anh, lập tức di tình biệt luyến, đó là vì cái gì? Đó là vì Sử Triêu Anh là em gái của Sử Triêu Nghĩa, càng có thể lợi dụng nhiều hơn. Huynh nói rằng đây là tư tình, còn muội thấy đó chỉ là lợi hại!”

Cái Thiên Hào ngây người ra cả nửa ngày, y nghĩ bụng, “Nha đầu này vốn luôn đần độn ngu dốt, sao đột nhiên lại trở lên mồm mép lanh lợi như vậy? Lời này đúng hay không đúng, tạm thời không luận đến, nhưng thực sự cũng có điều hữu lý”.

Y nào biết rằng Cái Thiên Tiên được Niếp Ẩn Nương khai trí, minh bạch ra rất nhiều đạo lý. Hơn nữa Cái Thiên Tiên đã muốn khuyên bảo ca ca mình từ lâu, mấy câu này nàng ta sớm đã chuẩn bị sẵn trong đầu từ lâu, đã được gọt rũa cả trăm lần rồi.

Cái Thiên Tiên bảo:

“Còn có một việc huynh không biết đó. Mưu Thế Kiệt nếu như chỉ là di tình biệt luyến, thì đó cũng được. Nhưng sau đó Niếp Ẩn Nương đến Thổ Bảo Cốc tìm hắn, hắn còn muốn hãm hại nàng ta. Vừa là uy hiếp, lại vừa mang lợi dụ dỗ, đâu có giống với hành vi của một Minh chủ, quả thực chính là hèn hạ ti bỉ”.

Cái Thiên Tiên mang mọi chuyện biết được về Mưu Thế Kiệt và Niếp Ẩn Nương ra sao nhất lượt thuật lại ngọn ngành, ca ca nàng ta nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Cái Thiên Tiên lại nói:

“Ca ca, giao tình của huynh với Mưu Thế Kiệt hôm nay, dù thế nào thì vẫn không bằng được giao tình của Niếp Ẩn Nương với Mưu Thế Kiệt ngày xưa. Hắn có thể đối đãi với Niếp Ẩn Nương như thế nào, thì cũng có thể đối đãi với huynh như vậy. Bây giờ hắn còn cần lợi dụng huynh, bởi vì huynh là Tổng trại chủ của mười ba sơn trại Giang Bắc, nếu như huynh phù trợ hắn, hắn thực sự làm Hoàng đế, hắn không cần dùng đến huynh nữa, chỉ sợ người đầu tiên mà hắn muốn khai đao chính là huynh đó!”

Cái Thiên Hào trầm giọng nói:

“Nha đầu nhà ngươi, không được, không được ly gián đặt điều thị phi!”

Lời y tuy là như vậy, nhưng giọng nói là khe khẽ run lên. Cái Thiên Tiên cười lạnh bảo lại rằng:

“Đây là ly gián đặt điều thị phi ư? Hắn lúc đầu hợp bọn với Sử Triêu Nghĩa, nói là muốn cùng với Sử Triêu Nghĩa chia đôi giang sơn, sau đó lại cùng với gã sống mái một trận. Còn nữa, hắn cũng lừa gạt công công [2] muội. Trác lang, huynh nói cho huynh ấy nghe đi”.

Trác Mộc Luân đùng đùng giận dữ, y nói:

“Hắn muốn phụ thân ta giúp hắn đánh giang sơn, nói là hắn làm Hoàng đế rồi thì sẽ nhường cho phụ thân một chữ Tịnh Kiên [3] Vương, không phân biệt lẫn nhau, cùng nắm giang sơn. Hừ, hừ, hại cho người Hề tộc chúng ta thật thê thảm. Nếu không phải phụ thân ta sớm kịp thời giác ngộ, Thổ Bảo Cốc cơ hồ ngọc đá cũng tan rồi”.

Cái Thiên Hào nghe đến chỗ này thì bất giác trong lòng rúng động, nguyên lai Mưu Thế Kiệt cũng từng tự miệng hứa với y rằng, sau khi đại sự thành công sẽ phong cho y làm Tịnh Kiên Vương, cùng nắm giang sơn.

Cái Thiên Tiên bảo:

“Đại ca, Mưu Thế Kiệt chính là gian đồ giả nhân giả nghĩa, huynh còn chưa thấy rõ chân diện mục của hắn sao?”

Cái Thiên Hào trong lòng đã lung lay, nhưng y vẫn còn biện hộ cho Mưu Thế Kiệt:

“Đây là hùng tài đại lược của Minh chủ, người muốn gạt người Hồ xuất lực cho người, dùng một chút thủ đoạn gian trá, như thế cũng chẳng tính làm cái gì”.

Trác Mộc Luân đại nộ mắng:

“Lý đâu như vậy? Hắn lừa gạt người Hề tộc chúng ta đánh giang sơn cho hắn, hại chết vô số bách tính của chúng ta, ngươi còn nói là nên làm hay sao?”

Cái Thiên Tiên cũng nói:

“Trong người Hồ, có kẻ xấu người tốt, công công muội may mà không có xem trọng hắn, điều này thôi không nói đến. Sử Triêu Nghĩa cùng hắn bất quá chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Thiết tưởng, nếu không phải đánh một trận ở Thổ Bảo Công, Niếp Phong mang quân đến đánh tan quân của Sử Triêu Nghĩa xong, Sử Triêu Nghĩa cuối cùng cũng sẽ mất quyền lĩnh đạo, Mưu Thế Kiệt thôn tính Sử Triêu Nghĩa rồi dùng ngựa Hồ xâm lược Trung Nguyên, Trung Nguyên phụ lão có thể không hận hắn thấu xương sao? Ca ca, chỉ sợ ngay cả huynh cũng không tránh khỏi bị chửi là Hán gian đâu”.

Cái Thiên Hào thở dài một hơi rồi nói:

“Muội muội, là ai dạy cho muội nói những lời đó? Muội bình thường đều không hay nói được như vậy? Ta thực sự bị muội nói đến nghe mà không hiểu nổi nữa!”

Cái Thiên Tiên bảo:

“Đây cũng không phải là đạo lý sâu xa gì, sao muội lại cần phải có người dạy? Ca ca, huynh cứ ngẫm nghĩ lại đi, Mưu Thế Kiệt đối với Niếp Ẩn Nương cũng dùng thủ đoạn gian trá, Niếp Ẩn Nương chẳng lẽ cũng là người Hồ sao?”

Cái Thiên Hào mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, trả lời không được. Cái Thiên Tiên lại hỏi:

“Ca ca, huynh còn không để cho bọn muội qua sao?”

Cái Thiên Hào lùi lại mấy bước, chợt lại ngăn Cái Thiên Tiên lại, bảo rằng:

“Không được, ta vẫn không thể cho các ngươi qua được!”

Trác Mộc Luân cử trường thương lên, nói rằng:

“Tiên muội, ca ca của muội nhất định muốn giúp tên tiểu tử họ Mưu kia, chúng ta hà tất còn phải phí lời nữa? Hắn không chịu để chúng ta qua, chẳng lẽ chúng ta không qua được hay sao?”

Cái Thiên Tiên kêu lên:

“Ca ca, huynh thế nào lại còn hồ đồ như vậy?”

Cái Thiên Hào thở dài, nói:

“Muội muội, ta là vì tốt cho các ngươi thôi. Đạo lý đao to búa lớn ta tạm thời không nói với muội, chỉ là nếu như các ngươi đối địch với Minh chủ, cho dù ta để các ngươi qua, Mưu, Mưu Thế Kiệt cũng sẽ không thả các ngươi đâu. Thủ hạ của y rất nhiều kẻ có tài, có bảy mươi hai Đảo chủ, còn có thúc thúc Mưu Thương Lãng của y, võ công tối cao cường, càng không thể tưởng tượng nổi! Chỉ sợ các ngươi còn chưa kịp đầu quân cho Thiết Ma Lặc thì hai cái mệnh nhỏ đã liền bị mất rồi!”

Trác Mộc Luân cả giận nói:

“Ngươi nói Mưu Thế Kiệt lợi hại như vậy, chúng ta cũng không sợ hắn, hừ, hắn muốn lấy mạng ta, ta cũng muốn lấy mạng hắn nữa đó!”

Cái Thiên Tiên thì lại mừng rỡ bảo:

“Ca ca, huynh không cùng bọn muội đối địch nữa à? Hay lắm, vậy huynh cũng không cần lo lắng cho bọn muội nữa”.

Cái Thiên Hào tránh qua một bên, rồi nói:

“Các ngươi muốn đi, cũng được...”

Nửa câu dưới “Ta sẽ cho các ngươi đi qua” còn chưa kịp nói ra, thì chợt nghe thấy có người quát:

“Cái tướng quân, ngươi muốn thả người qua à?”

Từ trong rừng câu đột nhiên có bốn hoàng y nhân đi ra, chính là đám thị giả mà Mưu Thế Kiệt mang từ Phù Tang đảo đến, tên cầm đầu trừng mắt nhìn Cái Thiên Tiên rồi cười ha hả nói rằng:

“Nguyên lai là muội tử của Cái tướng quân. Chủ mẫu của chúng ta sớm đã chờ ngươi cũng lâu rồi! Ha ha, Trác Mộc Luân vương tử nhà ngươi cũng đến à! Chủ nhân chúng ta cũng đang muốn gặp ngươi đây. À, ngươi còn muốn động thủ sao?”

Trác Mộc Luân đại nộ, vung trường thương lên đâm tới một chiêu “Phiên Giang Đảo Hải”, chỉ nghe thấy bốn tiếng “choang choang choang choang” vang lên, bốn thanh Cương kiếm đều chém xuống cán thương, Trác Mộc Luân rung hai cánh tay lên, trường thương chấn bật bốn thanh Cương kiếm ra, bốn tên hoàng y nhân thối lui về sau mấy bước, đều giật mình kinh hãi, “Khí lực thật mạnh!” Trác Mộc Luân hét lớn rằng:

“Chống ta thì chết, các ngươi còn không mau trở về, gọi tên tiểu tử Mưu Thế Kiệt ra đây nạp mạng!”

Tên hoàng y nhân cầm đầu cười nói:

“Ngươi muốn gặp chủ công của chúng ta cũng không khó, ngươi cho rằng chúng ta không thể thỉnh ngươi đi sao?”

Kiếm quang liền chớp động, hắn nghiêng người lướt lên, Trác Mộc Luân một thương đâm vào khoảng không, thì hoàng y nhân kia đã đến trước mặt, hắn liền đâm một kiếm vào huyệt đạo y. Trường thương của Trác Mộc Luân chỉ tiện lợi khi giao phong trên mình ngựa, cận thân ác chiến thì lại vô cùng bất lợi. Cái Thiên Tiên rút phác đao sau lưng, một đao đánh bạt kiếm của hoàng y nhân ra. Nói thì chậm nhưng lúc đó rất nhanh, mũi kiếm của ba tên hoàng y nhân khác đều đã trỏ đến bối tâm của Trác Mộc Luân, Cái Thiên Tiên múa một chiêu “Dạ Chiến Bát Phương”, nhưng chỉ có thể đánh bật được ba thanh Cương kiếm, trên lưng của Trác Mộc Luân vẫn bị trúng một kiếm.

May mà Trác Mộc Luân thân mang trọng giáp, một kiếm này còn chưa làm y bị thụ thương, nhưng sống lưng cũng mơ hồ ê ẩm. Trác Mộc Luân lửa giận ngút trời, thình lình rống to một tiếng, giống như một dã thú đang nổi điên, tay nắm giữa trường thương, múa tít như lốc cuốn, bốn tên hoàng y nhân lại bị bức bách phải lùi lại.

Cái Thiên Tiên dùng phác đao đứng trước mình trượng phu phòng hộ, đoản đao của nàng ta rất thuận lợi cho cận chiến, định nhân nếu đến gần thì sẽ liền đo nàng ngăn cản, Trác Mộc Luân múa tít trường thương, gió cuốn ầm ầm, trong phương viên hơn trương, một giọt nước cũng không lọt.

Võ công của bốn tên thị giả này là do Mưu Thương Lãng truyền thụ, mặc dù đều chỉ bất quá đạt được hai ba phần bản lĩnh của Mưu Thương Lãng nhưng cũng rất không yếu kém. Bọn chúng đánh thử vài chiêu, đã biết Trác Mộc Luân khí lực mạnh mẽ vô cùng, không thể va chạm trực tiếp được, liền chuyển sang dùng kiếm pháp mau lẹ khinh linh cùng Trác Mộc Luân du đấu. Trác Mộc Luân đánh bọn chúng không lui, nếu như mạo hiểm trùng kích, thì lại chưa từng luyện qua khinh công, nhảy tránh không linh hoạt, tất sẽ bị trúng kiếm. May mà dưới sự bảo hộ của thê tử, y đứng vững như núi, cùng với bốn tên thị giả ác đấu. Thế nhưng cứ như vậy, đối phương lấy nhàn chống mỏi, Trác Mộc Luân cho dù có khí lực vô cùng, sau khi đánh lâu cũng tất sẽ lực tẫn thần bì.

Cái Thiên Tiên kêu lên:

“Ca ca, huynh rốt cuộc là giúp Mưu Thế Kiệt hay là giúp muội phu huynh?”

Bốn tên thị giả cũng kêu lên:

“Cái tướng quân, ngươi vì công hay vì tư? Vì công thì hãy bắt muội muội ngươi, Minh chủ niệm tình ngươi chắc sẽ không xử tử ả, còn nếu vì tư thì cứ lên đây, nhưng chỉ sợ cho dù các ngươi có qua được, cũng không chạy thoát khỏi thiên la địa võng do chủ công bố trí, chỉ là mất trắng ba cái mạng các ngươi mà thôi!”

Cái Thiên Hào hai mắt rực lửa, gân xanh nổi lên, thế nhưng trong lòng vẫn trù trừ, nhất thời chưa biết định chủ ý ra làm sao.

Đoàn, Sở hai người nấp trên ngọn cây, Sở Bình Nguyên hỏi:

“Thế nào, có nên xuất thủ không?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Cứ để chờ xem Cái Thiên Hào sẽ giúp bên nào? Nếu như Cái Thiên Hào giúp muội tử y thì chúng ta cũng không cần làm lộ hành tung”.

Cái Thiên Hào thình lình cắn răng, quát:

“Buông tha cho bọn họ, trước mặt chủ công, có ta chịu tránh nhiệm. Hừ, các ngươi không chịu nể mặt ta à, vậy đừng trách Cái mỗ đao hạ lưu tình!”

Cái Thiên Hào đang muốn bước lên trợ chiến, thì chợt nghe thấy một tiếng quát:

“Dừng tay!”

Cái Thiên Hào cả kinh khôn xiết, vội vàng kêu gấp:

“Muội muội, nhanh, nhanh,...”

Từ “chạy” còn chưa thoát khỏi miệng y thì người kia đã tới nơi. Sở, Đoàn hai người cũng cũng chỉ thấy mắt hoa lên một cái, người kia đã xuất hiện trước mặt, cũng không biết là y chui ra từ đâu nữa.

Sở Bình Nguyên giật mình cả kinh, khe khẽ hỏi:

“Người này là ai?”

Đoàn Khắc Tà trả lời khẽ bên tai y:

“Là Mưu Thương Lãng! Người sẽ không ngang ngược không nói lý lẽ đâu, chúng ta không thể để lộ ra tiếng động”.

Mưu Thương Lãng quát:

“Dừng tay lại hết cho ta!”

Bốn tên thị giả kia thấy Đảo chủ đích thân đến nơi, thì nào dám kháng mệnh? Chúng liền vội vàng lui ra bốn phía. Trác Mộc Luân lại đang đánh giết tưng bừng, không thu thế kịp, trường thương liền dũng mãnh hướng lên phía trước, nhằm đúng hướng trước mặt Mưu Thương Lãng đâm tới. Mưu Thương Lãng vươn tay tóm lấy đầu thương, Trác Mộc Luân ráng hết sức chín trâu hai hổ, nhưng vẫn không thể rút thương về nổi.

Cái Thiên Tiên chạy đến sau lưng Mưu Thương Lãng, quát:

“Buông tay!”

Nàng ta cử phác đao lên, nhắm đúng ót Mưu Thương Lãng, Mưu Thương Lãng cũng không quay đầu lại, mà cũng chẳng thèm lý đến. Cái Thiên Tiên quát:

“Ngươi không buông tay, ta sẽ một đao bổ đôi ngươi!”

Cái Thiên Tiên không chịu đánh lén, cho nên liên tiếp hai lần lên tiếng cảnh cáo Mưu Thương Lãng, Mưu Thương Lãng lại làm như không nghe không thấy, chỉ đối diện với Trác Mộc Luân, cười hỏi rằng:

“Ngươi phục ta không?”

Cái Thiên Tiên nóng lòng cứu chồng, liền cử đao chém xuống, Cái Thiên Hào kêu lớn:

“Muội muội, không thể hấp tấp!”

Tiếng còn chưa dứt, một đao của Cái Thiên Tiên đã chém xuống, Mưu Thương Lãng một tay trở lại, duỗi hai ngón giữa và ngón trỏ ra, vừa vặn kẹp lấy lưỡi đao, Cái Thiên Tiên tức thì cũng không thể động đậy được.

Mưu Thương Lãng bảo: “Các ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không làm thương các ngươi”. Hai tay y buông ra, rồi lại vẫy bốn tên thị giả đến trước mặt, quát rằng:

“Ai kêu các ngươi đến đây, là Thế Kiệt hả?”

Tên thị giả cầm đầu run giọng trả lời:

“Là chất thiếu nãi [4]. Người phân phó chúng tôi thay nhau tuần tra, đặc biệt chú ý đến hai người này. Khi nào phát hiện, thì liền phải bắt ngay lại cho người”.

Mưu Thương Lãng “hừ” một tiếng, sắc mặt xám xanh, nói rằng:

“Làm xằng làm bậy. Các ngươi đều xéo ngay cho ta, không được nói với chất thiếu nãi, ngay cả với Thế Kiệt cũng không được nói!”

Bốn tên thị giả đồng thanh đáp: “Vâng!” Rồi bọn chúng đều cúi đầu tiu nghỉu bỏ đi.

Cái Thiên Tiên kinh ngạc vô cùng, liền hỏi rằng:

“Ngươi là ai?”

Cái Thiên Hào nói:

“Mưu đảo chủ xin ngài tha cho muội muội tôi đã lỗ mãng. Ờ, các ngươi thấy Mưu đảo chủ sao còn chưa hành lễ?”

Cái Thiên Tiên đáp:

“À, ngươi là thúc thúc của Mưu Thế Kiệt à? Ngươi muốn làm gì chúng ta?”

Cái Thiên Hào quát:

“Vô lễ!”

Mưu Thương Lãng lại mỉm cười nói:

“Không trách được bọn họ vô lễ”.

Cái Thiên Tiên thốt lên:

“Uy, ngươi thực sự là người tốt”.

Mưu Thương Lãng bảo: “Lời các ngươi nói ta đều nghe đều thấy hết, ta còn có mấy chuyện muốn hỏi các ngươi, các ngươi đi theo ta đi”.

Trác Mộc Luân đáp:

“Được, bản lĩnh của ngươi cao cường hơn ta cả chục lần, ta nghe lời ngươi”.

Mưu Thương Lãng nói:

“Cái Trại chủ, ngươi cũng đi đi thôi. Có mấy chuyện, ta nhất định phải tra hỏi đến tận ngọn nguồn”.

Cái Thiên Hào lúc này mới biết là Mưu Thương Lãng hoàn toàn không có ác ý, mới liền yên tâm.

Mưu Thương Lãng vừa đi vừa nói rằng:

“Mấy vị bằng hữu trên giang hồ nếu muốn đến bên Thiết Ma Lặc thì cứ mặc tình đi qua. Phía trước sẽ có người ngăn cản các ngươi”.

Nguyên lai Mưu Thương Lãng sớm đã phát giác trong rừng cây có người, nhưng y lại không biết đó là Đoàn Khắc Tà và Sở Bình Nguyên, chỉ nghĩ đó là lục lâm hảo hán bên phía Thiết Ma Lặc kéo đến tham gia đại hội, trông thấy mình cho nên không dám lộ diện. Y nói mấy câu này, rồi liền dẫn Trác Mộc Luân và huynh muội Cái Thiên Hào đi luôn.

Đoàn Khắc Tà cười bảo:

“Nguy hiểm thật, cơ hồ không thoát thân được”.

Lập tức hai người liền thi triển tuyệt đỉnh khinh công, vượt lên Thiết Lê phong. Trên đỉnh núi có một khoảng bình địa, trên đó có bảy tòa trướng bồng. Đoàn Khắc Tà nhỏ giọng nói:

“Huynh lục soát ba tòa trướng bồng bên phía đông, đệ lục soát bốn tòa phía tây”.

Lời còn chưa dứt thì chợt nghe tiếng người nói:

“Uy, dường như có tiếng động?”

Đoàn Khắc Tà giật mình thất kinh, nghĩ bụng, “Thính nhĩ của người này rất lợi hại, ta chỉ rỉ tai nói nhỏ vậy mà hắn cũng nghe ra”. Chàng liền tiện tay nhặt hai viên đó nhỏ trên mặt đất, Sở Bình Nguyên cũng làm như chàng.

Chỉ thấy hai tên hoàng y nhân ngó đông ngó tây đi tới, Đoàn, Sở hai người nhanh như chim bay, thình lình lướt ra, hai tên hoàng y nhân còn chưa kịp kêu lên thì mấy viên đá nhỏ đã bắn trúng huyệt đạo chúng, tức thì hai tên hoàng y nhân như trúng phải “Định thân pháp”, người đứng cứng đơ như tượng đá.

Đoàn Khắc Tà ném đá phóng trúng huyệt đạo đối phương, ngược lại lại cảm thấy kinh ngạc. Nguyên lai hai tên hoàng y này chính là thị giả của Phù Tang đảo. Mưu Thế Kiệt mang theo tám thị giả từ Phù Tang đảo đến. Trong đó bốn tên vừa mới bị Mưu Thương Lãng đuổi chạy, hai tên khác thì theo bên thân Mưu Thế Kiệt. Đoàn Khắc Tà nghĩ bụng: “Hai tên thị giả này phát hiện tại đây, chỉ sợ Sử Triêu Anh cũng ở chỗ này”. Thiết Ma Lặc phân phó trước khi hội kì, không cho phép làm khó Sử Triêu Anh, Đoàn Khắc Tà trong lòng thật sự cũng không muốn cùng nàng ta gặp mặt.

Một trận gió núi thổi qua, trong hơi gió đưa đến một làn u hương nhè nhẹ, Đoàn Khắc Tà khẽ bảo:

“Làn hương này là từ tòa trướng bồng phía bên kia thổi đến, chắc là Tiểu Nghê Tử của huynh đang ở trong đó. Đệ ở bên ngoài canh chừng cho huynh, huynh lẻn vào trong gặp giai nhân đi”.

Sở Bình Nguyên lặng lẽ đi tới phía sau tòa trướng bồng, dùng bảo đao rạch một khe nhỏ, vừa đưa mắt vào nhìn, thì thấy bên trong sáng trưng, trên giá cắm còn có mấy cây nến đang bập bùng cháy, hai nữ tử được ngăn cách bởi giá cắm nến đang ngồi đối diện với nhau mà đàm luận, một người chính là Vũ Văn Hồng Nghê, người còn lại quả nhiên là Sử Triêu Anh.

Sở Bình Nguyên nhíu lông mày, giống như đang ăn chén cơm mà lại phát hiện thấy một con sâu róm, cảm giác căm ghét nói không ra được, “Thực là không khéo, lại gặp phải yêu nữ này ở đây”. Chỉ nghe thấy Sử Triêu Anh nói rằng:

“Vũ Văn cô nương, ngày mai chính là ngày tốt để nàng báo thù. Thế nào mà nàng lại mặt mày ủ rũ như vậy?”

Vũ Văn Hồng Nghê đáp:

“Đây là đại hội lục lâm của Trung Nguyên các người, ta là một nữ tử dị quốc, chỉ sợ không tiện đến trong thời gian này”. Sở Bình Nguyên nghe xong thì ngầm vui mừng, y thầm nghĩ: “Nguyên lai là ta nói với nàng, nàng cũng có nghe theo”.

Sử Triêu Anh lại nói:

“Đây là cơ hội không dễ gì lập lại, nếu bỏ qua cơ hội này, sau này muốn báo cừu, chỉ e là cũng rất khó khăn đó”. Vũ Văn Hồng Nghê trong lòng rối loạn, nàng yên lặng không nói. Sử Triêu Anh lại tiếp tục: “Nàng tin những lời hoa ngôn xảo ngữ của hắn, không muốn báo thù nữa ư? Ta biết con người Sở Bình Nguyên, hắn thực sự là rất biết ăn nói”. Sở Bình Nguyên rủa thầm trong lòng, “Đồ chết tiệt, yêu nữ nhà ngươi tổng cộng gặp ta không quá hai lần, lại có thể nói biết ta là người như thế nào sao?”

Vũ Văn Hồng Nghê chỉ nghĩ Sử Triêu Anh đã phát hiện được bí mật trong lòng mình, cho nên không khỏi đầy mặt đỏ bừng, vội vàng phân biện:

“Ta như thế nào mà không muốn báo thù, ta đã vẩy huyết tửu trước linh vị phụ thân ta! chỉ là, chỉ là, chỉ là....”

Sử Triêu Anh cười bảo:

“Hay là nàng cảm thấy không tiện tham gia, phải không? Ta nghĩ giúp cho nàng một kế sách, sáng sớm ngày mai, nàng đơn độc ước hẹn hắn gặp mặt ở hậu sơn, nói rõ rằng là muốn hướng hắn mà báo cừu. Hắn tâm cao khí ngạo, lại muốn cùng nàng gặp mặt, nhất định sẽ phó ước. Như vậy, nàng báo cừu của nàng, cùng với lục lâm chúng ta không có quan hệ gì”.

Vũ Văn Hồng Nghê chần chừ lưỡng lự, nàng nói:

“Ta và hắn đơn độc gặp nhau sao? Cái này, cái này, ai da, ta cũng không phải đối thủ của hắn”.

Sử Triêu Anh bật cười một tiếng rồi bảo:

“Hảo muội tử, nàng sao lại cố chấp như vậy, đây là lừa gạt hắn đó. Nàng với hắn tương hội ở hậu sơn, nơi đó địa hình hiểm yếu, ta kêu người ở đó mai phục, dùng độc tiễn bắn thương hắn. Nàng bước lên mà cắt lấy thủ cấp của hắn!”

Sở Bình Nguyên nghe đến đây thì không lạnh mà rét, nghĩ bụng, “Yêu nữ thật là độc ác!” Y cố gắng hết sức kềm chế, nén giận tạm thời không phát tác, để nghe Vũ Văn Hồng Nghê hồi đáp như thế nào.

Vũ Văn Hồng Nghê không nói hay, cũng không nói là không hay, qua một hồi lâu, đột nhiên nàng hỏi:

“Mưu phu nhân, ngươi vì sao lại đối tốt với ta như vậy?”

Sử Triêu Anh đáp:

“Thứ nhất ta cùng nàng vừa gặp đã hợp nhau, thứ hai là, không giấu giếm nàng, ta cũng có một mối thâm thù đại hận với tên tiểu tử họ Sở đó. Hắn thật sự là một tên khốn nạn”.

Sở Bình Nguyên tức giận đến gần chết, nghĩ bụng, “Cứ để nghe ả còn dựng chuyện như thế nào đã, từ từ rồi sẽ tính sổ với ả”.

Vũ Văn Hồng Nghê bất giác ngạc nhiên liền hỏi:

“Mưu phu nhân, ngươi cùng với hắn có cừu à? Hắn thế nào mà lại là khốn nạn, có thể nói cho ta nghe được không?”

Sử Triêu Anh đáp:

“Đêm nay ta đến đây, chính là muốn nói cho nàng biết Sở Bình Nguyên là con người như thế nào. Hắn thích nhất là lừa gạt các cô nương tuổi còn trẻ, ta có một vị sư tỷ, cũng đã bị hắn gạt được vào tay, sau khi hắn dụ dỗ đến lúc có mang, hắn liền vứt bỏ sư tỷ ta. Đáng thương sư tỷ ta trầm mình xuống sông, hại cả hai mạng người!”

Sử Triêu Anh thông minh tuyệt đỉnh, nàng ta đã có chút phát giác thấy Vũ Văn Hồng Nghê đối với Sở Bình Nguyên có tình ý, những lời này đúng là đúng bệnh mà bốc thuốc, công kỳ tâm bệnh. Vũ Văn Hồng Nghê nghe xong, quả nhiên không nhịn được, vừa là thương tâm, vừa là tức giận, mày liễu dựng ngược, nàng nói:

“Nguyên lai hắn là con người bại hoại như vậy, ta vốn không muốn dùng quỷ kế đả thương hắn, nhưng hắn đã như vậy, Mưu phu nhân, ta cũng nguyện ý nghe theo kế sách của ngươi”.

Sử Triêu Anh mặt mày hớn hở, nàng ta vội nói:

“Đúng đó. Đối phó với hạng đại bại hoại như vậy, nàng nhất định phải ngoan tâm cứng rắn mới được”.

Vũ Văn Hồng Nghê bảo:

“Tỷ tỷ, ta không thể chịu ơn huệ không của ngươi được, ta không biết phải báo đáp ngươi như thế nào?”

Sử Triêu Anh nói:

“Hảo muội tử, chúng là mới gặp đã có duyên với nhau, hơn nữa trừ gian diệt ác, cũng chính là bổn phận của ta phải làm, những lời khách khí, nàng bất tất phải nói ra nữa”.

Vũ Văn Hồng Nghê lại nói:

“Tỷ giúp đỡ ta nhiều như vậy, ta thật sự áy náy quá, vô luận thế nào? Ta cũng phải biểu lộ tấm lòng một chút”.

Sử Triêu Anh lúc này mới ấp a ấp úng nói:

“Hảo muội tử, tương lai ta còn phải nhờ muội giúp đỡ nhiều đó. Bây giờ muội có thể không cần khách khí với ta”.

Vũ Văn Hồng Nghê hỏi:

“Không biết Mưu phu nhân muốn ta ra sức về khoản nào? Có thể sớm nói trước một chút cho ta nghe được không?”

Sử Triêu Anh đáp:

“Thiết kỵ của quý quốc, thiên hạ vô địch. Thiên tử Đường triều đều nhờ cậy vào tinh binh của quý quốc mới có thể giữ được giang sơn. Nghe nói mẫu cữu của muội thân làm chức tả tiên phong, bây giờ đang ở Trường An phải không?”

Vũ Văn Hồng Nghê ngẩn người ra rồi nói:

“Mưu phu nhân, ngươi sai rồi”.

Sử Triêu Anh bất giác ngạc nhiên hỏi:

“Thế nào mà là sai rồi?”

Vũ Văn Hồng Nghê đáp:

“Đại Đường của các ngươi mượn binh của Hồi tộc, tệ quốc là thuộc quốc của Hồi tộc, mặc dù cũng xuất binh theo, nhưng đều là theo mệnh của Hồi tộc. Hơn nữa, ta nghe người ta nói, quý quốc bình định nổi loạn, phần lớn là công lao của Quách Tử Nghi, Mưu phu nhân, ngươi hoàn toàn quy công cho Hồi tộc, như vậy cũng là sai rồi”.

Sử Triêu Anh vô cùng hổ thẹn, nàng cười khan vài tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, rồi nói rằng:

“Dù sao thì các ngươi và Hồi tộc đều là một nhà, mẫu cữu nàng không phải cũng làm quan cho Hồi tộc đó sao?”

Vũ Văn Hồng Nghê từ sau khi nghe Sở Bình Nguyên nói, trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy chuyện mẫu cữu mình làm tướng quân của Hồi tộc thật sự là sỉ nhục, hơn nữa khi còn nhỏ cũng đã từng ít nhiều nghe qua việc quan binh Hồi tộc khi áp bá tánh của nước mình, đối với Hồi tộc cũng không có hảo cảm gì. Bất quá, trước kia còn chưa sinh lòng cừu hận Hồi tộc, chỉ là đối với những quan quân cá biệt của Hồi tộc làm ác thì bất mãn, nhưng từ sau khi nghe Sở Bình Nguyên nói, nàng mới được mở rộng tâm trí, lúc này mới biết phải căm hận sự thống trị của Hồi tộc.

Vũ Văn Hồng Nghê lòng dạ ngay thẳng, bất giác đỏ bừng cả mặt, nàng lớn tiếng phản biện:

“Hồi tộc chiếm nước ta, khi áp bách tính của ta. Ai cùng với bọn chúng là một nhà? Mẫu cữu của ta không rõ thị phi. Ta chũng đang muốn khuyên người đó!”

Sử Triêu Anh không ngờ rằng Vũ Văn Hồng Nghê sẽ nói nhưng lời như vậy, nhất thời trơ mắt cứng lưỡi, không biết đối đáp làm sao. Nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn là người cực kỳ thông minh, một kế không thành, tức thì sinh kế thứ hai, lại ha hả cười bảo rằng: “Hảo muội tử, nàng quả nhiên là nữ anh hùng ái quốc. Ta vừa rồi nói vậy là để thử thăm dò nàng thôi”.

Vũ Văn Hồng Nghê ngạc nhiên hỏi:

“Ngươi thăm dò ta để làm gì?”

Sử Triêu Anh chợt nghiêm trang nói rằng:

“Nếu như nàng muốn phục quốc, chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực, cùng đồ đại sự, điều ta nói muốn nàng giúp đỡ chính là điểm này”.

Vũ Văn Hồng Nghê không hiểu ra làm sao, nàng bảo:

“Mưu phu nhân, thỉnh người nói rõ một chút xem sao”.

Sử Triêu Anh hỏi:

“Quân đội do mẫu cữu nàng suất lính đều là kỵ binh của sư đà quốc đúng không?”

Vũ Văn Hồng Nghê đáp:

“Nhưng giám quân vẫn là người Hồi tộc”.

Sử Triêu Anh lại nói: “Như vậy không ngại, khi cử sử có thể giết chết hắn”.

Vũ Văn Hồng Nghê thốt lên:

“A, là ngươi muốn chúng ta phản bội Hồi tộc. Chúng ta nước nhỏ binh ít, chỉ sợ cữu cữu ta không dám. Ý của ta, chỉ là muốn khuyên cữu cữu không làm quan cho Hồi tộc mà thôi”.

Sử Triêu Anh chợt lại phát cười.

Vũ Văn Hồng Nghê hỏi:

“Mưu phu nhân vì sao lại phát cười?”

Sử Triêu Anh nói:

“Ta cười nàng là cân quắc anh hùng, thế nhưng lại bằng lòng cho vó ngựa của Hồi tộc dày xéo đất nước mình!”

Vũ Văn Hồng Nghê bị nàng ta đả kích, quả nhiên nhiệt huyết sục sôi, đỏ mặt lớn tiếng nói:

“Mưu phu nhân dạy thật không sai, được, ta liều cái mạng này, sau khi báo phụ cừu, sẽ phản lại Hồi tộc”.

Sử Triêu Anh vỗ vỗ vai nàng, ôn nhu mỉm cười nói:

“Hảo muội tử, ta thế nào lại để cho nàng liều mạng được? Nàng không cần liều mạng, ta cũng có thể dạy cho nàng cách báo cừu cho nước nhà”.

Vũ Văn Hồng Nghê liền vội vàng nói:

“Thỉnh Mưu phu nhân chỉ giáo”.

Sử Triêu Anh chậm rãi nói:

“Đây là điểm mà ta nói đến, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau. Thật không dám giấu, Lý Đường vô đạo, ta dựa vào lục lâm hào kiệt thật sự dụng ý là muốn đoạt lấy thiên hạ. Cữu mẫu nàng bây giờ đang ở Trường An, nếu như nàng chịu tương trợ chúng ta một tay, thì xin nàng về khuyên với cữu mẫu nàng, cùng chúng ta kề vai sát cánh. Thế Kiệt chờ chuyện ở đây chấm dứt xong, sẽ liền lập tức lĩnh binh tấn công Trường An, đến khi đó cùng với cữu mẫu nàng trong ứng ngoại hợp, lấy được Trường An dễ như trở bàn tay. Hạ xong kinh thành, đại sự có thể thành. Đợi Thế Kiệt làm Hoàng đế Trung Quốc, dùng binh lực của Trung Quốc, giúp nàng khu trục Hồi tộc, như vậy chẳng phải dễ như trở bàn tay sao. Chẳng những như vậy, chúng ta còn muốn lập mẫu cữu nàng lên làm quan, vùng đất bên ngoài Ngọc Môn quan tất cả đều thuộc về Sư Đà Quốc sở hữu. Đây chính là hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau có lợi! Hảo muội tử, tâm ý của nàng như thế nào, nếu như đồng ý, thì phải nhờ nàng đưa đường dẫn lối rồi”.

Sử Triêu Anh trong miệng thì là lời ngon tiếng ngọt, nhưng trong lòng lại đang sắp đặt chủ ý độc ác, “Chỉ cần lấy được Trường An, lập tức trói hai cậu cháu nhà ngươi giải về, rồi lại mượn đại binh của Hồi tộc. Đây chính là diệu kế nhất tiễn hạ song điêu!”

Vũ Văn Hồng Nghê không hiểu chuyện nhiều, tuổi đời còn trẻ, kiến thức nông cạn, thấy Sử Triêu Anh tận tâm vì nàng bày ra đủ loại kế sách, đại nghĩa tư tình đều có đủ cả, thì không khỏi cảm kích phi thường, nàng nói rằng:

“Tỷ tỷ mới không hổ là Minh chủ phu nhân của Trung Nguyên, nữ trung hào kiệt của đương thế! Ta chỉ cầu cố quốc có thể thấy lại ánh mặt trời, là không còn mong ước gì hơn. Xưng bá cõi tây, điều đó thật không dám mơ xa”.

Sử Triêu Anh mặt mày hớn hở, liền bảo rằng:

“Được, vậy chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh. Ngày mai ta giúp nàng trước tiên báo gia cừu, giết chết tên tiểu tử họ Sở!”

Sở Bình Nguyên ở bên ngoài trướng nghe lén, nge đến đó thì không khỏi tức giận muốn vỡ tung cả lồng ngực. Y chẳng những hận Sử Triêu Anh muốn ám toán mình, mà càng hận hơn nữa chính là nàng ta xúi bẩy Vũ Văn Hồng Nghê, muốn mượn sức của người ngoài, gây họa cho Trung Quốc. Y nộ khí ngút trời, không nhịn được răng nghiến vào nhau vang lên cách cách.

Sử Triêu Anh quát:

“Ai?”

Lời còn chưa dứt thì Sở Bình Nguyên đã vạch trướng bồng, rộng bước mà vào, mắng rằng:

“Yêu nữ thật vô sỉ! Hồng Nghê, nàng ngàn vạn lần không thể tin lời hoa ngôn xảo ngữ của ả!”

Vũ Văn Hồng Nghê giận giữ quát:

“Ngươi thế nào mà chửi loạn người khác!”

Sở Bình Nguyên đùng đùng tức giận, y quát:

“Ta không chỉ chử ả, mà ta còn muốn bắt ả đó!”

Nên biết hành tung của Sở Bình Nguyên đã bị phát hiện, nếu như không bắt Sử Triêu Anh làm con tin, như thế tất sẽ bị vậy công, cho nên không phải chỉ riêng vì hận Sử Triêu Anh mà làm. Nhưng Sử Triêu Anh cũng sớm có chuẩn bị sẵn.

Sở Bình Nguyên một trảo chụp vào khoảng không, song đao của nàng ta đã rút ra khỏi bao, đứng cách chiếc giá nến, liền chém vào cổ tay của Sở Bình Nguyên.

Sở Bình Nguyên nhấc giá nến lên đỡ, “Sát....” một tiếng, song đao của Sử Triêu Anh đều chém vào trên giá, lưỡi đao ngập vào trong gỗ, Sở Bình Nguyên liền tức thời vươn tay muốn đoạt đao.

Vũ Văn Hồng Nghê chợt đâm tới một kiếm, quát lên: “Buông tay!” Mũi kiếm đâm thẳng đến mạch môn y. Sở Bình Nguyên bị bức bách phải rút tay về, kêu rằng:

“Tiểu Nghê Tử, lời yêu nữ này nói đều là điều dối trá cả!”

Sử Triêu Anh cũng kêu lên:

“Hảo muội tử, nàng đừng có xem trọng hắn nữa. Hắn thích nhất là dùng lời hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt nữ nhân!”

Vũ Văn Hồng Nghê lòng dạ rối bời, lục thần vô chủ. Nàng có vài phần tin tưởng Sử Triêu Anh, nhưng trong lòng lại cũng nhớ đến những chỗ tốt mà Sở Bình Nguyên đối với nàng. Sử Triêu Anh lại nói:

“Hảo muội tử, muội quên rằng mình đã vẩy huyết tửu trước linh vị của phụ thân rồi sao?”

Vũ Văn Hồng Nghê trong lòng chấn động, nghĩ thầm, “Không sai, bất kể lời Mưu phu nhân nói là thật hay giả, ta dù sao đi nữa vẫn phải vì cha báo cừu”.

Vũ Văn Hồng Nghê quát:

“Sở Bình Nguyên, ngươi còn không bạt đao ra?”

Sở Bình Nguyên đáp:

“Đao của ta không dùng để giết nàng!”

Y lập tức chuyển thân, thi triển công phu “Không thủ nhập bạch nhận”, vẫn mốn đoạt lấy song đao của Sử Triêu Anh. Công phu của Sử Triêu Anh so với y thì còn kém xa, nhưng Sở Bình Nguyên muốn trong ba chiêu hai thức mà chế phục được nàng ta thì cũng là không thể.

Vũ Văn Hồng Nghê kiếm quang chớp động, “Xoạt” một tiếng, mũi kiếm đã xuyên qua vạt áo của Sở Bình Nguyên, nàng quát:

“Ngươi không giết ta, ta liền muốn giết chết ngươi. Mưu phu nhân, ngươi tránh ra, để ta và hắn liều mạng”.

Nguyên lai Vũ Văn Hồng Nghê vì không biết phải làm như thế nào mới tốt, cho nên tình nguyện chết dưới đao của Sở Bình Nguyên, chỉ cầu được an lòng.

Sở Bình Nguyên thở dài bảo:

“Tiểu Nghê Tử, nàng thật hồ đồ!”

Vũ Văn Hồng Nghê nói:

“Ngươi không hoàn thủ? Được, ngươi không hoàn thủ, ta giết ngươi rồi, sau đó ta sẽ tự vẫn để báo ngươi!”

Nàng ta chuyển đầu qua một bên, không dám tiếp xúc với ánh mắt của Sở Bình Nguyên, nhưng trường kiếm trong tay vẫn không ngừng tấn công Sở Bình Nguyên.

Sử Triêu Anh nói:

“Hảo muội tử, ta đây ‘nhất nặc thiên kim’ [5], đã đáp ứng sẽ giúp muội báo cừu, quyết không thể để cho muội một mình ứng địch!”

Nàng ta miệng nói thì hai tay cũng không hề chậm chút nào, song đao múa lượn như vũ bão, mỗi đao đều chém tới các nơi yếu hại của Sở Bình Nguyên. Đao pháp của Sử Triêu Anh là từ kiếm pháp của Tân Chỉ Cô thoát thai ra, kỳ quỉ tuyệt luân, công phu mặc dù còn tương đối yếu, nhưng cũng không thể không cẩn thận ứng phó được.

Sở Bình Nguyên dưới sự giáp công của đao kiếm, nếu như không bạt kiếm ra chống đỡ, thì tất sẽ táng mạng, Sở Bình Nguyên nói:

“Chúng ta ai chết cũng đều là chết không đáng giá. Được rồi, ta trừ diệt yêu nữ này xong, khi đó sẽ để cho nàng giết!”

Kiếm quang chớp động, vừa mới ra khỏi vỏ liền tấn công, trong mười chiêu có đến bảy tám chiêu là y hướng Sử Triêu Anh mà tấn công, đánh cho Sử Triêu Anh đến tay chân luống cuống, vội hét lớn:

“Người đâu lại đây!”

Sở Bình Nguyên đối với Vũ Văn Hồng Nghê hạ thủ lưu tình, nhưng Vũ Văn Hồng Nghê cũng lại mỗi kiếm đều trỏ vào các nơi yếu hại của y. Đây là bởi vì, thứ nhất nàng cảm kích “nghĩa khí” của Sử Triêu Anh, không muốn thấy Sử Triêu Anh bị Sở Bình Nguyên giết chết, thứ hai là nàng cũng thật sự đã định chủ ý, giết Sở Bình Nguyên xong liền lập tức tự vẫn.

Sở Bình Nguyên thầm nghĩ, “Đoàn Khắc Tà hẳn là đã nghe thấy tiếng chém giết ở chỗ này, thế nào mà đệ ấy lại còn chưa đến? Có đệ ấy chế phục yêu nữ này thì sự tình sẽ rất dễ dàng rồi”. Tâm niệm chưa qua, thì chợt nghe thấy tiếng Đoàn Khắc Tà hú dài một tràng, âm thanh dường như hơi khẽ run, dường như đã gặp phải chuyện gì ngoài ý cho nên mới hú lên như vậy để báo hiệu.

Đúng là:

Ân oán bỗng dưng đâu thể giải

Đao quang kiếm ảnh lại tương phùng.

--------------------------------------------------------------------------------

[1] 铁犁 tức Thiết lê: chiếc bừa sắt.

[2] 公公 tức Công công: bố chồng.

[3] 并肩 tức Tịnh kiên: so vai, kề vai.

[4] 侄少奶 tức Chất thiếu nãi: Vợ trẻ của cháu chủ nhân.

[5] 一诺千金 tức Nhất nặc thiên kim: Một lời nói đáng nghìn vàng. Đã hứa thì sẽ làm.