Người nấp sau thân cây này không có võ công cao bằng người thứ nhất, vừa thấy ánh kiếm chớp từ trên xuống, là kêu lên kinh hãi, cấp tốc lạng mình đảo bộ rời xa chỗ đứng.
Đúng lúc đó, Doãn Chánh Thanh cũng đã bức dồn người thứ ba xuất hiện.
Cả ba người ám toán cùng chường mặt rõ ràng.
Đoàn Chánh Thanh giật mình kêu lên :
- Thì ra chính các vị à?
Trong ba người chàng nhận diện được hai, một là Đái Độc Hành, người do Doãn Chánh Thanh bức dồn, một là Khổng Đại Bằng, bị Tiêu Long Nhi làm hoảng vía. Còn người thứ ba, quật tàng cây định đè bẹp Tiêu Long Nhi là một lão nhân lùn mập lạ mặt.
Thấy cuộc ám toán bất thành, Đái Độc Hành đổi giọng liền :
- Thì ra là Doãn đại hiệp! Bọn lão phu lầm rồi! Bọn lão phu có tiếp được tin mật báo, tại khu rừng này có địch nhân ẩn nấp nên kéo đến bao vây, không ngờ vô ý trúng lầm, làm mất hứng đại hiệp! Cũng may đại hiệp là bậc phi phàm, không thọ thương...
Doãn Chánh Thanh bật cười ha hả :
- Vừa rồi vị nào phóng ám khí đó?
Lão nhân lùn mập đáp :
- Bổn tọa.
Doãn Chánh Thanh lại hỏi :
- Các hạ là ai?
Đái Độc Hành đáp thay :
- Lão huynh đó là Đô Thân Hồng, giang hồ gọi là Vạn Lý Phi Hồng Truy Vân Hiệp, hiện đương chức Hình đường Chấp sự trong trong Nhật Nguyệt Đồng Minh hội.
Doãn Chánh Thanh cười nhạt :
- Thủ pháp phóng ám khí của các hạ tuyệt diệu thật!
Đô Thân Hồng vênh mặt :
- Những mũi tiêu Hồi Phong Tam Tuyệt của bổn tọa từ lâu không hề chệch đích, sở dĩ thế Thần ni mới giao phó Hình đường Chấp sự cho bổn tọa chưởng quản. Các ngươi may mắn lắm mới tung mình đúng lúc chứ nếu không các ngươi đã thọ hại rồi.
Doãn Chánh Thanh nổi giận :
- Đã là một chức sắc chưởng quản Hình đường thì phải biết quy củ chứ. Dù muốn hạ sát tại hạ, ít nhất Đường chủ cũng phải tuyên bố tội danh, sao lại âm thầm giết người như vậy?
Đái Độc Hành vội thốt :
- Lão phu đã nói rồi mà! Đây chỉ là một sự nhầm lẫn thôi, bọn lão phu bao vây địch, không ngờ lại gặp Doãn đại hiệp.
Doãn Chánh Thanh cười lạnh :
- Nếu vậy cả ba vị đều không nhìn kỹ?
Đái Độc Hành đáp :
- Đương nhiên! Nếu có nhìn kỹ bọn lão phu khi nào hạ thủ!
Doãn Chánh Thanh bĩu môi :
- Không nhìn rõ, không kêu gọi, đột nhiên hạ thủ thì quả thật lỗ mãng. Đô đường chủ có cái quyền tùy thời mà giết người chăng?
Đái Độc Hành nín lặng. Lão còn biện hộ hành động của Đô Thân Hồng làm sao đây.
Doãn Chánh Thanh tiếp luôn :
- Giả như vận khí của tại hạ không tốt, tại hạ chết vì Hồi Phong Tam Tuyệt tiêu thì Đường chủ tính sao?
Đô Thân Hồng nổi giận, thốt oang oang :
- Không tính cái gì hết. Ta nói thẳng cho ngươi biết, ngươi khỏi phải viện lý truy vấn ta. Ta không trông lầm ngươi, bởi người ta muốn giết chính là ngươi đó.
Doãn Chánh Thanh cười nhẹ :
- Nói như thế mới nghe được! Đái lão cho rằng nhầm người, thì còn ai tin được. Lầm thế nào được mà lầm.
Chợt chàng trầm mặt, cao giọng tiếp :
- Đô đường chủ đã thú nhận là quyết sát tử tại hạ, vậy Đường chủ hãy nghe tại hạ nói đây, thanh danh là Đường chủ chấp chưởng Hình đường, các hạ muốn xử trí một người tất phải có lý do, tại hạ phạm tội gì mà các hạ áp dụng kỷ luật xử tử?
Đô Thân Hồng buông gọn :
- Ta giết ngươi, không cần nêu lý do.
Doãn Chánh Thanh lạnh lùng :
- Muốn xử tử một người, tất phải có sự cộng đồng nghị quyết của các vị trưởng lão trong Tổng hội, sau đó Hình đường Chấp sự mới thi hành bản án, tại hạ chưa được thẩm vấn công khai, thì không thể có một nghị quyết cộng đồng của ban trưởng lão, vậy các hạ chấp hành lịnh của ai mà hạ sát diệt tại hạ.
Đô Thân Hồng quát to :
- Giết ngươi xong, ta sẽ biện minh sau, đó là phần việc của ta, ngươi khỏi phải nói lôi thôi! Các ngươi biết chẳng phải vô duyên vô cớ mà ta hạ thủ.
Doãn Chánh Thanh bĩu môi :
- Nghĩa là Đường chủ phụng lệnh giết người? Lệnh của ai thế? Hãy cho tại hạ biết đi. Các hạ nên nhớ là sẽ có một ngày nào đó, chúng ta đối chất trước Tổng hội, lúc ấy các hạ đừng chối trách nhiệm về cuộc ám toán này.
Đô Thân Hồng cười lớn :
- Ta đã dám xuất thủ, ngươi muốn đối chất, cứ tìm chứng minh mà chuẩn bị đối chất! Ta không hề chối trách nhiệm về việc đã làm!
Doãn Chánh Thanh nghiêm giọng :
- Các hạ đừng tưởng việc này chỉ có chúng ta biết, ngoài ra không có người thứ ba biết! Tưởng như vậy là lầm! Ít nhất cũng có thần minh chứng giám...
Đô Thân Hồng gạt ngang :
- Đừng nói nhảm, ta không có thì giờ nghe nghe léo nhéo. Hãy nạp mạng cho ta! Bằng mọi giá ta phải giết ngươi cho kỳ được. May mắn cho ngươi, thoát chết lần đầu, lần này thì đừng mong sống sót với ta.
Tiểu Long Nhi đã cho tay vào mình, định lấy đoản kiếm.
Doãn Chánh Thanh ngăn nàng lại, bảo :
- Bất tất phải vội Tiểu Long! Lão đã nói là vâng mệnh hành sự thì ngu huynh không thể không tính. Tuy nhiên ngu huynh cần phải cho rõ ràng.
Tiều Long Nhi kêu lên :
- Đại ca cam tâm bó tay chịu chết à?
Đái Độc Hành giật mình hỏi :
- Tiểu Long, Tiểu Long là gái sao? Còn Tiểu Long nào trong Long Hồ song cái?
Tiểu Long Nhi mắng :
- Lão quái vật này có đui không, mà chẳng nhận ra bổn cô nương sao? Lần trước bổn cô nương đã tha chết tại Nam Chiếu vương phủ, đêm nay bổn cô nương không còn khoan hồng nữa đâu nha.
Đái Độc Hành trố mắt :
- Tiểu Long hiệp! Tiểu Long hiệp là nữ nhân.
Quay qua Đô Thiên Hồng, lão tiếp :
- Thế là phiền phức lớn đây, Đô đường chủ! Nàng là Tiêu Long hiệp, trong cặp Long Hồ song cái. Họ tuy không phải người trong Đồng Minh hội song Hổ Hiệp Lữ Tứ Kỳ có quen thân với mấy lão quái vật thuộc phe chống đối chúng ta. Sau này chúng ta ăn nói làm sao với bọn ấy? Vả lại lý do hành động của chúng ta không được vững vàng cho lắm. Mình phái tính sao đây Đô đường chủ?
Đô Thân Hồng trầm ngâm một phút, đoạn đáp :
- Một không làm hai không thôi, chúng ta hạ sát luôn con bé đó. Chúng chết hết còn ai đâu đối chứng mà mình sợ.
Đái Độc Hành lo lắng :
- Chúng chết còn thi thể chúng đó chi, Lữ Tứ Kỳ dại gì mà không khám nghiệm tử thi? Lão ấy phát giác ra thì sao?
Đô Thân Hồng cười lạnh :
- Thì mình giấu tử thi, tráo vào đó một cái xác chết của cô gái Miêu khác.
Doãn Chánh Thanh vỡ lẽ, cười vang thốt :
- Thì ra các vị bằng vào lối đánh này để hạ thủ!
Đô Thân Hồng lạnh lùng :
- Ngươi thông minh đó. Giới luật của bổn hội cấm việc gian dâm, kẻ nào phạm điều cấm kỵ đó là xử tử ngay. Ngươi đã lấy vợ rồi mà vợ ngươi lại là đệ tử bổn hội, ngươi lại sinh tâm phá hoại trinh tiết gái nhà lành thì tội ngươi đáng chết!
Doãn Chánh Thanh cười nhẹ :
- Bọn tại hạ là ngu huynh muội kết nghĩa với nhau, chẳng lẽ lại có quy luật cấm huynh muội nói chuyện thân mật với nhau? Cái tội danh đó không ổn rồi.
Đô Thân Hồng hừ một tiếng :
- Ồn hay không chung quy cũng là một tội danh. Chỉ tại ngươi tìm cái chết, chứ ai muốn giết ngươi làm gì!
Rồi lão giải thích :
- Chúng ta đã an bài đâu đó xong xuôi về cuộc đại hội võ lâm năm nay, bỗng dưng ngươi xuất hiện gậy trở ngại bọn ta. Tự nhiên bọn ta phải san bằng mọi chướng ngại vật. Ngươi là một chướng ngại vật thì cố mà chịu với số phận.
Doãn Chánh Thanh hỏi :
- Tuyển chọn Minh chủ võ lâm là việc làm của toàn thể anh hùng hào kiệt bốn phương, các vị tự ý an bày thi ai người ta thừa nhận cho?
Đái Độc Hành cười nhẹ :
- Anh hùng hào kiệt trên giang hồ tuy đông song chỉ là những cá nhân lẻ tẻ còn bổn hội là mộ tổ chức bao la vĩ đại, cá nhân tranh tuyển chỉ bằng vào tự lực, không có hậu thuẫn ủng hộ, còn người của Đồng Minh hội tranh tuyển là toàn thể tổ chức chủ trì. Cá nhân nào đối đầu với tổ chức là cá nhân đó phải chết. Như ngươi đó, Tổng hội không để ngươi tranh tuyển, ngươi lại ứng tuyển đi ngược lại chủ trương của hội, ngươi phải chết.
Doãn Chánh Thanh hỏi :
- Tại hạ cũng là một hội viên, giả như tại hạ trúng tuyển điều đó có hại gì cho Tổng hội dầu? Tại sao Tổng hội không chủ trì tại hạ mà các vị lại toan trừ diệt tại hạ?
Đái Độc Hành bĩu môi :
- Muốn được chủ trì, ngươi phải đứng trong mặt trận của chúng ta, ngươi đi riêng một mình là phản động, ngươi phải chết!
Doãn Chánh Thanh hỏi :
- Cũng là người trong Đồng Minh hội cả, sao lại cho rằng tại hạ không đứng chung mặt trận: Chẳng lẽ trong hội còn có một tập đoàn riêng biệt nữa sao? Một quốc gia trong quốc gia? Một thế giới trong thế giới?
Đái Độc Hành toan đáp, nhưng Đô Thân Hồng cất tiếng trước :
- Lão Đái, dài dòng với hắn làm chi? Nói nhiều phải vấp, mình vấp là hắn có lý, người ngoài nghe lọt tai lại sanh phiền phức. Lão phải đề phòng nàng đó, để lão phu thanh toán gã này xong, sau sẽ tính đến nàng.
Đái Độc Hành mỉm cười :
- Được! Được! Đô huynh yên trí! Cứ hành động đi! Lão phu sẽ thu thập con bé này cho!
Đô Thân Hồng cười lạnh :
- Không phải lão phu khinh ngươi, song nếu ngươi có thủ đoạn thì làm gì tại vương phủ họ Đoàn, nàng dám gây náo loạn trước mặt ngươi! Lão phu không hy vọng ngươi thu thập nàng, chỉ mong sao ngươi giữ cho nàng không chạy thoát thì thôi! Để sổng nàng la phiền phức lắm đấy!
Tiểu Long Nhi xúc động linh cơ, gọi Doãn Chánh Thanh :
- Đại ca duy trì nổi với bọn họ không? Nếu được tôi chạy về gọi Niên Canh Nghiêu và Đoàn vương gia đến đây.
Doãn Chánh Thanh đáp :
- Duy trì ngu huynh thừa, song liệu hiền muội liệu có vượt nổi vòng vậy chăng? Không khi nào họ để hiền muội thoát đi được đâu!
Tiểu Long Nhi cười vang :
- Bọn đó làm gì ngăn chặn tôi nổi! Nhất là cái lão Đái, tôi coi lão như cỏ rác!
Doãn Chánh Thanh cười nhẹ :
- Hiền muội không nên khinh thường lão! Nếu lão không có tài đáng kể thì Thần ni đâu có tuyển lão vào ban cố vấn của Tổng hội? Tại Nam Chiếu Vương phủ, sở dĩ lão nhường nhịn hiền muội là vì lão cố kỵ bọn Đoàn vương gia đó. Chứ bây giờ thì khung cảnh khác rồi vả lại sự tình liên quan đến an nguy của lão trong tương lai, lão bắt buộc không khách khí như trước.
Tiểu Long Nhi cao giọng thốt :
- Đại ca nói chi thì nói, tôi không hề ngán sợ lão chút nào. Nếu không quan tâm đến sự an toàn của đại ca, thì tôi không cần đi gọi viện thủ, một mình tôi cũng có thể đánh bại lão được vậy!
Doãn Chánh Thanh cao giọng :
- Đến hiền muội còn không ngán lão thì đai ca lại sợ lão sao? Chúng ta không cần gọi ai tiếp trợ cả, cứ liên thủ đấu với họ một phen xem sao!
Tiểu Long Nhi đáp :
- Được lắm chứ, nhưng tôi không muốn đại ca mạo hiểm. Niên Canh Nghiêu ở gần đây, tôi gọi y đến trước tiếp trợ đại ca sau đó tôi đi gọi luôn cái lão Túy Miêu cho lão có dịp múa may một lúc, đỡ ngứa chân ngứa tay, từ lâu rồi lão chỉ ở không, nên có phần nào khó chịu.
Doãn Chánh Thanh dọa luôn :
- Hiền muội phải biết, Niên Canh Nghiêu và ngu huynh là đôi bằng hữu sinh tử chi giao, không khi nào bọn ngu huynh rời nhau nửa bước, bất quá hắn ẩn mặt để cho ngu huynh và hiền muội đàm đạo mà thôi. Ngu huynh tin chắc hắn đang ở quanh đây thôi, chỉ cần gọi to là hắn xuất hiện liền.
Đái Độc Hành và Đô Thân Hồng biến sắc, bất giác đảo mắt nhìn ra bốn phía. Không một bong người nào cả.
Một hán tử cùng đi với Đô Thân Hồng thốt :
- Đường chủ yên trí, hắn nói vu vơ đấy, chúng ta có mai phục dọc theo đường đến đây, nếu có ai thấp thoáng là đã có sự báo động rồi. Tại sao các chỗ mai phục đều im lặng? Đường chủ hãy động thủ đi, nếu chần chừ e có biến cố phát sanh bất lợi cho chúng ta lắm.
Doãn Chánh Thanh cười nhẹ tiếp :
- Hiền muội có nghe họ nói đó chứ! Dù cho biểu muội có vượt qua Đái Độc Hành thì dọc đường còn gặp nhiều toán mai phục khác!
Đô Thân Hồng cười lớn :
- Doãn Chánh Thanh! Biết như vậy là tốt đó! Bổn tọa hành sự không bao giờ hồ đồ đâu! Nhất định là ngày hôm nay ngươi phải chết!
Doãn Chánh Thanh cười ngạo nghễ :
- Từ bấy giờ Đô đường chủ không hồ đồ nhưng lần này thì kém chu đáo thấy rõ. Niên nhị đệ của tại hạ là đệ tử đắc ý nhất của Cố Khẳng Đường, tài nghệ của Cố lão tiền bối ra sao, Đường chủ hẳn phải biết? Và biết được sư phó hẳn nhiên phài suy đoán sở năng của một đệ tử học được chân truyền. Thì cái bọn vô dụng do Đường chủ mai phục dọc đường đó liệu có ngăn trở nổi Niên nhị đệ chăng? Tại hạ cho rằng Niên Canh Nghiêu đến thì chắc chắn là hắn phải đến.
Đô Thân Hồng không tin.
Chính Tiểu Long Nhi cũng hoài nghi, nên hỏi :
- Chắc vậy hở đại ca?
Doãn Chánh Thanh gật đầu :
- Đương nhiên là chắc! Hắn là người có qui củ, ngu huynh không gọi chẳng bao giờ hắn ra mặt. Nếu hiền muội không tin, thì ngu huynh gọi cho mà xem!
Chàng gọi liền :
- Niên nhị đệ! Ra ngay! Ra gấp! Có kẻ muốn làm khó bọn ngu huynh đây này!
Từ một tàng cây, một bóng người bắn vút lên không, như con hạc bay đêm, uốn cầu vồng đáp xuống cục trường.
Đúng là Niên Canh Nghiêu tay cầm trường kiếm. Hắn cười hì hì cất tiếng :
- Đại ca lợi hại quá! Tiều đệ có giấu hình tích, vẫn không qua mắt đại ca.
Doãn Chánh Thanh cũng cười :
- Thân pháp Tiệm Anh Ma Tông mà Cố tiền bối truyền cho nhị đệ là một thân pháp vô địch, làm gì bọn vô dụng kia phát hiện nhị đệ nổi! Ngu huynh biết thế nào nhị đệ cũng đến đây mà! Tuy nhiên ngu huynh thành thật mà nói chính mình cũng không phát hiện nhị đệ đến đây từ lúc nào và nấp tại đâu.
Niên Canh Nghiêu kinh ngạc :
- Thế tại sao tứ ca biết mà gọi?
Doãn Chánh Thanh đáp :
- Ngu huynh bằng vào sự linh nhiệm giữa chúng ta ma thôi! Đã là huynh đệ với nhau, nhị đệ tự nhiên phải đến bởi chẳng lẽ thấy ngu huynh ra đi một mình mà nhị đệ yên tâm để mặc ngu huynh với mọi bất trắc hay sao?
Niên Canh Nghiêu cảm động vô cùng. Nhiệt tâm của Doãn Chánh Thanh dành cho hắn xứng đáng đổi một hy sinh vô bờ bến mà hắn phải đáp lại mới vừa.
Hắn thốt mấy lời, bày tỏ niềm khích động.
Doãn Chánh Thanh mỉm cười, khoát tay :
- Bỏ nhưng lời thừa đi! Hãy nhìn vào thực tại. Chúng ta đang đối đầu với sống chết, địch ở quanh chúng ta, phải làm cách nào thoái địch!
Niên Canh Nghiêu đáp :
- Đại ca cứ yên trí, Đoàn vương gia và Tiêu tiên sinh cũng có đến đây nữa đó! Tứ ca đi rồi tiểu đệ lo ngại nên âm thầm theo sau, bất quá tiểu đệ không dám đến gần lắm, mà cũng không cách xa, nhờ thế tiểu đệ phát hiện bọn này đột nhập khu rừng. Tiều đệ bèn thông tri cho Đoàn vương gia biết, đoạn bám sát theo sau cái bọn quái quỉ đó.
Hắn vừa dứt câu, từ hai bên rừng, hai bóng người vọt ra.
Hai bóng đó chính là Đoàn Thừa Tổ và Tiêu Đại Toàn, một chận bên tả một chận bên hữu.
Tình thế đảo ngược nhanh chóng, hiện tại chính Đái Độc Hành và Đô Thân Hồng bị bao vây bên ngoài.
Cả hai còn phải lo bên trong có Doãn Chánh Thanh và Tiểu Long Nhi.
Nếu trong đánh ra ngoài đánh vô, thì mười phần họ phải bại đến chín. Đoàn Thừa Tổ cười hà hà thốt :
- Niên lão đệ nóng nảy quá, vừa nghe gọi là xuất hiện ngay! Chứ lão phu thì muốn ẩn mặt một lúc nữa xem hai lão quỷ đó dở trò trống gì!
Đô Thân Hồng trách Đái Độc Hành :
- Là người của ngươi quả thật vô dụng, địch đi ngang trước mặt mà cũng chẳng hay biết gì cả! Nếu ta đi như vậy thì đã mang theo bốn đại chấp pháp của ta rồi!
Đái Độc Hành cúi đầu không đáp, Đô Thân Hồng tiếp :
- Cũng may ta không tin tưởng nơi ngươi cho lắm nên ta có dặn bốn vị chấp pháp ta đi rồi họ sẽ âm thầm theo sau ở khoảng cách xa xa chờ lệnh của ta. lệnh giờ đối phương đã xuât hiện toàn bộ, họ không có lý do gì ẩn mặt nữa.
Quay qua gã hán tử bên cạnh lão ra lệnh :
- Nguyễn Lai Phong! Phát tín hiệu đi gọi bọn chúng đến!
Nguyễn Lai Phong vung tay lên, một quả cầu lửa bắn vọt lên không trung. Đoàn Thừa Tổ cười nhẹ thốt :
- Đô đường chủ! Từ lâu lão phu nghe đồn bốn chấp pháp: Phong, Vũ, Vân, Lôi của Đường chủ là nhưng tay khá lắm! Hôm nay được hội ngộ với họ kể ra cũng là một hân hạnh cho lão phu đó!
Đái Độc Hành hỏi :
- Đoàn vương gia đã thoái xuất khỏi Đồng Minh hội rồi sao còn lại chen vào vụ này làm gì? Đây là việc thuộc nội bộ của Đồng Minh hội mà!
Đoàn Thừa Tổ trầm mặt :
- Lão Đái, lão phu dù tuyên bố là ly khai Đồng Minh hội nhưng nào đã được Thần ni chấp thuận cho đâu? Thần ni chưa chấp thuận, lão phu vẫn còn là một hộ pháp trưởng lão trong Đồng Minh hội như thường, với thân phận đó khi nào lão phu để mặc các vị tự tung tự tác? Riêng về Đô đường chủ, thân danh là Tổng chấp sự Hình đường, chưởng quản một trong ba Đường của Tổng hội, lại có thể tự chuyên hành động như thế sao? Sát diệt đồng đạo...
Doãn Chánh Thanh cười nhẹ chận lời :
- Vương gia nói sai đấy! Đô đường chủ vâng lệnh hành sự chứ đâu phải tự chuyên?
Đoàn Thừa Tổ hừ lạnh :
- Lệnh của ai chứ? Tổng hội muốn xử quyết một hội viên nào tất phải triệu tập toàn bộ ban hộ pháp trưởng lão, cộng đồng nghị tội, số phận người bị đưa ra xét xử sẽ được định đoạt do quyết định của đa số tương đối. Lão phu là một trong số các trưởng lão, tại sao lão phu chẳng hay biết gì cả?
Đô Thân Hồng cười mỉa :
- Ngươi không biết là do ngươi vắng mặt, trong tương lai Tổng hội sẽ trả lời vấn đề này, ngươi khỏi phải thắc mắc.
Đoàn Thừa Tổ cao giọng :
- Ta không tin ngươi chấp lệnh hành sự! Ta cho rằng ngươi tự chuyên, cố sát diệt đồng đạo! Trừ khi ngươi giết hết bọn ta, để không còn ai đối chứng. Nếu ta còn sống nhất định ta sẽ nêu vấn đề này ra trước Tổng hội cho Thần ni tra xét.
Đô Thân Hồng cười lớn :
- Đoàn Thừa Tổ! Ngươi thách ta phải không? Đừng tưởng ngươi là một hộ pháp trưởng lão rồi ta chẳng dám làm chi ngươi! Cho ngươi biết, nếu cần ta cũng có thể hạ sát ngươi luôn!
Day qua Nguyễn Lai Phong, lão hỏi :
- Sao bọn ấy chưa đến?
Nguyễn Lai Phong đáp :
- Khu rừng này lớn quá, họ ở tận ngoài bìa rừng, trong nhất thời không làm sao nhận định vị trí chính xác tự nhiên phải có sự chậm trễ.
Trở lại Đái Độc Hành lão hỏi luôn :
- Còn đám người của ngươi? Chúng mai phục gần hơn, đáng lẽ thấy tín hiệu là chúng đến đây liền, tại sao chưa có bóng ma nào xuất hiện?
Đái Độc Hành cười khổ, chẳng biết phải đáp làm sao.
Nguyễn Lai Phong hỏi :
- Hay là họ chờ tín hiệu của chính Đái lão mới chịu đến cho? Mười hai vị thái bảo của lão Đái có võ công cao lắm mà, nếu họ đến đây hợp với chúng ta thì lực lượng của chúng ta cũng đáng kể lắm chứ. Bọn Đoàn Thừa Tổ đâu còn dám uy hiếp chúng ta nữa.
Hắn tiếp luôn :
- Vậy lão Đái hãy gọi bọn họ đến gấp đi! Trong tình hình thế này mà Đái lão còn có ý riêng tư muốn bảo toàn lực lượng của mình, không chịu hy sinh phần nào để giải nguy đồng đạo thì thật là đáng trách? Đừng tưởng Đô đường chủ lâm nguy mà Đái lão lại được an toàn!
Đái Độc Hành phân trần :
- Lão phu đâu có ý riêng tư gì, Nguyễn lão đệ! Chỉ sợ cái lũ bất tài đó bị chế ngự hết rồi.
Nguyễn Lai Phong giật mình :
- Đái lão nói sao? Thập nhị thái bảo của Đái lão đâu phải là những tay vừa? Ai có bản lĩnh chế ngự được cả bọn cùng một lúc chứ?
Đái Độc Hành cười thảm :
- Đoàn Thừa Tổ đã ra mặt chống đối rồi tự nhiên lão ấy có bọn gia thần bên ngoài, biết đâu thập nhị thái bảo của lão phu lại chẳng bị bọn gia thần họ Đoàn chế ngự?
Đô Thân Hồng lộ vẻ không tin :
- Làm gì trong phủ họ Đoàn có những tay lợi hại cỡ đó? Chúng là nhưng ai?
Đái Độc Hành đáp :
- Lão phu làm sao biết được bọn chúng là ai? Họ Đoàn là một thế gia vọng tộc xuất thân từ võ nghiệp trải mấy mươi đòi vẫn còn giữ được uy danh, đủ biết trong vương phủ có lắm anh hung hào kiệt không hề xuất ngoại nên không có tên tuổi trong giang hồ thôi. Hôm ấy lão phu không dám phát tác là vì ngại bọn thủ hạ của lão. Lão phu dè dặt đấy chứ không phải khiếp sợ trước họ Đoàn.
Đô Thân Hồng thoáng biến sắc.
Đoàn Thừa Tổ thốt :
- Đô Thân Hồng! Đã biết là không dễ gì tiêu diệt bọn lão phu mà sao ngươi vẫn dám làm. Doãn công tử là người trong Tổng hội chứ đâu phải người ngoài đâu mà sao ngươi sanh tâm đố kỵ. Dù cho công tử có la người ngoài đi nữa nhưng cũng là bằng hữu lão phu. Ít nhất ngươi cũng nên nể mặt lão phu.
Tiểu Long Nhi cười lạnh ngắt lời :
- Đừng mong chúng kiêng nể Vương gia! Cả Long Hồ song cái mà chúng vẫn xem thường nói chi ai khác! Chúng âm mưu ám sát tôi và Đoàn Đại ca tại đây, sau đó sẽ bịa ra một tội danh biện minh hành động.
Đến lúc này, Niên Canh Nghiêu mới nhận ra thiếu nữ mặc Miêu phục là Tiểu Long Nhi. Hắn muốn nói một câu song sợ Doãn Chánh Thanh quở trách nên thôi.
Và Đoàn Thừa Tổ cũng kinh ngạc không ít.
Quay qua Niên Canh Nghiêu, nàng điểm một nụ cười, tiếp :
- Niên nhị ca! Mấy hôm trước tôi buông lời xúc phạm đến nhị ca, thật tệ quá. Bây giờ nhị ca hẳn phải hiểu tại sao rồi, tôi ở trong hoàn cảnh chẳng đặng đừng mà nhị ca! Xin nhị ca tha thứ tôi nhé!
Niên Canh Nghiêu vội đáp :
- Hiểu chú! Hiểu lắm! Cô nương chẳng có lỗi gì cả, bất cứ nữ nhân nào cũng phải có thái độ như vậy. Chính tại hạ mới chính là kẻ đáng thẹn, vì mình quá sổ sàng và tại hạ chịu lỗi mới phải chứ. Tại hạ thành thật hân hoan có một tiểu muội đẹp tuyệt vời như cô nương.
Đoàn Thừa Tổ cũng tán một câu :
- Lão phu lấy làm lạ làm sao trong Miêu trại lại có một thiếu nữ đẹp như thiên tiên! Thì ra là cô nương.
Tiểu Long Nhi thốt :
- Nếu Doãn đại ca không phát hiện ra sớm thì tôi vẫn còn mang cái lốt hành khất như thường.
Doãn Chánh Thanh cất tiếng :
- Tạm thời hãy xếp câu chuyện đó lại đi, chúng ta còn phải đối phó với địch nhân kìa.
Chàng hướng qua Đô Thân Hồng hỏi :
- Đô đường chủ! Bốn vị chấp pháp của Đường chủ chỉ có mặt một vị tại đây, còn ba vị kia đâu? Hay là đã bị gia thần của Đoàn vương gia an bày hết rồi?
Đoàn Thừa Tổ mỉm cười thốt :
- Không! Lão phu không sờ mó gì đến bọn đó cả, bất quá lão phu may mắn gặp một vị thái bảo của Đái lão. Lão phu nghĩ có mặt một thái bảo là phải có mặt luôn mười một vị nữa, bởi mười hai thái bảo của Đái lão luôn xuất hiện toàn bộ. Cho nên lão phu truyền lệnh cho đám gia thần mở cuộc săn bắt trọn bộ.
Vừa lúc đó từ trên tang cây bay xuống một bóng người chính là Lữ Tứ Kỳ. Lão cười lớn nói với Đoàn Thừa Tổ :
- Phần ba vị chấp pháp của lão Đô, thì chính lão phu bồi tiếp họ. Hiện tại họ được lão phu mời nằm nghỉ bên ngoài ven rừng. Họ nghỉ khỏe lắm không biết đến thời gian nào mới tỉnh lại.
Đoạn lão tiếp :
- Hôm nay lão phu nghe trong người mỏi mệt lạ, định vào khu rừng này đánh một giấc thật sướng. Không ngờ lại gặp phải ba ôn thần của Vạn Lý Phi Hồng. Lão phu biết ngay là sắp có sóng gió rồi. Và như vậy làm sao chợp mắt được? Vạn bất đắc dĩ lão phu phải an bài ba ôn thần đó bên ngoài ven rừng rồi vào đây tìm chỗ ngủ không ngờ lại gặp các vị.
Tiểu Long Nhi reo lên :
- Hay qua! Lão Túy Miêu làm việc được đó! Tôi sẵn sàng tha cho ông cái tội đến trễ.
Lão Túy Miêu Lữ Tứ Kỳ lại cười vang :
- Lão phu đến sớm hay muộn chẳng quan hệ gì cả, bởi có ai làm chi nổi mọi người đâu mà lão phu sợ hãi! Vả lại lão phu biết có Doãn đại hiệp bên cạnh ngươi nữa kia mà!
Đô Thân Hồng nghe nói ba vị chấp pháp của lão đều bị Lữ Tứ Kỳ quật ngã, bất giác sôi giận bừng bừng vung tay đánh ra một chưởng đồng thời quát :
- Lão quái vật ta liều mạng với ngươi.
Lữ Tứ Kỳ lạng mình né tránh, cười hì hì nói :
- Ta không trêu vào ngươi sao ngươi hành hung ta?
Đô Thân Hồng không nói gì cả, vung tay đánh tiếp chiêu thứ hai. Lữ Tứ Kỳ nhào xuống đất lăn tròn, lão lăn đến đâu chưởng rơi như mưa đến đó, nhưng chẳng có một chưởng nào trúng mình của lão.
Tiểu Long Nhi kêu lên :
- Đừng có lăn nữa! Đứng lên đi lão Túy Miêu! Đứng lên đi, cho lão quái vật nếm vài chiêu xem sao. Phải dằn mặt lão cho lão bỏ cái thói hung hăng cao ngạo.
Lữ Tứ Kỳ vừa lăn vừa đáp :
- Tiểu Long Nhi ơi! Ngươi đâu có biết mình lão ấy có gai, đánh lão thì trúng dễ dàng, song tay lão phu bị gai nhọn đâm vào đau sao thấu.
Niên Canh Nghiêu giải thích :
- Thần ni có ba vật báu lưu truyền trong cung nhà Minh trải qua nhiều đời rồi. Bà tặng mỗi Đường chủ một món, Đô Thân Hồng được bà tặng một áo giáp bằng da nhím, mềm và chắc lắm.
Tiểu Long Nhi hỏi :
- Thứ áo giáp đó có hiệu dụng như thế nào?
Niên Canh Nghiêu đáp :
- Tránh được đao kiếm không chạm vào mình, trên áo giáp lại có gai nhọn, cái này chuyên phá khí công của địch. Nhờ chiếc áo đó lão chẳng hề sợ ai điểm huyệt.
Tiểu Long Nhi à lên một tiếng :
- Thật vậy?
Niên Canh Nghiêu gật đầu :
- Đương nhiên. Chiếc áo đó là một trong ba món bảo vật của võ lâm ngày nay. Hai vật kia là Biên Ngô Câu và Đoạt Ngọc Chùy, chỉ là những vũ khí nên không sánh được với Nhuyễn Vi Giáp của lão Đô.
Tiểu Long Nhi gọi to :
- Lão Túy Miêu! Tôi muốn cái áo giáp của lão ấy! Ông làm cách nào lột cho tôi!
Lão Túy Miêu cười hắc hắc :
- Cô nương ơi! Cô nương đòi như vậy có khác nào bảo lão phu tự tử! Ngươi không nghe Niên Canh Nghiêu đại hiệp nói đó sao? Đao kiếm chém không thủng này, quyền chưởng không hề hấn này, ta không chết vì lão là may, làm gì lột áo lão nổi.
Tiểu Long Nhi gắt :
- Tôi không biết, ông làm sao thì làm, miễn lấy được áo cho tôi thì thôi!
Doãn Chánh Thanh chợt thốt :
- Tiểu Long, nếu hiền muội muốn chiếc áo đó, ngu huynh xin lấy cho, Nhuyễn Vi Giáp tuy quý song không phải là không có cách đối phó.
Tiểu Long Nhi hỏi :
- Đại ca dùng biện pháp gì?
Doãn Chánh Thanh mỉm cười :
- Hiện tại không nói được, nếu lão ấy biết thì phương pháp mất hiệu quả. Nhưng nhất định là ngu huynh lấy được.
Tiểu Long Nhi thốt :
- Đại ca biết tôi đòi chiếc áo để làm gì không? Quần áo nam nhân mặc rồi hôi thối lắm dơ lắm cho tôi, tôi cũng không thèm lấy. Tôi đòi nó là để cho đại ca dùng đó! Đại ca mặc nó thì không còn sợ ai ám toán nữa.
Niên Canh Nghiêu chen vào :
- Phải đó đại ca, Đô Thân Hồng tuy hành sự với tư cách Đường chủ Hình đường, song lão không phải là kẻ chủ mưu, bất quá lão bị áp lực của một số trưởng lão hộ pháp, cho nên chủ mưu là bọn trưởng lão ấy, họ đã có dã tâm hãm hại đại ca, họ sẽ tính kế khác, muốn được an toàn đại ca cần đoạt cho kỳ được chiếc áo đó.
Doãn Chánh Thanh cười nhẹ :
- Ngu huynh không tưởng phải đoạt một vật gì hay một ngôi vị trong Đồng Minh hội hay trên giang hồ cả. Tuy nhiên dù không tưởng cũng phải làm, bởi ở một tổ chức nhỏ như Đồng Minh hội mà bọn này còn cấu xé lẫn nhau, tranh giành quyền lợi từng chức vụ một, huống hồ trong một tổ chức lớn như võ lâm minh hội? Nếu để chúng đạt thành sở vọng, thì cái hại do chúng gây nên giữa dòng đời to tát biết đến đâu mà lường? Cho nên dù không thích, ngu huynh cũng phải tranh, tranh để ngăn chặn bọn chúng thực hiện tham vọng, tranh để giết chết lòng tham của bọn chúng thôi. Ngu huynh vào đời chỉ muốn đem tài sức mình hành hiệp tác nghĩa chứ không nhắm vào một quyền lợi nào cả.
Đoàn Thừa Tổ gật đầu tán thưởng :
- Doãn công tử quả có khẩu khí của một lãnh tụ võ lâm. Lão phu đồng ý hôm nay công tử phải đoạt chiếc Nhuyễn Vị Giáp đó, làm một vật phòng thân trên con đường tiến đến mục tiêu cao cả, công tử phải đề phòng bọn tiểu nhân toan ám hại.
Doãn Chánh Thanh lại cười :
- Chiếc áo giáp tuy quý song chỉ có giá trị vật chất, nó không sánh được một thứ áo giáp tinh thần là đạo nghĩa. Đạo nghĩa là một của báu phòng thân rất hữu hiệu, đạo nghĩa do một cá nhân tự tạo chứ còn áo giáp kia muôn có tất phải đoạt của người. Đoạt áo giáp mà dùng là sở đoản, tạo đạo nghĩa mà dùng là sở trường. Tại hạ nghĩ áo giáp đó là vật của Thần ni, không ai có thể chiếm đoạt làm của riêng được.
Đoàn Thừa Tổ cãi :
- Thần ni đã cho rồi là không còn quyền sở hữu nữa. Thần ni chọn lầm người, chúng ta có quyền lấy lại, không để bọn tiểu nhân dùng nó mà thực hiện dã tâm.
Doãn Chánh Thanh gật đầu :
- Đoạt lại là việc nên làm, nhưng đoạt mà không nên dùng, đạo nghĩa bắt buộc phải thế, đoạt để chuyển hoàn Thần ni, bà sẽ chọn người xứng đáng mà tặng.
Mọi người đều khâm phục tư tưởng đó.
Ngoài kia, Lữ Tứ Ký cứ lăn tròn trên mặt đất, Đô Thân Hồng không ngừng tấn công, chưởng ảnh trùng trùng hầu như phủ kín bên trên Lữ Tứ Kỳ, lão ra đổ mồ hôi đẫm ướt mình, mồ hôi quyện lây đất, y phục vốn lem luốc lại càng lem luốc hơn.
Tiểu Long Nhi cười hì hì, thốt :
- Các vị đừng thấy thế mà lo sợ cho lão Túy Miêu! Lão giả vờ quýnh quáng đấy, chờ cơ hội phản công đấy! Chiếc Nhuyễn Vi Giáp dù lợi hại, song không che chở được cái đầu hai tay hai chân của Đô Thân Hồng, nếu có một chỗ trống trải là lão Miêu có đất dụng võ. Rồi các vị xem Đô Thân Hồng sẽ ngả trong phút giây thôi.
Lữ Tứ Kỳ kêu lên :
- Cô bé hại lão phu rồi! Lão phu duy trì qua bao nhiêu lâu cốt chờ dịp tấn công vào mấy chỗ đó, cô bé lại chỉ điểm cho lão quái vật biết thành ra cơ mưu của lão phu hỏng mất. Nguy chưa! Cô bé hại lão phu ghê!
Đô Thân Hồng đang vận dụng toàn lực dồn Lữ Tứ Kỳ vào tử địa, nghe Tiều Long Nhi nói thế chợt giật mình, bớt thế công ngay để quay về phòng thủ chiếc đầu dè dặt hai bàn tay bàn chân.
Lữ Tứ Kỳ kêu lên :
- Cô bé thấy chưa! Bây giờ làm sao lão phu phản công đây? Hết biện pháp rồi, khổ thật!
Tiểu Long Nhi gắt :
- Ông hết biện pháp thì để cho tôi! Tôi không tin lão quái vật là bất khả xâm phạm! Nếu là tôi thì đã quật ngã lão ta từ lâu rồi! Để cho lão dai dẳng chống cự như vậy thì còn đâu danh tiếng của Long Hồ song cái!
Lữ Tứ Kỳ cười ha hả :
- Ngươi đã cởi lốt rồi đâu còn là một tiểu hành khất nữa mà xưng là Long Hồ song cái? Chiêu bài đó phải vất bỏ! Bỏ luôn! Bỏ vĩnh viễn!
Tiểu Long Nhi đáp :
- Bỏ thì bỏ, tiếc gì? Song phải hạ lão quái vật đó kỷ niệm việc thay đổi chiêu bài của chúng ta.
Nàng tiến vào cuộc chiến.
Doãn Chánh Thanh ngăn lại :
- Tiểu Long thấy cần phải vào cuộc sao? Muốn kỷ niệm việc thay đổi chiêu bài, ít nhất cũng nên làm việc gì đó xứng đáng hơn chứ hạng con người đó chưa hẳn là một danh dự đâu! Không xứng đáng đâu!
Đô Thân Hồng chịu không nổi sự khinh miệt đó, sôi giận bừng bừng hét lớn :
- Ta dù thân đơn thế cô cũng chẳng ngán bọn ngươi đâu! Đừng buông thói cuồng ngạo trước mặt ta! Có tài năng thì cứ bước ra đây xem ta có quật ngã được ngươi không? Ta dù sao cũng là Đường chủ một hội đường còn ngươi bất quá chỉ là một Minh chủ Phân hội sao dựa vào địa vị đó mà hãnh diện với ta?
Doãn Chánh Thanh quay qua Niên Canh Nghiêu trách :
- Chức Minh chủ Phân hội đó là do nhị đệ và Lệ Tư tiên tử, sao lúc đó nhị đệ không cho ngu huynh biết đó là một chức vị thấp hèn?
Niên Canh Nghiêu cười nhẹ :
- Thấp hèn sao được? Minh chủ Phân hội chuyên lo sự vụ một địa phương, tuy về mặt tinh thần có lệ thuộc Tổng hội song hoạt động hoàn toàn độc lập, chỉ với tính cách độc lập đó, chức vị Minh chủ Phân hội cũng đã cao lắm rồi, nội đường Tổng hội không có ảnh hưởng mảy may đến Phân hội, lão quái vật đó hợm mình mới cho rằng mình cao hơn!
Đô Thân Hồng cười nhạt :
- Một địa phương sao sánh bằng Tổng hội nắm quyền chủ trì toàn thiên ha. Cũng như một Tổng đốc, một tuần phủ bất quá là một quan viên địa phương sánh sao được một cận thần kiểm soát toàn bộ quốc vụ khắp toàn dân?
Doãn Chánh Thanh cười mỉa :
- Thế ra Tổng hội là một triều đình?
Đô Thân Hồng bật cười cao ngạo :
- Biết đâu chẳng phải vậy trong tương lai! Hiện tại thì Tổng hội đang ở trong cái thế tranh giành mà tranh giành phải dùng người, dùng mọi người để tiến đến mục tiêu, kể cả hạng giang hồ cường đạo như các ngươi! Tuy nhiên các người đừng hòng chen vào hàng danh dự liệt sĩ mà mong một sự phong thưởng trọng hậu! Cái danh dữ liệt sĩ, các ngươi còn lâu lắm mới mong về tay.
Đái Độc Hành kêu lên :
- Sao Đô đường chủ lại nói thế?
Đoàn Thừa Tổ trầm mặt :
- Chính lão phu đây là một trong số các trưởng lão hộ pháp của Tổng hội mà cũng chưa hề nghe bất cứ ai trong Tổng hội thốt ra những lời như thế!
Không hối hận lỡ lời, Đô Thân Hồng còn buông thêm :
- Chức trưởng lão hộ pháp của ngươi là cái quái gì mà ngươi không nghe nói đến những điều quan trọng của Tổng hội? Ngươi chỉ có hư danh thôi! Nếu biết an phận với hư danh mà đừng tìm hiểu sâu xa hơn thì may ra trong tương lai ngươi còn hy vọng bảo tồn được chéo đất Đại Lý nhỏ nhoi của ngươi. Bằng ngược lại ngươi cứ can thiệp mãi vào những việc không đâu thì cái xác thân của ngươi cũng hóa thành tro bụi, đừng nói là cơ nghiệp.
Đoàn Thừa Tổ gằn từng tiếng :
- Câu đó chính ngươi nói ra đó nhé! Đừng quên!
Đô Thân Hồng vỗ ngực bình bịch :
- Ta sẽ nhớ mãi, không bao giờ ta chối. Dù ngươi tố cáo trước Tổng hội! Cho ngươi biết đến Thần ni cũng chưa nắm vững tình hình thì hạng trưởng lão quái vật ngươi làm gì hiểu được mưu đồ đại lược! Tuy Nhật Nguyệt Đồng Minh hội nêu cao chiêu bài phản Thanh phục Minh nhưng các ngươi thừa hiểu khí số nhà Minh đã dứt, lòng dân không còn lưu luyến nữa, như vậy có ai ngu dại gì hy sinh vô ích để làm một việc mà ai ai cũng biết trước là chẳng bao giờ thành! Chân Hồng Võ ngày xưa tay trắng mà nên sự nghiệp, tại sao chúng ta không làm được như Chân Hồng Võ? Con người sanh ra ai cũng có thể trở thành thiên tử cả. Ai nắm được chủ quyền, người đó thống trị thiên hạ.
Đoàn Thừa Tổ lắc đầu thở dài thốt :
- Thật ra Nhật Nguyệt Đồng Minh hội lại biến thể thành một cơ cấu tranh đoạt giang sơn như ngươi nói.
Đô Thân Hồng mỉm cười đắc ý :
- Ngươi không ngờ là tại ngươi cứ thu mình ở cái xó Đại Lý, thành ra ngươi chẳng theo sát các chuyển biến trong Tổng hội. Tuy nhiên đó cũng là cái may cho ngươi chứ nếu ngươi ở gần thì với tính khí của ngươi động mỗi chút là mỗi bình loạn phê phán oang oang lên, ngươi không còn sống sót đến ngày nay đâu. Những lão quái vật mắc phải tính khí giống như nhà ngươi đó, ngày nay đều câm miệng hết cả rồi. Chỉ còn có mỗi một mình ngươi đó, ngươi liệu mà giữ hồn!
Đoàn Thừa Tổ hừ một tiếng :
- Chẳng lẽ tất cả đều bị hãm hại?
Đô Thân Hồng cười nhẹ :
- Không đến nỗi như thế! Đại sự chưa thành thì họ vẫn còn đó, đề làm gì? Che mắt thế nhân, chỉ vì họ...
Chừng như lão cố kỵ điều chi, nên thốt đến đó lại ngừng Đoàn Thừa Tổ hỏi dồn :
- Họ làm sao?
Đô Thân Hồng lắc đầu :
- Chẳng làm sao cả! Ngươi muốn biết cứ đến đó xem là biết. Bất quá ta tin rằng họ không dám nói gì cho ngươi hiếu đâu! Thôi để ta nói cho ngươi hiểu luôn là nếu thức thời vụ ngươi hãy tiếp trợ ta, trừ diệt tiểu tử Doãn Chánh Thanh đi!
Đoàn Thừa tổ hỏi :
- Nói nhảm! Ngươi đâu có sai sử được ta!
Đô Thân Hồng lạnh lùng :
- Ta quên mất ngươi là một Vương gia mà Vương gia nào lại chẳng có thói quen tự cao tự đại! Được lắm dù sao dưới tay ngươi vẫn còn một số gia thần, bọn ấy ủng hộ ngươi giữ gìn danh dự cho ngươi được. Tuy nhiên ta khuyên ngươi tốt hơn từ nay đừng gánh lấy việc người nữa. Có vậy ngươi mới mong được yên thân!
Đoàn Thừa Tổ toan mắng. Doãn Chánh Thanh vội ngăn lại :
- Cãi lý làm chi với bọn tiểu nhân cuồng ngạo cho mệt Vương gia! Hãy để tại hạ thu thập chúng cho!
Đoàn Thừa Tổ lắc đầu :
- Không được! Lão phu đã góp công rất nhiêu trong việc kiến lập Nhật Nguyệt Đồng Minh hội! Không thể vì một lý do gì để cho chúng dùng Minh hội làm bàn đạp, thực hiện mưu đố bất chánh, phá hoại tôn chỉ của hội. Lão phu sẵn sang gây kết oán cừu với chúng nếu chúng ngoan cố, nuôi mộng hoang đường.
Doãn Chánh Thanh mỉm cười :
- Tội gì mà Vương gia phải dấn thân vào cuộc cho khổ? Không khéo lại làm đất Đại Lý phải hứng chịu phong ba luôn đấy. Quay qua Tiêu Đại Toàn, chàng tiếp :
- Tiêu tiên sinh, xin tiên sinh khuyên giải Vương gia!
Tiêu Đại Toàn biết ý Doãn Chánh Thanh muốn gì rồi, bèn thì thầm bên tai Đoàn Thừa Tổ một lúc.
Đoàn Thừa Tổ nghe xong lắng dịu nghẹn ngào lòng.
Tiều Long Nhi thu đôi đoản kiếm, định vào trợ chiến Lữ Tứ Kỳ, Doãn Chánh Thanh giữ nàng lại bảo :
- Việc của ngu huynh hiền muội không được giành làm. Hãy để đó cho ngu huynh.
Lữ Tứ Kỳ cũng ngăn nàng :
- Tiều Long! Chiếc Nhuyễn Vị Giáp của lão kiên cố lắm, ngoài ra ba mũi tiêu Hồi Phong Tam Tuyệt của lão lợi hại vô cùng, do đó lão phu không dám hấp tấp phản công, còn ngươi dù võ công không kém lão song cơ trí chưa đầy đủ nếu nóng nảy là ngươi bị hạ ngay. Doãn đại hiệp có cách chế ngự lão, ngươi cứ để cho đại hiệp hạ thủ đoạn, đừng có tranh giành làm gì!
Tiểu Long Nhi không phục cao giọng đáp :
- Ông nói đùa mãi! Lão ta có ám khí chứ tôi không có vũ tiêu đây sao? Chưa chắc gì ám khí của tôi không bằng của lão! Tôi không thể không giao đấu với lão ta. Nhất định là vậy!
Doãn Chánh Thanh bỏ nhỏ với nàng :
- Tiểu Long! Ngu huynh biết ám khí của muội lợi hại lắm mà ngu huynh lại không biết sử dụng thứ đó nên ngu huynh muốn ra đánh với lão, còn hiền muội thì giám thị lão như vậy phải hay hơn không? Vừa rồi chúng ta thoát chết khỏi ba mũi tiêu của lão là nhờ may mắn đó, hiền muội không thấy sao! Chúng ta phải nhìn nhận lão không phải tay vừa, nếu hiền muội liều mạng với lão đâm đồng quy ư tận thì ngu huynh biết sao đây! Hãy nghe ngu huynh cứ chăm chăm nhìn tay tả của lão hễ thấy lão nhích động tay đó thì hiền muội phát động ám khí chế ngự lão trước.
Tiểu Long Nhi thích lời ngọt dịu, nghe thế chịu liền.
Doãn Chánh Thanh từ từ bước tới.
Đô Thân Hồng thấy chàng ung dùng đâm lo, quát hỏi :
- Ngươi muốn chết hả tiểu tử?
Doãn Chánh Thanh đáp :
- Nếu tại hạ không chết chắc các vị không yên tâm?
Đô Thân Hồng nói :
- Chỉ cần ngươi thức thời vụ ngay từ bây giờ quay đầu lại, chẳng những bọn ta không làm khó dễ gì ngươi trái lại còn dành cho ngươi nhiều cái tốt nữa đấy! Tuy ngươi cũng là một nhân tài nhưng việc tranh tuyển chức Minh chủ võ lâm thì bọn ta đã an bài đâu đó xong rồi. Ngươi đừng có chen vào gây rối cho bọn ta.
Doãn Chánh Thanh hỏi :
- Nếu các vị an bài xong xuôi rồi là các vị cầm chắc sự thành công, thế thì tại sao còn sợ tại hạ chen vào quấy rối? Điều đấy cho thấy các vị không phải không xem trong tại hạ. Các hạ xem trọng tại hạ thì khi nào tại hạ dám đối xử tệ bạc phụ lòng ưu ái của các vị sao?
Đô Thân Hồng trầm giọng :
- Ngươi mỉa bọn ta phải không? Được rồi ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn ý muốn của ngươi. Bất quá ta cần nói cho ngươi biết điều này là Tổng hội theo dõi từng hành động của ngươi lâu rồi và bằng mọi giá không để cho ngươi đến Côn Minh. Giả như ngươi thoát khỏi tay bọn ta hôm nay thì ngày mai ngày kia sẽ còn những trường hợp tương tự chờ đón ngươi. Xem ngươi có đủ khả năng vượt qua mọi trở ngại hay không cho biết? Đồng Minh hội luôn luôn bám sát theo ngươi bất cứ ở địa phương nào, bất cứ phút giây nào.
Doãn Chánh Thanh cười lớn :
- Thế ra Đồng Minh hội chủ trương một cuộc chống đối tại hạ đến cùng! Tại hạ không tin như vậy! Có chăng là các vị cùng một nhóm người nữa mượn danh nghĩa Hội uy hiếp tại hạ chứ làm gì toàn bộ Nhật Nguyệt Đồng Minh hội có thái độ đó? Bằng cớ là hai vị Tuần du Sứ là Niên Canh Nghiêu, Mạnh Lệ Ty, một vị cố vấn trưởng lão là Đoàn Thừa Tổ luôn luôn giúp đỡ tại hạ, họ không hề chủ trương trừ diệt tại hạ, chắc các hạ cũng thấy như vậy mà!
Đô Thân Hồng dùng cứng dọa khiếp chàng, trong cái cứng ẩn ước có cái mềm như thỉnh cầu chàng quay về phục vụ nhóm của lão.
Nhưng chàng không hề bị cái cứng lẫn cái mềm của lão lay chuyển.
Cả cương lẫn nhu đều vô hiệu quả. Đô Thân Hồng bất giác nổi tánh hung thật sự, hừ một tiếng đưa tay lên đầu vai rút thanh đao Cửu Hoàn lộ cán một tấc toan đâm thẳng về Doãn Chánh Thanh.
Đấu với Lữ Tứ Lý lão dùng tay không bây giờ lão dùng đến đao, đủ biết lão không dám khinh thường Doãn Chánh Thanh, mà cũng có thể là dùng đao để biểu thị ý chí quyết tâm của lão bằng mọi giá phải hạ sát Doãn Chánh Thanh cho kỳ được.
Đoàn Thừa Tổ kêu lên :
- Công tử cẩn thận đấy! Thanh đao của lão chém sắt như chém bùn, lại có tẩm độc, thanh đao là một trong ba vũ khí lợi nhất của Tổng hội đấy, nó là Đoạn Hồn đao của Lưu Đức Phương, chẳng rõ trong trường hợp nào lại về tay lão ta.
Tiểu Long Nhi cười lạnh :
- Nhật Nguyệt Đồng Minh hội có nhiều bảo vật quá!
Đoàn Thừa Tổ gật đầu :
- Đúng rồi, ngoài ba món bảo vật đó Thần ni lấy từ trong hoàng cung nhà Minh còn có ba móm vũ khí cực kỳ nổi danh đó là Truy Hồn tam lão trong Tổng hội. Món thứ nhất là Đoạt Hồn đao của Lưu Đức Phương hiện ở trong tay của Đô Thân Hồng đó. Món thứ hai là Truy Hồn Song Kiếm của Độc Long kiếm khách Cửu Tam Hóa. Món thứ ba là Sách Mạng Phán Quan bút của Dao Kỳ Dân. Truy Hồn tam lão là ba tuyệt đại cao thủ trong ban trưởng lão, ba món vũ khí đó giết người không vấy máu, chạm đến đâu là chết không phương cứu chữa.
Đô Thân Hồng bật cười ha hả :
- Sự việc trong Tổng hội ngươi biết khá nhiều đó Đoàn Thừa Tổ, rất tiếc thời vụ bây giờ thì ngươi chẳng biết mảy may. Ngươi đã Truy Hồn Tam Lão lợi hại như thế nào tất phải biết luôn thực lực của bọn ta trong Tổng hội ra sao chứ? Tại sao ngươi còn chống đối bọn ta?
Đoàn Thừa Tổ nạt ngang :
- Đừng nói nhảm. Ta hiểu Cửu Tam Hòa và Dao Kỳ Dân kết phe với ngươi hành hung tàn ác còn Lưu Đức Phương là một nhân vật thuộc chính phái, một bậc quân tử đương thời...
Dừng lại một chút lão nói :
- Ngươi đã nắm trong tay thanh Đoạt Hồn đao của Lưu Đức Phương thế là ngươi đã hãm hại lão ta sao đó để đoạt vũ khí. Có phải vậy không?
Đô Thân Hồng cười mỉa :
- Không có cái việc hãm hại lão quỷ đó đâu! Trong hàng trưởng lão, Lưu Đức Phương cao niên kỷ hơn hết, phàm ai đến tuổi cũng không giữ được cường tráng như lúc thiếu thời, lão ta thường hay nhuốm bệnh, một hôm lão trúng gió tay chân mềm nhũn rồi trở thành vô dụng luôn. Tổng hội đưa lão vào Phúc Thọ đường cho lão an hưởng tân niên. Lão ta trao cho ta thanh Đoạt Hồn đao này nhường luôn chức vụ Truy Hồn cho ta chấp chưởng đến nay.
Đoàn Thừa Tổ nổi giận :
- Lưu Đức Phương là một cao thủ thượng đẳng của Võ Đang, công phu thâm hậu làm gì để thân thể suy nhược phải trúng gió? Nhất định là các ngươi đã âm mưu hãm hại là cái chắc! Ta biết lão rất chán ghét bọn các ngươi. Không bao giờ lão tặng vũ khí nhường chức vụ. Đây là một hành động nhổ đinh không hơn không kém.
Đô Thân Hồng điểm nhiên đáp :
- Ta không nói ngoa, lão tặng đao, nhường chức vụ có giấy chứng đàng hoàng. Bút tích của lão hiện lưu lại Tổng hội, chính cháu của lão tự tay trao cho Tổng hội.
Đoàn Thừa Tổ giật mình :
- Ta hiểu rồi các ngươi dùng thủ đoạn đê hèn, uy hiếp luôn cháu của lão ấy.
Đô Thân Hồng cười nhạt :
- Sự tình bên trong ra làm sao ta không cần nói, ta chỉ biết lão hiểu rõ thời cơ, cho nên lão bằng lòng rút lui khỏi vòng tranh đấu, sống an phận tại Phúc Thọ Đường!
Rồi lão trầm giọng tiếp :
- Còn ngươi, nếu ngươi cương lý xuất đầu ngoan cố bênh vực Doãn Chánh Thanh, ngươi cũng sẽ chịu chung số phận của Lưu Đức Phương vào Phúc Thọ Đường chờ ngày rũ xương tàn về theo tiên tổ. Truy Hồn Tam Lão trong Tổng hội có nhiệm vụ diệt trừ phản nghịch, được quyền tùy nghi hành sự. Cho nên những kẻ chết nơi tay của Truy Hồn Tam Lão dù là chết oan nếu có muốn tố cáo thì chỉ có cách tố cáo với Diêm Vương chứ Tổng hội không bao giờ tra cứu. Chính toàn bộ cộng đồng trưởng lão nghị quyết như vậy. Thấy Đoạt Hồn đao trong tay ta tự nhiên ngươi hiểu rõ tình hình.
Đoàn Thừa Tổ sôi giận định xông ra. Doãn Chánh Thanh gọi :
- Vương gia! Bắt chuột cần gì hổ xuất lực! Một tại hạ cũng thừa sức đối phó với lão tặc.
Đoàn Thừa Tổ hằn học :
- Chúng hoành hành thái quá, lão phu phải bắt sống chúng, đoạt Truy Hồn đao giải về Thần ni trừng trị chúng. Nhật Nguyệt Đồng Minh hội không thể dung dưỡng hạng người đó.
Doãn Chánh Thanh thở dài :
- Vương gia nên ý thức tình hình của Tổng hội Nhật Nguyệt ngày nay hoàn toàn do chúng thao túng, nếu Thần ni có khả năng khống chế chúng thì làm gì chúng dám tự tung tự tác? Vương gia còn tin tưởng vào uy quyền của Thần ni là nuôi mộng đó. Chúng bưng bít tai mắt Thần ni, bà hiện tại không khác một bù nhìn. Đừng làm một việc vô ích, chúng sẽ cười cho.
Đoàn Thừa Tổ lắc đầu :
- Công tử luận việc mà đoán tình hình chứ vị tất Thân Ni nhu nhược đến thế!
Niên Canh Nghiêu cũng không tin là Thần ni bị bọn Đô Thân Hồng lấn áp đến thành vô dụng như vậy, nên thốt :
- Có thể Thần ni đã mặc nhiên chấp thuận chứ bọn này hành động theo chiều hướng bạo lực, bởi Nhật Nguyệt Đồng Minh hội dù do các vị trưởng lão với Thần ni sáng lập ra, song ngày nay Đồng Minh hội đã biến chất rồi. Vì nóng nảy khôi phục nhà Minh, Thần ni tán đồng bất cứ cá nhân nào tạo thế lực đủ thống nhất cục diện, bà sẽ chỉ huy cái thống nhất đó đánh đổ Thanh triều. Nói tóm lại, bà muốn đi tắt cho nhanh nên bỏ chủ trương đi quanh với phương pháp thu phục nhân tâm trước rồi củ đổ sau.
Đoàn Thừa Tổ thở dài :
- Niên lão đệ biết như vậy từ bao lâu rồi?
Niên Canh Nghiêu đáp :
- Thực ra, tại hạ cũng không được rõ lắm. Ngày trước nhân đề cập đến Đồng Minh hội với gia sư, hy vọng gia sư vào hội, gia sư đem tình hình phân tích chỉ điểm lại cho tại hạ hiểu rõ ràng. Bởi biết trước Đồng Minh hội biến chất như ngày nay, gia sư từ chối gia nhập.
Đoàn Thừa Tổ quay qua Doãn Chánh Thanh hỏi :
- Nội tình của Nhật Nguyệt Đồng Minh hội hắc ám như vậy Doãn công tử còn thiết tha làm chi?
Doãn Chánh Thanh lắc đầu :
- Tại hạ không tin Thần ni tán đồng hành động của bọn Đô Thân Hồng. Như tại hạ đã nói Thần ni ngày nay hầu như một bù nhìn là vì bà bị áp lực bắt buộc phải bất động chứ không phải bà thụ động đâu. Cho nên chúng ta có đem sự tình tố cáo với bà, bà cũng không giải quyết được gì theo chiều hướng mong muốn của chúng ta. Bà bất động để tìm cách chế ngự bọn chúng. Biết đâu hiện tại bà đang có sách lược gì đối phó với chúng chẳng hạn, tiêu trừ vài tên đầu não, bọn quá khích sẽ là rắn không đầu, hết dám ngo ngoe nữa, nhân đó bà lật ngược thế cờ, đặt lại kỷ cương, điều khiển toàn bộ trở lại đường lối đã vạch ra từ buổi ban đầu?
Đoàn Thừa Tổ thở dài :
- Nói thì dễ làm thì khó công tử phải biết lực lượng của chúng không phải là nhỏ.
Doãn Chánh Thanh cao giọng :
- Chúng ta không làm thì ai làm? Chúng ta phải làm một cái gì để tiếp trợ Thần ni chứ? Đã biết là trứng chọi đá trứng phải vỡ, tại hạ cũng làm. Huống chi chưa chắc chúng ta là trứng còn bọn họ là đá. Tranh tuyển võ lâm Minh chủ, tại hạ không nhắm vào ngôi vị tối thượng mà chỉ muốn có dịp liên lạc với anh hùng hào kiệt trên giang hồ kêu gọi lòng trung nghĩa của họ cùng đồng tâm hiệp lực tiêu diệt quân gian trừ diệt cho dân tộc.
Đoàn Thừa Tổ bị những lời đầy hứng khởi của Doãn Chánh Thanh kích thích mạnh bất giác kêu lên :
- Đối với Nhật Nguyệt Đồng Minh hội lòng của lão phu đã nguội lạnh rồi song công tử có tráng chí như vậy lẽ nào lão phu đứng ngoài cuộc. Lão phu xin toàn lực giúp đỡ công tử.
Doãn Chánh Thanh mỉm cười :
- Đa tạ Vương gia hưởng ứng! Để chứng tỏ sự cương quyết chúng ta bắt đầu với lão quái vật này!
Đoàn Thừa Tổ nhắc :
- Lão ta có chiếc Nhuyễn Vi Giáp đấy, lại sử dụng Đoạt Hồn đao, công tử hãy đề phòng. Hay là công tử để lão phu thu thập lão đấy.
Doãn Chánh Thanh đáp :
- Không đáng ngại lắm, Vương gia yên trí! Tuyệt học của họ Đoàn vương gia hãy để dành lại đó sau này sẽ thi thố giữa Tổng hội, tại đó toàn là các vị trưởng lão tiền bối, còn tại hạ thuộc lớp hậu sanh tự nhiên phải khiêm nhường không thể mạo muội ứng phó.
Đoàn Thừa Tổ vẫn khăng khăng đòi xuất trận.
Niên Canh Nghiêu thấp giọng thốt :
- Tứ ca quả quyết thủ thắng thì Vương gia không nên xuất lực làm gì, bởi chưa phải lúc Vương gia khinh thường vinh dự giao thủ với hạng tiểu nhân đó. Cứ y theo lời tứ ca đi, khi nào đến Tổng hội rồi, Vương gia muốn sao cũng được bọn tại hạ không ngăn trở đâu.
Đoàn Thừa Tổ đành thôi. Doãn Chánh Thanh rút kiếm cầm tay tiến tới gần cuộc chiến hơn.
Chàng dùng thanh Cự Khuyết kiếm do Khang Hy tặng ngày trước, thanh kiếm đó chàng đã giao cho Niên Canh Nghiêu, hiện cần đối phó với Đoạt Hồn đao chàng mượn lại.
Đô Thân Hồng bật cười ha hả thốt :
- Đúng là ngươi chán sống thật rồi ma! Cho nên ngươi cứ ngoan cố đòi ra đây chịu chết dưới thanh đao của ta!
Doãn Chánh Thanh cao giọng :
- Đô Thân Hồng dù sao chúng ta cũng là chỗ đồng đạo với nhau, ta khuyên ngươi nên buông đao chịu trói, miễn cho ta phải mang tiếng tương tàn tương sát.
Đô Thân Hồng xì một tiếng :
- Nói nhảm! Ai là đồng đạo với ngươi! Ngươi mới vào hội đầu hôm sớm mai lại toan với cao chen mình so với bậc trưởng thượng à? Ngươi đừng tưởng có Đoàn Thừa Tổ ủng hộ mà cho là vững vàng! Các ngươi chết cả lũ đấy nhé! Hôm nay thoát chết thì ngày mai cũng phải chết, đừng hòng sống sót mà đến Côn Minh.
Doãn Chánh Thanh gạt ngang :
- Nói nhiều vô ích! Cứ trao đổi với ta vài chiêu xem sao...
Chàng chồm tới. Đô Thân Hồng quát :
- Khoan! Ta muốn giết ngươi thật đó, song...
Doãn Chánh Thanh hỏi :
- Song làm sao?
Đô Thân Hồng trầm giọng :
- Nể mặt một vài người, ta không muốn hạ thủ, chỉ khuyên ngươi nên từ bỏ ý định, tranh tuyển chức Minh chủ võ lâm. Ta hứa sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi nếu ngươi chịu rút lui. Ngươi có lợi mà ta cũng tránh được phiền phức.
Doãn Chánh Thanh mỉm cười :
- Ngươi nể mặt những ai?
Đô Thân Hồng đáp :
- Ngư Xác có gặp ta bảo ta đừng làm khó dễ chi ngươi. Nên ta không muốn có việc lôi thôi với lão, vả lại Long Hồ song cái cũng là bằng hữu của ngươi...
Doãn Chánh Thanh bĩu môi :
- Thế ra ngươi sợ các người đó? Còn một người nữa ngươi cũng sợ như họ song ngươi quên nêu tên.
Đô Thân Hồng trố mắt :
- Ai?
Doãn Chánh Thanh buông gọn :
- Ta!
Đô Thân Hồng hét to :
- Sợ này!
Giận quá lão không do dự vung Đoạn Hồn đao chém sang.
Doãn Chánh Thanh xử kiếm nghinh chiến liền.
Nói là nghinh chiến thật ra chàng chỉ tránh né, đồng thời múa kiếm cho có hoa dạng để gây hoang mang cho đối phương chứ vẫn giữ không cho kiếm chạm vào đao.
Sở dĩ thế là do cho chàng không muốn cho đối phương biết chân lực của chàng thế nào.
Đô Thân Hồng không thấy chàng phản công tưởng đâu tài nghệ chàng ở mức tầm thường nên vung đao tới tấp định kết thúc trận đấu nhanh chóng.
Doãn Chánh Thanh vẫn ung dùng né tránh, không hề lộ vẻ nao núng.
Thái độ đó chỉ có ở những người trên bậc đối phương.
Đoàn Thừa Tổ theo dõi cuộc chiến, luôn luôn gật gù tán thưởng.
- Doãn đại hiệp quả thật là bậc thiên tài, lão phu chỉ lo sợ hão!
Bất thình lình Đô Thân Hồng quát lên một tiếng lớn, thuận tay sử dụng thế Lực Phách Hoa Sơn cử đao từ bên trên giáng xuống đầu Doãn Chánh Thanh.
Chiêu đó chẳng có gì là đặc sắc, song Đô Thân Hồng vận dụng toàn lực gia dĩ vũ khí là Đoạt Hồn đao dù không lợi hại cũng trở thành lợi hại.
Giả như Doãn Chánh Thanh cử kiếm hất lên đao vẫn giáng xuống kiếm phải gãy. Doãn Chánh Thanh chẻ làm hai mảnh là cái chắc.
Ngờ đâu lần này Doãn Chánh Thanh không né tránh chàng còn cử kiếm đánh lên.
Đô Thân Hồng đắc ý cười ha hả.
Một tiếng xoảng vang lớn, thanh đao bị hất lên trên, bàn tay Đô Thân Hồng tê buốt, suýt buông đao luôn. Doãn Chánh Thanh thì vẫn vững như thường, miệng điểm một nụ cười.
Chàng vung lên một nhát kiếm.
Đô Thân Hồng chưa kịp hoàn hồn, vừa thấy kiếm chớp toan rú khiếp, miệng chưa há, ánh kiếm xẹt ngang cắt đứt chiếc đầu của lão, đầu bắn đi xa, mình ngã xuống, máu vọt thành vòi.