11

Đoàn Trinh dẫn Giang Tẩm Nguyệt đến ngự hoa viên ngắm mai.

Vì vừa mới có tuyết rơi nên Giang Tẩm Nguyệt rất phấn khích, giống như một con thỏ hoạt bát.

Nàng ta quỳ xuống, dùng hai tay vốc lên một nắm tuyết: “Cửu ca ca, muội chưa từng thấy trận tuyết nào lớn như vậy ở Giang Nam cả!”

Ta đứng đằng sau đúng lúc khuyên nhủ: “Giang cô nương, tuyết lạnh dễ nhiễm bệnh.”

Sau đó, ta cung kính đưa lò sưởi tay qua: “Giang cô nương, mau cầm đi cho ấm, nếu tay cô nương bị lạnh hoàng hậu sẽ trách tội nô tỳ.”

Đoàn Trinh ngăn cản động tác của ta: “Không sao, muội ấy thích thì chơi một lát cũng được, nếu mẫu hậu trách tội thì ta sẽ chịu.”

Ta thu lò sưởi về, ôm vào trong lòng.

Một lát sau, Đoàn Trinh đi vòng qua người ta, nhỏ giọng nói: “Trời lạnh như vậy, nàng cứ cầm đi, đưa cho người khác làm gì?”

Giang Tẩm Nguyệt cũng chỉ hưng phấn nhất thời, chẳng bao lâu đã chơi chán, nói muốn đi nơi khác.

Nàng ta hít một hơi: “Ui – lạnh quá, lạnh quá, mau đưa lò sưởi cho ta!”

Ta vội đưa qua, còn chu đáo giúp nàng ta chỉnh lại tay áo.

Ta quả nhiên vẫn chưa hết lạnh, mới đứng trong tuyết một lúc mặt ta đã đỏ bừng vì lạnh.

Đúng là con nhà lính tính nhà quan mà.

Đoàn Trinh đột nhiên nói muốn vận động một lát.

Thế là chàng bèn cởi áo choàng ra và nhờ ta cầm giúp.

Ta rút tay ra không được, chàng lại cười: “Ôi Chức Thu cầm không được à, vậy ngươi chịu cực một lát, giúp ta khoác đi nhé.”

Chàng cẩn thận thắt dây cho ta: “Lần sau nàng đừng theo nữa, lạnh lắm.”

······Ngài cho là ta muốn đến à?

Nếu không phải hoàng hậu muốn ta theo dõi nhất cử nhất động của hai người thì còn lâu ta mới đến.

Ai muốn đứng đây xem hai người tình nồng ý đậm chứ.

12

Sau khi trở về Khôn Ninh cung, ta qua gặp hoàng hậu để bẩm báo.

Hoàng hậu rất hài lòng, yêu cầu ta để mắt đến họ nhiều hơn.

Ta cúi đầu đáp: “Vâng”.

Đoàn Trinh lại hẹn Giang Tẩm Nguyệt ngắm trăng dưới mái hiên một lần nữa.

Chàng đốt lửa than trong nhà, chuẩn bị ít điểm tâm và rượu nóng.

Dù có hơi gió nhưng do ngồi trước bếp than hồng nên cũng không thấy lạnh.

Đoàn Trinh cùng Giang Cẩm Nguyệt tán gẫu về thơ ca, nói về ánh trăng dưới ngòi bút thi sĩ, rồi nói đến sông núi Giang Nam.

Không biết Đoàn Trinh chợt nhớ tới gì, đột nhiên cười khẽ: “Kể đến đúng là duyên… Bức tranh đầu tiên ta vẽ là một bức tranh sơn thủy, trong đó còn miêu tả hai câu trong Tỳ Bà Hành.”

Giang Tẩm Nguyệt cũng mỉm cười: “Là à?”

Sau đó, cả hai đồng thanh cười phá lên.

Nhưng ta lại cảm thấy trong tim hình như có một cái lỗ, bị gió lạnh thổi thẳng vào.

Giang Tẩm Nguyệt đột nhiên hỏi: “Bức tranh đó vẫn còn chứ?”

Đoàn Trinh do dự một chút mới nói: “Còn.”

“Muội muốn xem thử.”

“Được.”

Đoàn Trinh dặn dò vài câu, một lúc sau có người bưng một cái hộp đi tới.

Đoàn Trinh mở hộp gỗ, lấy ra một chiếc quạt giấy cũ.

Giang Tẩm Nguyệt nhìn bức tranh trên quạt, thốt lên: “Đẹp quá! Nhưng trông có hơi cũ, Cửu ca ca vẽ bức tranh này khi nào vậy?”

Ta nhắm mắt lại, tính thầm trong lòng.

Mười năm.

Chính xác là tròn mười năm.

Đoàn Trinh cũng nói: “Hôm nay chính xác là mười năm.”

Tim ta khẽ run lên, ánh mắt không tự chủ nhìn sang.

Giang Tẩm Nguyệt ngạc nhiên nói: “Cửu ca ca vẫn còn nhớ?”

Đoàn Trinh cười nhạt: “Muội nhìn xem, trên quạt không phải có ghi ngày tháng sao?”

Cơn gió thổi qua, ta bình tĩnh trở lại.

Sau đó, ta không còn nghe thấy họ nói gì với nhau nữa.

Nhưng nếu như vậy, ta sẽ chẳng biết bẩm báo gì với hoàng hậu.

Ta siết chặt tay, buộc mình phải tập trung theo dõi.

Ta nghe thấy Giang Tẩm Nguyệt nũng nịu xin chàng một bức tranh.

Đoàn Trinh hỏi nàng muốn tranh gì.

“Vậy phiền Cửu ca ca vẽ cho muội một bức mỹ nhân trong tuyết.”

“Được.”

13

Không lâu sau, Đoàn Trinh trở thành thái tử.

Chàng chuyển đến Đông Cung và bắt đầu tham gia triều chính.

Ta nghe nói chàng bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Hoàng hậu rất hài lòng về chàng, người sai ta gửi một ít canh thuốc sang để Đoàn Trinh bồi bổ thân thể.

Ta cầm lấy hộp đựng thức ăn rồi đi đến Đông Cung.

Bên trong là canh bồ câu hầm với nhân sâm lâu năm.

Ta đột nhiên nhớ tới thân hình năm 14 của Đoàn Trinh.

Khi đó chàng đang tuổi ăn tuổi lớn nhưng cơ thể lại gầy gò hốc hác.

Đoàn Trinh 14 tuổi chỉ có thể ăn thịt gà còn sót lại từ canh hầm của hoàng hậu.

Đoàn Trinh 20 tuổi sống trong Đông Cung xa hoa tráng lệ, dược liệu hầm canh đều hơn trăm năm.

Nếu chàng nhớ lại khoảng thời gian đó, có lẽ chàng sẽ cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Nhưng ta lại luôn có một số ý nghĩ mơ mộng hão huyền.

Liệu chàng cũng giống như ta, sẽ luôn nhớ tới cậu bé Đoàn Trinh năm 14 tuổi ấy?

Tiểu thái giám dẫn đường gọi một tiếng “Chức Thu cô cô” kéo hồn ta trở lại.

Ta đi thẳng một đường đến thư phòng của Đoàn Trinh.

Trông chàng có vẻ rất mệt mỏi nên gục xuống thư án nghỉ ngơi.

Bên cạnh chàng là một bức tranh.

Trong tranh là cảnh giang sơn được bao phủ bởi tuyết trắng.

Ở giữa là một vài nét bút màu đỏ phác họa dáng người đơn giản.

Đây là bức mỹ nhân trong tuyết của Giang Tẩm Nguyệt.

Dù bận như vậy nhưng chàng vẫn không quên lời hứa với Giang Tẩm Nguyệt.

Ta nhẹ nhàng đặt bát canh bồ câu xuống rồi quay lưng rời đi, bỗng chàng đột nhiên nắm tay ta.

“Chức Thu? Đã lâu rồi nàng không tới gặp ta, vừa tới thì đã vội đi….nàng muốn bị đánh đúng không?”

Ta chưa kịp phản ứng lại thì đã bị chàng kéo vào lòng.

Hơi thở của Đoàn Trinh phả vào cổ ta.

Tim gan phèo phổi của ta bỗng ngứa vô cùng.

Ta vùng vẫy đứng dậy: “Điện hạ!”

Nhưng dù thế nào Đoàn Trinh cũng không chịu buông tay.

“Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lát”.

Hồi lâu sau, chàng nhỏ giọng nói: “Chức Thu, Giang Tẩm Nguyệt sắp làm thái tử phi rồi.”

Ta ừm một tiếng.

Đây không phải là chuyện ai cũng biết à?

“Nàng ta là thái tử phi nhưng sẽ không là hoàng hậu. Chức Thu, nàng biết ý ta là gì đúng không?”

Ta không biết cũng không muốn biết.

“Thái tử, người nên nói năng thận trọng – “

“Đừng bảo ta nói năng thận trọng” Chàng áp trán lên tóc ta: “Dạ minh châu nằm trong hộp cạnh giường ta, ta nói được làm được.”

14

Mấy ngày tiếp theo ta đều trong trạng thái ngây người ra.

Hoàng hậu hình như nhìn ra gì đó, cười hỏi ta: “Chức Thu, bổn cung thấy… ngươi hình như có chút tình ý với thái tử?”

Ta giật mình, sợ hãi quỳ xuống đất.

“Đứa nhỏ này, bổn cung chỉ tùy tiện hỏi một chút, sao lại sợ như vậy?”

Ta chột dạ nói: “Nô tỳ biết thân phận mình thấp kém, không dám có suy nghĩ không nên có”.

Hoàng hậu đặt chén trà trong tay xuống, nói: “Nữ nhân của thái tử chỉ có mỗi Nguyệt nhi, nhưng chuyện hậu cung phức tạp, nó cũng cần có người giúp đỡ.”

Ta nắm chặt tay, không dám trả lời.

“Ngươi là người an phận lại thông minh điềm tĩnh… Chức Thu, bổn cung hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý làm thị thiếp của thái tử, giúp đỡ Nguyệt nhi ngồi vững vị trí hoàng hậu?”

Ta còn đang ngây người thì Đan Thục cô cô đã sốt ruột nói: “Chức Thu! Mau trả lời!”

Ta rốt cuộc vẫn cúi người, dập đầu nói: “Nô tỳ nguyện ý.”

Đoàn Trinh biết được chuyện này nên tối đó liền trèo vào cửa sổ phòng ngủ ta.

Ta nghe thấy tiếng sột soạt, khi mở mắt ra thì thấy Đoàn Trinh đang ngồi cạnh giường.

Ta vội vàng quấn quần áo lại, đứng dậy: “Thái tử điện hạ!”

Vẻ mặt chàng lạnh lùng, giọng điệu khó đoán: “Hoàng hậu bảo nàng làm thiếp của ta?”

Ta ừm một tiếng rồi nhanh chóng giải thích: “Điện hạ, không phải ta làm đâu. Ta thực sự không biết gì cả—”

Nhưng chàng lại không nghe ta nói, trực tiếp chặn miệng ta lại.

Đó là lần đầu tiên Đoàn Trinh hôn ta.

Chàng có vẻ hơi mất kiểm soát, ôm chặt ta vào lòng.

Lực ôm của chàng làm ta hơi đau.

Cuối cùng, chàng ôm mặt ta nói: “Chức Thu, ta không trách nàng.”

Chỉ là một câu rất bình thường nhưng không hiểu sao lại khiến ta rơi nước mắt.

15

Đại hôn của thái tử được định vào tháng ba.

Hiện tại tháng ba đã sắp đến, thời gian eo hẹp, hôn lễ không thể cử hành long trọng, ngược lại còn hơi vội vàng.

Nhưng đây lại là thời điểm xuân về hoa nở.

Ta chỉ là thị thiếp đương nhiên không thể vào cửa chung một ngày với thái tử phi.

Hoàng hậu nói đợi khi nào Giang Tẩm Nguyệt mang thai thì ta mới có thể vào Đông Cung.

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng Đoàn Trinh lại không đồng ý.

Đến nửa đêm, chàng lại ngồi cạnh giường ta, lay ta tỉnh dậy.

“Sao nàng dễ bắt nạt thế, bà ấy nói gì nàng cũng đồng ý?”

Ta không khỏi cười nói: “Điện hạ… ta là cung nữ, không phải công chúa. Cho dù hoàng hậu muốn ta chết, ta cũng không dám cự tuyệt.”

Đoàn Trinh lập tức mím chặt khóe miệng, nhíu mày nói: “Nàng nói nhảm cái gì vậy! Ăn nói không kiêng kỵ gì hết!”

Vẻ mặt của chàng rất nghiêm túc nên ta không cười nữa.

Thường ngày ta đều không dám ngẩng đầu nhìn chàng.

Lúc này đây, màn đêm yên tĩnh, trăng sáng chiếu rọi, ta cuối cùng cũng dám nhìn kỹ chàng.

Chàng gầy hơn một chút nhưng cao hơn trước rất nhiều, bàn tay cũng to hơn, có lực hơn.

Chàng trông anh tuấn hơn, trầm ổn chín chắn hơn, là kiểu người không giận tự uy.

Một lúc sau, ta vuốt v e mặt chàng: “Điện hạ, ta hiểu mà, ngài muốn làm thái tử thì bắt buộc phải lấy Giang cô nương.”

Đoàn Trinh cười lạnh: “Cùng lắm thì ta không làm thái tử nữa.”

Lòng ta chua xót.

Ta thực sự muốn làm theo lời chàng, để chàng dẫn ta cao chạy xa bay, chúng ta không quay về nữa.

Nhưng ta biết điều đó là không thể.

Chẳng qua đó chỉ là lời nói trong lúc chàng tức giận thôi.

Chàng đã ngồi vào ghế thái tử, làm sao có thể đổi ý?

Ta nhắm mắt lại, nhỏ nhẹ khuyên bảo: “Hôn sự này do hoàng thượng hạ chỉ, điện hạ lẽ nào muốn kháng chỉ sao?”

Đoàn Trinh im lặng.

Ta thở dài, tiếp tục nói: “Điện hạ, ngài đừng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”