Ông chủ Khôi dở khóc dở cười, ngày đó ông ta cũng nghe nói đến hành động hiếm thấy này của Tả Long, lập tức vội vàng nói.

“Cậu Long yên tâm, chắc chắn tôi sẽ đền bù tổn thất”.

“Ừ, đợi lát nữa đi làm việc của ông, đến lúc thích hợp, tự nhiên tôi sẽ ra tay”.

Trong đại sảnh chợ xe second-hand của Trần Bì

Mười mấy người lần lượt ngồi trên một chiếc ghế, khuôn mặt chỗ xanh chỗ tím.

Trần Bì và một người đàn ông trung niên khác ngồi ở vị trí đầu.

“Các vị, bây giờ tỏ rõ thái độ đi, nói ra lời trong lòng các vị, tôi và anh tôi đều là người nói đạo lý”.

Trần Bì vừa nói ra, trong lòng mấy đại ca ở bên dưới chỉ muốn một chân đá chết Trần Bì.

Nói đạo lý?

Cưỡng chế trói người ta đến nơi này, lại còn nói là người nói đạo lý?

Nhưng mà, với thực lực của Trần Đào hiện tại, muốn giết ông chủ Khôi thật sự chỉ như giết gà.

Một người đàn ông trung niên mập mạp trong đó chắp tay nói.

“Đại ca Trần Đào, không nói những cái khác, nếu như ông có thể giải quyết chỗ dựa của ông chủ Khôi, Bàn Sơn tôi là người đầu tiên ủng hộ ông”.

Trần Đào nhíu mày nhìn về phía Trần Bì.

Dáng vẻ hăng hái của Trần Bì biến mất, thay vào đó là nghiêm túc.

“Anh, chỗ dựa của ông chủ Khôi là Lãnh Khôn – ông hai nhà họ Lãnh, nhà họ Lãnh này cũng không phải người mà chúng ta có thể chống lại hiện tại”.

Trần Đào khua tay.

“Không sao, sở dĩ nhà họ Lãnh ủng hộ Thích Khôi, không có gì hơn ngoài việc Thích Khôi làm được việc nên làm, đợi ngày mai diệt Thích Khôi xong, tôi sẽ đích thân đến nói chuyện với Lãnh Khôn”.

Trần Bì vô cùng vui mừng, chỉ vào Bàn Sơn.

“Nghe thấy anh tôi nói rồi chứ, ông lựa chọn như thế nào?”

Bàn Sơn chỉ có thể gật đầu.

“Đại ca Trần Đào, Bàn Sơn tôi ủng hộ cậu”.

Trần Bì còn muốn nói chuyện, Trần Đào ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, sau khi đảo mắt nhìn mọi người một lượt thì lạnh lùng phun ra một câu.

“Còn ai có ý kiến?”

Không có một ai trong các lão đại bên dưới dám nhìn thẳng vào mắt Trần Đào.

Hừ! Một đám phế vật, nếu như không phải cần các ông làm việc, thật sự cho rằng mình đủ tư cách để tôi “mời” các ông đến sao?

“Tôi có ý kiến!”

Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên, cửa thủy tinh của đại sảnh bị đập vỡ.

Mấy chục người tiến vào, tất nhiên dẫn đầu chính là ông chủ Khôi.

Tả Long thì xen lẫn trong đám người, đầu tiên anh cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Trần Đào được thổi phồng lên tận trời là mặt hàng như thế nào.

Trần Bì lập tức đứng dậy, chỉ vào ông chủ Khôi nói.

“Anh, ông ta chính là Thích Khôi”.

Trần Đào vẫn ngồi đó, sừng sững như núi Thái Sơn, liếc nhìn ông chủ Khôi.

“Ha ha, không ngờ ông cũng can đảm đấy, vừa hay tôi đỡ phải đi một chuyến”.

Đầu tiên ông chủ Khôi nhìn mấy người ngồi trên ghế, hừ lạnh một tiếng.

“Một đám phế vật vô dụng, không biết chuẩn bị nhiều thêm mấy khẩu súng sao?”

Rào rào rào!

Sau lưng ông chủ Khôi có ít nhất mười người lấy súng lục ra nhắm thẳng vào Trần Đào.

Đương nhiên thuộc hạ của hai anh em họ Trần trong đại sảnh cũng không chịu yếu thế, thi nhau móc súng ra.

Ông chủ Khôi cười.

“Trần Đào, nếu đã đi nhiều năm như vậy, vì sao không sống những tháng ngày thoải mái ở bên ngoài luôn đi! Đúng, tôi thừa nhận cậu đánh nhau rất giỏi, vậy hôm nay có phải cậu muốn biểu diễn cách tay không đấu súng cho tôi xem hay không?”

Trần Đào đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, ra vẻ cao nhân không màng sự đời.

“Thích Khôi, ông dẫn ba mươi người đến, hẳn là ai cũng mang theo súng nhỉ, nhưng thuộc hạ của em trai tôi cũng có súng, các ông cũng chỉ chiếm xíu xiu ưu thế thôi, riêng một mình Trần Đào tôi thôi cũng đã đủ để giết sạch thuộc hạ của ông rồi.

Súng? Trong mắt tôi cũng chỉ là một loại công cụ mà thôi”.

Ông chủ Khôi cười lớn.

“Trần Đào, xem ra những năm này cậu không học được bao nhiêu công phu, nhưng khoác lác thì học đến thâm sâu vô cùng”.

Trần Đào phân phó Trần Bì ở bên cạnh.

“Dặn người của chú mày đừng ra tay”.

Hắn lựa chọn ra tay, như vậy có thể hoàn toàn trấn áp những lão đại đang ngồi ở đây, khi hắn rời đi, sẽ không ai có can đảm phản bội em trai Trần Bì của mình.

Dứt lời, Trần Đào vung hai tay ra, sau đó cơ thể lập tức chuyển động.

Mười tia sáng sắc bén bay vọt về phía mười thuộc hạ lấy súng ra của ông chủ Khôi, tốc độ còn nhanh hơn cả viên đạn.

Tả Long thầm khen trong lòng, thủ pháp ám khí không tồi.

Phụt phụt phụt!

Kèm theo tiếng kêu vang lên, mười người lần lượt ngã xuống đất, những người khác vừa kịp phản ứng, cũng thi nhau rút súng ra.

Nhưng ánh mắt lại không theo kịp động tác Trần Đào, bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh.

Trần Đào giết vào trong đám người, hệt như sói vào trong bầy cừu.

Thỉnh thoảng có bóng người bị đánh bay ra ngoài, sau khi ngã xuống thì mê man bất tỉnh.

“Wow! Thế này cũng biến thái quá rồi”.

“Mẹ nó, may mà ông đây không phản kháng, xem ra lần này ông chủ Khôi bại rồi”.

Các lão đại không ngừng lau mồ hôi, xem ra, khi Trần Đào bắt bọn họ tới đây, hắn căn bản không dùng bao nhiêu sức lực.

Một bóng người bay ra, bỗng nhiên tất cả đều dừng lại.

Trần Bì kinh ngạc quay đầu nhìn cái ghế bị đập hỏng bên cạnh mình, bên trên có một người đang nằm.

Người đó lại là anh trai Trần Đào của mình.

Xảy ra chuyện gì? Sao anh mình lại bị đánh bay ra ngoài?

Tả Long bên kia xoa xoa cằm.

Mẹ nhà anh, anh đánh người thì cứ đánh người, sao cứ phải đánh đến chỗ của ông đây.

Trần Đào bên kia lật người lại, vẻ mặt rét lạnh nhìn Tả Long đã lộ rõ hình dáng.

“Cậu là ai? Thích Khôi không thể nào có thuộc hạ thực lực như cậu”.

Tả Long nhún vai chìa tay.

“Chuyện này không trách tôi được, ai bảo tư thế vừa rồi của anh vừa khớp, tôi kìm lòng không đậu mà cho anh một đá”.

Câu chuyện bỗng nhiên đảo ngược hoàn toàn khiến tất cả mọi người không kịp chuẩn bị.

Đừng nói Trần Đào buồn bực! ”

Dù là những lão đại ngồi kia cũng nhìn Tả Long bằng ánh mắt trông thấy quái vật, sau đó đồng loạt ngó sang phía ông chủ Khôi.

Thảo nào ông chủ Khôi không sợ hãi, hóa ra là mời được cao nhân.

Trông ông chủ Khôi có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đang thấp thỏm không yên.

Mẹ nó, cuối cùng cậu Long cũng ra tay rồi.

Trần Đào cảm nhận được cơn đau đớn âm ỉ nơi lồng ngực, Tả Long này cực kỳ khó đối phó.

“Cậu rất được, lại có thể nhân lúc tôi không chú ý đánh ra một đòn, tôi cho cậu một cơ hội sống sót, quy phục tôi đi!”

Tả Long che mặt, anh có thể không biết xấu hổ hơn nữa không?

Anh đang định nói chuyện, Trần Bì lại chỉ vào Tả Long ngạc nhiên hô lên.

“Là cậu!”

Trần Đào nhíu mày.

“Chú mày biết tên này à?”

Trần Bì điên rồi, lúc trước ở quán bar CV, hắn ta đã thấy được sự lợi hại của Tả Long, nhưng cũng không cần biến thái đến độ ngay cả anh trai mình cũng đánh không lại chứ.

“Anh! Cậu ta chính là người đánh gãy sống mũi em ở quán bar, tên mà em từng nói với anh đó”.

Trần Đào hừ lạnh một tiếng với Tả Long.

“Thôi được rồi, tôi cho cậu một cơ hội, quy thuận hay mất mạng?”

Tả Long cười.

.