Phó Vân Bằng bất giác gật đầu.

“Xin thầy Tả cứ yên tâm, quay về chắc chắn tôi sẽ nghiêm túc dạy dỗ”.

Tả Long lại ngồi xuống ghế.

“Được, tôi sẽ kiểm tra xem kết quả dạy dỗ của ông thế nào, mọi người đi đi”.

Anh nói ra câu này, Phó Đào về nhà chắc chắn sẽ bị đánh.

Trên đường trở về, cuối cùng mẹ Phó Đào vẫn không nhịn được mở lời hỏi.

“Chồng à, thằng nhóc này thân thiết với nhà họ Lãnh vậy sao?”

Phó Vân Bằng thở dài nói.

“Đâu chỉ vậy, nếu là người khác thì còn dễ nói, giờ lại thân với Lãnh Diệc Hàn.

Thôi vậy, Tiểu Đào, sau này ở trường tuyệt đối đừng chọc giận Tả Long kia nữa”.

Lãnh Diệc Hàn!

Phó Đào thoáng chốc run rẩy cả người.

Trong đám cậu ấm ở Thanh Châu, Lãnh Diệc Hàn này quả thực chính là đại diện cho cách gọi Ma vương, chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.

Đột nhiên, hắn nhớ đến một chuyện càng đáng sợ hơn.

“Bố, Thôn Hỏa bên kia đòi con năm mười ngàn, nói muốn đánh tàn phế Tả Long, làm sao giờ?”

Cót két!

Phó Vân Bằng đạp thắng xe, nghiến răng nghiến lợi nhìn con trai mình.

Thôn Hỏa là người của nhà họ Khôi, hắn cũng không dễ nói chuyện, bởi vì liên quan đến Phó Đào, ông ta cũng không thể nói chuyện này cho Lãnh Diệc Hàn.

Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng Phó Vân Bằng chỉ có thể nặn ra ba chữ.

“Chuyển trường đi”.

Trong phòng làm việc, Tả Long vừa mới lau sạch máu mũi của Phó Đào nhỏ trên đất thì tiếng gõ cửa lại vang lên.

Cửa vừa mở, cảm giác tội lỗi thoáng chốc đã ngập tràn trong anh.

Chính là người bị hại, Mục Lâm.

Mục Lâm đi vào, vẻ mặt lại tươi cười.

“Thầy Tả, thầy đừng như vậy, dù sao em cũng không quan tâm những chuyện này, chuyện không hề xảy ra cho dù có truyền đi thế nào thì cũng là giả mà”.

Ngược lại, Tả Long không ngờ Mục Lâm lại có thái độ như vậy.

“Mục Lâm, thầy vẫn cảm thấy áy náy với em, Phó Đào kia là nhắm vào thầy, kết quả…”

“Thầy Tả, thật sự không sao cả, em là đến tạm biệt thầy, em muốn nghỉ học một tháng đến nước Mễ trị bệnh, thầy chúc em bình an đi”.

Tả Long kinh ngạc, không nhìn ra Mục Lâm có vẻ như đang có bệnh gì cả.

“Em bị bệnh sao? Rất nghiêm trọng à?”

Mục Lâm cười nói.

“Vâng, người ta nói cái gì mà một loại virus mới dẫn đến ung thư, còn là đầu tiên trên thế giới, bệnh viện bên Mễ nói không chừng có thể trị khỏi”.

Cô bé đáng yêu như vậy sao lại bị mắc phải căn bệnh này chứ.

Nếu là chứng bệnh thông thường thì Tả Long cũng có thể trị khỏi nhưng là ung thư thì có chút khó khăn.

Anh chỉ có thể an ủi Mục Lâm đôi chút, Mục Lâm thì lại khá lạc quan.

Mục Lâm đi rồi, Tả Long lại có cảm giác như sinh ly tử biệt vậy.

Anh mang tâm trạng nặng nề đi ra khỏi văn phòng, dùng cách thức giải sầu để làm dịu tâm tình u uất này.

Vừa mới đến công viên nhỏ thì tiếng khóc nức nở đã truyền đến bên tai Tả Long.

Có lẽ là vì nghe thấy tiếng bước chân nên một nữ sinh đang dựa vào cây chợt đứng phắt dậy, đeo đôi kính mắt, lúc nhìn thấy là Tả Long có chút kinh ngạc.

“Thầy Tả…”

Nước mắt trên mặt vẫn còn đọng lại trên mặt nữ sinh nên Tả Long quan tâm hỏi han.

“Bạn học, ai bắt nạt em sao?”

Nữ sinh lập tức lắc đầu.

“Không phải ạ, là Mục Lâm, bạn ấy…”

Nói đến đây, đột nhiên nữ sinh lập tức chạy đi.

Tả Long buồn bực, chẳng lẽ là bạn thân của Mục Lâm?

Có lẽ là vì bệnh ung thư của Mục Lâm nên mới buồn như vậy!

“Anh Long!”

Kiều Mãnh từ bên cạnh lao ra.

“Ở trường phải gọi tôi là thầy Tả, đúng rồi, cậu không cần lên lớp sao? Rảnh rỗi như vậy à?”

Kiều Mạch khẽ vỗ cơ bắp rắn chắc của mình.

“Thầy Tả, em là học sinh thể dục tuyển thẳng, mấy lớp đó muốn học thì học, không ai quản cả”.

Tả Long gật đầu, khẽ vỗ vai Kiều Mãnh cười nói.

“Được rồi, xét thấy biểu hiện hôm nay khá tốt, tôi sẽ dạy cậu một ít trước, học tốt rồi tự nhiên có thể nhận cậu là đồ đệ, chín giờ sáng mai gặp nhau ở nhà kho kia”.

Kiều Mãnh mừng lớn.

“Tuân lệnh!”

Mặt trời vội vàng rời đi, sắc đêm lại thay thế.

Tả Long lại biến thành nhân viên phục vụ bận rộn ở quán bar CV kia.

Vừa mới đưa một chai bia đến, Tả Long đi đến quầy bar, nhìn Hoàng Mạn mà trêu chọc.

“Thế nào? Mặt tôi nở hoa à? Sao hôm nay cứ nhìn tôi mãi vậy”.

Đột nhiên Hoàng Mạn giơ ngón cái với Tả Long.

“Thầy Tả, anh đúng là quá dữ, đuổi cái tên ác bá Phó Đào kia khỏi trường Thự Quang một cách nhanh gọn lẹ!”

Tả Long sửng sốt, hình như mình đâu có nói chuyện đuổi học này với hiệu trưởng Vương.

Vốn anh muốn để tên nhóc Phó Đào kia bị đánh vài trận ở nhà trước, rồi mới đuổi học.

“Đã chuyển đi rồi à?”

Hoàng Mạn gật đầu.

“Đúng vậy, chủ nhiệm lớp nói vì nguyên nhân gia đình nên Phó Đào chuyển trường nhưng tụi em đều biết, chắc chắn là anh Tả đã đuổi hắn đi, bây giờ anh chính là thần tượng của chúng em”.

Tả Long gật đầu.

“Ừ, quay về nói với fan của tôi rằng sự báo đáp lớn nhất cho thần tượng này chính là học tập thật tốt, mỗi lần thi cử, chỉ cần có thể lọt vào top mười là có thể đến lấy chữ ký do tôi đích thân ký”.

“Thật sao?”

Thấy bộ dạng kích động của Hoàng Mạn, Tả Long cũng che mặt.

Không phải chứ, nhóc này nghĩ lời đó là thật à?

“Tả Long đúng không?”

Đột nhiên có người nói, Tả Long quay đầu thì thấy ba người với vẻ mặt kiêu ngạo không che giấu nổi.

“Đúng, mấy người là đám nào?”

Trường Mao dẫn đầu bật cười.

“Mày cũng ngông nhỉ, tụi này là đám bóp chết được mày.

Ranh con, nếu đã ngông như vậy thì dám đi cùng tụi này ra cửa sau một chuyến không”.

Lúc này, Tả Long mới nhìn thấy sau lưng ba người họ còn có một kẻ khác, trông khá quen mắt, hình như anh từng nhìn thấy tên này ở bên cạnh Phó Đào rồi.

Nhưng dù sao cũng là chuyện nhỏ, không sao cả.

Tả Long khẽ liếc mắt lên lầu, phát hiện chị Béo không có đây bên đưa khay cho Hoàng Mạn.

“Trông giúp tôi năm phút, chị Béo có hỏi thì nói tôi đi vệ sinh”.

Hoàng Mạn muốn ngăn lại thì đã không kịp nữa rồi.

Cửa sau quán bar CV thông với một con hẻm, căn bản không ai đoái hoài, thế càng không nói tới việc đã tối mù tối mịt.

Vừa đi ra, Tả Long đã rất vui vẻ rồi.

“Đóng phim tình cảm ở đây hay gì? Tôi nói rồi, ba tên quèn mấy người đúng là thứ vô dụng mà!”

Hai đầu hai bên có ba người đang đứng, tay cầm dao găm và gậy bóng chày.

Trường Mao nhận lấy gậy bóng chày khẽ vung hai cái.

“Nhóc con, tên trọc lúc trước bị mày đánh gãy tay chính là người của anh Hỏa tụi tao, nhưng mày không phải sợ, hôm nay tụi tao có đánh gãy tay chân mày thôi, cũng không lấy mất mạng nhỏ mày đâu”.

Tiểu Long gật đầu.

“Khách sáo quá rồi, vậy tôi chỉ bẻ gãy cánh tay mấy cậu thôi vậy”.

.