Long Đồ Án

Quyển 2 - Chương 42: Dụ rắn khỏi hang

Thập đại cao thủ Phái Thiên Sơn liên tiếp gặp nạn, những điểm đáng ngờ càng lúc càng nhiều, hơn nữa cái câu di ngôn “Ở trong nước” kia của Thu Lương càng khiến cho mọi chuyện trở nên khó hiểu, thời gian phá án chỉ có mười lăm ngày, đến nay vẫn chưa có manh mối thì phải làm sao bây giờ?

Triển Chiêu túm lấy Ân Hậu: “Hung thủ kia rốt cuộc là ai?”

Ân Hậu nhún vai: “Hung thủ là ai ta không biết, nhưng mà có thể đoán được tám chín phần, hẳn là do chút ân oán của Thiên Tôn với Vương Hữu Thành này đi.”

Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nghe: “Con không hề nghe sư phụ nói là có ân oán với Vương Hữu Thành bao giờ!”

“Trước đó đã nói, vấn đề không phải ở Vương Hữu Thành mà chính là ở nương tử hắn.” Ân Hậu nghĩ nghĩ: “Các ngươi đừng tưởng tiểu tử Vương Hữu Thành kia làm binh khí chẳng ra sao, làm mất thể diện của tổ tông hắn. Thực ra hắn làm binh khí rất tốt, lại thực tâm thích làm mấy loại binh khí chuyên để thưởng thức, đặc biệt là những thứ như hòm khóa lại càng là nhất tuyệt, vừa tinh mỹ vừa đặc sắc.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, đúng là sư phụ Hắn thích thu thập một số đồ, đặc biệt là những thứ có cơ quan, Thiên Tôn làm cũng rất giỏi, còn dạy Hắn làm nữa.

“Thiên Tôn với hắn cũng coi như là bạn vong niên, lâu lâu cũng chạy đến chỗ hắn chơi, bởi vì Vương Hữu Thành thường xuyên làm ra mấy thứ để thưởng thức mới rất đẹp, rất có khả năng tiêu khiển. Hơn nữa, thế nhân đều cười nhạo hắn, chỉ có Thiên Tôn là khen hắn, nhà họ Vương cũng rất gần gũi với Phái Thiên Sơn, cho nên thường xuyên qua lại. Ta cũng từng uống rượu với Vương Hữu Thành, con người hắn rất thành thật.” Ân Hậu nói xong, nhíu mày: “Cho đến khi hắn lấy thê tử kia.”

“Chính là Dưỡng Tằm Nữ cực ác trong truyền thuyết kia sao?” Triển Chiêu hỏi.

Ân Hậu gật đầu: “Ả đâu phải cô nương nuôi tằm gì a, nữ nhân này còn rất có địa vị nữa.”

Triệu Phổ mở ra ghi chép kia: “Khó trách chỉ có những gì liên quan đến nương tử hắn là bị xé đi.”

Ân Hậu nhìn thoáng qua ghi chép: “Các ngươi đã từng nghe qua Qủy Bà chưa?”

Mọi người không hiểu – Qủy Bà gì?

“Qủy Bà là một truyền thuyết!” Công Tôn nói: “Có người nói đó là những nữ nhân không giữ đạo làm vợ hoặc khắc phu bị thả lồng heo trôi sông, sau khi chết, oan hồn bất tán cho nên biến thành thủy quỷ, loại thủy quỷ này người ta gọi là Qủy Bà. Một khi Qủy Bà lên bờ là người từng hại nàng ta dù là ai cũng không có kết cục tốt đẹp.”

“Đó chẳng qua cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi đi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Đúng vậy.” Triệu Phổ nhướng mi: “Làm gì có Thủy quỷ thật chứ…”

“Nhưng trên giang hồ thực sự có một Qủy Bà, tuổi tác cũng không nhỏ.” Ân Hậu chống cằm chậm rãi nói: “Qủy Bà này là một tên đạo tặc, giỏi về dịch dung, có thể súc cốt… Không ai biết thân phận thật của ả là gì, chỉ biết ả y như một Qủy Bà, một khi trêu chọc ả là cửa nát nhà tan.”

“Thê tử của Vương Hữu Thành lại chính là Qủy Bà?” Triển Chiêu kinh ngạc: “Vương Hữu Thành tuy là hậu nhân danh môn nhưng cũng không có giàu nha, Qủy Bà kia lại như vậy, sao lại lấy hắn?”

“Qủy Bà thích tìm nhất chính à công tượng.” Ân Hậu cười nhạt: “Một phú gia, thường thì cũng chỉ có một cái gia tài mà thôi, đâu phải lúc nào cũng có gia tài bạc triệu? Muốn trộm cướp cũng chỉ có một lần như vậy, hơn nữa hành tung còn dễ bại lộ, xuống tay rồi thoát thân cũng khó, nhưng công tượng thì khác.”

Mọi người đều nhíu mày.

“Vương Hữu Thành có thể chế tạo binh khí cho người giang hồ, cũng có thể chế tạo giương tủ hòm khóa cho đạt quan cùng tiểu thương, những người lui tới chỗ hắn rất nhiều, Qủy Bà cũng dễ dàng tìm được mục tiêu xuống tay hơn.” Ân Hậu nói: “Độc phụ này cả đời làm ác cũng chưa từng thất thủ, cứ nghĩ là gặp được Vương Hữu Thành nhất định sẽ thành công chắc chắn, không ngờ lại đụng phải Thiên Tôn!”

Triển Chiêu hiểu rõ: “Ả bị Thiên Tôn phát hiện đúng không ạ?”

“Không chỉ vậy, còn bị Thiên Tôn đánh trọng thương, nếu không phải ả giỏi bơi lội nhảy vào trong Bích Thủy đàm đào thoát thì có lẽ chết chắc rồi.” Ân Hậu nói xong còn không quên tiếc hận: “Nhưng mà Thiên Tôn không làm thịt được Qủy Bà, có lẽ đây cũng là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời của hắn đi!”

Mọi người liền nhớ đến Bàn Ti Chuyển cắm trên lưng con rùa đen A Địa kia… Chẳng lẽ chính là chiến tích năm đó Thiên Tôn tiêu diệt Qủy Bà để lại sao?

“Sau khi Qủy Bà kia đào tẩu liền ghi hận trong lòng.” Ân Hậu cười lạnh một tiếng: “Người tung tin đồn nói Thiên Tôn hại chết cả nhà Vương Hữu Thành chính là ả.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Hai mươi năm trước sư phụ vừa mới thu con làm đồ đệ, dẫn con lên đỉnh Thiên Sơn ẩn cư luyện nội lực ba năm, ba năm này người cũng không du tẩu cũng không hỏi đến thế sự giang hồ.”

“Ta biết.” Ân Hậu gật đầu: “Cho nên chờ sau ba năm, hắn ra ngoài nghe được tin tức về chuyện của Vương Hữu Đạo, hắn đã buồn rầu một thời gian.”

Bạch Ngọc Đường nhớ lại một chút, trong trí nhớ Hắn đúng là có một lần Thiên Tôn dẫn Hắn xuống núi đến Phái Thiên Sơn, không biết nghe được chuyện gì mà vẫn rầu rĩ không vui.

“Qủy Bà vì muốn trả thù Thiên Tôn mà dùng ám khí của Vương môn đi hành thích, còn lưu lại chứng cứ, cho nên Vương môn mới gặp họa diệt vong sao?” Triển Chiêu hỏi.

Ân Hậu gật đầu.

“Mụ đàn bà này thật quá ác độc!” Triệu Phổ nhíu mày: “Vương Hữu Thành cũng đâu có hại ả, làm gì phải ngoan độc như vậy?”

“Từ trước đến nay Qủy Bà đều không lưu lại người sống, nếu không đã không là Qủy Bà rồi.” Ân Hậu nói: “Hơn nữa, ả bị thương rất nặng, muốn chữa khỏi hoàn toàn sẽ rất khó khăn, sau này cũng khó có thể diễn lại trò cũ nữa, đây cũng chính là Thiên Tôn đã tuyệt đường lui của ả. Cho nên, ả mới hận Thiên Tôn như vậy, điều này có thể hiểu được!”

“Vậy giờ đây ả lại tới nữa, còn giết chết cao thủ Phái Thiên Sơn….” Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái – Khó trách người ta nói chớ có đắc tội nữ nhân, họ thù dai mà nhớ cũng lâu nữa.

“Ừm…”

Chính lúc này, Triển Chiêu đột nhiên vuốt cằm mà hừ hừ một tiếng, hình như nghĩ đến gì đó.

Bạch Ngọc Đường nhìn Y: “Có manh mối gì?”

“Manh mối thì có, không biết có đúng hay không….” Triển Chiêu nói xong, nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngoại trừ chúng ta ra, không ai biết Thu Lương đã chết đúng không?”

Bạch Ngọc Đường gật gật.

“Vậy đúng lúc.” Triển Chiêu hơi hơi mỉm cười: “Dùng chiêu Dẫn xà xuất động thôi!”

Mọi người nhìn nhau – Dẫn xà xuất động?

Triệu Phổ tiến đến hỏi Bạch Ngọc Đường: “Hắn có tính toán gì?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai tỏ ý mình cũng không rõ Triển Chiêu định làm cái quỷ gì, nhưng mà hình như rất chắc chắn, cũng đáng thử một phen.

Mọi người từ tốn bắt đầu thực hiện kế sách của Triển Chiêu.

Đầu tiên là, Lục Phong nhận được tin tức, mang theo nhân mã vội vàng chạy đến Bạch phủ, tiếp theo đó liền có người của Phái Thiên Sơn về núi lấy y phục của Thu Lương tới, còn có người nghị luận sôi nổi: “Công Tôn tiên sinh đúng là thần y a, lần trước là Vương Lạc, lần này là Thu Lương, rõ ràng là người đã chết cũng có thể cứu sống trở về!”

Tiếp theo chính là Triệu Phổ dẫn theo rất nhiều binh sĩ đến gần đầm Bích Thủy, hình như đang kiểm tra nước, còn có mấy người giỏi bơi lội lặn xuống nước, nhưng chỉ lát sau liền nổi lên, tỏ ý vẫn chưa xuống đủ sâu.

Triệu Phổ liền sai người canh gác ở đầm Bích Thủy, lại thêm chuyện Bao Chửng phái người điều tra về thê tử Vương Hữu Thành cùng Qủy Bà…

Cứ thế gióng chống khua chiêng một hồi, dù không làm xôn xao dư luận thì cũng đủ làm mưa làm gió cả nửa thành này rồi, vì vậy bách tính Hi Nhân phủ đều suy đoán, có phải án của Phái Thiên Sơn này đã phá được rồi không?

Tối hôm đó, Tiểu Tứ Tử đứng trên cái bàn đá mà ngẩng mặt nhìn ánh trăng trên đầu…

Công Tôn ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ bé như vậy cũng cảm thấy buồn cười, liền đưa tay chọc chọc bé: “Con làm gì đó?”

Tiểu Tứ Tử chỉ trăng: “Thật tròn nha!”

Công Tôn dở khóc dở cười, đứng lên vỗ vỗ mông bé một chút: “Tròn thì sao? Con muốn ngâm một bài thơ à?”

Tiểu Tứ Tử xoa xoa mông: “Tối nay Miêu Miêu cùng mọi người nói là có thể bắt được hung thủ rồi!”

Công Tôn ngồi lại, phân loại sách: “Ừ, trước nay Triển Chiêu đều rất thông minh, hẳn là hắn nắm chắc rồi mới thực hiện kế hoạch này đi.”

“Phụ thân.”

Tiểu Tứ Tử đến bên cạnh Công Tôn ngồi xuống, hỏi: “Sau khi Miêu Miêu cùng mọi người bắt hung thủ rồi sẽ đi đâu nha?”

“Bao Đại Nhân nói bọn họ phải trở về Khai Phong.” Công Tôn nói.

“Vậy, còn Cửu Cửu thì sao?” Tiểu Tứ Tử lại hỏi.

“Ừm… Hẳn là Triệu Phổ cũng đi theo đi, mỗi năm đến dịp này là các phiên quốc đều đến Triều, Triệu Phổ là Hoàng thân quốc thích, đương nhiên là ở Khai Phong rồi.” Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử bĩu môi nghiêng đầu, hình như có gì muốn nói, liền hỏi: “Sao vậy?”

“Vậy…” Tiểu Tứ Tử kéo kéo Công Tôn: “Chúng ta thì sao?”

“Chúng ta?” Công Tôn véo bé: “Chúng ta đã ra ngoài hai tháng rồi, con không muốn về nhà sao?”

Tiểu Tứ Tử quẹt môi: “Tiểu Tứ Tử chưa đến Khai Phong bao giờ…”

Công Tôn bật cười: “Khai Phong thì có gì vui chứ?”

“Hi Châu phủ còn náo nhiệt như vậy, không phải ở Khai Phong thì càng náo nhiệt hơn sao?!” Tiểu Tứ Tử túm lấy tay áo của Công Tôn: “Phụ thân, chúng ta đừng về nữa, không thú vị!”

Công Tôn nhìn trời, búng cái mũi Tiểu Tứ Tử một cái: “Lại chạy tới Khai Phong thật xa làm gì?”

“Tiểu Tứ Tử không muốn xa mọi người Cửu Cửu a!” Tiểu Tứ Tử không vui: “Về rồi không có ai chơi với Tiểu Tứ Tử, không có chuyện xưa để nghe, không có náo nhiệt để xem, không có người xấu để bắt, không có ai bảo vệ cha, không có….”

“Cái gì cũng không có thì ai nuôi con lớn bằng từng này hả?” Công Tôn nhéo má bé: “Ngoan, cùng cha về, Bao Đại Nhân bọn họ đều có chuyện lớn để làm, chúng ta đi theo sẽ làm vương chân vướng tay họ đó.”

“Ai nói Tiên sinh vướng chân vướng tay chứ?”

Công Tôn quay đầu lại, chỉ thấy Bao Chửng đã chắp tay sau lưng đi tới rồi, trong đêm tối đen như mực, nhìn qua đã thấy hàm răng trắng tinh của Bao Đại Nhân cong lên thành hình bán nguyệt, Bao Đại Nhân đang cười: “Tiên sinh đã giúp đại ân đó!”

Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử đều theo bản năng mà cắn răng – Lúc này mà cười rất không lễ phép đi!

Bao Đại Nhân đi đến phía trước: “Công Tôn tiên sinh, có nhớ trước kia Bổn phủ từng nhắc qua với Tiên sinh không?”

Công Tôn ngẩn người, nhưng hắn cũng đã nghĩ tới, trước kia Bao Đại Nhân cũng từng nói qua, muốn nhận cho hắn một chức vị, cảm thấy hắn là nhân tài mà làm lang trung lang thang như vậy rất uổng phí.

Nhưng mà Công Tôn lại không có cái chí này, lại không đành lòng từ chối Bao Chửng, đành bất đắc dĩ nói: “Không dối gạt Đại nhân, học trò chỉ muốn trị bệnh cứu người, lại không muốn làm Ngự y, còn chuyện làm quan… Cách nói chuyện của học trò quả thực không thích hợp quan trường a, học trò còn muốn chăm sóc Tiểu Tứ Tử nữa.”

“Bổn phủ hiểu được.” Bao Đại Nhân phất tay, ngồi xuống bên cạnh Công Tôn: “Vậy Tiên sinh có muốn giúp đỡ Bổn phủ không?”

Công Tôn hơi sửng sốt.

“Tiên sinh là người sảng khoái, cái gọi là Khoái nhân ắt sẽ khoái ngữ, Bổn phủ cũng không quanh co làm gì.” Bao Chửng nghiêm túc nói: “Ta muốn Tiên sinh làm Sư gia cho ta!”

Công Tôn ngẩn người: “Sư gia?”

“Công Tôn tiên sinh giỏi y thuật, bác học đa tài, Bổn phủ nhờ ngươi cùng với Triển hộ vệ làm trợ thủ đắc lực cho ta.” Bao Chửng nói: “Tiên sinh một thân y thuật chính là muốn trị bệnh cứu người. Bổn phủ làm quan cũng là vì cứu người cùng trừng trị kẻ ác. Ngay cả Triển hộ vệ, Bổn phủ tin tưởng Y vốn dĩ cũng là vì trừ gian diệt bạo, cứu người nguy nan…. Mọi người chí hướng giống nhau, sao không thể hợp tác với nhau chứ?”

“Ừm…” Công Tôn vuốt cằm, hình như có chút tâm động.

Mặt khác.

Bao Chửng nói: “Khai Phong phủ cũng có người chăm sóc Tiểu Tứ Tử, làm Sư gia còn có bổng lộc, Khai Phong phủ ta có Thiện đường, Dược phô, Tiên sinh có thể đến tọa chẩn. Khai Phong phủ nhiều người qua lại, các loại nan y tạp chứng cũng nhiều! Hơn nữa, Tiểu Tứ Tử được bọn Triển hộ vệ dạy dỗ, rất có lợi cho nó!”

Công Tôn sờ sờ cằm, nghĩ tới một chút, nghe có vẻ rất mê người nha.

Bao Chửng cười: “Tiên sinh có thể cẩn thận xem xét xem xét a…”

Bao Chửng còn chưa nói dứt lời, Tiểu Tứ Tử liền nhanh chóng vỗ ngực một cái: “Đồng ý ạ!”

Bao Chửng cười, Công Tôn đưa tay nhéo má Tiểu Tứ Tử một cái.

Tiểu Tứ Tử túm túm Công Tôn: “Cha, đồng ý đi!”

Lúc này Công Tôn tâm đã động rồi, đi theo Bao Đại Nhân… Quả thực đúng là một chuyện tốt, hơn nữa là Sư gia của Khai Phong phủ, có thể giúp tra án, lại có thể tiếp tục làm lang trung, này trăm lợi vô hại, mình quả thực cũng có hứng thú với chuyện này, cả người của Khai Phong phủ cũng rất hợp với mình, Tiểu Tứ Tử cũng đỡ cô đơn hơn.

“Tiên sinh!” Bao Chửng xuất ra chiêu cuối cùng: “Ở Khai Phong, có nhiều sách nhất thiên hạ, cũng nhiều dược liệu nhất thiên hạ…”

Công Tôn liền đứng lên hành lễ với Bao Đại Nhân: “Sau này còn phải nhờ Bao Đại Nhân chiếu cố nhiều hơn a!”

Bao Chửng nhanh chóng đứng lên đỡ lấy, vui đến độ cái miệng cười mãi cũng không khép lại được: “Tốt lắm! Tốt lắm!”

Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ bàn tay mũm mĩm nhỏ bé của mình mà cảm thấy mỹ mãn – Lúc này có thể mãi mãi ở bên mọi người rồi!

Bàng Cát vừa theo vào viện xem náo nhiệt cũng vuốt vuốt râu mà gật đầu – Bao Hắc Tử đã có được Triển Chiêu lại có thêm Công Tôn tương trợ, quả thực đúng là như hổ thêm cánh a, Lão Xảo Quyệt này xuống tay cũng thật nhanh, chuẩn, độc a. Nhưng mà cũng rất tốt, Công Tôn tiên sinh y thuật cao minh, nhân phẩm tốt, hắn có thể đến Khai Phong, mình nếu như có quan hệ thật tốt với hắn sau này đảm bảo có thể giúp đỡ đại ân.

Bên này Bao Chửng vui sướng vì mới thu được một lương tài, Tiểu Tứ Tử lại vô cùng vui vẻ, nhưng bên kia thì lại không hề được như vậy.

Trong rừng cây bên cạnh Bích Thủy đàm, Triển Chiêu ngồi xổm sau một gốc cây bụi mà gãi tay, Y ngồi uy muỗi gần hai canh giờ mà trong đầm Bích Thủy vẫn tĩnh lặng như tờ, một chút động tĩnh đều không có.

Bạch Ngọc Đường ôm đao tựa vào một thân cây, Triệu Phổ thì ngồi chống cằm bên cạnh cây, Âu Dương Thiếu Chinh lại ở bên cạnh hắn ngáp, mấy ảnh vệ thì nhìn xa xa bốn xung quanh.

Ân Hậu khoanh tay ngồi xổm bên cạnh cháu ngoại nhà mình: “Được không a?”

Triển Chiêu lúc này cũng có chút không yên lòng: “Hẳn là được đi…”

“Hẳn là?” Ân Hậu nhẹ nhàng đưa tay gãi gãi bả vai Y: “Không được sẽ không còn mặt mũi nào nữa đó nha!”

Triển Chiêu xấu hổ, theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường vẫn đang mặt vô biểu tình dựa vào gốc cây đối diện.

Lại đợi thêm nửa canh giờ nữa, đã gần đến canh ba rồi, trong rừng tối đen, muỗi đủ loại, đủ nhiều, hơn nữa cũng không biết có phải đám muỗi này thiên vị Triển Chiêu hay không mà chỉ tập trung cắn cho Y đầy người nổi nốt.

Ân Hậu đau lòng muốn chết, đuổi muỗi giúp Y, nhưng mà đường đường là Ân Hậu vĩ đại như vậy, nhưng cũng không có biện pháp nào đối phó với muỗi, lại không thể gây ra động tĩnh lớn…. Chính lúc mọi người bắt đầu cảm thấy mệt mỏi thì từ tiếng gió lại truyền đến chút động tĩnh.

“Đến!” Ân Hậu nói một câu, mọi người liền hăng hái gấp bội.

Triệu Phổ liền ra hiệu cho mấy thị vệ canh giữ đầm Bích Thủy.

Mấy thủ vệ hiểu ý, lập tức ngã trái ngã phải, giả vờ ngủ gật.

Xung quanh nháy mắt yên tĩnh.

Chỉ lát sau, có một thân ảnh màu đen lén lút đến gần, nhìn bóng dáng… không giống nữ nhân.

Mọi người nhìn nhau một cái, cũng không phát ra tiếng động, yên lặng chờ.

Thấy những binh sĩ trông coi đầm Bích Thủy đã ngủ, người nọ yên lặng không một tiếng động mà ‘vút’ một tiếng, lủi vào trong nước.

Ân Hậu nhẹ nhàng dùng khuỷu tay đụng Triển Chiêu một cái: “Thành công rồi!”

Triển Chiêu hơi hơi mỉm cười: “Chỉ một nửa mà thôi, cần chờ hắn đi lên đã!”

Mọi người tiếp tục nhẫn nại chờ.

Triển Chiêu tiếp tục vò đầu bứt tai mà uy muỗi.

Qua khoảng một nén nhang, Triệu Phổ cảm thấy buồn bực: “Hắn ở trong nước mà không bị ngạt chết sao?”

“Hẳn là có giấu khí nang rồi mới xuống!” Bạch Ngọc Đường nói.

Lúc này lại thấy trên mặt nước nổi mấy bọt bóng.

Mọi người nhanh chóng an tĩnh lại, nhìn chằm chằm mặt nước.

Chỉ lát sau, một người thò đầu ra thăm dò mặt nước, nhìn nhìn xung quanh.

Đám binh lính vẫn còn đang ngủ.

Người nọ lặng lẽ bơi vào bờ, nâng tay cố sức kéo một cái hòm lên bờ.

Lúc ở trong nước có thể không nặng, nhưng mà khi cái hòm rời khỏi mặt nước lại rất nặng. Động tác của hắn lại cực nhẹ nhàng chậm chạp, cố gắng không gây ra tiếng động nào.

Mấy binh lính kia ngủ trông rất giống thật, còn ngáy nữa.

Sau khi thành công mang được cái hòm lên bờ rồi, Hắc y nhân liền lên khỏi mặt nước, ôm lấy cái hòm định chạy đi.

Nhưng mà hắn vừa chạy chưa được mấy bước đột nhiên nghe thấy tiếng ‘vút’… Sau đó là ‘bùm’ một tiếng, một quả tên lệnh bay lên giữa không trung, nổ tung, xung quanh sáng rực như ban ngày.

Hắc y nhân giật mình, theo bản năng định nhảy xuống nước trốn, nhưng mà theo mấy tiếng gió truyền đến, bên cạnh đầm Bích Thủy, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã đứng đó, mỗi người chặn lại một đầu chạy của hắn.

Hắc y nhân quay đầu lại định chạy, nhưng mà Triệu Phổ cùng Âu Dương Thiếu Chinh đã chặn đứng đường đi của hắn, cách đó không xa, Ân Hậu đứng tựa vào bên cạnh gốc cây, khoanh tay gật đầu: “Cháu ngoan, lúc này đủ uy phong rồi, ngay cả người và tang vật đều bắt lại được!”

Đám binh sĩ mai phục xung quanh cũng đã tới rồi, đuốc đèn thắp sáng cả khu vực đầm Bích Thủy.

Mọi người đánh giá hắc y nhân bị vây ở giữa một chút, tất cả đều có chút giật mình – Tại sao lại là hắn?

Triển Chiêu lại có vẻ ta đây đã biết rõ mà, cười một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉ hắc y nhân một cái: “Qủa nhiên là ngươi!”