Long Đồ Án

Quyển 16 - Chương 473: Bất đồng ý kiến

[Bất đồng ý kiến]

Tuổi của Trại Thiên Bảo và Phương Tinh Lục không lớn mà đã có thể đứng đầu hai môn phái lớn như vậy đương nhiên cũng chẳng hiền lành gì.

Trại Thiên Bảo khoảng ba mươi tuổi, dung mạo bình thường, khuyết điểm lớn nhất là miệng khá rộng, đã thế lại lúc nào cũng cười, nhìn có chút giả tạo.

Đứng sau Trại Thiên Bảo có một lão đầu, trên mặt có một vết bớt rất rõ. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn một cái là nhận ra ngay – Chính là kẻ đã từng áp tải nhóm Thạch Kim đến đảo Ác Hồ năm đó, Trại Tố.

Triển Chiêu hơi liếc Bạch Ngọc Đường một cái, quả nhiên thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường khó coi hơn ban nãy nhiều.

Được mệnh danh là mặt sắt, đương nhiên vẻ mặt của Bạch Ngọc Đường rất ít khi biến hóa, nếu không quen thân với hắn được như Triển Chiêu, sẽ cực kỳ khó phát hiện.

Triển Chiêu hiểu rõ, Bạch Ngọc Đường vẫn còn món nợ chưa tính với Thiên Bảo Đường này. Lần trước bọn họ đến tìm Thạch Kim, chẳng ngờ nhà Thạch Kim lại bị nổ tung. Bất luận là đối phương muốn giết Thạch Kim hay là hai kẻ áo đen kia, nhưng suýt nữa đã hại cả Thiên Tôn, món nợ này nếu không tính thì hắn không còn là Bạch Ngọc Đường nữa rồi.

Triển Chiêu nghĩ không sai chút nào, trước đây Ngũ gia còn có chút quen biết sơ sơ với Trại Thiên Bảo, giờ thì khác rồi.

Phương Tinh Lục bên cạnh Trại Thiên Bảo trông trẻ hơn một chút, Triển Chiêu cứ nghĩ hắn ta phải lớn tuổi rồi, trông vẫn còn trẻ vậy chắc là nhờ nội lực.

Võ công của Phương Tinh Lục có thể cao hơn dự đoán, ít nhất thì cũng hơn Trại Thiên Bảo rất nhiều. Người này thường ngày vẫn khá thần bí, ít khi lộ diện, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng mới thấy hắn lần đầu.

Việc dùng thuyền để chặn thủy quân của Triệu Phổ nhìn qua có vẻ lỗ mãng, nên trước kia Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn nghĩ hắn là kẻ vũ phu, nhưng giờ xem ra không đơn giản như vậy. Người này có vẻ âm trầm, không phải là kẻ dễ kích động. Tứ Hà Bang dù gì cũng là một liên minh bang phái, dưới Phương Tinh Lục cũng có không ít các vị phó bang chủ có thuyền bè lại có nhân mã, có khi kẻ làm ra chuyện ngu ngốc này thực sự không phải Phương Tinh Lục.

Bề ngoài Phương Tinh Lục có vẻ âm trầm, trên cằm có ít râu mỏng, mắt xếch nhìn rất vô hồn. Lúc này, chỉ nhìn qua cũng có thể thấy tâm tình Phương Tinh Lục không tốt lắm. Ban nãy Long Kiều Quảng ở dưới nhà rêu rao như vậy, người giang hồ như hắn cũng bị mất sạch thể diện rồi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không làm chuyện xấu thì có gì phải sợ, ai bảo bọn họ cố tình cản trở chứ.

So với hai người Trại Thiên Bảo và Phương Tinh Lục, Giao Thiên Nhiệm xuất hiện khiến Triển Chiêu thấy rất khó hiểu. Trước giờ Kim Ngân Các không có can thiệp vào chuyện giang hồ, tiểu tử này ở đây làm gì?

Mọi người cùng ngồi xuống.

Công Tôn ngồi giữa bốn người, bên trái là Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, bên phải là Long Kiều Quảng và Diệp Tri Thu. Dù sao hắn chẳng phải người giang hồ, cũng chẳng hứng thú với chuyện giang hồ, lần này đi theo chẳng qua là sợ mấy người này bị ám hại mà thôi.

Công Tôn cầm bình trà châm trà cho mọi người, tiện thể kiểm tra nước trà một cái.

Có vẻ như Giao Thiên Nhiệm vừa mới ăn xong, còn tán gẫu với Triển Chiêu nữa. “Trách sao ngươi thường đến Thái Bạch Cư ăn cơm, đồ ăn ở đây đúng là không tệ nhỉ, sau này ta phải thường xuyên đến ăn mới được.”

Triển Chiêu thầm chửi, ngươi đi mà nói với chưởng quỹ ấy, hắn nghe ngươi nói có khi còn cảm thấy vui vẻ, Miêu gia đây không thèm mời ngươi ăn cơm đâu.

Diệp Tri Thu và Long Kiều Quảng lại vô thức mà nhìn Bạch Ngọc Đường – Ừm, tạm thời chưa thấy có biến hóa gì, những chắc là sẽ nhanh chóng khó chịu thôi.

Trại Tố dù gì cũng là bậc trưởng bối, bèn cầm chén rượu lên nói: “Các vị, trước đây có chút hiểu lầm, Đường chủ nhà ta và Phương bang chủ cũng hy vọng sẽ xóa bỏ hiểu lầm này, hóa can qua thành bạch ngọc.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không nói gì, vụ án này còn chưa điều tra rõ, ai thèm hóa can qua thành bạch ngọc với các ngươi chứ. Nếu như các ngươi thực sự có quan hệ với chuyện tàn sát đảo Ác Hồ, cứ chuẩn bị chui đầu vào Cẩu Đầu Trảm đi!

Long Kiều Quảng cười ha hả mà nhìn Trại Tố, hỏi: “Vị này xưng hô thế nào đây?”

Trại Tố cười nói: “Lão hủ Trại Tố.”

“À… Ngươi là người của Thiên Bảo Đường sao?” Long Kiều Quảng hỏi.

Lão đầu gật đầu. “Đúng thế.”

“Không biết ngươi có biết một ông lão tên Thạch Kim không nhỉ?” Long Kiều Quảng ra vẻ rất thẳng thắn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà quan sát biểu lộ của Trại Tố… Qủa nhiên, chỉ một câu này cũng đủ để khiến lão già đó không giữ bình tĩnh được rồi.

Triển Chiêu cau mày – Qủa nhiên!

“Nhắc đến chuyện này…” Không đợi Trại Tố nói, Trại Thiên Bảo đã đột nhiên xen vào, ra vẻ đang tán gẫu mà nói. “Lúc thúc phụ ta còn trẻ từng tòng quân theo Bá Dương Vương, dù không có bảo vệ quốc gia giống Long tướng quân, nhưng cũng rất mực trung thành.”

Mọi người cùng cau mày – Thì ra Thiên Bảo Đường có quan hệ với đảo Ác Hồ thế này.

“Năm đó Bá Dương Vương có đi đánh giặc à?” Tuy ngoài mặt Long Kiều Quảng có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm học theo cái dáng vẻ mắng cha chửi mẹ của Âu Dương trên chiến trường rồi. Bọn họ mang quân vào sinh ra tử bảo vệ quốc gia, Bá Dương Vương chết tiệt kia lại dẫn quân đi tàn sát người khác, giống nhau cái rắm ấy!

“Năm đó Vương gia dẫn quân hải chiến, cực kỳ nguy nan.” Trại Tố bất đắc dĩ lắc đầu. “Cũng bị đắm mấy chiếc thuyền lớn, nhưng mà trên thuyền cũng không có binh lính mà là những tù nhân được đưa đi khai hoang, đúng là tai nạn bất ngờ.”

Trại Thiên Bảo cũng gật đầu. “Đúng vậy, nếu như phải cả đời chịu thân tù đày phải đi khai hoang trên hoang đảo, chẳng bằng táng thân nơi biển lớn, các vị thấy đúng không?”

Triển Chiêu cảm thấy lời này rất chói tai, trước chưa nói đến việc cả đời làm tù phạm hay làm oan hồn sẽ tốt hơn, nhưng Thạch Kim cũng đâu phải tử tù chứ? Chẳng qua hắn chỉ là một tên trộm vặt mà thôi, mới có mười mấy tuổi, hơn nữa còn có rất nhiều những người lưu lạc nữa, vậy mà lũ người này lại chỉ dùng một câu “tai nạn bất ngờ” để cho qua sao.

Bạch Ngọc Đường cũng cảm nhận được Triển Chiêu sắp sửa muốn xổ mao rồi, hơn nữa hôm nay tâm tình của hắn cũng không được tốt lắm, nhưng mà đối phương chưa nói xong nên chỉ còn cách nhịn mà thôi.

Cho nên, lúc này Triển Chiêu lại đột nhiên cảm nhận được bàn tay của Bạch Ngọc Đường đang vỗ nhẹ lên mu bàn tay đặt trên đùi của mình.

Công Tôn ở bên cạnh cũng cảm thấy Triển Chiêu nhất định sẽ trở mặt ngay, nhưng không ngờ Bạch Ngọc Đường chỉ cần xoa dịu một chút lại có thể nhịn xuống…

Phương Tinh Lục ở bên cạnh nghe Trại Thiên Bảo nói xong, chỉ cười lạnh một cái rồi dùng giọng điệu hơi giễu cợt mà nói. “Tiên đế thánh minh.”

Mà Triệu Phổ và Triệu Trinh đang ở thủy trại và hoàng cung lại không hẹn mà gặp, cùng nhau hắt hơi một cái, tai cũng nóng lên.

Mọi người đang ngồi chỗ này cũng hiểu rõ ý tứ của hắn – Ý của Trại Thiên Bảo là chuyện đảo Ác Hồ đúng là có liên quan đến bọn họ, nhưng nếu như thực sự điều tra tường tận chuyện năm đó thì đầu sỏ chính là Bá Dương Vương và Tiên đế kìa. Bọn hắn nói hóa can qua thành bạch ngọc ý là muốn nhắc nhở phủ Khai Phong đừng có điều tra chuyện này nữa, dù sao đó cũng chỉ là một đám tử tù thôi mà…

“Đúng rồi… Diệp huynh.” Trại Thiên Bảo chắp tay với Diệp Tri Thu một cái. “Trước đây có chút hiểu lầm… nhưng mà Diệp huynh võ nghệ cao cường, cho dù muốn giết cũng là giết hơn trăm cao thủ mới đúng, đương nhiên là không giết trăm thôn dân rồi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau – Ý của Trại Thiên Bảo chính là, mặc dù đảo Ác Hồ bị tàn sát cả thôn, nhưng Diệp Tri Thu cũng đã giết trăm sát thủ tham gia tàn sát thôn để cứu La Diên và La Oanh rồi nên cũng chẳng khác nhau là mấy.

Công Tôn là một lang trung, sau khi nghe lời của Trại Thiên Bảo thì cảm tháy đám người giang hồ này cực kỳ đáng ghét, thì ra bọn chúng lại đi tính toán cả mạng người, ta giết một trăm mạng người vô tội và ngươi giết một trăm hung thủ cũng giống nhau cả thôi… đúng là quá hoang đường.

Diệp Tri Thu giương mắt nhìn Trại Thiên Bảo vẫn mỉm cười như cũ, đột nhiên hắn cũng mỉm cười.

Trại Thiên Bảo thấy Diệp Tri Thu cười rất vui vẻ nên cũng cười theo.

Hai người cười với nhau một lúc, Diệp Tri Thu đột nhiên vỗ tay một cái, chỉ vào mặt của Trại Thiên Bảo. “Ngươi bị rút gân à… mặt cũng lệch mất rồi kìa!”

Diệp Tri Thu vừa mới dứt lời, mặt của Trại Thiên Bảo cũng cứng lại.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hết sức nhẫn cười, đúng vậy, nụ cười của Trại Thiên Bảo chẳng có chút thật tâm nào, miệng cười mắt không cười đúng là rất giả tạo, nếu cười lâu rất giống bị rút gân.

Trại Thiên Bảo nhìn Diệp Tri Thu.

Lúc này Diệp Tri Thu đã thu lại nụ cười rồi, nhìn thẳng vào mắt hắn ta, đừng thấy vóc dáng hắn nhỏ bé mà lầm, khí tế của hắn rất mạnh, dù sao thì hắn cũng là cao thủ trong cao thủ mà.

Lúc này Triển Chiêu lại thêm vào một câu. “Không phải giết một trăm nhưng vẫn còn một trăm nữa sao, có vẻ chưa sòng phẳng lắm.”

Giao Thiên Nhiệm ngồi bên cạnh uống trà như chuyện chẳng liên quan gì đến hắn cả, biểu hiện trên mặt hắn giống như hắn chỉ đến xem kịch mà thôi.

Trại Thiên Bảo nhìn Triển Chiêu một chút, nói: “Oan oan tương báo đến khi nào chứ… Chỉ vì nợ mạng người là phải bồi mạng lại, như vậy thù oán vĩnh viễn không có hết…”

“Sao lại không hết?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gần như đồng thanh hỏi.

Lúc hai người nhìn nhau một cái, Diệp Tri Thu cũng rít ra một câu: “Trả hết nợ cũ nợ mới thì sẽ hết thôi.”

Đôi mắt Trại Thiên Bảo hơi nheo lại, Phương Tinh Lục ngồi bên cạnh hắn nói: “Không có việc gì là tuyệt đối hết, có một số việc chỉ cần không ai nhắc đến sẽ nhanh chón qua đi thôi, người nào mà chẳng phải chết.”

Công Tôn không phải người giang hồ nhưng cũng cảm thấy đôi bên sát khí nồng đậm, quan điểm hoàn toàn bất đồng nên nói cũng không hợp ý nhau.

“Đương nhiên…” Trại Thiên Bảo đột nhiên chuyển lời. “Nếu trả giá đắt là có thể đạt được.”

Long Kiều Quảng khẽ cau mày, trước đây hắn và bọn Triệu Phổ có nói chuyện với nhau, mà ngay cả Triệu Trinh cũng hoài nghi, Tiên đế không phải kẻ hồ đồ, đã bỏ người còn bỏ cả thuyền nữa thì hẳn là còn có mục đích khác. Đảo Ác Hồ, đặc biệt là khe núi có chứa Hình Thiên Hào đó hẳn là có bí mật gì đó. Diệp Tri Thu là một tên lộ si, hắn hoàn toàn không biết đường vào, kể cả La Oanh cũng từng nói là bé không chắc có thể tìm được đường vào. Nhưng có lẽ bọn Trại Thiên Bảo biết cách đến đảo Ác Hồ và biết cả bí mật liên quan đến đảo Ác Hồ nữa…

“Ngày mai Bá Dương Vương sẽ vào cung.” Trại Thiên Bảo đột nhiên nói. “Lão nhân gia cũng lâu rồi chưa vào cung diện thánh, thật sự rất nhớ Hoàng thượng… Hơn nữa, mấy ngày nay lão nhân gia đột nhiên nằm mơ thấy Tiên đế, Tiên đế có dặn Vương gia dù thế nào cũng phải nói cho Hoàng thượng.”

“Nhưng mà…” Nói đến đây, Trại Thiên Bảo đột nhiên lại ra vẻ khó khăn. “Vương gia lớn tuổi rồi, lúc nào cũng cẩn thận, cũng không thích nháo loạn nên mới sai ta hỏi thăm một chút xem gần đây phủ Khai Phong có thái bình không, nếu không thì hắn cũng không vào cung nữa. Hơn nữa, gần đây sức khỏe hắn không tốt, cảm thấy nếu lần này không vào cung e là sẽ không thể gặp được Hoàng thượng nữa… nên đang rất phiền não.”

Những lời này Trại Thiên Bảo nói rất rõ ràng, mà bọn Triển Chiêu cũng đâu có ngu, ý hắn muốn nói – Bá Dương Vương biết bí mật của đảo Ác Hồ, hắn có thể nói cho Triệu Trinh biết. Nhưng điều kiện tiên quyết là phủ Khai Phong không được điều tra chuyện về đảo Ác Hồ khi xưa, nếu không hắn thà mang theo bí mật vào quan tài cũng không nói.

Trại Thiên Bảo nói xong, Phương Tinh Lục lại tiếp lời. “Về chuyện ngăn chặn bến tàu… chẳng qua cũng chỉ là hiểu lầm, ta xin nhận phạt. Mặc dù Tứ Hải Bang chúng ta cũng là thương nhân, nhưng mà năng lực tự vệ vẫn có, không phải phiền đến các vị ngày đêm phái người bảo vệ.”

Công Tôn bưng ly nhìn hai bên một chút – Phương Tinh Lục và Trại Thiên Bảo này đến xin lỗi hay là đến ngả bài đây, ý nói bọn họ có bí mật về đảo Ác Hồ trong tay nên ra điều kiện không được điều tra chuyện xưa nữa, chỉ cần như vậy là xong việc. Nhưng mà thế này cũng chứng minh bọn chúng có liên quan đến việc tàn sát cả thôn trên đảo Ác Hồ, gần như không đánh đã khai. Xem ra bí mật về đảo Ác Hồ khá quan trọng, nếu không bọn họ cũng không có tự tin đến thế.

Tất cả mọi người vô thức mà nhìn Triển Chiêu.

Quyền quyết định thực ra là ở Triển Chiêu. Đối phương cũng đã tính toán rất kỹ, tìm bọn Triển Chiêu đàm phán chứ không có tìm Bao đại nhân. Nếu được thì tốt mà nếu không thì sẽ trở mặt cho xong.

Diệp Tri Thu cũng nhìn Triển Chiêu, hắn tận mắt nhìn thấy thảm án của đảo Ác Hồ, sở dĩ hắn mang La Diên và La Oanh đến phủ Khai Phong là vì tin tưởng Bao đại nhân sẽ không bao giờ bỏ qua cho hung thủ. Dù có liên quan đến Tiên đế thì đã sao? Hy vọng Triển Chiêu sẽ không khiến mình thất vọng.

Bạch Ngọc Đường thì lại nhìn Long Kiều Quảng.

Bạch Ngọc Đường hiểu rõ tính cách của Triển Chiêu, y tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý, nhưng mà Long Kiều Quảng là người trong quân, lập trường sẽ không khác mấy so với Triệu Phổ và Triệu Trinh, cho nên Ngũ gia rất tò mò, không biết Long Kiều Quảng sẽ phản ứng thế nào.

Nhưng mà lúc này Hữu tướng quân lại ra vẻ chẳng liên quan gì mấy, tiếp tục uống trà.

Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, xem ra… đúng là trở mặt rồi nhỉ.

Nhưng đúng lúc Bạch Ngọc Đường cho rằng Triển Chiêu sẽ từ chối thì lại nghe thấy “bang” một tiếng.

Mọi người sửng sốt, xoay mặt qua nhìn thì thấy bàn tay đang giơ lên cao chuẩn bị vỗ xuống của Triển Chiêu đang lúng túng dừng giữa không trung – Bị cướp việc trước rồi!

Vì vậy, mọi người xoay lại lần nữa, thấy người vỗ bàn hóa ra lại là Công Tôn…

Lúc này Công Tôn tiên sinh có vẻ giận lắm rồi nha, cứ thế vỗ bang xuống bàn nói: “Giết người thì đền mạng, chuyện này không được!”

Trại Thiên Bảo và Phương Tinh Lục cùng cau mày nhìn Công Tôn… Hai người họ là người giang hồ, lần đầu tiên bị một thư sinh vỗ bàn quát như vậy.

Giao Thiên Nhiệm vẫn im lặng nãy giờ bỗng nhiên tò mò hỏi. “Công Tôn tiên sinh là sư gia của phủ Khai Phong cho nên có thể đại diện cho phủ Khai Phong sao?”

Công Tôn vẫn chưa nói thì đã nghe Triển Chiêu từ tốn nói rồi. “Đương nhiên có thể.”

Công Tôn nhìn Triển Chiêu, gật đầu – Rất dễ nghe!

Triển Chiêu có chút buồn cười – Không hổ là Thư ngốc của Triệu Phổ, rất nghiêm túc.

Trại Thiên Bảo lại nhìn Long Kiều Quảng. “Vậy ý bên Hữu tướng quân…”

Long Kiều Quảng lại có vẻ rất thành thật nói. “Chuyện đó sao, Công Tôn tiên sinh có thể thay mặt cho phủ Khai Phong hay không thì ta không biết, nhưng mà hắn tuyệt đối có thể thay mặt cho Vương gia nhà ta đấy.”

Công Tôn nháy mắt mấy cái.

Trại Thiên Bảo và Phương Tinh Lục cũng sững sờ.

Long Kiều Quảng híp mắt nói tiếp: “Vừa ra khỏi cửa Vương gia nhà ta đã dặn kỹ, Tiên sinh nói cái gì thì là cái đó, không cần phải hỏi lại hắn là gì, tất cả cứ nghe theo lời Tiên sinh là được.”

Đôi mắt phượng của Công Tôn cũng mở to chẳng khắc mắt Tiểu Tứ Tử là bao, thầm nghĩ – Triệu Phổ thật sự nói vậy sao? Không phải mỗi lần Triệu Phổ mở miệng đều nói mấy câu rất muốn ăn đập à? Khi nào biết nói mấy lời dễ nghe thế nhỉ?

Triển Chiêu thì lại sờ cằm – Tình cảm của Công Tôn và Triệu Phổ tốt ghê nhỉ…

Bạch Ngọc Đường lại vẫy tay gọi Tiểu Lục Tử đang nhìn ngó ở phía cầu thang.

Tiểu Lục Tử đang bưng đồ ăn đến cho Bạch Ngọc Đường, lúc này vui vẻ chạy vào.

Trại Thiên Bảo thấy thương lượng thất bại lập tức cười nói. “Xem ra bữa cơm này khỏi cần ăn rồi.” Vừa nói hắn vừa phất tay chặn Tiểu Lục Tử lại.

Tiểu Lục Tử đứng sau lưng Bạch Ngọc Đường khó nghĩ, rốt cuộc là ăn hay không đây?

Trại Thiên Bảo và Phương Tinh Lục đứng lên chuẩn bị đi, Giao Thiên Nhiệm lại nhìn lướt qua Triển Chiêu mà cau mày – Không ổn rồi!

Nhưng mà khi Trại Thiên Bảo và Phương Tinh Lục còn chưa có rời khỏi bàn đã nghe thấy có tiếng người nói: “Muốn đi sao? Đâu có dễ vậy?”

Mọi người nhìn qua đã thấy Diệp Tri Thu cầm lấy Tam Nhận Cốt Đao ở trên bàn lên, mắt lạnh nhìn hai người: “Giao đám sát thủ còn lại ra đây cho tiểu gia!”

Giao Thiên Nhiệm nhìn Triển Chiêu: “Không bằng không cớ…”

“Ta cũng nghe được mà gọi là không bằng không cớ sao?” Triển Chiêu đưa tay, cầm Cự Khuyết cản bọn Phương Tinh Lục lại: “Cùng ta ghé phủ Khai Phong một lát đi!”

“Triển Chiêu…” Trại Thiên Bảo bật cười. “Ngươi chẳng qua chỉ là một quan Tứ phẩm, nửa giang hồ mà thôi, có một vài chuyện ngươi chẳng thể nào động vào nổi đâu.”

Giao Thiên Nhiệm cũng nhìn Triển Chiêu, vẻ mặt muốn khuyên – Chớ kích động chứ!

Chẳng biết Triển Chiêu có nhìn thấy hay không mà cũng thấy y đưa tay xoa cằm một cái, đột nhiên lại tán thán một câu: “Thì ra ta vẫn là một quan Tứ phẩm nha, lâu quá không ai nhắc suýt thì quên mất…”

Bạch Ngọc Đường bật cười, lấy túi tiền bên hông đưa cho Tiểu Lục.

Tiểu Lục đứng phía sau nghe rõ có vẻ mọi người không muốn ăn cơm, thấy Bạch Ngọc Đường đưa túi tiền thì nhận lấy, khó hiểu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngũ gia, ngài cần gì sao?”

Bạch Ngọc Đường phất tay. “Bảo chưởng quỹ các ngươi tránh đi một chút, chờ xong việc rồi thì kiểm tra tổn thất, nếu thiếu thì đến Bạch phủ kêu Bạch Phúc trả thêm.”

Tiểu Lục nghe hiểu thì sửng sốt, sau đó cũng hít khí lạnh luôn – Nương a! Thì ra muốn đánh nhau sao?

Giao Thiên Nhiệm nói với Triển Chiêu: “Đừng quá kích động…”

Có điều hắn còn chưa có nói xong đã thấy Triển Chiêu khó chịu nhìn qua. “Ngươi cùng phe với bọn họ sao? Vậy ngươi cũng đừng hòng chạy.”

Giao Thiên Nhiệm há miệng, Triển Chiêu trở mặt vậy à?

Mà lúc này cũng đã kinh động đến đám người của Thiên Bảo Đường và Tứ Hà Bang ở bên dưới rồi, rất nhanh sau đó đã có rất nhiều người xông lên, cùng quan sát tình huống trên này.

“Khụ khụ.” Long Kiều Quảng ho khan một tiếng, đứng lên đưa tay làm động tác “mời” với Công Tôn.

Công Tôn đi về hướng tay hắn chỉ, tới một góc để khỏi cản trở bọn họ đấu nhau.

Long Kiều Quảng mang một cái ghế tới, thuận tiện bưng theo nửa chung trà Công Tôn vừa uống nữa.

Công Tôn ngồi xuống ghế, đón lấy chén trà Long Kiều Quảng đưa, vừa uống vừa nhìn xung quanh.

Hữu tướng quân chắn ở phía trước Công Tôn, giơ tay sờ ống tay áo mình lấy ra một thứ. Lúc mọi người nhìn xem hắn lấy cái gì thì lại thấy Long Kiều Quảng ném thứ đó ra ngoài cửa sổ một cái rồi nói với bọn Triển Chiêu: “Bắt đầu được rồi…”

Hắn vừa ném xong thì bên ngoài đột nhiên xuất hiện một đường khói màu xanh lam, một quả tên lệnh bay lên giữa trời nổ tung ra.

Âu Dương Thiếu Chinh đang ở chỗ quân hoàng thành nhìn thấy bèn bĩu môi một cái. “Cuối cùng vẫn phải đánh nhau!”

“Tướng quân!” Mấy vị phó tướng đi tới. “Đã chuẩn bị xong nhân mã rồi!”

Âu Dương gật đầu. “Động thủ đi! Tịch biên Thiên Bảo Đường và Tứ Hà Bang!”

Trong phủ Khai Phong, Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ dẫn theo nha dịch và quân binh cùng hành động với quân hoàng thành.

Trên lầu Miêu Miêu, Thiên Tôn bưng vò rượu dựa vào Yêu Yêu quan sát tình hình bên dưới gật đầu. “Á! Náo nhiệt quá!”

Trong Thái Bạch Cư.

Trại Tố cản Trại Thiên Bảo lại, nhỏ giọng nói: “Quân hoàng thành có thể sẽ tới ngay, Thiếu chủ đi trước đi!”

Trại Thiên Bảo còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Bạch Ngọc Đường nói: “Quân hoàng thành không đến đây đâu, bên đây đủ người rồi!”

Đối phương cũng sửng sốt.

Phương Tinh Lục cau mày, lúc này đã nhận ra có thể mình đã bị xét nhà rồi, cho nên mới nhìn Triển Chiêu: “Triển Chiêu, phủ Khai Phong của các ngươi muốn tịch biên gia sản phải cần có bằng chứng chứ…”

“Những điều ngươi nói chẳng phải đã là bằng chứng rồi sao.” Triển Chiêu nói. “Vụ án tàn sát đảo Ác Hồ, vụ án sáu mươi và ba mươi năm trước, cứ về phủ Khai Phong nói rõ là được.”

Vừa nói y lại vừa chỉ về phía Trại Tố. “Thạch Kim cũng đang ở trong phủ Khai Phong, ngươi cứ đến đối chất cùng hắn đi!”

“Còn bên chỗ Bá Dương Vương…”

Lúc này bên cửa sổ đột nhiên có một người rơi xuống, chính là Nam Cung Kỷ. Hắn nói: “Hoàng thượng đã phái người đi thông báo với hắn rồi, nếu muốn diện thánh thì nhanh một chút, gần đây Hoàng thượng bận lắm, sau kỳ thi xuân thì không rảnh đâu.”

Mọi người cùng nhướn mày – Ái chà! Triệu Trinh đã hạ chỉ rằng trong vòng ba ngày mau lăn đến gặp Trẫm!

Công Tôn bưng chén trà ngồi phía sau Long Kiều Quảng nhìn cảnh tượng phía trước cũng gật đầu, đây chính là ngả bài mà người ta vẫn nói a! Người giang hồ nói không xong là đánh ngay a! Qủa nhiên Tiểu Tứ Tử nói rất chính xác, xem ra hôm nay Bạch Lão Ngũ sẽ phải xây lại cả Thái Bạch Cư rồi!

Trong hoàng cung.

Triệu Trinh đang đánh cờ cùng Bao Chưởng nghe ảnh vệ bẩm báo lại thì gật đầu một cái, hạ một con cờ, nói với Bao đại nhân: “Bao tướng, xuân thử chuẩn bị thế nào rồi?”

Bao Chưởng lại rất vui vẻ: “Hoàng thượng ngày càng có phong thái của đại tướng.”

Triệu Trinh bật cười: “A, Bao khanh cũng biết nịnh hót nha?”

Bao đại nhân lắc đầu một cái. “Chuyện này rất trọng đại, xử lý không tốt thì hậu quả khôn lường. Hoàng thượng có thể trấn định như vậy đúng là rất tốt.”

Triệu Trinh nhướn mày: “Trẫm sợ gì chứ?”

Bao đại nhân sờ râu.

Triệu Trinh nửa đùa nửa thật thở dài: “Dù Bá Dương Vương nhà hắn có kéo cờ tạo phản thì trẫm cũng không sợ, Cửu thúc và ba trong số Tứ đại mãnh tướng của Đại Tống ta đều ở phủ Khai Phong cả, trẫm còn phải sợ ai? Cứ để bọn chúng từ từ nháo đi.”