Long Đồ Án

Quyển 16 - Chương 463: Hòn đảo trong truyền thuyết

Tỷ nhắc lại nhé. Qủa thực tỷ không có thời gian để gõ mail rồi gửi pass cho từng người bình luận xin pass trên face và trên wp đâu. Vậy nên, nếu mọi người muốn đọc truyện làm ơn gửi mail về địa chỉ mail của tỷ được không. Địa chỉ tỷ để trong mục Long Đồ Án Quyển Tập ấy. Mong mọi người thông cảm cho tỷ nhé.

Giờ thì chúc mọi người đọc vui. Hôm nay 2 chương nhé. 2 chương tiếp sẽ đăng vào Chủ nhật tuần này nha! <3 [Hòn đảo trong truyền thuyết] Diệp Tri Thu đối đầu với tên sát thủ cao lớn hơn mình rất nhiều. Tên sát thủ kia cũng không phải diện ngu ngốc, hắn vừa mới nhìn thấy thanh đao thì đã nhận ra ngay thân phận của Diệp Tri Thu. Mặc dù người trước mắt hắn đây có ngoại hình thấp bé, nhưng nếu lời đồn đại là thật thì hắn ta chính là cao thủ trong các cao thủ, nhất định phải chú ý! Vừa mới nghĩ đến đây, tên sát thủ đã thấy trên đầu mình có một cái bóng lớn lướt qua. Diệp Tri Thu vô thức ngẩng đầu lên… thấy Yêu Yêu đang lượn trên đỉnh đầu, chắc là ban nãy Triển Chiêu đã cưỡi Yêu Yêu đi tìm bọn họ. Diệp Tri Thu vừa mới ngẩng đầu lên thì Bàng Dục ở sau lưng hắn đã lo lắng rồi, chẳng biết võ công Diệp Tri Thu cao đến đâu nhưng hành động vừa rồi của hắn rõ ràng đã để lộ sơ hở. Quả nhiên, sát thủ kia đột nhiên vung một đao đến, lúc hắn ta xuất đao, Diệp Tri Thu vẫn còn đang ngẩng đầu lên nhìn trời, chẳng mảy may cử động gì. Khóe miệng sát thủ đắc ý nhếch cao – thành công rồi! Nhưng mà ngay lúc hắn còn đang hớn hở, nhoáng một cái… Diệp Tri Thu đã biến mất. Triển Chiêu cũng nhướn mày – Nhanh đấy! Lúc sát thủ còn đang cau mày chẳng biết Diệp Tri Thu đã đi đâu thì lại nghe thấy tiếng động từ phía sau truyền đến, hắn ta vừa quay đầu lại đã thấy Diệp Tri Thu dùng cơ thể nhỏ bé, cực nhanh nhạy, cứ y một con mèo yêu, dán xuống mặt đất mà lướt đi. Sát thủ hơi sững sờ, vừa quay người lại đã nghe thấy tiếng Diệp Tri Thu truyền đến từ phía sau: “Qúa chậm!” Sát thủ kia lập tức quay đầu lại lần nữa, chỉ thấy đất cát bay mù mịt, thân ảnh Diệp Tri Thu vừa mới động ở bên trái, hắn ta vừa mới quay đầu qua thì tên lùn đó đã biến mất tiêu rồi. “Bên này này!” Diệp Tri Thu nói ở bên phải. Mà cũng chỉ trong chớp mắt ấy, Diệp Tri Thu đã lại xuất hiện ở trước mắt sát thủ kia rồi. Diệp Tri Thu chẳng thèm nói tiếng nào nhấc chân đạp một cước lên trên… Với chiều cao của Diệp Tri Thu, cước này đạp trúng ngay cằm tên sát thủ. Tiểu Hầu gia ngồi dưới đất, trợn mắt há mồm mà nhìn Diệp Tri Thu cứ xoay vòng tại chỗ, sau đó tung cước đá bay tên sát thủ kia. Sát thủ bay lên trời, còn chưa kịp rớt xuống đã bị Diệp Tri Thu nhảy lên phía trên đầu, tung luôn cước nữa, đạp thẳng xuống mặt hắn luôn. Sát thủ bị ngã thẳng xuống đất, đầu đập mạnh, nổ cả đom đóm mắt. Đã thế, Diệp Tri Thu lại lướt từ trên người hắn ta xuống, xoay người tung cước hất thẳng hắn lên, sau đó túm tay xoay tròn ném sang một bên… Bàng Dục nhe rằng, Triển Chiêu cũng nhịn không được mà “chậc” một tiếng. Sau khi sát thủ bị đánh bay ra ngoài, chẳng biết đã bị xoay trên không bao nhiêu vòng, cứ thế nặng nề rơi xuống đất đánh “oành” một tiếng, bụi bay mù mịt. Diệp Tri Thu tựa vào đao, nghiêng đầu nhìn hắn: “Thiếu kinh nghiệm thực chiến vậy à?” Tên sát thủ kia bị Diệp Tri Thu quay cho đầu óc hôn mê, nhìn hắn cứ y như con chuột bay tán loạn đầy trời, ngay cả chiêu số sát thủ đó cũng không nhìn ra được thì làm sao có thể phản kích chứ. Bàng Dục kinh hãi ngồi yên – cứ tưởng phải là người có thiên phú cực cao, thân thể cực đẹp mới có thể luyện được võ công cái thế. Thì ra ngay cả cái người gầy teo bé tẹo cũng có thể luyện được à? Triển Chiêu thấy Bàng Dục khó hiểu, không khỏi bật cười – thực ra sự khéo léo nhanh nhạy này của Diệp Tri Thu cũng được coi là một dạng thiên phú cực cao, võ công của hắn phần lớn đều dựa vào tốc độ cả, mà đao Tam Nhận Cốt cũng không dùng để chém giết, chủ yếu dùng để đập. Sở dĩ La Tử Sài giao đao cho hắn cũng có lý do cả, võ công và thể trạng này của Diệp Tri Thu cực kỳ thích hợp dùng thanh đao này. Nói cách khác, đao Tam Nhận Cốt chỉ thích hợp cho những người lùn, những người có vóc dáng cao không thể nào sử dụng được. Lúc rảnh rỗi Triển Chiêu cũng rất muốn so tài cùng Diệp Tri Thu một cái. Dù sao thì võ công của y cũng đa phần thiên về tốc độ, nhanh đấu với nhanh nhất định sẽ rất đã. Sát thủ kia từ từ bò dậy, lúc này mặt hắn đã dính đầy máu, nhìn cực kỳ chật vật. Là một sát thủ, có lẽ hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý có ngày sẽ mất mạng trong tay cao thủ mạnh hơn mình rồi. Lúc này, hắn giơ đao lên định liều chiêu cuối cùng, nhưng chẳng ngờ kết quả vẫn chẳng khác gì lúc trước, Diệp Tri Thu dùng tốc độ áp đảo đối phương của mình quật hắn ngã lăn quay dưới đất. Lần này ngã xuống, sát thủ chẳng còn chút sức lực nào để bò dậy nữa. Diệp Tri Thu thu lại chiêu cuối cùng, vì tốc độ quá nhanh cho nên khi dừng lại cũng vẽ thành một vòng trên mặt đất, cát bụi tung bay. Bàng Dục vỗ tay đôm đốp – quá đẹp, cứ có cảm giác sung sướng thế nào ấy, lấy yếu thắng mạnh đúng là quá đã mà, dù Diệp Tri Thu cũng chẳng phải kẻ yếu. Triển Chiêu cũng ngồi ở đầu tường gật đầu – danh bất hư truyền. Nhảy xuống dưới, Triển Chiêu điểm huyệt đạo của sát thủ kia, hỏi Bàng Dục: “Sao hắn lại muốn giết ngươi?” Tiểu Hầu gia còn chưa hết kinh hoảng thì đã phải buồn bực rồi, trước đây hắn thuộc phường bất lương mà chẳng thấy có mấy ai muốn lấy mạng hắn, sao vừa hoàn lương… không phải… là hối cải, vừa hối cải một cái đã có lắm người muốn đến giết hắn thế chứ? Quân bình mỗi tháng đều có một lần mang họa sát thân, ai mà chịu nổi chứ? Diệp Tri Thu ở bên cạnh nói với Triển Chiêu: “Hắn muốn thứ gì đó của Thái sư ấy.” Bàng Dục khổ sở nhìn Diệp Tri Thu: “Ngươi đến từ lâu rồi à?” Diệp Tri Thu gật đầu: “Ta đi theo hai ngươi mà.” Bàng Dục nhìn trời: “Ngươi đi theo rồi sao không ra sớm một chút chứ, dọa chết ta rồi!” Diệp Tri Thu cười hì hì vỗ hắn: “Có thấy ngươi sợ đâu, rất mạnh mẽ nữa, không cầu xin tha mạng, có cốt khí lắm!” Bàng Dục ngẩn người, gãi đầu, nghĩ đến – nếu là mình ngày xưa liệu có phải đã quỳ xuống cầu xin tha mạng rồi không nhỉ? Sao tính cách của mình lại có thể thay đổi nhiều thế? Ban nãy suýt nữa còn mất mạng rồi. Triển Chiêu nghe được những gì sát thủ kia nói, bèn thấy hứng thú: “Muốn đồ của Thái sư sao? Đi hỏi xem Thái sư có bảo bối gì mà ngươi lại muốn đi.” *** Trong Bạch phủ, Bạch Ngọc Đường dẫn theo Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi cùng mọi người chuẩn bị chỗ ở cẩn thận cho các vị huynh trưởng. Thiên Tôn ngồi trong sân, ôm Lư Trân, chọc cho bé nói. Bạch Ngọc Đường đi ngang qua cửa sân, đột nhiên dừng bước, tựa vào cửa nhìn hai người một già một trẻ trong sân. Bé Lư Trân vươn bàn tay nhỏ bé cầm lấy lọn tóc trắng rũ xuống trước ngực của Thiên Tôn, một hàm răng sữa đã mọc gần đủ, chỉ thiếu có hai cái răng cửa mà thôi. Bé Lư Trân đang học theo những gì Thiên Tôn dạy bé, mở miệng gọi “Sư hụ, sư hụ”, khiến Thiên Tôn cười ha ha không ngừng. “Lâu rồi không thấy Thiên Tôn trẻ con như thế.” Mẫn Tú Tú bưng một bát sữa dê đi tới, đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường. “Nhìn khí sắc ngài ấy đúng là không tệ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, hơi ngạc nhiên hỏi: “Đại tẩu, sao mọi người lại đến đây vậy?” “Nhớ đệ chứ sao, gặp đệ còn khó hơn cả gặp hoàng đế nữa đó.” Mẫn Tú Tú mỉm cười, trêu ghẹo hắn: “Đệ nghĩ xem, bao lâu rồi chưa về đảo Hãm Không hử?” Bạch Ngọc Đường há miệng… chuyện này. “Ở đảo Hãm Không đệ có cả một đàn mèo.” Mẫn Tú Tú cười nói: “Ở phủ Khai Phong đệ lại chỉ có mỗi một con mà thôi.” Bạch Ngọc Đường hơi lúng túng. Mẫn Tú Tú nói xong, bỏ mặc Bạch Ngọc Đường đang á khẩu, đi vào trong viện cho Lư Trân ăn. Bạch Ngọc Đường muốn bảo Bạch Phúc đi chuẩn bị một bàn tiệc rượu, lâu lắm rồi cả nhà chưa ăn cơm cùng nhau. Vừa mới quay đầu lại thì đã thấy Tưởng Bình, Hàn Chương và Từ Khánh đang đi tới. Nhị gia đang cầm một bản phác thảo trong tay, vừa đi vừa lắc đầu: “Không đúng… sao lại nhỏ như vậy chứ?” Bạch Ngọc Đường đi tới nhìn thử, đó là tờ phác họa Nam Cung Kỷ đưa cho hắn, là bản thiết kế Hình Thiên Hào, quả nhiên là Hàn Chương cũng thấy không đúng. “Nhị ca, ta đã nói là càng hi vọng sẽ càng thất vọng mà.” Tam gia Từ Khánh khoanh tay lắc đầu: “Hình Thiên Hào này sao có thể còn nguyên vẹn mà chìm cạnh bờ biển như vậy được? Nếu có bị chìm thì nhất định cũng sẽ bị chìm ngoài biển sâu, thuyền lớn như vậy không thể bị chìm ở gần bờ biển được!” Tưởng Bình cũng gật đầu đồng ý. “Nhị ca, Tam ca, Tứ ca.” Bạch Ngọc Đường đi tới. “Ài, Lão Ngũ.” Hàn Chương hỏi: “Ban nãy ta nghe Công Tôn nói không có rõ lắm, đảo Ác Hồ gì vậy?” “À…” Bạch Ngọc Đường kể lại mọi việc cho mọi người nghe. Hàn Chương cau mày. Từ Khánh kéo tay Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Lão đầu tên Thạch Kim đó đâu rồi?” “Đưa đến phủ Khai Phong rồi.” Bạch Ngọc Đường nói. “Hắn chắc chắn là nhìn thấy cánh cửa ngoài núi có hình đuôi cá à?” Tưởng Bình hỏi: “Hai ngọn núi bao quanh một thung lũng, trong thung lũng còn có thuyền lớn nữa sao?” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đúng là có nói như thế.” “Chậc.” Tứ gia phe phẩy chiếc quạt lông vũ, hỏi Hàn Chương: “Nhị ca, huynh nói xem đảo Ác Hồ liệu có phải là một hòn đảo Thú Giáp không nhỉ?” “Đảo Thú Giáp sao?” Bạch Ngọc Đường nhớ đến chuyện Lâm Dạ Hỏa kể có mấy tên lừa gạt đến quán trà nói xấu Triệu Phổ, tên đó lúc cuối còn nói đến cuộc chiến ở thung lũng Thảo Vĩ có dùng trận Thú Giáp gì đó… có liên quan đến chuyện này sao? Hàn Chương suy nghĩ một chút, nói: “Lát nữa huynh theo đệ đến phủ Khai Phong, gặp Thạch Kim nói chuyện xem thế nào, khi mọi người đông đủ sẽ kể cho đệ nghe về chuyện đảo Thú Giáp.” Bạch Ngọc Đường gật đầu đồng ý, cuối cùng cũng có chút đầu mối rồi. Lúc mọi người còn đang nói chuyện thì Yêu Yêu đã tự mình bay về, trong miệng còn ngậm một mảnh giấy. Bạch Ngọc Đường nhận lấy tờ giấy, mở ra xem, chỉ thấy Triển Chiêu viết – Phủ Thái sư. Bạch Ngọc Đường biết bây giờ Triển Chiêu đang ở phủ Thái sư rồi. Từ lúc này đến giờ cơm tối vẫn còn chút thời gian, hắn hẹn các vị huynh trưởng của mình xong thì chạy ngay đến phủ Thái sư. Vừa mới ra đến cửa đã suýt đâm đầu vào Ân Hậu đang đi tới. Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ. Ân Hậu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Chiêu đâu rồi?” “Ở phủ Thái sư ạ.” Ân Hậu hiểu: “Trách sao tìm cả phủ Khai Phong cũng chẳng thấy đâu.’ Bạch Ngọc Đường cùng Ân Hậu đến phủ Thái sư, hắn khó hiểu hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao ạ?” Ân Hậu chắp tay sau lưng, từ tốn đi cùng Bạch Ngọc Đường, nói: “Ta đến chùa Nam An uống rượu cùng bọn Vi Trần. Vi Trần nói gần đây đột nhiên có rất nhiều tín đồ đến vái Hải thần. Vi Trần hỏi thăm mới biết, họ đều là những ngư dân từ rất xa đến, có người phải đi mấy tháng mới tới được Khai Phong cầu phật.” Bạch Ngọc Đường nghe mà cảm thấy ngạc nhiên. “Chẳng lẽ lúc đi đánh cá gặp phải sóng gió sao ạ?” “Theo những gì họ nói thì gần đây biển cả không yên, rất nhiều thuyền bị đánh chìm, cũng có rất nhiều ngư dân bị mất tích.” Ân Hậu nói. “Có một số người nói hình như trong biển có gì đó, có thể là cá lớn hoặc là thủy quái khiến cho thuyền bị lật, có người còn nói là do Hải thần tức giận, thời tiết đột nhiên biến đổi lớn, khiến cho tai nạn phát sinh.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu. “Cho nên ngư dân mới chạy đến chùa Nam An cầu phật ạ?” Ân Hậu gật đầu. Bạch Ngọc Đường nhìn Ân Hậu, hắn cũng là người sống trên đảo. Việc ngư dân đi cầu bình an là chuyện rất bình thường, hắn không hiểu Ân Hậu tại sao phải vội vã đi tìm Triển Chiêu chứ? Chẳng lẽ phát hiện ra gì sao.” “Được Vi Trần nhắc nhở, ta lại đột nhiên nhớ ra một chuyện.” Ân Hậu bắt đầu nói vào chuyện chính. “Chuyện xảy ra sáu mươi năm trước.” Bạch Ngọc Đường tính thử – sáu mươi năm trước, vậy cũng chính là lúc bọn Thạch Kim bị bắt lên đảo Ác Hồ… chẳng lẽ lại là trùng hợp? “Lúc đó cũng vào khoảng bắt đầu từ xuân sang hạ đi, ta đến ngôi chùa lớn nhất ở Nam Hải, chùa Triều Hoa tìm bạn cũ uống rượu…” Ân Hậu nói đến đây thì thấy Bạch Ngọc Đường đang cố nén cười, ngài cũng cảm thấy bất lực quá, quả thực mình quen rất nhiều hòa thượng, mà đa số lại là hòa thượng rượu thịt mới chết. “Chùa Triều Hoa ạ… Vấn Không đại sư phải không ạ?” Bạch Ngọc Đường biết Thiên Tôn và đại sư Vấn Không cũng là bạn tốt, nhưng hòa thượng đã viên tịch lâu rồi, theo lời Thiên Tôn thì khi còn sống ngài ấy cũng là một người vô cùng thú vị. Ân Hậu gật đầu. “Lúc đó Vấn Không cũng nói cho ta biết rằng đợt đó tình hình trên biển không được yên ổn lắm, có rất nhiều người đến chùa cầu may, một số người còn nói với hắn là dưới biển có thứ gì đó đánh chìm thuyền cá của họ.” Bạch Ngọc Đường cau mày. “Chẳng lẽ là cá lớn hoặc hải thú sao? Lại trùng hợp như thế.” “Lúc đó Vấn Không cũng cảm thấy tò mò nên mới đến bờ biển quan sát. Ngày nào cũng vậy, bất kể nắng mưa hắn đều đến sườn núi cạnh bờ biển quan sát, muốn xem “hải thú” mà người ta vẫn đồn đại có hình dạng thế nào. Nhưng mà, hắn theo dõi mấy ngày liền lại chẳng thấy con hải thú nào hết, ngược lại còn phát hiện ra một số thuyền bè rất khả nghi.” Ân Hậu nhớ lại những gì Vấn Không nói với ngài về chuyện này. “Hắn nói tối hôm đó hắn thấy một nhóm người cứ lén lén lút lút chuyển từng xe từng xe người lên thuyền.” “Người ạ?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc. “Ban đầu Vấn Không còn tưởng là bọn chúng đang chuyển người chết vì những người được chuyển lên đó đều có mặc áo tù, cứ như người chết, bị chuyển lên thuyền cũng không hề nhúc nhích.” Ân Hậu cau mày. “Lúc đó Vấn Không nghĩ là quan quản ngục đã bí mật giết chết phạm nhân rồi mang ném ra biển hủy thi diệt tích. Hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên nên cứ thế đứng trên núi chờ đoàn thuyền kia trở lại. Đoàn thuyền kia ra khơi từ tối hôm trước, chiều hôm sau mới quay về. Lúc đó Vấn Không đứng trên núi nhìn thấy có một nhóm giang hồ nhân sĩ xuống thuyền, đồng thời cũng phát hiện ra ở đuôi thuyền có một phạm nhân trốn khỏi thuyền, vội vàng chui vào bụi cỏ trốn. Vì nhìn thấy phạm nhân đó nên Vấn Không mới phát hiện ra những phạm nhân hôm trước bị chở đi chưa có chết mà chỉ hôn mê thôi… Nhưng mà sau khi thuyền trở về lại chỉ còn một phạm nhân trốn được, vậy những người khác đâu rồi?” Bạch Ngọc Đường cau mày. “Trùng hợp như vậy sao, người mà Vấn Không thấy khi đó chính là Thạch Kim?” “Lúc đó Vấn Không có đi điều tra bọn người giang hồ đó, hắn nói lại với ta là hắn đã phát hiện ra một chuyện không nên biết.” Nói đến đây, Ân Hậu đột nhiên lại sờ mũi. Mặc dù nhìn Ân Hậu và Thiên Tôn vẫn còn rất trẻ nhưng dù sao cũng đã là những lão nhân hơn một trăm tuổi rồi. Có thể do Bạch Ngọc Đường ở cùng với Thiên Tôn lâu quá nên hắn có thể hiểu được một số thói quen của lão nhân gia, động tác vừa rồi của Ân Hậu chứng tỏ người đang cảm thấy khó khăn, cho nên… Bạch Ngọc Đường nhịn không được, hỏi: “Có phải năm đó người không thèm hỏi xem đó là chuyện gì đúng không?” Ân Hậu lúng túng, bất lực. “Lúc đó ta chẳng có hứng thú gì cả, cho nên không thèm hỏi.” Bạch Ngọc Đường nhìn trời, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy sau lưng có người nói: “Ngươi còn dám chê ta hồ đồ, chính ngươi mới là kẻ hồ đồ đó! Chuyện nên hỏi lại chẳng thèm hỏi!” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, Thiên Tôn đã đứng sau lưng họ tự bao giờ rồi. Bạch Ngọc Đường chẳng còn gì để nói, chắc là Thiên Tôn đã đi theo nghe lén họ từ lâu rồi. Ân Hậu đã biết Thiên Tôn đi theo từ lâu rồi, cũng chẳng kinh ngạc gì hết, chỉ phất tay. “Sáu mươi năm trước ai mà thèm quan tâm chuyện này chứ. Hơn nữa, nếu Vi Trần không nhắc tới ta cũng quên lâu rồi.” Thiên Tôn cười xấu xa. “Có phải ngươi già quá nên lú lẫn rồi không?” Ân Hậu đột nhiên hỏi Thiên Tôn: “Trưa nay ngươi ăn món gì vậy?” “Á…” Thiên Tôn gãi đầu, cơm trưa à… Ân Hậu hài lòng gật đầu, quả nhiên không nhớ. Thiên Tôn đi đến tận cửa phủ Thái sư rồi, đột nhiên lại vỗ tay đánh “bốp” một cái. “Mỳ xào!” Bạch Ngọc Đường thở dài, khóe miệng Ân Hậu cũng co giật. “Hôm qua ngươi mới ăn mỳ xào.” Thiên Tôn nháy mắt mấy cái. “Thật à?” Vừa đến cửa phủ Thái sư, thị vệ đưa tay ngăn mọi người lại. Bạch Ngọc Đường hỏi: “Triển Chiêu có tới đây không?” Thị vệ kia cả gan nói. “Chuyện này, Ngũ gia, Lão thần tiên, mọi người hoàn toàn có thể vào mà không cần thông báo, nhưng mà…” Bạch Ngọc Đường khó hiểu. “Nhưng mà cái gì?” “Ban nãy Tiểu hầu gia quay về, kéo mặt tất cả mọi người một lượt.” Thị vệ chỉ khuôn mặt còn sưng phù của mình làm bằng chứng. “Ngài ấy nói nếu ai muốn vào cửa thì phải kéo mặt một cái để xem có phải là kẻ giả mạo hay không.” Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, Thiên Tôn tò mò. “Tiểu tử Bàng Dục lại chọc phải cái gì đấy.” Thị vệ cũng khó xử, ai dám đến kéo mặt Bạch Ngọc Đường chứ. Lúc này Bạch Ngọc Đường lại chỉ lên trời. Mấy thị vệ kia ngẩng mặt nhìn, thấy Yêu Yêu đang lượn quanh phủ Thái sư. Mọi người nhanh chóng nhường đường – Người còn có thể giả nhưng con rồng này thì có muốn giả cũng không được đâu nhỉ. Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn cùng Ân Hậu vào đại viện đã thấy xung quanh đứng đầy thị vệ, canh phòng cực kỳ nghiêm mật. Đại phu nhân nhà họ Bàng, cũng chính là hậu duệ của danh tướng, phu nhân Hô Duyên đang bố trí nhân thủ. Đừng có nhìn Thái sư chẳng khác gì tên ngu ngốc mà nhầm, hắn có mấy vị phu nhân thì có đến một nửa trong số đó biết võ công, nhất là vị mẫu thân nhỏ nhất của Bàng Dục, Hoa phu nhân. Trong thư phòng phủ Thái sư, Triển Chiêu đang ngoắc tay gọi Bạch Ngọc Đường, y cũng cảm thấy kinh ngạc – Sao ngoại công và Thiên Tôn cũng tới. Mọi người vào phòng, thấy Thái sư đang chắp tay đi đi lại lại trong phòng, Tứ phu nhân và Ngũ phu nhân nhà hắn thì một người đang bưng trà sâm dỗ dành Bàng Dục, một người thì ở bên cạnh bôi thuốc trị thương trên cánh tay cho Bàng Dục. Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút. Triển Chiêu le lưỡi. Lúc này, mọi người lại nghe thấy Ngũ phu nhân vừa bôi thuốc cho Bàng Dục vừa khóc. “Sao Dục nhi nhà chúng ta toàn gặp phải những chuyện thế này chứ, lần trước bị thương còn chưa khỏi mà lần này đã lại bị thương nữa.” Thái sư cũng tức giận, phất tay với mấy vị phu nhân. “Ai, đừng có khóc nữa, ra ngoài cả đi” Mấy vị phu nhân chẳng còn cách nào khác cả, đành đi ra ngoài. Lúc này, Bàng Phúc đã dẫn hai lang trung mang theo tên sát thủ đã bị băng kín như một cái bánh bao, bỏ lên mặt đất. Diệp Tri Thu cũng đi vào. Thái sư nhìn sát thủ trên mặt đất một chút, cau mày. Triển Chiêu hỏi hắn. “Thái sư, có nghĩ ra bọn chúng muốn gì của ngươi không?” Bàng thái sư cũng mơ hồ, nhà hắn không thiếu vàng bạc châu báu, những thứ quý giá cũng rất nhiều, ai mà biết hắn muốn thứ gì chứ? Nhưng mà thứ gì cũng không thể quan trọng như tính mạng của nhi tử bảo bối nhà hắn được. Thái sư suy nghĩ một lúc, ngoắc tay gọi Bàng Dục qua. Bàng Dục đi tới. Thái sư đẩy hắn sang chỗ Triển Chiêu. “Triển hộ vệ, phiền ngươi trông chừng nhi tử của ta.” Triển Chiêu gật đầu. “Chuyện này Thái sư có thể yên tâm.” Thái sư gật đầu một cái. Triển Chiêu chỉ hung thủ. “Vậy hắn thì sao?” Thái sư nheo mắt lại, nhẹ nhàng sờ chòm râu dưới cái cằm mập của mình, nói: “Triển hộ vệ cho lão phu xin một chút thời gian, lão phu tự nhiên sẽ có cách bắt hắn khai ra.” Triển Chiêu hài lòng cười – Vậy thì tốt. Thiên Tôn tò mò hỏi: “Định nghiêm hình bức cung à?” Thái sư cười, xua tay. “Đây là phủ Thái sư mà, đâu phải nha môn, cũng không phải quân doanh, sao có thể nghiêm hình bức cung chứ?” “Vậy phụ thân định làm gì để bắt hắn mở miệng ạ?” Bàng Dục tò mò. Thái sư vỗ trán hắn. “Ngu ngốc! Thiếu gì cách khiến người ta mở miệng chứ, hắn chẳng qua cũng chỉ bán mạng cho người khác mà thôi, chỉ cần là kẻ nghe lệnh người khác thì đều có nhược điểm hết.” Nói xong, Thái sư sai Bàng Phúc đi chuẩn bị cho hành lý để mấy ngày tới Bàng Dục đến ở tạm phủ Khai Phong. Hắn còn đặc biệt cầu xin Thiên Tôn và Ân Hậu quan tâm một chút, sau đó tự mình dẫn người mang tên hung thủ kia đi đâu đó rồi. Bọn Triển Chiêu vừa trở về phủ Khai Phong thì cũng đúng lúc Bao đại nhân trở về. Triển Chiêu kể cho Bao đại nhân nghe, Bao đại nhân gật đầu một cái. “Cứ để tên mập kia hỏi, có thể mai là sẽ có đầu mối rồi.” “Nhanh thế sao?” Bọn Triển Chiêu cũng kinh ngạc. “Thái sư thật sự có cách sao?” Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy khó tin. Diệp Tri Thu cũng gật đầu. “Dù thế nào thì người của Tinh Nguyệt Lâu cũng không khai ra bí mật đâu.” Bao đại nhân thì lại cười. “Các ngươi nghĩ bề ngoài giống thùng cơm thì đều là thùng cơm cả à?” Mọi người suy nghĩ một chút, cũng đúng nhỉ, cho nên cũng không ai hỏi nhiều nữa, cứ yên lặng chờ tin của Thái sư là được. Đến giờ cơm tối, bọn Triệu Phổ cũng về, người của đảo Hãm Không cũng tới, trước khi ăn cơm mọi người đều tập trung cả trong thư phòng của Bao đại nhân, nghe mấy vị đương gia của đảo Hãm Không kể về chuyện liên quan đến “Đảo Thú Giáp”.