Long Đồ Án

Quyển 11 - Chương 294: Ác linh trong học viện

Bở vì Công Tôn đã đồng ý đến dạy học ở Thái học viện cho nên mọi người đã chuẩn bị cho hắn một gian phòng giống như các phu tử khác, một mình một viện.

Thật ra thì đây cũng là nơi để tiện cho người Khai Phong Phủ tụ tập chung lại cùng bàn luận chuyện án tử.

Lúc này, mọi người cùng đến gian phòng kia của Công Tôn ngồi xuống, kéo Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử qua để hai bé kể cho họ nghe về chuyện nghe được trong thư viện của nữ sinh kia, chính là chuyện liên quan đến yêu ma quỷ quái.

Tiểu Tứ Tử bò vào trong ngực Triệu Phổ, tỏ ý như vậy có vẻ an toàn hơn. Sau đó lại vẫy vẫy tay với Tiêu Lương, ý là ——- Ngươi nói đi, ta sẽ bổ sung.

Tiểu Lương Tử bóc một quả quýt, vừa ăn vừa nói với mọi người: “Hình như là vào những ngày đầu tiên Thái học viện được thành lập, số học sinh vào học Thái học viện đầu tiên, tổng cộng có hai mươi mốt người ….”

Tiểu Lương Tử mở đầu câu chuyện, Công Tôn lại đột nhiên đưa tay chặn bé lại.

Tất cả mọi người tò mò nhìn hắn.

Chỉ thấy Công Tôn đột nhiên đứng lên, đóng cửa sổ lại, còn bỏ rèm ngăn cản ánh sáng bên ngoài, vì vậy, cả căn phòng đều tối om.

Công Tôn còn cầm lấy hà bao của Tiểu Tứ Tử, lấy ra đậu phộng phân phát cho mọi người. Sau đó bắt đầu ngồi ôm gối, vừa ăn vừa nghe.

Mọi người cũng chỉ biết kéo khóe miệng méo xệch. Hình như Công Tôn…. Rất vui thì phải.

Tiểu Tứ Tử lại rúc vào ngực Triệu Phổ một cái, chỉ biết than thở.

Tiêu Lương vừa ăn quýt lại vừa tiếp tục kể: “Lúc ấy trong thư viện có tổng cộng hai mươi mốt học sinh, sáu vị phu tử cùng ba người làm việc vặt.Tổng cộng cũng chỉ có ba mươi người.”

Mọi người cùng gật đầu một cái, đến lúc này thì cũng chưa có thấy cái gì kinh khủng hết. Ngược lại, Lâm Dạ Hỏa lại khoanh tay, ngoẹo đầu mà nhìn Tiêu Lương: “Ngươi lại biết được hai mươi mốt thêm sáu cộng ba nữa là ba mươi. Nhất định phải viết thư về nói cho phụ mẫu ngươi để họ vui vẻ một chút mới được.”

Lời còn chưa dứt đã bị Tiêu Lương ném một cái gối đầu trúng mặt: “Không cho phép cắt ngang.”

Lâm Dạ Hỏa vuốt mặt mũi nhảy dựng lên: “Ngươi lại dám đánh lên khuôn mặt xinh đẹp của ta …. Ngô.”

Lời còn chưa dứt, Trâu Lương ở phía sau đã hung hăng kéo cổ áo hắn lại, bắt hắn ngoan ngoãn ngồi nghe, đừng có quấy rối.

Triển Chiêu bắt đầu ngồi nhai đậu phộng rộp rộp, ý bảo Tiểu Lương Tử —- Tiếp tục đi.

“Nghe nói lớp đầu tiên ở Thái học viện, tất cả mọi người đều muốn tranh hạng nhất.” Tiểu Lương Tử tiếp tục: “Hình như lúc đó Hoàng đế có nói, ai thi được hạng nhất, liền phong hắn là Thiên hạ đệ nhất đại tài tử.”

Mọi người có chút dở khóc dở cười, Hoàng đế này cũng thích quấy rối a, sợ thiên hạ không đại loạn sao.

“Hắt xì….”

Trong Hoàng cung, Triệu Trinh ngửa mặt lên trời mà hắt xì một cái, xoa xoa mũi lại tiếp tục xem tấu chương, vừa suy nghĩ, không biết Hương Hương có ngủ ngon không, lát nữa đi xem một chút đi.

“Lúc ấy, có mấy tài tử ở Thái học viện cũng rất nổi danh. Trong số đó có một người tên là Từ Oánh, mỗi lần thi đều giành được danh hiệu đệ nhất.” Tiểu Lương Tử nói: “Từ Oánh ngày bình thường rất trầm, chỉ toàn đọc sách, tính cách rất cổ quái.”

Mọi người chống cằm, cảm thấy chuyện này cũng không lạ, phần lớn các thư sinh đều khá an tĩnh.

Triển Chiêu vừa nghe vừa nhét vào trong miệng Bạch Ngọc Đường một viên kẹo mật táo, lại nhét thêm vào miệng mình một viên khác, vừa ăn vừa đoán tiếp xem sẽ có chuyện gì xảy ra.

“Thế nhưng đột nhiên có một ngày, Từ Oánh lại biến mất.” Tiểu Lương Tử híp mắt, thần bí nói.

“Biến mất?” Triển Chiêu không hiểu: “Ý là mất tích sao?”

Tiêu Lương nghiêm túc gật đầu: “Vâng, mất tích.”

Tất cả mọi người cùng cau mày, lại càng thêm hiếu kỳ hơn —— Người đã đi đâu rồi đây?

“Không phải gặp cái gì đó bất trắc rồi chứ?” Công Tôn hỏi.

Tiêu Lương nháy mắt mấy cái: “Ba ngày sau vẫn không thấy hắn xuất hiện. Vì vậy, mọi người liền đến nha môn báo quan. Quan phủ bắt đầu tìm kiếm hắn khắp nơi. Thế nhưng tìm cả hơn nửa tháng, gần như tìm hết toàn bộ thành Khai Phong nhưng cũng không thấy bóng dáng hắn đâu. Chết không thấy người mà sống cũng không thấy xác.”

Tiêu Lương vừa nói xóng, Tiểu Tứ Tử liền kéo tay áo hắn, sửa sai: “Tiểu Lương Tử, là sống không thấy người chết không thấy xác mới đúng.”

“A….” Tiêu Lương sờ cằm.

Tất cả mọi người đều giục: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó mọi người nghi ngờ không biết có phải hắn đã chạy về nhà không. Vì vậy, hai bộ khoái của Khai Phong Phủ liền đến quê nhà tìm hắn.” Tiêu Lương nói: “Nhà hắn rất gần với Khai Phong, trong một huyện nhỏ có tên gọi Vân Huyền. Chờ cho đến khi bộ khoái đến nhà hắn hỏi, người nhà của hắn lại nói nửa năm ngoái Từ Oánh đã chết rồi. Thi thể được chôn cất ở hậu viện a.”

Tất cả mọi người hơi sửng sốt, cùng nhau nhìn Tiêu Lương: “Vậy thư sinh kia là ai a? Người khác giả danh sao?”

“Bộ khoái đem bức họa hình Từ Oánh cho người nhà hắn nhìn, người nhà hắn lại nói đây không phải là Từ Oánh. Người này là hảo bằng hữu của Từ Oánh, tên gọi Trần Húc.”

“Lại nhảy ra một cái Trần Húc sao?” Triệu Phổ chống cằm nhìn Tiêu Lương: “Cái tên mạo danh này có cái gì đáng sợ, mà bây giờ ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy nữa.”

“Đừng nóng vội, chuyện đặc sắc còn ở phía sau a.” Tiêu Lương lắc lắc đầu ngón tay với mọi người, nói tiếp: “Trần Húc này chính là hảo bằng hữu có tình cảm cực sâu đậm với Từ Oánh, hai người này từ nhỏ đã lớn lên bên nhau. Thế nhưng, Trần Húc không hề có chí làm quan, vì vậy hoàn toàn không đi dự thi vào Thái học viện. Từ Oánh lại thi đỗ vào Thái học viện, có điều, nửa năm trước Từ Oánh không may bị bệnh nặng mà qua đời. Nghe nói lúc đó Trần Húc đã vô cùng thương tâm. Sau đó, Trần Húc để lại một phong thư cho người nhà của mình, nói hắn muốn mang Từ Oánh trở lại, sau đó liền biến mất.”

“Tìm lại về?” Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Người đã chết rồi thì làm sao có thể tìm về được?”

Mọi người cũng cảm thấy buồn bực.

“Hai bộ khoái tìm được Từ Oánh rồi nhưng cũng không có tìm thấy Trần Húc, không thể làm gì khác là quay lại Khai Phong Phủ. Chuyến đi này của bọn họ, khi quay lại đến nơi cũng đã qua khoảng năm sáu ngày gì đó. Có điều, chờ đến khi bọn họ quay lại Thái học viện rồi, trong Thái học viện lại có thêm ba học sinh bị chết.”

“Cái gì?” Triển Chiêu cả kinh: “Chết mất ba người?”

Tiêu Lương gật đầu, híp mắt thần bí nói: “Nghe nói,vốn dĩ, Từ Oánh chính là người đứng thứ nhất. Mà người chết tiếp theo, chính là người thứ nhất kế sau Từ Oánh.”

Tất cả mọi người đều cau mày: “Nói cách khác, cứ người nào đứng thứ nhất đều sẽ chết sao?”

Tiểu Lương Tử gật đầu: “Đúng vậy, vì thế người ở Thái học viện bắt đầu nghi thần nghi quỷ.”

Tất cả mọi người gật đầu một cái, cảm thấy chuyện này có thể hiểu được. Người đứng đầu tiên đã chết, như vậy người đứng thứ hai sẽ thành thứ nhất. Vì vậy, cứ một người chết thì người đứng ngay kế hắn sẽ bị hiềm nghi. Mà giữa các học sinh với nhau, khó tránh được nghi kỵ, người người tự nguy mà.

“Sau đó lại nghe nói, cứ người nào thi đạt thứ nhất đều sẽ chết.” Tiểu Lương Tử khoanh tay lắc đầu: “Chuyện này đã kinh động đến Hoàng đế. Hắn liền phái người điều tra. Thế nhưng có tra thế nào cũng tra không được, mà người thì lại cứ tiếp tục chết, đến nỗi Thái học viện cũng không dám tổ chức thi nữa.”

“Vậy sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi: “Không có chút đầu mối nào về hung thủ sao?”

“Có.” Tiêu Lương nói: “Có điều cùng là nghe nói mà thôi, có học sinh nói buổi tối hắn nhìn thấy quỷ ảnh.”

“Qủy ảnh.” Triệu Phổ cau mày: “Hình dạng thế nào? Mặt gì?”

“Không biết a, chúng con cũng có đặc biệt hỏi.” Tiểu Tứ Tử cũng rõ mọi người lần này đang điều tra về người mặt quỷ cho nên vừa nghe thấy các tỷ tỷ nói trong học viện có quỷ ảnh liền hỏi thêm kỹ càng hơn.

“Nghe nói là thấy được một hắc ảnh, có hình người, chợt lóe cái đã biến mất.” Tiêu Lương thần thần bí bí nói: “Nghe nói, trước mỗi cuộc thi, chỉ cần nhìn thấy quỷ ảnh đó thì sẽ thi đỗ đầu, mà người nào đứng đầu cũng sẽ mất mạng vào hôm sau.”

Tất cả mọi người cùng cau mày.

Triển Chiêu theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, hắn vừa nãy thật sự vừa nhìn thấy một hắc ảnh lóe lên. Có điều, cũng không có nghe thấy nói là chiều nay có cuộc thi nào a. Còn nữa, nếu như quả thực có thi cũng còn may, quỷ ảnh kia chẳng phải là đã tự mình dâng lên tận miệng sao, khỏi phải mất công tìm kiếm như vậy nữa.

“Sau đó thì sao?” Công Tôn tò mò: “Lúc đó làm sao lại thu xếp được chuyện quỷ ảnh này?”

“Sau đó sau, trong cung mời đến một cao nhân.” Tiêu Lương nói tiếp: “Nghe nói cao nhân kia vừa liếc mắt nhìn Thư viện một cái, liền cau mày, nói là tòa nhà này phong thủy không có tốt, cửa sinh lại quay về hướng tử.”

“Cửa tử?” Mọi người cùng đồng thanh, cảm thấy —— Nghe có vẻ lợi hại đây.

“Nghe nói là không biết có ai đó đã mở cửa địa phủ ra rồi, thả ra một ác quỷ từ bên trong đó.” Tiểu Tứ Tử vừa sợ hãi vừa bổ sung giúp Tiêu Lương: “Cao nhân đó liền đóng lại cửa âm, thế nhưng vẫn không thể bắt được ác quỷ đó về, chỉ có thể giam hắn lại.”

“Giam ở đâu?” Mọi người càng tò mò.

Tiêu Lương chỉ chỉ mặt đất: “Trong Thái học viện a.”

Mọi người cùng sửng sốt.

“Nghe nói ở nơi âm trầm nhất, phía sau Minh Tịnh thư viện, bên trong thư các vẫn bị khóa cửa quanh năm của học liêu a.” Tiêu Lương vừa nói vừa chạy ra đẩy cửa sổ, chỉ vào một tòa thư các nhỏ nhìn vô cùng cũ kỹ cách đó không xa: “Chính là ngôi lầu các kia.”

Triệu Phổ sờ cằm: “Hai ngày trước bọn Tử Ảnh đi điều tra tình hình địa điểm liền nói cũng không biết ngôi lầu các này dùng để làm gì, bốn phía bị khóa kỹ lại còn dán không ít bùa, cứ như là giam tiểu quỷ vậy.”

“Ân ….” Mọi người còn đang sờ cằm mà ngắm tiểu lâu kia. Đột nhiên, từ bên dưới cửa sổ lại nhô ra một cái đầu, hỏi: “Các ngươi làm gì thế?”

“Phốc….”

Âu Dương Thiếu Chinh đang bưng chén trà đứng gần nhất đột nhiên phun hết cả ra ngoài. Những người khác cũng lùi lại sau một bước, Tiểu Tứ Tử bị dọa sợ đến nỗi phải chui này vào trong lòng Triệu Phổ mà trốn.

Tiêu Lương đứng ở bệ cửa sổ chỉ muốn giơ chân: “Thiên Tôn, người sao lại đi đường chẳng chút tiếng động như vậy chứ?”

Thiên Tôn cũng bị mọi người làm cho sợ hết hồn. Ủy khuất mà đứng ở ngoài cửa sổ nhìn mọi người, ý là —– Làm gì hung dữ vậy chứ.

Thì ra là, vừa rồi, mới cơm nước xong, Thiên Tôn liền muốn đi tiêu thực, sau khi chạy hết hai vòng rồi không tìm thấy đám người Bạch Ngọc Đường đâu. Vì vậy mới chạy khắp nơi hỏi đây.

Cuối cùng cũng đã có thể tìm thấy viện của Công Tôn, vừa mới thấy bọn họ mở cửa sổ cho nên mới chạy đến chào hỏi mà.

Có điều lại không nghĩ đến việc Thiên Tôn từ bên dưới cửa sổ thò đầu lên chào hỏi lại khiến cho đám người đang nghe kể chuyện ma sợ hết hồn.

Lúc này, bên ngoài lại có tiếng chuông keng keng vang lên.

“Đó là tiếng chuông gì nha?” Triển Chiêu lại còn khoanh tay mà suy nghĩ: “Có chút quen tai a.”

“Đi học.” Bao Duyên cùng Bàng Dục kéo mọi người ra ngoài.

“Lại phải đi học?” Triệu Phổ bất mãn: “Vừa mới ăn cơm xong mà.”

“Cứ ngồi hết cả buổi sáng cho tới buổi chiều như vậy, cứ ngồi một tháng thì cái mông cũng phị luôn đó.” Lâm Dạ Hỏa cũng bất mãn.

Có điều, cho dù có bất mãn thì cũng phải đi, bởi vì bọn họ là: “Phụng chỉ đi học mà.”

Sau khi mọi người dành không biết bao nhiêu những lời đại nghịch bất đạo mà ân cần hỏi thăm trong lòng xong, mọi người cũng chẳng còn cách nào khác mà tâm bất cam, tình bất nguyện đến thư trai Minh Tịnh, tiếp tục học buổi chiều.

Trong Hoàng cung, Triệu Trinh vừa đọc tấu chương đến đầu choáng mắt hoa lúc này đang mỹ mãn ngồi ôm Hương Hương ngồi trong viện của Bàng phi. Hỏi Nam Cung Kỷ vừa mới rơi xuống viện: “Thế nào rồi?”

“Hoàng thượng, tra được rồi.” Nam Cung đưa một mật hàm lên, lại thấy Triệu Trinh đang ôm Hương Hương liền mở ra đặt trước mắt hắn.

Sau khi Triệu Trinh liếc mắt nhìn xong, liền cười lạnh một tiếng: “Qủa nhiên ….”

Đám người Triển Chiêu sau khi tới Thư trai ngồi học rồi, lại thấy không khí trong thư trai có chút khẩn trương, bọn học sinh đảo sách cũng có vẻ bận rộn.

Tiểu Tứ Tử chọc chọc Vương Kỳ đang cúi đầu đọc sách: “Kỳ Kỳ, mọi người sao vậy?”

Vương Kỳ quay đầu lại, nói: “Ai nha, nghe nói buổi chiều có một cuộc thi.”

“Thi?” Tiêu Lương nghiêng đầu: “Thi cái gì a?”

Thuần Hoa cũng bất đắc dĩ: “Học viện thường xuyên thi đột ngột như vậy, hơn nữa, thi cái gì là thơ từ ca phú hay văn chương thì cần phải đợi đến khi bắt bài mới biết được.”

Triển Chiêu khẽ cau mày, luôn cảm thấy trong lòng có chút thấp thỏm, vì vậy liền quay đầu sang nhìn Bạch Ngọc Đường, thế nhưng lại thấy Bạch Ngọc Đường đang nhìn bên cạnh.

Triển Chiêu theo tầm mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy hắn đang nhìn một cái bàn cách đó không xa. Cái bàn bên đó có một nam sinh ngồi, đang sờ cằm mà nhìn về phía Bạch Ngọc Đường đây. Mà vẻ mặt nhìn Bạch Ngọc Đường còn có vẻ rất hứng thú nữa. Nam sinh kia Triển Chiêu nhận ra được, chính là Lam Thiểu Thiên có mắt âm dương mà người ta vẫn đôn đại.

“Này.” Thuần Hoa thấy Lam Thiểu Thiên nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, cảm thấy có vẻ không ổn rồi, liền lôi hắn một cái: “Ngươi làm cái gì đó?”

Lam Thiểu Thiên lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, sau đó rất thâm ý mà khẽ mỉm cười nói với hắn: “Cẩn thận a, cẩn thận….”

Sau khi nghe thấy hắn dùng hai tiếng ‘cẩn thận’ quỷ dị mà nói Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu liền đột nhiên đưa một tay ra, cầm lấy bút mực của Bạch Ngọc Đường giấu đi.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười mà nhìn Triển Chiêu: “Miêu nhi, ngươi làm gì vậy?”

Triển Chiêu híp mắt cảnh cáo hắn: “Lát nữa không cho phép ngươi thi.”

Bạch Ngọc Đường chống cằm, hắn ngược lại cảm thấy rất thú vị đi.