Nha Trang, 12/04/20Editor: Xiao He Dịch Thần Hi: "..." Cô cúi đầu nhìn váy của mình, có chút bất đắc dĩ: "Nếu anh thấy lạnh, vậy sao lại tặng váy cho em?"
Hạ Xuyên: "Sau này mặc cũng được mà." Đây mới là ý của anh, từ lần trước nhìn thấy Dịch Thần Hi mặc váy, Hạ Xuyên vẫn luôn nhớ rõ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt buồn buồn của cô, anh cười, cong cong khóe môi nói: "Em mặc đẹp lắm."
"Thật sự?" Dịch Thần Hi kinh ngạc nhìn anh, có chút không tin, cô nghĩ rằng Hạ Xuyên chỉ đang an ủi mình thôi.
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Hạ Xuyên bật cười, duỗi tay xoa đầu cô, dừng xe trước đèn đỏ, nhích lại gần Dịch Thần Hi, anh hôn xuống tai Dịch Thần hi, nói nhẹ bên tai cô: "Đương nhiên, vô cùng xinh đẹp."
Dịch Thần Hi nhanh chóng vui vẻ. Cô cảm thấy mình như đã trúng độc của Hạ Xuyên rồi, nếu không thì tại sao chỉ một câu nói của anh, liền khiến cô vui vẻ đến như vậy.
Hai người ngồi trong xe, im lặng một lúc lâu, Dịch Thần Hi mới nhìn anh: "Hôm nay chúng ta đi đâu vậy?"
Ngón tay Hạ Xuyên vô tình gõ gõ, một lúc sau mới hỏi cô: "Dẫn em đi trải nghiệm mới lạ, đi không?"
"Mới lạ thế nào?" Dịch Thần Hi tò mò.
"Tới rồi sẽ biết."
Dịch Thần Hi bĩu môi, cũng ngoan ngoãn không hỏi lại.
Bên trong xe vô yên tĩnh, Dịch Thần Hi cúi đầu chơi điện thoại, không để ý đến tầm mắt của Hạ Xuyên sẽ thỉnh thoảng nhìn cô, cho đến khi xe dừng lại, Dịch Thần Hi mới nhìn địa điểm trước mặt, ngây ra như phỗng.
Cô không nghĩ rằng Hạ Xuyên sẽ dẫn mình tới công viên giải trí.
Trước đây cô rất thường xuyên đi tới nơi này, nhưng đã lâu rồi cô chưa quay lại đây, những ấn tượng về công viên giải trí đã nhanh chóng phai nhạt trong tâm trí cô. Mặc dù sắp quên mất, nhưng tận trong đáy lòng cô vẫn rất yêu thích nơi này.
Hạ Xuyên đứng bên cạnh cô, cúi đầu nhìn chằm chằm biểu cảm của cô: "Thích không?"
Dịch Thần Hi gật đầu hỏi: "Sao đột nhiên muốn dẫn em tới đây vậy?"
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Nghe vậy, Hạ Xuyên im lặng một chút, đột nhiên nói: "Vốn dĩ không phải đi nơi này."
"A?"
"Hôm nay em mặc giống công chúa vậy." Trong mắt Hạ Xuyên tràn ngập nét cười, hình ảnh phản chiếu lại đều là bóng dáng dịu dàng của cô: "Anh cảm thấy công chúa thì hẳn nên ở trong lâu đài." Anh mỉm cười nhìn cô, làm một thế thân sĩ, hướng về cô: "Xin hỏi công chúa, hôm nay có nguyện ý để anh phục vụ em không?"
Giọng anh trầm thấp khàn khàn, ngữ điệu vô cùng nghiêm túc, không hề giống đùa giỡn chút nào.
Dịch Thần Hi ngây ngốc một hồi, mới hồi phục tinh thần lại, nhìn chằm chằm Hạ Xuyên, "Hạ Xuyên." Cô nhấp miệng, co quắp bất an: "Có phải anh biết chuyện gì rồi không?"
Hạ Xuyên cười, không trả lời câu hỏi của Dịch Thần Hi, hỏi: "Em không muốn vào sao?"
Dịch Thần Hi thành thật trả lời: "Muốn nha!" Sao có thể không chứ, từ sau lớp 6, Dịch Thần Hi đã không còn thời gian tới công viên giải trí. Trước đây, lúc nào cô cũng muốn tới công viên giải trí cùng ba mẹ mình, nhưng dần dần, loại mong muốn này đã biến thành hi vọng xa vời, Dịch Thần Hi cũng không còn ôm mộng tưởng này nữa.
Cho tới hôm nay.... Hạ Xuyên lại một lần nữa mang niềm vui đến cho cô, dẫn cô tới nơi mong ước của mình, thực hiện ước muốn nhỏ bé vẫn luôn ấp ủ trong cô.
Hạ Xuyên cong khóe miệng, nắm lấy bàn tay cô, mười ngón đan xen. nhìn cô tràn đầy sự cưng chiều: "Vậy hôm nay em hãy vui vẻ mà làm công chúa nhỏ của anh đi."
Dịch Thần Hi nghẹn ngào, trong mắt nổi lên chút chua xót, gật đầu: "Được ạ."
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Hai người nhanh chóng mua vé tiến vào, cuối tuần nên rất đông người, nhưng Dịch Thần Hi không hề cảm thấy phiền chán chút nào khi phải xếp hàng chờ đợi, được ở cùng với người mình thích, cho dù là một hàng dài như thế nào, Dịch Thần Hi cũng cảm thấy vui vẻ.
Cô nhìn bàn tay của hai người, sau đó nhón chân lên, hôn sườn mặt của Hạ Xuyên, đối diện với đôi mắt của anh, Dịch Thần Hi liếm liếm môi, nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh."
Lời này có chút không liên quan, nhưng Dịch Thần Hi tin rằng anh sẽ hiểu được ý mình.
Hiển nhiên có thể thấy được, Hạ Xuyên đã hiểu. Anh nhướng mày, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, cười nhẹ, thanh âm tê dại, ghé vào tai cô cười nói, giọng âm trầm nặng nề: "Không đủ."
Đột nhiên, ngay lúc Dịch Thần Hi không kịp phòng bị, anh liền hôn lên khóe miệng cô, Dịch Thần Hi còn ngơ ngác nhìn anh, Hạ Xuyên cố ý liếm môi, híp mắt...Bộ dáng kia,liền khiến cho Dịch Thần Hi mặt đỏ tai hồng.
"Thực ngọt."
Cô đỏ mặt, không dám nhìn Hạ Xuyên nữa.
Những địa điểm tiếp theo, hai người cũng không tham gia quá nhiều, Hạ Xuyên dẫn Dịch Thần Hi đi chơi, thật sự rất giống công chúa, cô chơi chung với những bạn nhỏ, bọn họ đều liên tục nhìn cô chằm chằm.
Đến cuối cùng, Dịch Thần Hi quá ngượng, cảm thấy chơi vòng xoay ngựa gỗ quá nhiều rồi, liền kéo Hạ Xuyên qua chỗ bắn pháo hoa. Đến 8 giờ, nơi này sẽ bắt đầu bắn pháo hóa, vô cùng đặc sắc và lộng lẫy, pháo hoa tỏa sáng toàn bộ công viên giải trí.
Thời gian còn chưa tới, hai người đến quá sớm, liền quyết định đi dạo, đột nhiên... Dịch Thần Hi nhìn thấy một cặp đôi cách đó không xa, theo bản năng liếc nhìn Hạ Xuyên một cái, vô tình đối diện với đôi mắt nóng bỏng của anh.
Giây tiếp theo... Dịch Thần Hi bị kéo vào một góc núi giả, một nụ hôn mạnh bạo che trời lấp đất liền hạ xuống, có chút táo bạo.
Phía sau núi giả là một nơi hẻo lánh, rất ít người đi ngang qua đây.
Huống chi bây giờ còn sắp tới thời điểm bắn pháo hao, nên sẽ không có ai chú ý tới tình huống bên này, trong một góc khuất, căn bản không thể nhìn thấy rõ. Dịch Thần Hi không nhìn thấy được vẻ mặt của Hạ Xuyên, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Hô hấp hai người dồn dập, triền miên liên tục, tư thế hai người giống nhau. Dịch Thần Hi duỗi tay ôm lấy cổ anh, hơi nhón chân để anh hôn. Anh hôn vô cùng mạnh mẽ, mang theo chút tàn nhẫn, khiến cô không kiềm chế được "ưm" một tiếng, môi lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, khó thể kiềm nén được.
Một lúc sau, Dịch Thần Hi liền chịu không nổi.
Rõ ràng hai người mới chỉ nghiêm túc hôn nhau vào tối hôm qua, nhưng Hạ Xuyên giống như vô cùng quen thuộc... Kỹ năng thành thạo đến mức khiến Dịch Thần Hi phải cứng lưỡi.
Cô duỗi tay đẩy bả vai Hạ Xuyên, nhỏ giọng gọi anh: "Hạ Xuyên."
Hạ Xuyên ừ một tiếng, không chút để ý hôn vành tai cô, khàn giọng nói: "Anh đã muốn làm điều này từ lâu." Từ lần đầu nhìn thấy cô, anh đã muốn như vậy. Muốn đè cô ra hung hăn hôn lấy, không muốn để người khác nhìn thấy cô.
Dịch Thần Hi đặt tay lên vai anh, có chút ngơ ngác: "Muốn làm gì từ lâu cơ?"
Hạ Xuyên kiềm nén tiếng cười, hỏi lại: "Em không muốn như vậy sao?" Anh luôn nói chuyện trực tiếp như vậy, lúc nào cũng khiến Dịch Thần Hi vô lực phản bác, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Vốn dĩ mặt cô đã ửng hồng, lại bị lời nói của Hạ Xuyên khiến cho đỏ bửng đến không chịu được. Ánh sáng chỗ núi giả không được tốt lắm, hai người không thể nào nhìn rõ vẻ mặt đối phương, mà Dịch Thần Hi cũng cảm thấy may mắn là không nhìn thấy, nếu không... Khuôn mặt đỏ bừng này sẽ khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Rõ ràng cô là một người rất mạnh dạn, nhưng ở trước mặt Hạ Xuyên, cô luôn cảm thấy mình còn non nớt lắm.
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Cô trừng mắt nhìn Hạ Xuyên một cái, đôi mắt ướt mê người ấy luôn nhìn cô. Tay cô đặt trên vai Hạ Xuyên, càng lúc càng chặt hơn, mà Hạ Xuyên cũng tùy ý cho hành động ấy, phối hợp với cô khom lưng xuống.
Dịch Thần Hi chớp chớp mắt, lông mi cong vút run rẩy, nghĩ đến chuyện tiếp theo mình định làm, cô liền cảm thấy khẩn trương. Đặc biệt là đối diện với ánh mắt của Hạ Xuyên, càng khiến cô khẩn trương hơn.
Nhưng... Cô không muốn mình bị Hạ Xuyên đánh giá thấp.
Cô nhón chân, hôn lên môi anh, toàn bộ quá trình Hạ Xuyên không hề đáp lại, để mặc cho cô tự tung tự tác, hôn không hề có trình tự, nhưng lại khiến cho anh cảm thấy nóng lên. Cô càng dùng ánh mắt ngây thơ ấy nhìn anh, anh càng nhịn không được mà muốn làm chút gì đó với cô.
Lúc Dịch Thần Hi duỗi tay kéo cổ áo Hạ Xuyên, hôn xuống hầu kết của anh, Hạ Xuyên thật sự nhịn không được. Bàn tay giữ lấy cổ cô, một tay che chở sau lưng cô, hung hăng hôn xuống dưới...
Đột nhiên bên ngoài có giọng nói truyền đến, là cuộc nói chuyện giữa một bạn nhỏ với mẹ mình.
"Chúng ta chơi trốn tìm được không mẹ, mẹ tìm con nha."
Giọng người mẹ nhẹ nhàng ôn nhu: "Được, nhưng con không được chạy ra xa nhé."
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
"Mẹ yên tâm, con chỉ ở gần đây thôi."
"Được rồi."
Âm thanh càng ngày càng gần, tiếng bước chân cũng càng gần hơn, thần kinh Dịch Thần Hi đều căng chặt, cả người khẩn trương vô cùng, cô đẩy Hạ Xuyên, nhưng bất động, Đến cuối cùng, Dịch Thần Hi không có biện pháp, chỉ có thể duỗi tay đến tai Hạ Xuyên, nhìn ánh mắt âm u của anh, Dịch Thần Hi thở phì phò: "Có người kìa."
Hạ Xuyên ừ một tiếng: "Mặc kệ."
Dịch Thần Hi đẩy anh ra, trừng mắt: "Không được." Cô cảm thấy nếu bị người khác bắt gặp, tối nay cô không còn mặt mũi mà nhìn ai nữa.
Hạ Xuyên nhướng mày, trước cái nhìn chăm chú của Dịch Thần Hi, anh liếm liếm môi, hỏi lại: "Vậy sao em còn hôn anh?"
Dịch Thần Hi: "..."
Sao cô biết có người chứ. Đang rối rắm không biết trả lời thế nào, cậu bé liền chạy vào, ngước nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt, Dịch Thần Hi cứng đờ người, kinh ngạc nhìn cậu bé đối diện.
Bầu khí trong nháy mắt trở nên vô cùng xấu hổ, cậu bé chỉ vào hai người: "Có phải chị cũng đang chơi trốn tìm không ạ?"
Mắt Dịch Thần Hi sáng lên, ấn bàn tay đang lộn xộn của Hạ Xuyên xuống gật đầu: "Đúng đúng đúng, chị đang chơi trốn tìm với anh này, chị nhường chỗ này cho em nhé, chị ra ngoài trước."
Cậu bé mê mang, ngây ngốc gật đầu: "Được ạ."
Cậu bé vò đầu nhìn hai người đang chạy như bay trước mắt, không hiểu nói: "Vì sao mặt chị ấy lại đỏ như vậy chứ..."
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
- -----------
Sau khi ra khỏi công viên, Dịch Thần Hi không dám ngẩng đầu nhìn Hạ Xuyên. Cúi đầu sốt ruột đi về phía trước.
"Em chạy cái gì?" Hạ Xuyên trầm giọng nói, nhướng mày chăm chú nhìn cô.
Dịch Thần Hi ho nhẹ, giả bộ bình tĩnh: "Em phải về trường rồi."
"Anh đưa em về."
Đưa Dịch Thần Hi về trường học, sau khi nhìn cô đi lên lầu rồi Hạ Xuyên mới rời đi. Đối với buổi hẹn hò ngày hôm nay, hai người đều vô cùng thỏa mãn.
...........
Sau buổi hẹn hò ấy, Hạ Xuyên lại bận rộn, hai người đều cố gắng giữ liên lạc với nhau mỗi tối.
Cũng may Dịch Thần Hi cũng thông cảm cho công việc của Hạ Xuyên, tuy rằng có chút mất mát, nhưng cô càng thích thời điểm Hạ Xuyên tập trung vào công việc. Trong đầu cô luôn ghi nhớ câu nói của Hạ Xuyên, anh là một quân nhân.
Cho nên mặc dù cô và Hạ Xuyên không giống những cặp đôi khác, ngày nào cũng có thể quấn quýt lấy nhau, nhưng đối với Dịch Thần Hi mà nói, có thể được gọi điện cho anh mỗi ngày cũng khiến cô thỏa mãn rồi.
Ngay cả Noãn Noãn cũng cảm thấy bội phục khả năng của Dịch Thần Hi, một người bạn trai hiếm khi ở bên cạnh mình, vậy mà cô lại không hề oán trách.
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!