Khi mọi người tới nơi thì thành Đại La đã ở trong biển lửa của chiến trận. Nguyễn đường chủ của đội Phi Thủy và Đặng đường chủ của đội Phi Hỏa được lệnh tới thuật lại mọi chuyện vừa qua.
Cái chết của Hùng trưởng môn và Phan trưởng môn làm cho cảm xúc của mọi người chùng xuống. Họ Dương tuy không biểu lộ ra bên ngoài, nhưng Trần Thúy Ngọc nhìn phu quân của mình và hiểu rất rõ sự u sầu đó.
Sau khi bàn bạc với nhau, họ Dương thấy việc đối đầu trực tiếp với quân địch trên chiến trường không phải là một ý kiến hay. Chưa kể bọn chúng đang tập hợp thêm quân đội, nên việc cố thủ ở thành Đại La không khéo sẽ trở nên vô ích.
Điều bây giờ là phải đưa tất cả mọi người trong thành thoát ra ngoài, sau đó dâng cho bọn chúng tòa thành đó để lão già nghĩa phụ hoãn việc đưa quân xuống phía nam. Có điều họ Dương nghĩ khi làm như vậy, không khéo sẽ khiến mọi người nghĩ đến việc hy sinh vô ích trong thời gian qua.
Điều tất yếu trong các kế hoạch của họ Dương là Đại La phải giữ vững được khi quân tiếp viện đến. Nếu lúc đầu mọi người đổ xô về phía Đường Lâm và Đại La bị thất thủ, khi đó chả khác gì cá nằm trong rọ. Đường Lâm dễ công khó thủ, nếu Đại La bị chiếm, chắc chắn tên nghĩa phụ sẽ dồn hết tổng lực về phía Đường Lâm. Vì với tình hình hiện tại, chỉ có Ngô lão gia là một thế lực có thể quật ngã được bàn cờ. Do vậy, Phong Châu từ tây đánh sang, Tam Đái từ bắc tiến xuống và Đại La từ đông đánh qua, Đường Lâm chẳng khác gì mồ chôn của mọi người.
Trần Thúy Ngọc biết phu quân mình đang dằn vặt bản thân, nên cô chỉ biết khích lệ tinh thần họ Dương. Sau đó đúng như kế hoạch đã bàn, mọi người sẽ thông báo cho Đại La về kế hoạch rút lui. Người của Phi Hỏa và Phi Thủy sẽ gánh vác trách nhiệm hộ tống tới Đường Lâm. Còn họ Dương, họ Võ, Đỗ Bá Phương, Trần cô nương và người của Sát Thiên quân sẽ phối hợp với những mật thám của mình cài trong doanh trại của quân địch.
Khi từ Đường Lâm di chuyển về Đại La, những người bị thương trong trận chiến tiếp tục nhận nhiệm vụ mới. Họ cải trang thành quân lính ở cánh phía tây, bỏ chạy về phía Đại La theo lệnh của tên chủ tướng. Tên này đã bị họ Dương xiên chết trong chiến trận.
Mục đích của việc này là để làm nội gián, phối hợp với lực lượng bên ngoài. Khi chạy tới doanh trại, đúng là những mật thám bị quân địch bắt nhốt ra ở riêng một khu, vì sợ bị trà trộn. Sau khi nhận được tin báo Đường Lâm bị đánh tan tác thì quân địch mới bắt đầu tin tưởng.
Các mật thám này phần đông là quân báo Phi Ảnh quân khi xưa, nên tiến trình cải trang của họ không có gì phải bàn cãi. Suốt thời gian ở doanh trại quân địch, họ chủ yếu nằm chữa trị vết thương, giúp đi tuần quanh một khu nào đó, rồi nằm hưởng thụ như những thương binh đích thực. Các viên tướng lúc đầu cũng hoài nghi, nhưng thấy điệu bộ của họ, các viên tướng bắt đầu chả quan tâm nữa. Ai cũng biết những tên thương binh từ chiến trận luôn mang cái cảm giác chán nản và vô ích như thế nào.
Khi mọi người bắt đầu ở Đại La di chuyển người ra khỏi thành. Mọi việc vẫn êm đẹp cho đến khi quân thám của địch phát hiện ra sự việc. Một toán kỵ binh bắt đầu được triệu tập và chuẩn bị xuất trại. Tên đội trưởng của những mật thám bắt đầu lo lắng kế hoạch của mọi người bị hỏng, nên liền bí mật cho những thuộc hạ của mình phóng hỏa doanh trại. Thế rồi đúng như ước muốn của tên đội trưởng, ngọn lửa bỗng dưng gặp cơn gió mạnh nào đó nên càng cháy mạnh và lan rộng nhanh hơn. Quân địch bỗng điều đình lại và tập trung vào việc dập lửa.
Lần tiếp theo, Trần Thúy Ngọc ở bên ngoài quan sát và tính toán kế hoạch sắp tới, khi thấy cuộc tấn công đổ bộ quá khủng khiếp, cô nàng liền bày mưu bảo người của Sát Thiên quân giả vờ chuẩn bị tấn công doanh trại. Nhưng cũng chả biết ai khiến, đám quân địch tự nhiên gào lên bảo Nam Tấn Vương chuẩn bị tiến quân xuống. Thế là mấy tên tướng địch ra lệnh rút quân về lại doanh trại cố thủ.
Sau khi rút hết toàn bộ người ra khỏi Đại La, Đặng Văn Dũng đường chủ, người chỉ huy Phi Hỏa đội ra lệnh cho mọi người bí mật rút xuống hết đường hầm bí mật. Sau đó họ Đặng một mình đi ra phía khu rừng Tây Thượng gặp Dương Vũ.
Đặng Văn Dũng thuật lại tất cả cho mọi người nghe rồi quỳ xuống chắp tay. “Xin Dương tướng quân trừng phạt tiểu tướng theo quân luật.”
Thật ra Dương Vũ lệnh cho Phi Hỏa đội đi theo bản đồ đường hầm bí mật dưới thành Đại La để xem xét địa thế. Họ Dương muốn nắm chắc tình hình thực tế của địa đạo như thế nào để dễ bề tác chiến. Phần khác người của Phi Hỏa đội sẽ vừa thám thính, vừa khai mở thêm những lối thoát cho đường hầm.
Trong lúc đang đục sàn ở một gia trang gần cổng thành phía đông, mục đích của việc này là muốn tăng thêm phần đột biến cho việc tập kích bất ngờ. Trong bản đồ thì địa đạo không có một lối cửa nào ở gần vị trí cổng thành phía đông và phía nam, nên người Phi Hỏa đội bắt buộc phải mở thêm.
Đang thực hiện thì Đặng đường chủ thấy tình hình rất nguy cấp, nên liền ra lệnh cho mọi người ta tiếp viện Trần trưởng môn và Đinh trưởng môn. Việc làm như vậy, mặc dù giải nguy được cho mọi người, nhưng xét về quân luật thì họ Đặng đã tự động rời khỏi vị trí. Chưa kể việc xuất hiện như vậy, những gián điệp của bọn địch cài trong quân phòng thủ nếu phát hiện được, thì e mọi kế hoạch sẽ tan vỡ.
Dương Vũ khẽ cười rồi đỡ Đặng đường chủ đứng dậy. “Đặng đường chủ đã quyết định rất đúng. Đệ đây phải cảm tạ Đặng đường chủ mới đúng.”
Trần Ngọc Phi và Đinh Nguyệt Hàn hy sinh là một chuyện đã đau lòng, đến khi thấy Nguyễn Phong Sơn cõng thi thể của Thái Quang Huy tới thì mọi người càng sụp đổ hơn. Họ Dương lẳng lặng một mình đi vào rừng sâu, chính vì y thì họ mới tử trận, chính y đã lôi kéo mọi người về Đại La. Cũng chính y là người lôi mọi người vào trận chiến vô nghĩa này. Nếu y bí mật giữ họ tại Định Hà trấn hoặc kéo họ xuống phía nam, để một mình y lao vào trận chiến, thì có lẽ mọi việc đã khác.
“Huynh đừng như vậy.” Trần Thúy Ngọc bước tới. “Mọi người đều hy sinh vì lý tưởng của mình. Dù có huynh hay không, thì mọi người vẫn chiến đấu vì giang sơn và bách tính.”
Họ Dương quay mặt sang một bên. “Nếu không phải vì huynh, thì liệu mọi người có biết giang sơn hay bách tính không?”
“Nếu không phải vì số mệnh của họ như vậy, thì liệu giang sơn và bách tính có thể khiến họ xoay chuyển tâm thế được hay không?” Trần cô nương đứng sau họ Dương nói.
“Nếu chính huynh là người xoay chuyển tâm thế của họ thì sao?” Họ Dương nói trong buồn bã.
Trần cô nương xoa đầu họ Dương. “Không ai có thể bắt ai làm một việc gì cả. Huynh đừng trách bản thân như vậy. Tại sao hàng trăm người ngã xuống, huynh lại thương tiếc có mỗi mình họ. Không phải muội phê phán huynh, chỉ là cái chết là điều tất yếu của chiến tranh. Mà đã là điều tất yếu thì huynh đừng tự chấp lấy bản thân như vậy. Thay vào đó, huynh hãy khiến cái chết của họ đừng trở nên vô nghĩa.”
Tất cả nén đau thương và vứt nó sang một bên. Một số khác thì đem sự đau thương với thù hận đó biến thành động lực và sức mạnh để chiến đấu. Sau khi mọi người rút khỏi Đại La, quân địch cho người đuổi theo và gặp phải thất bại, điều đó khiến hai viên tướng bên địch đôn thúc toàn bộ đại quân còn lại tiến vào thành.
Sợ phải gặp mai phục hoặc “không thành kế”, hai tên tướng quân ra lệnh cho bốn toán bộ binh theo bốn cổng tiến vào nội thành. Theo sau mỗi toán bộ binh là những tên kỵ binh thảm hại và không làm nên được trò trống gì.
Lục soát tất cả mọi nơi trong thành và biết tất cả đều đã an toàn, tên tướng quân nhanh chóng ra lệnh cho mọi người tiến vào. Một mặt gửi tin báo về dinh chỉ huy, mặt khác thì y cho người nhanh chóng thiết lập, xây dựng và củng cố lại thành trì. Y sợ mọi người sẽ tổ chức phản công chiếm lại Đại La.
Họ Dương cùng mọi người tiếp tục ẩn nấp bên ngoài bìa rừng Tây Thượng một thời gian nữa. Y đợi cho quân địch chìm đắm vào men tửu ăn mừng chiến thằng và lơ là cảnh giác phòng vệ.
Rồi điều gì đến cũng đến, quân địch sau một lúc đầu nghiêm chỉnh thủ thành thì lúc sau bắt đầu ăn uống xa đọa. Tuy phải mất một khoảng lớn lực lượng nhưng việc chiếm được thành thì coi như đã hoàn thành mục tiêu của chiến dịch.
Với việc chiếm được Đại La và Đường Lâm thất thủ, Hùng Thiên hội đã tạm thời ngưng việc cử quân lực tiến xuống phía nam để tiếp viện. Thay vào đó, bọn chúng bắt đầu chuẩn bị lại lực lượng nòng cốt, các chiến xa công thành và quân lương để tiến về phía Tây, nơi Đường Lâm và nhiều thành trì đã giành lại chủ quyền.
Tình hình hiện tại khiến ván cờ đã trở nên cân bằng và Hùng Thiên hội đã mất thế chủ động trong quyền quyết định của mình. Nam Tấn Vương bắt đầu rục rịch quân đội và phát lời kêu gọi mọi người hưởng ứng. Người của An Vương phủ một mặt chuẩn bị tiến lên Tam Đái, mặt khác di chuyển về phía tây để giải phóng các thành trì đang bị chiếm giữ. Phía nam thì vẫn trong thế phòng vệ và chưa có một hành động phản chiến nào. Và phía đông thì mọi người đã tập hợp quân binh và bắt đầu phản công.
Họ Dương ngầm đoán việc tên nghĩa phụ chiếm được Đại La, thì sớm muộn gì hắn ta cũng tấn công kinh đô Cổ Loa. Bốn mặt công phá thì Cổ Loa có vững chắc như thế nào cũng sẽ thất thủ. Việc Đại La bị chiếm thì xem như cơ hội tiếp viện của mọi người từ phía nam và phía tây tiến lên Cổ Loa xem như bị chặn lại.
Thời điểm thích hợp rồi cũng đến, họ Dương lợi dụng màn đêm đang buông xuống, y liền ra lệnh cho mọi người bắt đầu thực hiện tấn công. Tất cả đều đi xuống những lối đi ngầm ở cánh rừng Tây Thượng và men theo bản đồ đã liệu tính trước để vào Đại La.
Mọi người bắt đầu cầm đuốc xoi đường và châm lửa vào những ngọn được giắt trước trên tường. Một số khác lăm lăm chiếc nỏ trên tay và không ngừng cảnh giác phía trước. Tới một ngã ba, Đặng đường chủ vẫy tay về phía trái, đoàn người hiểu ý liền tách ra. Tới ngã ba tiếp theo, một đoàn người khác rẽ sang phải.
Họ Dương, Trần cô nương, Võ Quang Tuấn và Đỗ Bá Phương tiếp tục theo sau Đặng đường chủ. Tới cuối đường, hai thuộc hạ liền đẩy tấm gỗ ra và chui lên. Mọi người cũng theo sau và tất cả trèo lên một căn phòng của gia trang nào đó. Họ Dương đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa sổ để quan sát và nhận ra mình đang ở đối diện với phủ Đại La, nơi các tên tướng quân và thủ lĩnh đang cư ngụ.
Những người khác một lúc sau cũng đã có mặt ở các vị trí của mình. Kế hoạch lần này, mọi người sẽ bắt sống các thủ lĩnh trước, sau đó sẽ thổi còi ra hiệu và các đội sẽ đồng loạt tấn công chiếm giữ bốn cổng thành.
Họ Dương nhìn mọi người gật đầu ra hiệu rồi bắt đầu lao ra khỏi gia trang, tiến về cửa phủ. Những tên canh gác nhanh chóng bị mọi người bắn tên hạ gục. Đoàn người tiếp tục tiến vào trong và hạ gục những quân binh đang tuần tra. Tiến về nơi chính phòng đang sáng đèn và ồn ào, đoàn người bị những tên đang canh gác phát hiện và la lối báo động.
Họ Dương chạy nhanh tới phóng mạnh thanh thương vào ngay ngực một tên, sau đó rút kiếm ra hạ gục hai tên nữa. Những tên trong phòng nghe thuộc hạ báo đang bị tấn công, thì liền cầm gươm chạy ra khỏi phòng nhưng liền bị hạ sát.
Đỗ Bá Phương và Võ Quang Tuấn nhanh chóng lao tới tung quyền, tước vũ khí và ghì chặt những tên tướng xuống đất. Họ Dương lấy lại thanh thương của mình rồi vẫy tay ra lệnh cho báo hiệu cho mọi người tấn công các mặt thành.
Bốn người đang mang quân phục của địch liền chạy nhanh ra người và tiến về bốn cổng thành. Tới nơi, bốn người sẽ lấy còi giắt trong người ra thổi. Vì nội thành quá rộng nên việc bắn hỏa tiễn nhiều khi sẽ gặp bất trắc.
Đội quân ở cổng thành phía nam đang nấp sau bờ tường một gia trang, nghe thấy tiếng còi vang lên bên tai, tên đội trưởng của đội liền vẫy tay ra lệnh. Mọi người đồng loạt lao ra và hướng về cửa thành. Những tên quân binh gác cổng đang đứng trò chuyện với nhau, vừa quay lại thì liền bị bắn chết. Những người cầm cung nỏ tiếp tục hạ gục quân địch, sau đó chạy lên chiếm giữ tường thành.
Cổng đông, cổng tây và cổng bắc cũng nhanh chóng thực hiện y như vậy. Có điều ở cổng phía bắc, một tên địch đã chạy tới đánh trống báo hiệu. Tiếng trống vang lên và nối tiếp là những tiếng trống khác. Sau đó là tiếng còi báo động và tất cả quân binh đang trú ngụ trong thành đều được huy động chạy ra tiếp ứng.
Nhanh chóng mặc giáp phục và cầm vũ khí, quân binh chạy toán loạn ra các cổng thành mà không theo một hàng ngũ nào. Một số còn đang say nồng trong men tửu nên chả theo hàng lối quân luật.
Nhiều người chạy về phía vương phủ để báo tin cho các tên tướng quân, vừa vào trong, họ đã thấy sẵn một toán người đang thủ thể. Khiên giáo ở hàng trước, cung binh ở hàng sau, chưa kịp định hình thì đã bị bắn gục.
Họ Dương nhanh chóng bảo mọi người giữ nguyên đội hình và y như những gì gã dự đoán, một toán quân binh được báo tin và tiếp tục xông vào. Những mũi tên hạ gục những hàng người đầu tiên, và lớp khiên giáo xiên gục những người ở sau. Trần Thúy Ngọc hét lớn ra lệnh, hàng khiên giáo bắt đầu tiến chậm tới. Quân địch bị đẩy lùi lại ra phía cửa.
Ở các cổng thành, quân địch tổ chức ồ ạt đánh chiếm lại các cổng thành. Trong lúc chạy tới thì bị các đội bắn cung ngăn cản. Quân địch giơ khiên lên và tiếp tục nhào tới. Ở phía sau, trên mái nhà các gia trang, những đội cung thủ khác bất ngờ xuất hiện và bắn xuống.
Các nội gián trong hàng ngũ quân địch lúc này mới xuất hiện, họ thay nhau hô hào các tướng quân đã bị giết, người của Nam Tấn Vương đang tiến quân vào thành. Rồi vứt vũ khí, quỳ xuống và giơ tay đầu hàng. Tất cả tạo nên một hiệu ứng khiến những người khác nhanh chóng làm theo. Nhiều người cũng vì chán nản cảnh chém giết này và muốn quay về đoàn tụ với gia quyến.
Tất cả sau đó được lệnh xếp thành những hàng dài, giơ tay lên trời và đi về phía quãng trường Đại Hùng. Những đội cung thủ trên mái nhà các gia trang, những người áp giải hai bên bại binh sẽ đảm nhận nhiệm vụ này.
Về phía quân địch ở phủ Đại La, nghe tất cả đã giơ tay đầu hàng, phần khác thấy lưỡi gươm đang kề vào cổ những tên tướng quân, nên họ cũng nhanh chóng thất thủ. Thật ra với tình hình hiện tại thì họ cũng khó lòng thay đổi được cục diện, hàng ngũ khiên giáo trở nên bất khả xâm phạm trong mắt của họ. Cảm thấy những tên này có thể gây nguy hiểm, nên họ Dương ra lệnh áp giải ra một khu riêng biệt và canh gác cẩn mật.
Tại cồng thành phía bắc, nhiều tên quân địch tiến về trại ngựa và nhắm hướng cổng thành lao tới. Các đội binh chiếm giữ ở đây giả vờ bắn hụt và để cho bọn chúng chạy thoát. Võ Quang Tuấn cũng nhanh chóng mang giáp phục của quân địch và cùng nhiều người khác chạy theo sau.
Vẫn là kế hoạch cũ, họ Dương cố tình ra lệnh để cho bọn chúng thoát ra cổng bắc. Với tình hình hiện tại thì những tên bại binh này chỉ có thể chạy về Tam Đái, nơi quân chủ lực của Hùng Thiên hội đang đóng và cũng là nơi bọn chúng bắt giam những người trong võ lâm.
Võ Quang Tuấn cùng mọi người sẽ trà trộn vào trong thành, phối hợp với người của Phi Sơn đội đã ẩn núp bên trong từ trước và người của Sát Thần quân từ Y Sơn tiến xuống. Tất cả sẽ phối hợp với nhau và giải cứu những người đang bị nhốt ở bên trong.