Tại Định Hà trấn, nơi Quần Anh hội đóng quân. Nhiều người đang tụ tập trong một chiếc lều lớn nằm giữa doanh trại, lều nghị sự. Sau khi tháo chạy khỏi Đại La, họ đang rơi vào một tình huống nguy hiểm hơn bao giờ hết.

“Xem ra chuyện càng ngày, càng khó lường rồi.” Trần Ngọc Phi nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực.

Đinh Nguyệt Hàn chống tay lên bàn nhìn chăm chú vào bản đồ. “Chúng ta cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc tại thành Đại La. Không ngờ bây giờ còn nguy hiểm hơn thế.”

“Dương huynh có ý kiến gì không?” Đỗ Bá Phương nhìn ra phía sau.

Lúc này thì họ Dương đi tới, gã đang mang y phục màu đen viền đỏ. Võ Quang Tuấn đang ôm chằm lấy họ Dương.

“Trông nhà ngươi vui quá nhỉ?” Nguyễn Phong Sơn cười khẩy họ Võ.

“Tại hạ thấy Yên Phong công tử đang vui mới đúng.” Phan Anh Dũng trưởng môn sờ cằm nhìn họ Nguyễn.

Dương Vũ nhìn hiền thê của mình. “Bọn chúng hết đường lùi rồi.” Họ Dương tiếp tục nhìn mọi người. “Nên giờ bọn chúng đang bắt đầu đổ quân xuống đánh một trận chiến cuối cùng. Được ăn cả, ngã về không.”

Trần cô nương chỉ tay vào bản đồ. “Theo như tin tức từ các đội do thám báo về. Tiểu nữ được biết rằng, quân số của ba quân đoàn ở các phía đông, bắc và tây đã tăng lên rất nhiều.”

“Trần cô nương có ước lượng được khoảng bao nhiêu không?” Phan Anh Dũng tò mò.

Trần Thúy Ngọc lắc đầu. “Lúc đầu thì tiểu nữ có thể đoán được. Nhưng với tình hình hiện tại, thành Phong Châu đã bị chiếm, Việt Trì thành đã đầu hàng, các thành trấn và những vùng lân cận khác đều đã thất thủ. Tất cả quân binh, Võ Lâm Quân, lính đánh thuê đều được sung vào Vũ Lệnh quân. Cánh quân ở phía tây này, riêng Vũ Lệnh quân đã hơn năm nghìn người.”

“Thế còn phía bắc và phía đông?” Hùng trưởng môn gặng hỏi.

Trần Thúy Ngọc đáp. “Quân đoàn từ Phú Lương tiến xuống kết hợp với Võ Lâm Quân chiếm Tam Đái và các thành trấn lân cận. Chỉ riêng Võ Lâm Quân thì đã hơn một ngàn người.”

Ma Thanh Vũ nhìn Trần cô nương. “Vậy còn phía đông?”

Trần Thúy Ngọc nhìn sang Đỗ Bá Phương. Họ Đỗ biết ý nên khẽ cười. “Quân đoàn từ An Biên đã chiếm lĩnh một loạt thành trấn kéo dài từ phía đông, cho tới giáp ngoại biên của Thuận Thành trấn. Lực lượng quân binh hiện tại vẫn chưa rõ.”

“Bọn cẩu Hùng Thiên hội.” Nguyễn Phong Sơn nhếch môi.

“Vậy là chỉ còn phía nam của chúng ta.” Hùng Quang Hưng trưởng môn thở dài. Xem ra thì vẫn còn tia hy vọng để cứu vãn tình hình.

Phan Anh Dũng mỉm cười. “Thật ra trước giờ Dương tướng quân đã chọn phía nam để án ngữ từ lâu.”

Đinh Nguyệt Hàn thắc mắc. “Vì sao?”

Họ Dương khẽ cười. “Sau khi Tiên Vương mất, giang sơn bắt đầu loạn lạc, trên khắp mọi miền có rất nhiều nơi chống cự lại triều đình. Và hai cái tên lớn nhất, một là thành Tế Giang và hai là thành Hoa Lư. Lã tướng quân tuy công khai chống cứ triều đình nhưng thành Tế Giang vẫn còn mở cổng giao thương. Ngược lại, Đinh tướng quân đã bế quan tỏa cảng Hoa Lư từ lâu. Do vậy, tại hạ chọn phía nam là vì sức ảnh hưởng của triều đình không thể lan tỏa xuống tới đó.” Họ Dương chỉ tay vào bản đồ. “Chưa kể địa thế ở tứ phía giúp chúng ta rất thuận lợi cho việc phòng thủ.”

“Vẫn còn Ái Châu kia mà?” Trần Ngọc Phi thắc mắc.

Phan Anh Dũng khẽ cười. “Giữa Ái Châu và Dương tướng quân đã có một giao kết ngầm nào đó, mà tại hạ chưa hiểu.”

“Chả phải Ma bang chủ từng đưa quân xuống tập hậu Định Hà trấn đó sao?” Đinh Nguyệt Hàn nhìn sang họ Ma.

Ma Thanh Vũ nhìn mọi người. “Tại hạ đưa quân xuống Hòa Nam trấn, sau đó vượt núi để sang Định Hà trấn.”

“Nếu lỡ bọn chúng cũng làm như vậy thì sao?” Thái Quang Huy cảm thấy nguy hiểm.

Đỗ Bá Phương lắc đầu. “Không đâu. Vì hiện tại doanh trại của Đỗ tướng quân đang đóng gần vùng Đỗ Động Giang và Hòa Nam trấn. Việc Ma bang chủ đưa quân xuống trước kia, phải xin phép Đỗ tướng quân để được quá cảnh. Chưa kể người của Dương huynh đã án ngữ sẵn trên đỉnh núi.”

“Đỗ huynh nói đúng. Sở dĩ người của tại hạ di chuyển nhanh như vậy là do quen sống với rừng núi từ nhỏ. Việc di chuyển như vậy đối với những người khác là rất khó. Chưa kể là khi vượt núi xong, liệu còn đâu sức khỏe để giao chiến nữa.” Ma Thanh Vũ phân tích cho mọi người.

Phan Anh Dũng nhìn sang họ Trần. “Thế đệ tử của Trần trưởng môn chắc quen với thủy chiến nhỉ?”

“Mặc dù đệ tử Tiên Tử phái đã quen với việc di chuyển thuyền bè. Nhưng lúc di chuyển xuống phía nam cũng phải nhờ vả Trần tỷ.” Họ Trần khẽ cười.

“Hèn gì tại hạ thấy người của Thần Vương phái tiến xuống Định Hà trấn nhanh như vậy.” Nguyễn Phong Sơn nói khía.

Đinh Nguyệt Hàn liếc mắt nhìn họ Nguyễn.

Hùng trưởng môn hớn hở. “Vậy xem ra căn cứ của chúng ta đã vững như bàn thạch. Phía nam thì có Hoa Lư án ngữ, phía tây có núi rừng yểm trợ, phía đông thì biển cả bao quanh và Bố Hải Khẩu làm tiền đồn.” Ông bỗng u sầu. “Chỉ có điều để cự lại bọn chúng thì e rằng vẫn còn nhiều gian khó.”

Nguyễn Phong Sơn nhìn sang họ Võ. “Tiểu tử kia, nãy giờ ngươi cứ im lặng vậy?”

Võ Quang Tuấn đáp nhanh. “Tiểu hạ có biết gì đâu mà bàn luận.”

Ma Thanh Vũ chem vào. “Thiếu công tử nhà ta mà lại không biết gì ư?”

Hùng trưởng môn khẽ cười. “Võ thiếu hiệp, các hạ nên nói lên ý kiến của mình cho mọi người xem nào.”

Họ Dương quay lại kẹp đầu Võ Quang Tuấn vào nách mình. “Tuấn không nghe mọi người nói sao?”

Họ Võ đỏ mặt. “Được rồi, để đệ nói.” Võ Quang Tuấn đứng chống nạnh nhìn bản đồ. “Như chúng ta đã rõ, giai đoạn bốn của bọn chúng đã được tiến hành. Việc cùng lúc xua ba quân đoàn xuống tập kích các thành trấn đã thể hiện rõ kế hoạch lần này.”

“Điều đó thì ai cũng biết rồi.” Thái Quang Huy bĩu môi.

“Điều lo ngại nhất của chúng ta là việc đối phó với bọn chúng đúng không?” Võ Quang Tuấn thấy mọi người im lặng nên nói tiếp. “Nhưng tiểu hạ thấy đây không phải là điều để đáng lo ngại.”

Phan trưởng môn tò mò. “Vì sao thiếu hiệp lại nói vậy?”

Võ Quang Tuấn chỉ tay vào bản đồ. “Quân đoàn của chúng từ phía tây, sau khi chiếm Phong Châu thì đang bị giữ lại ở Đường Lâm bởi người của An Vương phủ. Con bài chiến thuật Vũ Lệnh quân của bọn chúng xem ra không còn hiệu lực nữa.”

Đỗ Bá Phương tiếp lời. “Sau khi lợi dụng việc xua Vũ Lệnh quân đi đàn áp phản loạn. Bọn chúng đã khống chế dễ dàng một loạt thành trấn. Đến khi đụng phải người của An Vương phủ thì bộ mặt của chúng mới bị phát hiện.”

“Tức là.” Hùng trưởng môn như hiểu ra. “Triều đình không ban hành thánh lệnh cho Vũ Lệnh quân thực hiện công việc đó. Và mọi thành trấn còn lại tuyệt nhiên kháng cự lại bọn chúng.”

“Làm sao họ biết?” Đinh Nguyệt Hàn thắc mắc.

Võ Quang Tuấn khẽ cười. “Ai cũng biết quân đội An Vương phủ như là một thực thể của triều đình. Và việc họ cự lại Vũ Lệnh quân đã xem như nói rõ lên chuyện đó.”

Trần Thúy Ngọc bước tới. “Chưa kể việc Nam Tấn Vương lên tiếng gọi bọn chúng là phản loạn, đã khiến tình thế thời cuộc trở lại cân bằng cho mọi bên.”

“Tiểu tử ngươi biết nhiều như vậy, sao nãy giờ không chịu lên tiếng.” Nguyễn Phong Sơn liếc mắt.

Họ Võ khẽ cười. “Vì những gì tiểu hạ biết cũng là do Vũ ca ca nói lại.” Võ Quang Tuấn tiếp tục đu lên người họ Dương từ phía sau. “Do vậy các vị nên hỏi Vũ ca ca là đúng nhất.”

Trần Ngọc Phi nhìn họ Dương. “Chúng ta phải làm gì đây, Dương huynh?”

Họ Dương một tay khoanh trước ngực, một tay chống cằm. “Hiện tại quân đoàn phía tây đang bị Ngô lão gia chặn lại ở Đường Lâm. Quân đoàn phía bắc không đủ khí lực tấn công vào kinh đô Cổ Loa nên đã tiếp tục xua quân tiến xuống Đại La.” Họ Dương trầm ngâm. “Sau khi Nam Tấn Vương kêu gọi, Đỗ tướng quân đã xua quân lên án ngữ ở Đỗ Động Giang. Còn Nguyễn tướng quân thì đưa quân lên Tây Phù Liệt để phòng thủ.”

“Vậy xem ra bọn chúng đã bị chặn lại trên con đường tiến xuống phía nam rồi.” Nguyễn Phong Sơn khẽ cười.

Họ Dương lắc đầu. “Cũng chưa chắc. Nếu quân đoàn phía tây thu phục được Đường Lâm, bọn chúng sẽ tiếp tục tiến quân xuống Đại La để tụ họp với cánh quân ở phía bắc. Cánh quân phía đông có thể xua lên Tiên Du.” Họ Dương lắc đầu thở dài.

Hùng trưởng môn u sầu. “Nam Tấn Vương và Cổ Loa sẽ bị cô lập tứ phía.”

“Nếu chúng ta đưa quân lên trợ giúp thành Tiên Du thì sao?” Phan Anh Dũng nhìn mọi người.

Trần Ngọc Phi lắc đầu. “Nếu chúng ta mà đưa quân lên, e rằng bọn chúng sẽ thay đổi kế hoạch.”

“Trần đệ nói đúng.” Trần Thúy Ngọc đồng tình. “Bọn chúng có thể đảo kế hoạch lại và đưa quân xuống phía nam.”

“Chẳng phải Đỗ tướng quân và Nguyễn tướng quân đang án ngữ ở phía nam ư.” Thái Quang Huy thắc mắc.

Đỗ Bá Phương khẽ cười. “Chỉ e sợ họ không dám đưa quân ra cản, mà đứng nhìn bọn chúng tiến xuống.”

“Chúng ta đáng giá đến vậy sao.” Nguyễn Phong Sơn cười khẩy.

“Vì chỉ có chúng ta mới phá vỡ được kế hoạch của bọn chúng.” Võ Quang Tuấn nghiêm túc chem lời vào.

Nguyễn Phong Sơn tò mò hơn. “Vì sao?”

“Vì chỉ có chúng ta mới đồng tâm hiệp lực và chỉ có chúng ta mới chiến đấu vì giang sơn và bách tính.” Đỗ Bá Phương nhìn mọi người.

Mọi người bàn luận với nhau thêm một hồi thì tan rã. Trần Ngọc Phi lao nhanh về phía lều của mình. Sau khi bàn giao Tây Phù Liệt lại cho Đỗ Bá Phương nắm giữ, Trần Ngọc Phi tức tốc phi ngựa lại về thành Đại La. Y không tiến tới trụ sở của Liên Đoàn, mà y lao nhanh về lại bản trang của mình.

Lúc này Ngọc Trân cô nương đang nấu nướng ở bên trong. Thấy họ Trần bước vào với gương mặt lạnh lùng và ánh mắt đầy sát khí, Ngọc Trân cô nương e rằng đã có chuyện không hay xảy ra.

“Ngọc ca không sao chứ?” Ngọc Trân cô nương ôm chằm lấy họ Trần.

Đáp lại với cái ôm đó, Trần Ngọc Phi đẩy mạnh cô nương ta ra khỏi người mình. “Cô còn định giả vờ đến khi nào?” Họ Trần rút nhanh kiếm ra chĩa vào cổ Ngọc Trân.

“Huynh nói gì vậy, muội không hiểu?” Ngọc Trân giả vờ nói láo.

“Không hiểu ư.” Họ Trần nói lớn. “Cô còn định giả mạo làm Ngọc Trân đến khi nào nữa?” Họ Trần rơi lệ. “Ta đã biết sự thật từ lâu rồi.”

Ngọc Trân vẫn giả vờ. “Sự thật gì, muội không hiểu?”

Trần Ngọc Phi nghiến răng. “Cô giả mạo làm Ngọc Trân để tiếp cận ta. Lừa dối ta suốt một thời gian dài. Không hiểu ư?” Họ Trần lắc đầu, tay cầm kiếm của y run lên. “Đừng giả vờ nữa với ta nữa, Võ Quang Tuấn đã nói hết mọi chuyện cho ta rồi.”

“Huynh đừng tin tên tiểu tử đó. Huynh biết…” Ngọc Trân chống chế.

Trần Ngọc Phi trợn mắt cướp lời. “Ta biết Võ đệ lâu rồi. Chẳng qua là để lừa cô nên mới giả vờ căm phẫn như vậy thôi.”

“Vậy té ra huynh lừa muội suốt thời gian vừa qua.” Ngọc Trân bật khóc.

“Cô còn lộng ngôn. Giả vờ khiến mình là nạn nhân ư?” Họ Trần cười khẩy.

Ngọc Trân cô nương nắm chặt tay lại. “Đúng là muội không phải là Ngọc Trân. Muội thật ra là Lê Thị Minh Nguyệt, là đại tỷ của Hùng Thiên hội. Ngọc Trân là nhị tỷ.”

Trần Ngọc Phi gượng cười trong đau đớn. “Minh Nguyệt, một danh xưng giả mạo khác nữa sao, Ngọc Trân cô nương?”

Lê cô nương không dám nhìn họ Trần. “Đúng là muội giả mạo Ngọc Trân nhưng tình cảm của muội dành cho huynh là thật.”

“Lại xạo ngôn.” Trần Ngọc Phi hét lớn.

“Ngay từ nhỏ, Ngọc Trân sư muội đã luôn miệng nói về huynh. Kể về huynh như thế nào, huynh ra sao, huynh đối xử tốt với cô ấy những gì, những điều đó khiến muội cũng muốn có được.” Minh Nguyệt nhìn họ Trần. “Không biết từ lúc nào muội đã thầm thích huynh, một người tưởng tượng trong trí nhớ. Khi tứ đệ đề cập kế hoạch giả mạo Ngọc Trân, muội liền vui vẻ nhận lời.”

Trần Ngọc Phi tức giận. “Mấy người đã giết Ngọc Trân?”

Lê cô nương lắc đầu. “Ngọc Trân chết vì bệnh, rất lâu trước khi mọi kế hoạch được diễn ra.”

“Sao ta có thể tin được mấy người.” Họ Trần nhếch môi cười.

“Huynh có thể hỏi tứ đệ.” Lê cô nương nói thật. “Đúng là muội nghe lời nghĩa phụ để tiếp cận huynh. Chờ cơ hội đến thì sẽ ra tay. Nhưng khi ở bên cạnh huynh, muội mới nhận ra một sự thật, muội quá yêu huynh và muội muốn mình mãi mãi là Ngọc Trân của huynh.”

Trần Ngọc Phi không tin. “Yêu ư? Đừng khiến ta phải mắc nghẹn.”

“Tại sao muội luôn bảo huynh bỏ trốn. Tại sao muội luôn nói với huynh bỏ lại tất cả mọi thứ. Muội đã có rất nhiều cơ hội đễ hạ sát huynh nhưng mỗi lần nhìn gương mặt huynh ngủ say, thì muội lại không muốn làm đại tỷ nữa. Huynh không tin ư, nếu huynh không tin thì huynh cứ giết muội đi.” Lê cô nương đi tới, mũi kiếm chạm vào yết hầu của cô, một hàng máu chảy xuống.

Trần Ngọc Phi nghiến răng, y tức giận vì bị lừa dối và y càng tức giận bản thân hơn khi biết mình đã yêu Minh Nguyệt. Dù biết cô ta là giả mạo nhưng y vẫn không thể điều khiển được trái tim mình. Nhiều đêm, y nhận ra Minh Nguyệt thức dậy và nhìn mình cả đêm. Y chả hiểu vì sao nhưng giờ thì y đã nhận ra. Cứ nghĩ đến những lúc may y phục cho y, mà tay Minh Nguyệt toát cả máu, những lúc nấu ăn rồi ngồi chờ y về dùng bữa, hay nhớ lại những lúc luyện kiếm cùng nhau thì họ Trần không kìm được nỗi lòng của mình. Mùi thức ăn phảng phất bay và Trần Ngọc Phi cảm thấy yếu lòng, y bất lực đánh rơi thanh kiếm trên tay xuống.

“Giết ta đi.” Họ Trần nhắm mắt lại.

Lê cô nương hoảng hốt lao tới ôm chằm lấy y. “Nếu muốn muội giết huynh thì huynh hãy giết muội trước đi.”

“Chả phải muội phải hoàn thành nhiệm vụ sao?” Trần Ngọc Phi nghẹn ngào.

“Muội không còn lại đại tỷ, muội là Lê Thị Minh Nguyệt, là vị hôn thê của Trần Ngọc Phi.”

Họ Trần hoảng hốt. “Thức ăn cháy cả rồi.” Họ Trần lao đến bếp.

Lê cô nương lẳng lặng rảo nhẹ bước tới, cô rút trong y phục ra một vật gì đó. Cô lạnh lùng đập vào lưng Trần Ngọc Phi. “Này thì ăn hiếp muội.”

“Sao muội lại đánh huynh?” Họ Trần giật phắng người lại. “Ấy chết, cổ muội bị chảy máu rồi kìa.” Họ Trần đưa tay áo lên lau.

“Tặng huynh này.” Lê cô nương chìa tấm thẻ bài bằng gỗ ra.

Trần Ngọc Phi cầm lên đọc những dòng chữ khắc trên đó. “Mãi mãi bên nhau. Phi Nguyệt.” Họ Trần ôm chằm lấy Lê cô nương trong hạnh phúc.

Sau những diễn biến ở quảng trường Đại Hùng, trên đường tháo chạy xuống phía nam, họ Trần tách ra khỏi đoàn để chạy đi đón Minh Nguyệt. Có điều khi bước vào trong gia trang, Minh Nguyệt đã không còn nữa, cô nương ta đã bị người của Hùng Thiên hội hạ sát.

Tất cả những gì Trần Ngọc Phi có thể làm là ôm Minh Nguyệt vào lòng và hét lên trong đau đớn.