Tại một đỉnh núi, cách phía tây thành Hoa Lư khoảng vài chục dặm, có hai nam nhân đang đứng bàn luận với nhau. Một người mang y phục trắng viền đỏ cầm quạt. Người kia thì mang y phục màu xám, chắp tay sau lưng nhìn xa xăm.
“Xem ra mọi chuyện đang diễn ra như kế hoạch.” Nam nhân mang y phục xám khẽ cười. “Đại công tử quả mưu cao kế thâm.”
“Minh chủ quá khen.” Đại công tử khẽ cười. “Kế hoạch lần này là công sức của toàn thể mọi người. Tại hạ chỉ vạch ra những chi tiết thôi.”
“Không ngờ đại công tử lại dám hy sinh tất cả vì đại cuộc.” Tên minh chủ cười khẩy.
“Ngài phải biết Phục Ma phái đã bị lộ, nghĩa phụ bắt buộc phải hiến tế họ cho bọn chúng.” Đại công tử nhìn tên minh chủ. “Nhưng tại hạ lại đề bạt hiến tế thêm Trần Chí Quân và Chu Quang Minh, như thế mới khiến bọn chúng khỏi nghi ngờ.” Tên đại công tử nở nụ cười nham hiểm. “Nhân tiện tặng thưởng luôn cho tứ đệ một món quà.”
Tên minh chủ cười lớn. “Đại công tử quả thật rất nham hiểm. Một mặt hy sinh những tên đó để đảm bảo kế hoạch được tiếp tục, gieo mầm cho bọn chúng suy nghĩ rằng mọi chuyện đã tạm kết thúc. Mặt khác thì cho tứ đệ giết tên Trần Chí Quân và Chu Quang Minh, nếu tiểu tử ấy giết được thì xem như đã thực hiện lời hứa với cậu ta. Nếu nhỡ may tiểu tử ấy bị hạ sát dưới kiếm của những tên kia, thì đại công tử xem như trừ được mối họa sau này.” Tên minh chủ nhìn sang đại công tử. “Đường danh vọng của đại công tử rộng mở phía trước.”
“Tại hạ có mưu kế gì chăng nữa cũng không bằng sự sắp xếp của ngài.” Tên đại công tử nói khía lại. “Việc ra lệnh thảm sát từ từ trong đại hội, rồi đến việc tập kích ở quảng trường. Mưu chuộc quân binh để họ làm ngơ, cơ liệu trước đường tháo chạy của mọi bang phái để phục kích họ trên đường về. Mượn cớ tiêu diệt Liên Đoàn để thu hút, tuyển dụng những bang phái đối lập và không nằm trong Liên Đoàn. Ra lệnh tấn công các bang phái ở mọi nơi để ngăn ngừa sự phòng vệ hay hỗ trợ của Võ Lâm Quân và bọn chúng. Tại hạ khâm phục nhất là việc ra lệnh cho tên Đinh Hiếu Văn tập hợp người trước Phục Ma phái để đồng loạt tấn công các bang phái đã định. Sau đó ra lệnh cho một nhóm người giả vờ phục kích bọn chúng ở Hoa Lư. Ngầm tiết lộ mật thư để dụ chúng tới Phục Ma phái. Và y như rằng khi tới nơi, việc chứng kiến đến hàng trăm người đang tụ tập đã đánh tan mọi suy nghĩ trước đó. Lúc này bọn chúng thật sự nghĩ rằng tất cả đều đang ở đây, kết thúc trận chiến đó, sẽ kết thúc tất cả.” Tên đại công tử lại cười khẩy. “Nếu tên Đinh Hiếu Văn biết ngài đâm lén sau lưng mình thì sẽ thế nào nhỉ. Không biết có độn thổ dậy rồi hộc máu chết lần thứ hai nữa không.”
“Quan trọng là mọi việc đã thành công như dự liệu.” Tên minh chủ khẽ cười. “Bây giờ bọn chúng chắc nghĩ rằng mọi việc đã chấm dứt. Như thế chúng ta mới có thể tiến hành giai đoạn tiếp theo.”
“Vậy để tại hạ thông báo cho mọi người biết, giai đoạn ba sắp được triển khai.” Tên đại công tử vẫy quạt.
Tên minh chủ chỉ ừm một tiếng rồi lại nhìn xa xăm vô định. Giai đoạn ba sắp được thực hiện và mọi chuyện đều đang diễn ra như dự định trước đó. Đại cuộc chỉ mới bắt đầu.
- -------
Hết Phase 2