Vầng thái dương thành Ba Tư Đặc mới vừa ló dạng khỏi chân trời, sương bên ven đường vẫn tan chảy lóng lấp sắc nắng trấn Lạc xung quanh thành phị bắt đầu nhộn nhịp, nông phu kéo xe trượt tuyết, phu xe kéo xe ngựa, kẻ khuân vác khoác áo ngắn, có lẽ bọn họ đi đến nông trang châu lục, hoặc là vào thành Ba Tư Đặc bắt đầu một ngày làm việc vất vả, đường lớn ồn ào hẳn lên, một đội thương vời rời thành đi ra, tòa hùng thành cực tây đại lục này bắt đầu tỉnh dậy sau một đêm dài say ngủ. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Phi cũng chuẩn bị bước trên hành trình li biệt. Chuyến lữ hành thành Ba Tư Đặc, hắn hài lòng với thu hoạch mình đạt được, bây giờ là lúc ra đi.
- Đừng khóc, sau này ta sẽ đến thăm ngươi.
Hàn Phi vỗ vỗ vào đầu tiểu Mễ đang nghẹn ngào trong lòng mình nói:
- Vài năm nữa, nếu như ngươi nới bằng lòng, ta dẫn ngươi đến lãnh địa của ca ca, được không?
Tiểu Mễ chẳng qua là con mèo nhỏ bình thủy tương phùng, rất nhiều lúc, duyên phận giữa người và người gặp nhau không cần lý do.
- Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc cho tiểu Mễ, bất cứ lúc nào cũng hoan ngênh ngươi trở lại.
Phỉ Qua đứng bên cạnh cười nói.
Ở thành Ba Tư Đặc không quen biết được nhiều bằng hữu, cũng chỉ có Phỉ Qua, tối hôm qua ở gia tộc La Tư Nhĩ Đức. Hàn Phi và Lôi Mông đã cáo biệt một lần, cho nên sáng sớm Lôi Mông không đến tiễn.
- Cảm tạ, tất cả nhờ ngươi.
Hàn Phi đặt tiểu Mễ xuống, lau nước mắt trên mặt:
- Tiểu Mễ, nhớ là sau này phải biết vâng lời đó.
Kỳ thực trong lòng Hàn Phi có chút luyến tiếc con mèo cái nhỏ khôn ngoan đáng yêu này, chỉ bất quá ở lại gia tộc La Tư Nhĩ Đức chắc chắn phải tốt hơn nhiều so với đi cùng mình khắp nơi lưu lạc.
Tiểu Mễ rất hiểu chuyện gật gật đầu, gương mặt nhỏ lệ đọng chưa khô.
Hàn Phi hướng về phía Phỉ Qua phất tay, sau đó xoay người lên ngựa, dây cương vung lên hay chân kẹp chặt vào giáp.
Hỏa Phi hí một tiếng dài, bốn vó tung ra hướng về phía mặt trời mọc phi nước đại.
Tiểu Mễ ở phía sau dốc sức quơ hai chân trước nước mắt lại một lần nữa làm mờ nhạt đôi mắt của nó, nhìn hình bóng của Hàn Phi mất dần trên cuối con đường.
Cưỡi Phi Hỏa, Hàn Phi băng qua ốc đảo rất nhanh để lại thành Ba Tư Đặc sau lưng.
Sau năm ngày bôn ba ngày đi đêm nghĩ Hàn Phi đi ngang qua sa mạc Hạo Hãn tiến vào thảo nguyên Tây Mông bát ngát.
Từ thành Ba Tư Đặc tới đế đô thánh kinh của đế quốc Quang Huy xa tới vạn dặm, một đội buôn bình thường phải mất thời gian hai tháng thậm chí lâu hơn mới có thể tới, cước trình của Phi Hỏa tối thiểu phải cần hơn nữa tháng nữa.
Từ sa mạc đến thảo nguyên, rất nhiều nơi trên đường đi qua đều không có bóng người, khu sầm uất của đế quốc Quang Huy chủ yếu tập trung vùng Trung Đông bộ và Nam bộ, Tứ Đô Đế Quốc thường được xem như là khu vực hoang dã, tình cờ mới có thể thấy thôn xóm bộ tộc điêu tàn.
Chặng đường dài nhàm chán, ban đầu còn có Dạ Võ Đế có thể tán ngẫu, nhưng ngày thứ hai rời khỏi thành Ba Tư Đặc thì nàng lâm vào cảnh trầm miên dài.
Tuyệt đại cường giả của một ngàn năm trước, Dạ Võ Đế có thể lưu giữ lại thần hồn của mình chắc chắn là thể hiện thần kỹ, nhưng mất đi thể xác nàng giống như ngọn nến vô cùng yếu đuối trước gió, thần hồn trải qua ngàn năm càng thêm yếu ớt vo cùng, phải không ngừng hấp thu năng lực của Hàn Phi mới có thể duy trì sinh mệnh của mình, mỗi lần nói chuyện với Hàn Phi phải tiêu hạo một nguồn năng lượng nhất định, trầm miên cũng khó cũng là điều bắt buộc.
Theo ý trên mà nói, nàng ký sinh trong cơ thể Hàn Phi, giả như Hàn Phi thất bại chết đi chắc chắn hồn tan theo khói không thể tồn tại, mà Hàn Phi nếu trở nên hùng mạnh, năng lực thần hồn của nàng ấy sẽ lớn mạnh thêm.
Cho nên tuy là Dạ Võ Đế không có cách trợ giúp Hàn Phi chiến đấu, cũng không có cách truyền thụ đấu kỹ tuyệt học cho Hàn Phi, nhưng chỉ điểm võ đạo cũng không tệ, trợ giúp đối với Hàn Phi cũng không phải là nhỏ. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Đương nhiên hành trình tuy vô vị, nhưng Hàn Phi cũng không lãng phí thời gian và sinh mệnh, ban ngày gấp rút lên đường, buổi tối thì cắm trại, sau khi nắm bắt và cũng cố lực lượng ngũ giai xong, hắn hít một hơi thật lâu tiễu thừa linh phẩm từ trong nạp vật chỉ hoàn.
Những truyền thừa linh tinh cấp địa này đều là trước đây hắn dùng một số tiến cực lớn mua được ở Tắc Ân vương đô Minh Lam, kể cả tổng cộng hai mươi viên trong Thánh Chi Phó Dực, tụ trung tinh hoa tuyệt kỹ của ngũ hệ đấu kỹ, đối với những đấu kỹ Hàn Phi trước đây hắn nắm bắt mà nói tuyệt đối là lần đầu tiên thăng cấp lớn vượt bấc.
Đấu kỹ võ sĩ, từ cơ bản đến trung cấp, cao cấp đến đến hoàng, huyền, địa, thiên sau cùng tới thần cấp, trong đó đấu kỹ hoàng cấp tương đối vượt hơn trước một bậc, đấu kỹ địa cấp cũng giống như vậy.
Trên thực tế võ sĩ giai thánh coi nhẹ đấu kỹ võ lực chủ yếu của cấp kỹ cấp địa, kể cả võ sĩ thiên không lục giai cũng như vậy đấu kỹ cấp địa uy lực tuy không bằng đấu kỹ cấp thiên, nhưng nó không có thời gian dài phóng ra của đấu kỹ cấp thiên, khuyết điểm tiêu hao đấu khí cực lớn mà loại đấu kỹ cấp địa so với đấu kỹ cấp thiên thì phong phú hơn.
Long thăng cửu thiên, địa cấp hỏa hệ đấu kỹ, thăng chức bạo viêm long phá giai kỹ, địa cấp hỏa hệ đấu kỹ uy lực mạnh nhất!
Nộ diễm nghệ tích, địa cấp hỏa hệ đấu kỹ, phạm vị quần công đấu kỹ, có thể thôi phát đấu khí xung quang cơ thể hình thành hỏa diệm chi lâm. (rừng lửa)
Xích diễm phượng vũ, địa cấp hỏa hệ đấu kỹ, thăng chức xích diễm chi chuẩn giai kỹ, siêu viễn cự ly công kích đấu kỹ.
Tê Kim Thiên Phi Trảm, địa cấp kim hệ đấu kỹ, thăng chức thiên huyễn trảm giai kỹ, hai phương diễn đơn thể và phạm vi quần công áp dụng đấu kỹ!
Phá giáp một kích, địa cấp kim hệ đấu kỹ, thăng chức giai kim sát trảm giai kỹ!
Ba hạng hỏa hệ, ba hạng kim hệ, hai hạng thổ hệ, hai hạng thủy hệ và một hạng một hệ đấu khí bao gồm đơn công, quần công, phòng công, hộ công, đủ loại phụ trợ, hơn nữa có thêm cánh thánh chi phó bay lượn, có thể nói cái gì cần có đều có đủ.
Sau khi nắm giữ mười hai viên đấu kỹ này, phần lớn đấu kỹ trước đây Hàn Phi học được đều không sử dụng được, tất cả phương diện đấu kỹ và thực lực của võ sĩ hải dương đẳng giai tương xứng, chỉ có khiếm khuyết là kinh nghiệm thực chiến.
Mà ngoài đấu kỹ chiến thần quang huy đặc thù, Hàn Phi vẫn chưa tiếp xúc qua, bởi vì chạm đến thần hồn Dạ Võ Đế. Lúc Dạ Võ Đế rơi vào trầm miên nhắc nhở, trước khi một lần nữa nàng tỉnh dậy nhất định không thể cưỡng chế nắm bắt chiến thần quang huy, để tránh dẫn đến kết quả ngoài ý muốn
Mười hai viên truyền thừa linh tinh, Hàn Phi tiêu tốn trăm vạn tiền vàng cuối cùng mới có được Thánh Chi Phó Dực.
Bầu trời giữa hè đặc biệt trong suốt, trong bầu trời màu hắc lam tinh quang lấp lánh, một chùm ánh sáng vòng trăng tròn chiếu thẳng xuống mặt đất, thảo nguyên Tây Mông khoan thai yên tĩnh đến lạ thường.
Một bụi cỏ trên đỉnh núi, ngồi xếp bằng trên cỏ Hàn Phi chợt mở mắt ra, thần quang trong hai tròng mắt trầm tĩnh!
Ốc Kim vẫn ở bên cạnh Hàn Phi phụ trách bảo vệ nhảy dựng lên, ngửa đầu nhìn chủ nhân của mình, Hàn Phi lắc lắc tay tỏ ý không có chuyện gì, và sau đó hít một hơi thật sâu rồi thở dài ra.
Cơ thể của hắn mờ mờ lộ ra quang huy bạch sắc, hào quang co dãn bất định càng ngày càng hừng hực, cuối cùng tựu hội lại sau lưng Hàn Phi.
Bỗng nhiên, một đôi cánh sáng vằng vặc từ từ mọc ra ở hai vai của hắn, dôi cánh lăng vũ này rõ ràng là do đấu khí tích tụ lại mà thành, chiều dài vượt quá một thước, nương theo gió đêm nhè nhè rung lên.
Tâm niệm khẽ động, đôi đấu sí lập tức đập mạnh, tốc độ ngày càng nhanh, và đôi chân của Hàn Phi cũng dần dần rời khỏi mặt đất, chầm chậm bay thẳng lên trời.
Kim Ốc bất giác mở to hai mắt, kêu vài tiếng “ô ô” biểu đạt sự ngạc nhiên của mình.
Thành công rồi! trong lòng Hàn Phi bỗng vui mừng khôn xiết, trước đây hắn nhìn thấy cảnh dạ thủy linh bay lượn trên bầu trời, chôn dấu trong lòng ước mơ mãnh liệt, chờ đợi tới một ngày có thể bay luyện khắp trời.
Ở kiếp trước của hắn, muốn nói kinh nghiệm ngồi máy bay không ít, nhưng cảm giác dựa vào đôi cánh hoàn toàn không giống nhau, ở khoảng khắc đó, hắn dường như có cả thế giới!
Bay lên bay lên, tốc độ đấu khí đập cánh đạt đến trình độ cực cao, do đôi cánh không lớn, bởi vậy tinh lực có thể cung cấp không hề mạnh, bay cao chừng khoảng hơn hai trăm thước thì không thể lên được nữa.
Gió trên trời rất mạnh, lần đầu tiên dùng đấu sí giống như bị thổi liền trở mình lăn lộn mấy vòng mới bắt đầu ổn định lại tinh thần, hắn giống như là đứa trẻ vừa học đi bắt đầu học nắm vững kỹ sảo bay, cũng may đấu kỹ phong ấn trong truyền thừa linh tinh chứa kinh nghiệm sử dụng, ôn qua một lần so với hoàn toàn học mò mẫn chắc chắn phải dễ hơn nhiều.
Trên không trung sau khi vụng về mấy vòng lớn, động tác của Hàn Phi từ từ bắt đầu trôi chảy hơn, đối với nắm vững đấu sí như ngực, bắt đầu mượn lực gió thổi thử làm một chút nhào lộn, lật chuyển vân vân có duy chuyển ở gốc độ khó.
Đỉnh đầu là bầu trời sao mênh mông, dưới chân là thảo nguyên bao la, đón kình phong nhè nhẹ, Hàn Phi đấu sí bay cao, mượn lực của gió lại thêm độ cao mới tăng lên hắn chịu không nổi buông tiếng cười dài.
Trên trời dưới đất, mặc ta rong ruổi
Sau khi bay hơn một tiếng bay lượn trên bầu trời, Hàn Phi đấu khí hao kiệt mới quyến luyến đáp xuống mặt đất
Dùng thực lực ngũ giai bay trên không trung, một trăm vạn tiền vàng này tiêu thật là đáng! Tuy nói đấu sí thiên không bay trên Thánh Chi Phó Dực tốc độ cao tốc độ nhất định vô pháp và chân chính tương đối đồng đều, nhưng võ sĩ hải dương nhất giai này chiếm giữ thế thượng phong tuyệt đối, tương lai sau này nắm giữ chiến thần quang huy, bốn yếu cùng sử dụng tuyệt đối có thể so sánh với võ sĩ thiên không
Đương nhiên muốn bay lên không trung cũng phải bỏ ra số tiền không nhỏ, đầu tiên đấu khí duy trì đấu sí cần phải tiêu hao cực lớn, cho dù liên tục thu nạp sung quanh thiên địa linh lực, tốc độ bổ sung cũng không theo kịp tiêu hao.
Trạng thái của Hàn Phi nếu như vẫn muốn duy trì đấu khí hộ giáp, vậy thì không có thêm nhiều lực lượng dư thừa phát ra đấu kỹ, hoặc là buông bỏ hộ giáp mới có thể phát ra đấu kỹ.
Đây vẫn là nguồn cơ của thực lực, Hàn Phi tin đợi tới thực lực của mình thăng tới cao cấp hoặc võ sĩ hải dương cấp cao nhất, vấn đề này tự nhiên sẽ dễ giải quyết.
Đêm nay, hắn thức trắng cả đêm, giống như đứa trẻ vừa có được đồ chơi mới mò mẫn Thánh Chi Phó Cánh, một khi đấu khí bổ sung đủ lập tức lại bay lên không trung, dường như luôn luôn không biết cái gì gọi là mệt mỏi