- Ha ha.
- Bộ lạc Thổ Nquả nhiên giàu có. Linh thạch, linh thảo trong kho hàng này còn nhiều hơn cả tồn kho trong bộ lạc Hắc Lang chúng ta nữa.
Cánh của lớn của một tòa kiến trúc màu đen chậm rãi mở ra. Cừu Lộc đi vào trong tòa kiến trúc này. ánh mắt quét qua. thu toàn bộ hoàn cành xung quanh vào trong mắt. trên mặt liền hiện vẻ vui mừng. Tòa kiến trúc này là kho hàng bộ lạc Thổ Ti, bên trong chứa các loại linh thạch, linh thảo, thậm chí còn có không ít thần khí. có thể đổi lấy Nguyên Đan.
- Thủ lĩnh!
Giữa lúc Cừu Lộc đang tính toàn hàng hóa trong kho hàng này trị giá bao nhiều Nguyên Đan, một người bộ lạc Hắc Lang chạy vào hô lớn.
- Có chuyện gì?
Cừu Lộc chuyển mắt, ánh mắt bắn về phía người kia.
- Đã kiểm tra xong người bộ lạc Thổ Ti. Trong đó người tu luyện cảnh giới Linh Hoàng có ba ngàn bốn trăm năm mươi tám. Cảnh giới Linh Tông có bốn ngàn hai trăm ba mươi lăm, bao gồm cả trẻ nhỏ phụ nữ. Tổng cộng đoạt được một ngàn hai trăm kiện thần khí công kích, hơn bảy trăm kiện thần khí phòng ngự. À, trong những người tu luyện còn có ba bốn mươi tên phế vật!
Người kia cung kính nói.
- Phế vật? Già lão trẻ con?
- Giết hết tất cả, một người cũng không để lại!
Sắc mặt Cừu Lộc chợt ngưng, mắt lộ hung quang lớn tiếng nói.
- Rõ. thủ lĩnh!
Người kia nghe vậy lập tức xoay người đi ra khỏi kho hàng.
Lúc này toàn bộ tù binh bộ lạc Thổ Nđều tập hợp trên quảng trường, bốn phía đều là người bộ lạc Hắc Lang.
Đủ loại tiếng hô khóc không ngừng truyền ra từ trong đám người.
Hai người Phương Mộ Vũ cùng Chung Vô Hoa cũng bị ép trong đoàn người này. Phương Mộ Vũ thúc đẩy linh lực trong cơ thể, bao quanh thân thể Chung Vô Hoa, để hắn có thể trôi nôi giữa không trung.
Vù~
"Sắp tới rồi. phía trước chính là bộ lạc Thổ Ti! Không biết tình huống hiện giờ thế nào!" Bóng người Hạ Ngôn hóa thành một tia sáng, lướt qua bâu trời.
Cừu Lộc nhướng mày, lão cảm giác được có một đạo dao động linh lực đang nhanh chóngbay về phía này. Tốc độ kia rất nhanh, chỉ mấy hô hấp đã từ ngoài ngàn dặm tới cách nơi này trăm dặm.
"Là ai vậy chứ?" Cừu Lộc thì thầm một tiếng, sau đó ở lại trong kho hàng một lát, đi ra ngoài. Lão vừa mới đi ra, một cỗ linh lực bay tới từ không trung áp xuống bên dưới.
Tất cả mọi người trên mặt đất đều cảm nhận được linh lực hùng hồn. không khỏi ngẩng đầu lên nhìn phía chân trời.
- Cừu Lộc. ta đã quay lại!
Còn chưa thấy bóng người, liền có một tiếng hô to truyền tới từ phía nam. Cừu Lộc vừa nghe liền biến sắc, trong đầu suy nghĩ:
"Người này lại nhận biết ta, hiển nhiên là nhắm vào ta mà tới. Không biết rốt cuộc là ai? Chẳng qua giọng nói này sao lại quen tai như vậy?" Lão vạn vạn lần không nghĩ ra, chính là Hạ Ngôn mà lão đánh cướp không thành đã quay lại. Trong suy nghĩ của lão, tự nhiên cho rằng Hạ Ngôn không có khả năng quay trở lại, cho nên căn bản không nhớ tới Tiểu tử mà mình đánh cướp ngày hỏm qua.
Tuy nhiên lúc này lão đã không cần phải suy đoán là ai nữa. Bởi vì một cái bóng trắng chớp lên xuất hiện từ xa, chớp động mấy cái đã tới gần.
- Hả. sao lại là ngươi?
Cừu Lộc thật Sự quá bất ngờ. Lúc lão nhìn rõ diện mạo Hạ Ngôn, liền lộ ra vẻ ngạc nhiên. Những người bên dưới, bất kể là người bộ lạc Thổ Nhay bộ lạc Hắc Lang, đều kỳ quái không thôi.
- Là ta! Ta đã quay lại!
Hạ Ngôn cười nói. ánh mắt quét qua người Cừu Lộc, lại nhìn đám đông bên dưới, sắc mặt hơi đổi. Hắn nhìn thấy trên mặt đất bên dưới, lại có mấy trăm cỗ thi thể.
"Bên ngoài thành thật là hỗn loạn, bộ lạc tương tàn, mỗi một ngày đều có vô số người chết đi." Trong lòng Hạ Ngôn cảm thán một tiếng, khẽ lắc đầu.
- Ha ha! Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi còn dám trở về? Ngươi trở lại tặng quà cho ta hay
sao?
Cừu Lộc sau khi kinh ngạc, cười to nói, trong mắt bắn ra hai tia sáng.
- Hả?
Phương Mộ Vũ ở bên dưới ngẩng đầu nhìn chân trời, đột nhiên hắn phát hiện người thanh niên trước mắt này sao lại giống Hạ Ngôn như vậy? Thế nhưng, điều này sao lại thế chứ?
- Chung Vô Hoa, ngươi mau nhìn kìa, người kia có giống Hạ Ngôn hay không? Ta thấy đúng là hoàn toàn một dạng mà!
Phương Mộ Vũ kinh ngạc nói với Chung Vô Hoa đang cúi đầu, biểu tình lạnh nhạt.
- Cái gì?
Nghe Phương Mộ Vũ nói. vốn vẻ mặt không còn sinh khí của Chung Vô Hoa cũng kinh hãi, vội nhìn phía chân trời, biểu tình liền cứng đờ.
- Đúng là giống như đúc! Sao lại có chuyện như vậy?
Chung Vô Hoa cũng kinh hô nói.
- Hai người các ngươi đang nói gì vậy?
Một người Linh Hoàng cấp ba cũngbị bắt tù binh bên cạnh nhìn hai người, kỳ quái hỏi.
- Đống Quang, ngươi có nhận ra người áo trắng trên bầu trời hay không?
Phương Mộ Vũ hỏi Linh Hoàng cấp ba Đổng Quang kia.
- Chua thấy qua!
Đổng Quang nhìn Hạ Ngôn giữa không trung, lắc đầu:
- Nhưng mà nghe hắn đối thoại với lão hỗn đản Cừu Lộc kia. hai người hẳn là kẻ thù. ừ, cũng là thể là bằng hữu thủ lĩnh đại nhân quen biết, hiện giờ tới hồ trợ.
- À.
Phương Mộ Vũ gật đầu. trầm ngâm nhìn trên không trung.
- Không có khả năng là Hạ Ngôn, thực lực người này rất mạnh, ít nhất cũng có cảnh giới Linh Hoàng cấp năm trỡ lên. Dù là Hạ Ngôn tu luyện nhanh đi nữa. lúc này cũng không có khả năng bước vào cảnh giới Linh Hoàng cấp năm được?
- ừ. Nhưng mà sao hai người lại giống như như vậy? Ngay cả màu sắc y phục cũng giống nhau, Hạ Ngôn cũng thích mặc áo trắng như vậy!
Chung Vô Hoa cũng nói, lòng như sống lại. Kỳ thật vừa rồi vì chờ chết, nên tâm cũng như tro tàn.
- Tiểu tử, ngươi đi rồi quay lại, chẳng lẽ tướng rang ta thật sự không bắt được ngươi, đuổi không kịp ngươi? Ngươi cho rằng lúc này ngươi còn có thể thoát khỏi tay ta được sao?
Cừu Lộc cũng không nóng lòng động thủ, lúc này tâm tình lão hết sức tốt Bắt được bộ lạc Thổ Ti, có được tài phú đủ cho lão tu luyện không chút cố ky một thời gian.
Hôm qua vì lo lắng bộ lạc Hắc Lang cùng bộ lạc Thổ Ngiao chiến, không muốn tổn quá nhiều thời gian trên người Hạ Ngôn. Còn hiện giờ đã không giống nữa, toàn bộ người bộ lạc Thổ Nđã bị giam cầm thực lực, lúc này dù Hạ Ngôn có lợi dụng thủ đoạn kỳ lạ chạy trốn, lão cũng có đủ thời gian truy sát.
- Lão già này, chỉ bằng thực lực của ngươi, ta không cần phải chạy trốn!
Hạ Ngôn khinh thường nói, đã sớm thúc đẩy linh lực trong cơ thể, một đoàn linh lực vàng kim quanh quẩn bên ngoài cơ thể.
- Ghê tởm. Tiểu tử ngươi thật to gan, hôm nay ta không bầm thây ngươi vạn đoạn, sẽ khó mà tiêu mổi hận trong lòng ta.
Cừu Lộc giận dữ. liên tục rít gào.
- Lão già kia, trước tiếp ta một chiêu!
Vừa nói, Hạ Ngôn đã đánh ra một quyền. Một đoàn năng lượng vàng kim liền phun trào
đánh về phía Cừu Lộc.
- Đại ca. người này là ai?
Lãnh Yên nhìn giữa không trung đã bắt đầu kịch chiến, kinh ngạc hỏi. hàng mi liễu cau
lại.
- Ta cũng không biết, chua bao giờ gặp qua.
Quách Lâm lắc đầu:
- Hắn lại dám tìm tới Cừụ Lộc, không biết thực lực thế nào. Nhìn tuổi của hắn, sợ rằng không tu luyện tới trăm nãm. ồ. Tiểu tử giòi thật, thực lực mạnh như vậy, lại không duới ba người chúng ta.
Quách Lâm trừng mắt. kinh ngạc nhìn không trung.
Hạ Ngôn đánh ra một quyền, Cừu Lộc tự nhiên chống đỡ. Lực lượng hai người va chạm liền phát ra một tiếng nô lớn, lực lượng tản ra lan tràn ngoài vạn thước.
Quách Lâm cảm giác được lực lượng Hạ Ngôn, tất nhiên phán đoán thực lực Hạ Ngôn không kém.
- Lão già kia, lại tiếp ta một chiêu! Đại Hỗn Độn Thuật!
Hạ Ngôn hét lớn một tiếng, vừa nãy chẳng qua là tiện tay đánh một quyển, lúc này mới vận chuyển thần thông. Linh lực vàng kim lập tức hinh thành một đồ án cối xay, hung hăng ép xuống Cừu Lộc đối diện. Chiếc cối xay không ngừng nghiền ép không gian, cả không gian bị ép ra từng vết rách.
- Phá cho ta!
Thân ánh Cừu Lộc lao lên, trực tiếp một quyền nhắm thẳng Hạ Ngôn. Một quyền này, trực tiếp đánh vỡ vụn thần thông của Hạ Ngôn.
Chiến cối xay không gian khổng lồ bị đánh vỡ tung, chậm rãi tiêu tán. Còn Cừu Lộc sau khi đánh vỡ thần thông, lại đánh một quyên về phía Hạ Ngôn.
Lão muốn đánh nát đầu Hạ Ngôn!
- Giết!
Hạ Ngôn quát khẽ một tiếng, trong thân thể lóe ra một đạo hồng quang, chém về phía Cừu Lộc.
Cừu Lộc là Linh Hoàng cấp chín, lực lượng mạnh mẽ. Hạ Ngôn áp chế chính minh, phải đề phòng lực pháp tắc áp bức đột nhiên xuất hiện. Nếu như Cừu Lộc sử dụng lực pháp tắc, Hạ Ngôn nhất định phải sử dụng linh lực phá tan không gian phong tỏa.
Hồng quang chợt lóe, mang theo khí tức hủy diệt, chỉ trong một phần mười thời gian chớp mắt đã tới gần sát thân thể Cừu Lộc. Một kiếm này, Hạ Ngôn đã phát ra uy lực vượt quá mười lăm ức độ.
Tê!
Cừu Lộc biến sắc, lão cảm giác được năng lượng cường đại trong kiếm quang màu đỏ này, thân ảnh hơi khựng lại, nhanh chóng lùi về phía sau. Sau đó từ trong cơ thể lão bắn ra một đạo kiếm quang màu đen khác, kịch liệt va chạm với kiếm quang màu đỏ. Kiếm khí điên cuồng tạo ra một cơn lốc màu đen khủng bố trong không gian. Người tu luyện thực lực kém nếu bị cuốn vào trong cơn lốc đen này. sẽ nháy mắt hóa thành tro bụi.
Lần trước Hạ Ngôn đột nhiên ra tay đánh một chiêu, sau đó lập tức quay đầu chạy trốn. Lần đó Hạ Ngôn mới dùng ra vài ức độ lực công kích. Còn lần này, đã vượt quá mười lăm ức độ, dù là Cừu Lộc cũng khẽ lung động.
- Tiểu tử! Ngươi đã đột phá đến cảnh giới Linh Hoàng cấp tám!
Trong mắt Cừu Lộc chọi lóe sáng, khó tin nổi hô lên. Hôm qua lúc mới gặp được lão, Hạ Ngôn chỉ là Linh Hoàng cấp bảy. Mà chỉ mới một ngày, Hạ Ngôn đã trực tiếp đột phá đến cảnh giới Linh Hoàng cấp tám, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
- Khôngsai! Ta đãbước vào cảnh giới Linh Hoàng cấp tám.
Hạ Ngôn trầm giọng:
- Cừu Lộc, hôm qua ngươi muốn đánh cướp ta, hôm nay ta liền cướp lại ngươi!
- Ha ha ha! Tiểu tử. ngươi cho là ngươi bước vào cảnh giới Linh Hoàng cấp tám là có thể chống lại ta hay sao? chỉ là mười mấy ức độ công kích, quả thật là không biết tự lượng sức mình!
Cừu Lộc cười to nói, trường bào màu đen trên người liền rung mạnh.