Hạ Ngôn đến Tử Nguyệt tửu lâu vào giữa trưa, từng lấy đồ vật rời khỏi tửu lâu.
Tuy nhiên, phần đông người ủng hộ Hạ Ngôn trong tửu lâu, lập tức chen nhau kiến cũng chui không lọt. Những người này hết chín mươi phần trăm là con gái, đàn ông cũng không thích chen đến đây.
Thậm chí lúc đó Hạ Ngôn cảm thấy trên người mình giống như bị sờ mó rất nhiều lần. Nếu không phải có sự hỗ trợ của tửu lâu, e rằng Hạ Ngôn đều không thể đi ra cổng của tửu lâu.
Mà sau khi rời khỏi tửu lâu, ở trên đường phố, đột nhiên có một người hét lớn một tiếng:
- Mọi người mau nhìn kìa. Đây là Hạ Ngôn của Học Viện Tử Diệp!
Một tiếng rống to không cần thiết, chung quanh lập tức xuất hiện vô số người tu luyện và dân chúng bao vây Hạ Ngôn.
May mắn đây là trên đường cái mà không phải trong tửu lâu, không gian khá lớn. Cho nên Hạ Ngôn thừa dịp những người này vẫn chưa vây kín con đường mình đi, vội vàng triển khai thân pháp nhanh chóng thoát đi.
Những người đó chỉ thấy bóng người chợt lóe, Hạ Ngôn đã mất đi bóng dáng.
- Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn đâu rồi?
Thực lực của những người tu luyện đó mạnh hơn cùng chỉ là Hậu Thiên đỉnh, làm sao có thể thấy rõ động tác của Hạ Ngôn chứ?
Nếu như Hạ Ngôn toàn lực thi triển thân pháp của mình, thì ngay cả người có cảnh giới Linh Sư đỉnh, đều không thể thấy rõ động tác của Hạ Ngôn, chứ đừng nói là những người tu luyện Hậu Thiên này.
Ở trên đường như một luồng khói nhẹ rất nhanh chạy đi một hồi. Cuối cùng Hạ Ngôn đành phải bỏ qua ý tưởng mua sắm đồ. Chỉ cần hắn lộ diện thì cam đoan rất nhanh bị người ta nhận ra. Cuối cùng Hạ Ngôn đành quay trở lại tửu lâu, nhờ người mua giúp một số vật phẩm.
Hiện tại trong bọc hành lý của Hạ Ngôn, cũng chỉ có hơn ngàn kim tệ.
Nếu như người thường nhìn thấy, có lẽ hơn ngàn kim tệ đã là con số không nhỏ, nhưng đối với Hạ Ngôn mà nói, hơn một ngàn kim tệ này không được tính là tiền.
Tùy ý mua sắm một số dược liệu bình thường, hơn một ngàn kim tệ, đều mua không được bao nhiêu.
Nếu như mua sắm đan dược, cũng chỉ mua được mấy viên đan dược nhất phẩm. Đan dược nhị phẩm, hơn một ngàn kim tệ gần như miễn cưỡng lắm mới có thể mua được một viên.
Hạ Ngôn trở lại tửu lâu, mở bọc hành lý mình mang theo ra, nhìn thấy viên Hồi Hồn Đan được đặt trong hộp ngọc màu tím, trong lòng không khỏi sinh ra một nỗi buồn.
Cái chết của Hạ Tử Hân, chỉ sợ vĩnh viễn Hạ Ngôn cũng không thể quên được.
Hạ Tử Hân là vì Hạ Ngôn mà chết! Nếu không phải Hạ Ngôn mâu thuẫn với ba người Trương Phong, căn bản Hạ Tử Hân sẽ không bị bắt cóc, lại càng không chết ở trong Thanh Vân Sơn.
Cho nên Hạ Ngôn phát thệ không chết không thôi với Trương gia! Đây coi như là Hạ Ngôn nợ Hạ gia!
Đương nhiên, Trương gia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Hạ Ngôn giết chết mấy vị thiếu gia. Một khi người Trương gia biết được chân tướng, báo phục cũng theo đó mà xuất hiện.
"Chuyện bây giờ ta cần làm, có lẽ nhanh chóng tăng lên thực lực của mình. Chỉ khi thực lực đủ mạnh, mới có thể muốn làm việc mình muốn. Sư phụ không thể cả đời bảo hộ mình. " Hạ Ngôn ở trong phòng một mình, trong mắt lộ ra tinh quang, lại bỏ Hồi Hồn Đan trong hộp ngọc màu tím vào trong bọc hành lý.
Ở trong bọc hành lý, ngoại trừ Hồi Hồn Đan và hơn một ngàn kim tệ, còn có mấy bộ quần áo để thay đổi và mấy viên đan dược Khí Huyết Đan linh tinh. Mấy viên đan dược này đều do chính tay Hạ Ngôn luyện chế.
Đi ra khỏi nhà, nói không chừng sẽ cần dùng đến. Cho nên Hạ Ngôn mang theo mấy viên đan dược bên người, để phòng gặp bắt trắc.
Cộc! Cộc! Cộc!
Đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng Địch Xuân Uyển bị gõ mấy cái
- Mày vị đại nhân! Lỗ Hạng Chi của Học Viện Hồng Hà muôn gặp các vị.
Tiếng đập cửa vừa dứt, âm thanh người hầu truyền vào, ở bên ngoài Địch Xuân Uyển, vẫn đều có hai gã người hầu.
Có chuyện gì cần, đều có thể phân phó cho người hầu làm.
Đôi mắt Hạ Ngôn thoáng ngưng, thầm nghĩ:
"Lỗ Hạng Chi muốn làm gì?" Hạ Ngôn đối với Lỗ Hạng Chi có chút ấn tượng sâu sắc. Ngày ấy Hạ Ngôn trông thấy Lỗ Hạng Chi tỷ đấu với học viên của học viện khác, cảm giác người này có chút hung ác cay nghiệt. Luận bàn giữa các học viện, Lỗ Hạng Chi này ra tay có chút nặng.
"Lỗ Hạng Chi này cũng bước vào cảnh giới Đại Linh Sư, võ kỹ hắn tu luyện uy lực mạnh hơn nhiều so với uy lực của bí điển Nhân cấp đỉnh, đó chắc là bí điển Thiên cấp". Hạ Ngôn suy nghĩ trong lòng, mở cửa phòng đi ra đại sảnh.
Mà viện trưởng Liễu Vân, Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết, cũng đều từ trong phòng đi ra.
- Vào đi!
Liễu Vân đứng trong đại sảnh, nhìn Hạ Ngôn, sau đó nói với bên ngoài. Một tiếng động rất nhỏ, cửa phòng Địch Xuân Uyển mở ra.
Đứng ở bên ngoài quả nhiên là Lỗ Hạng Chi, cùng với hắn còn hai gã học viên của Học Viện Hồng Hà.
- Ba người này, muốn làm gì?
Ánh mắt lạnh lùng của Mễ Tuyết đánh giá ba người.
Ba người Lỗ Hạng Chi trên mặt mang theo vẻ tươi cười, đi từng bước vào trong đại sảnh.
- Bái kiến viện trưởng Liễu Vân!
Lỗ Hạng Chi là người đầu tiên trong ba người khom người, thi lễ về phía Liễu Vân.
Liễu Vân mỉm cười nói:
- Các người đến đây có chuyện gì không?
Liễu Vân và Viện trưởng Học Viện Hồng Hà cũng không có giao tình gì. Viện trưởng Đổng Hoa của Học Viện Hồng Hà rất cao ngạo. Ngày đó những thành viên của tám học viện cùng nhau dùng cơm với Lưu tiên sinh ở lầu một, Đổng Hoa này gần như không bắt chuyện với người khác.
Mà viện trưởng của những học viện khác cũng gần như không nói chuyện với Đổng Hoa, mọi người đều biết Đổng Hoa này cao ngạo, không dễ sống chung, cho nên tự nhiên sẽ không cười nói.
Cùng thái độ với Đổng Hoa, ba gã học viên Lỗ Hạng Chi cùng rất cao ngạo, ở phần đông trong học viên, có vẻ không hợp nhau. Mà ngay cả đám học viên Cao Xung của Học Viện Sơn Phong, đều gần như không ở cùng chỗ nói chuyện quá nhiều với Lỗ Hạng Chi.
Mà hiện tại ba người lại chủ động tìm học viên của Học Viện Từ Diệp, đây quả thực khiến người ta có chút nghi hoặc. Nếu học viên của học viện khác biết, e rằng cũng sẽ nghi hoặc.
- Ha ha! Chúng ta chi muốn gây dựng tình cảm giữa Học Viện Hồng Hà với Học Viện Tử Diệp, cùng đám người Hạ Ngôn trao đổi nhiều hơn. Viện trưởng Liễu Vân! Đây là ý của chúng tôi, không liên quan đến viện trưởng của chúng tôi. Tuy nhiên, viện trưởng cũng duy trì chúng tôi làm vậy.
Lỗ Hạng Chi cười nói.
Tuy nhiên, ánh mắt của hắn lại vô tình nhìn về phía Mễ Tuyết
Lý Lỗi và Tiêu Tử Ngọc bên cạnh Lỗ Hạng Chi cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ là dùng ánh mắt nhìn ba người Hạ Ngôn.
-Ồ?
Khóe miệng Liễu Vân giật giật, cười nói:
- Đây là chuyện tốt đấy, các ngươi hẳn là nên trao đổi với nhau nhiều hơn mới tốt!
- Ha ha! Thực lực của Hạ Ngôn không tệ nha!
Lỗ Hạng Chi nhìn về phía Hạ Ngôn, đôi mắt chợt lóe nói.
- Đa tạ khích lệ, thực lực của Lỗ Hạng Chi ngươi cũng rất mạnh. Hạ Ngôn cùng mở miệng nói.
Tuy rằng Lỗ Hạng Chi này ngoài mặt thừa nhận Hạ Ngôn, nhưng khẩu khí lại không có hương vị, Hạ Ngôn đương nhiên nghe ra. Hôm nay Lỗ Hạng Chi này tới nơi này, tuyệt đối không phải trao đổi đơn giản, khẳng định có mục đích nào đó.
Trong lòng Hạ Ngôn hiện lên vài suy đoán, tuy nhiên vẫn không thể xác định.
- Thực lực của Lỗ đại ca tự nhiên không nên hoài nghi. Lý Lỗi vuốt mông ngựa, cho nên mới nói vậy.
Lý Lỗi này ở trong Học Viện Hồng Hà là theo đuôi Lỗ Hạng Chi. Hắn đi theo Lỗ Hạng Chi, cũng được không ít ưu đãi. Lỗ Hạng Chi có đôi khi có một chút đan dược dư thừa, cũng sẽ cho Lý Lỗi này sử dụng.
- Lý Lỗi đừng nói như vậy. Ban ngày Hạ ngôn này tỷ đấu với Vương Anh của Học Viện Càn Khôn đệ cũng trông thấy, thực lực của Vương Anh tuy rằng kém cỏi, nhưng Hạ Ngôn rất dễ đánh bại Vương Anh, hiển nhiên là mạnh hơn Vương Anh nhiều.
Lỗ Hạng Chi nói một cách kỳ quái.
Ở trước mặt Hạ Ngôn cũng nói
"Hạ Ngôn này. " Người bình thường nghe thấy lời thoại của Lỗ Hạng Chi và Lý Lỗi, e rằng tự nhiên sẽ tức giận. Lỗ Hạng Chi căn bản không tôn trọng Hạ Ngôn.
- Các người đến Địch Xuân Uyển rốt cục là muốn cái gì?
Mễ Tuyết vốn là không thích ba người Lỗ Hạng Chi, lúc này lại không chút khách khí trợn mắt hỏi.
Mễ Tuyết cũng không nhiều tâm cơ lắm. Nàng cao hứng là cao hứng, chán ghét là chán ghét.
Lúc này, tâm tính chán ghét của Mễ Tuyết cũng không che dấu gì, trực tiếp biểu lộ ra.
Liễu Vân ở một bên, cũng không ngăn Mễ Tuyết nói như vậy. Liễu Vân cũng có chút bất mãn với ba người Lỗ Hạng Chi. Ba người Lỗ Hạng Chi hôm nay đến, không giống như là trao đổi với Học Viện Tử Diệp, càng giống như khiêu khích hơn.
"Chẳng lẽ viện trưởng Đổng Hoa kêu bọn họ tới đây? Không nên như vậy chứ? Tuy rằng lão Đổng Hoa này cao ngạo, nhưng cũng sẽ không làm chuyện như vậy. Hơn nữa, ngày mai Học Viện Tử Diệp phải khiêu chiến Học Viện Phong Sơn chứ cũng không phải là Học Viện Hồng Hà của hắn. " Liễu Vân suy nghĩ dụng ý ba người đột nhiên đến.
- Mễ Tuyết tiểu thư! Hôm nay ngươi tỷ đấu với Vương Anh kia, rất đặc sắc nha. Vương Anh kia không ngờ chỉ trong ba chiêu liền thua trong tay của tiểu thư.
Lỗ Hạng Chi vội vàng nói với Mễ Tuyết
Khi nói với Mễ Tuyết, hiển nhiên thu liễm rất nhiều, hơn nữa giọng nói cũng có chút thành khẩn.
-Hừ!
Mễ Tuyết hừ lạnh một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn thấy ánh mắt Mễ Tuyết nhìn về phía mình, hơi hơi lắc đầu.
Một màn này đúng lúc bị Lỗ Hạng Chi nhìn thấy. Đôi mắt Lỗ Hạng Chi cũng chợt lóe, hít vào một hơi.
"Quan hệ của Mễ Tuyết này và Hạ Ngôn quả thật không đơn giản. Lý Lỗi ở trung tâm giao lưu nói đúng, Mễ Tuyét này không ngờ phải nhìn ý tứ của Hạ Ngôn. Trong lòng Lỗ Hạng Chi, một niềm đố kị cùng với một chút sinh khí.
- Thắng Học Viện Càn Khôn dễ dàng, có lẽ muốn thắng Học Viện Sơn Phong, Học Viện Tử Diệp có thể sẽ khó hơn nhiều. Ha ha!
Lỗ Hạng Chi cười lạnh nói.
- Học Viện Hồng Hà chúng ta đã từng so đấu qua với Học Viện Sơn Phong, đối với võ kỹ của ba người Học Viện Sơn Phong cùng nhất định hiểu rõ. Ha ha! Có lẽ điều này có thể trợ giúp cho ngươi.
Đôi mắt Lỗ Hạng Chi lóe lên, nhìn về phía Mễ Tuyết.
-Hả?
Hạ Ngôn đi từng bước về phía trước, trên mặt mang theo vẻ tươi cười.
- Không biết Lỗ Hạng Chi ngươi muốn giúp chúng ta như thế nào?
Liễu Vân xoay người trở lại phòng mình, Lỗ Hạng Chi này cho Hạ Ngôn ứng phó, với thân phận của ông, tự nhiên không thể chấp nhặt với Lỗ Hạng Chi.
- Hạ Ngôn a! Nhìn ngươi dường như cùng có vẻ rất thông minh, như thế nào bây giờ lại ngu dốt chứ?
Lỗ Hạng Chi cố ý lộ ra vẻ dạy đời.
- Ha ha! Mễ Tuyết tiểu thư! Cô còn chưa biết, trí nhớ Lỗ đại ca rất mạnh. Võ kỹ của đám người Cao Xung của Học Viện Sơn Phong, Lỗ đại ca xem một lần, có thể đại khái nhớ kỹ. Ha ha! Lỗ đại ca sẽ nói võ kỹ của bọn họ cho các ngươi. Vậy đám các ngươi đối phó với Học Viện Sơn Phong, không phải dễ dàng hơn?
Lúc này Lý Lỗi lộ ra giống như cái đuôi con chó lắc lắc, đắc ý cười nói âm hiểm.
Tiêu Tử Ngọc đứng bên hai người, trên mặt hiện lên một chút chán ghét. Hắn dường như có chút chán ghét Lý Lỗi này. Từ khi đến phòng này, Tiêu Tử Ngọc cũng không nói gì, chỉ là đứng đó không lên tiếng.