Linh La Giới

Chương 112: Kinh tâm động phách

Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía Tây Xuyên đang phát sinh biến hóa. Chỉ thấy hắn liên tiếp thực hiện những động tác cổ quái, mỗi một tư thế đều khiến đáy lòng người ta sinh ra một loại áp lực không thể giải thích được. Tuy những động tác kia đều rõ ràng, có thể dùng ánh mắt nhìn thấy, nhưng khi người ta muốn nhớ lại lại không thể nhớ được, trở nên mông lung mơ hồ.

 

Lúc này, Hạ Ngôn đang đứng trước mặt Tây Xuyên lại có thể cảm giác được áp lực ngày càng gia tăng từ phía đối phương truyền tới.

 

Hạ Ngôn biết rằng bão tố sẽ ngay lập tức giáng xuống. Mới vừa rồi khi hai người giao chiến, Tây Xuyên phát ra toàn bộ thực lực cũng vô ích. Tuy rằng Tây Xuyên đã phát huy uy lực công kích tới khoảng một trăm độ nhưng cũng không đáng sợ. Chỉ cần có thể né tránh hết công kích thì dù vũ lực có cường đại hơn nữa cũng không có nơi dụng võ.

 

Thiết trảo ngăm đen dưới khuỷu tay Tây Xuyên như ẩn như hiện, thiết liên phía sau thiết trảo gắn chặt vào hai tay hắn.

 

Đôi mắt hung tàn như dã thú sắc bén, hung hăng nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn.

 

Hô hô.

 

Lúc này tiếng thở dốc đã cực kỳ rõ ràng. Toàn thân hắn trở nên run rẩy!

 

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện chỉ diễn ra ở trong thời gian một cái hô hấp mà thôi. Từ khi Tây Xuyên bắt đầu thực hiện những động tác đến lúc này chỉ mới là thời gian một lần hô hấp mà thôi.

 

Toàn thân Tây Xuyên cong lên như một dây cung, chân hắn dẫm mạnh lên lôi đài, thân mình giống như một mũi tên rời cung, lại như một con mãnh thú vô cùng hung mãnh đánh về phía Linh La. Đồng thời, thiết trảo trong tay cũng biến ảo thành vô số trảo ảnh màu đen mãnh liệt!

 

Từ ngoài lôi đài nhìn vào chỉ cảm giác được toàn bộ không gian lôi đài dường như được bao trùm bởi một màn lưới trảo ảnh, linh lực khổng lồ tạo ra một luồng gió xoáy không ngừng lan tràn ra bốn phía, khiến cho những vách tường bằng kính xung quanh cũng bị chấn cho rung động.

 

- Lực lượng cực kỳ cường đại!

 

Những người tu luyện ở trong những căn phòng thủy tinh bốn phía đều khiếp sợ nhìn một màn này.

 

ngay cả Đường chủ Thánh đường và chấp sự đều có chút chấn động. Bọn họ đều là cường giả cảnh giới Linh sư, tự nhiên có thể nhìn ra lực lượng ẩn chứa bên trong công kích mà Tây Xuyên phát ra.

 

Cỗ lực lượng này cũng chỉ là uy lực võ kỹ chừng một trăm độ nhưng so với những công kích trước đó lại hoàn toàn khác biệt. Lúc này đây, hắn đã phát huy ra uy lực cường đại nhất của võ kỹ. Tất cả không gian phía trước hắn đều gần như bị một chiêu võ kỹ này bao phủ trong đó.

 

Nói cách khác, địch nhân phía trước căn bản không thể né tránh được.

 

- Võ kỹ này dường như là Thái Ất Ngũ Hành Trảo!

 

Ánh mắt Đường chủ Thánh đường chợt lóe lên, thì thào nói.

 

- Thái Ất Ngũ Hành Trảo? Không phải là võ kỹ đã thất truyền rồi sao? Nghe nói đây là loại võ kỹ uy lực cực kỳ lớn do một gã Linh sư năm mươi năm trước tu luyện, cũng thuộc loại bí tịch hàng đầu trong bí điển nhân cấp. Tuy nhiên, võ kỹ này từ khi vị Linh sư kia mất tích đã không có người dùng tới nữa, tên Tây Xuyên này làm sao có được?!

 

Hồng Phi nhíu mày nói.

 

Hồng Phi là chấp sự lớn tuổi nhất trong Thánh đường thành Ngọc Thủy, lại là hội trưởng của đại sảnh dong binh cho nên kiến thức rất rộng rãi. Nhiều điển tịch trên đại lục hắn đều biết đến.

 

Năm mươi năm trước, gã Linh sư kia tên là Mộc Thượng Hưởng. Tuy rằng bản thân hắn chỉ có thực lực Linh sư hậu kỳ nhưng dựa vào Thái Ất Ngũ Hành Trảo lại có thể đối kháng với cường giả vừa bước chân vào cảnh giới Đại Linh sư! Nhưng gã này nhân phẩm cực kỳ kém cỏi, thường xuyên tạo ra những chuyện khiến người ta phải công phẫn. Hắn lại còn xem mạng người như cỏ rác, đắc tội không ít cường giả. Có một lần, Thánh điện Kim Dương xuất động tám Linh sư hậu kỳ cũng không thể chế trụ được hắn, lại để hắn đào thoát mất. Cuối cùng, hình như là phải đích thân Điện chủ Kim Dương ra tay mới đánh cho gã đó rơi xuống một vách núi cao vạn trượng mà bỏ mạng.

 

Đường chủ Thánh đường nói.

 

Ầm!

 

Trên lôi đài, hai đạo thân ảnh mang theo tàn ảnh điên cuồng va chạm với nhau.

 

Lúc này, Hạ Ngôn không sử dụng thân pháp quỷ dị khó lường của mình để trốn tránh mà là toàn lực đánh ra một kiếm.

 

Vừa rồi, đối với công kích của Tây Xuyên, Hạ Ngôn đã không còn chỗ để trốn tránh. Võ kỹ của đối phương đã hoàn toàn phong kín tất cả đường lui của Hạ Ngôn, tránh né thế nào cũng bị đối phương đánh trúng, trừ khi rời khỏi lôi đài.

 

Nếu đã như thế thì không bằng chủ động trực tiếp đón đỡ.

 

Vận chuyển nội lực toàn thân, Hạ Ngôn cắn răng lao về phía Tây Xuyên. Lực lượng cường đại do hai người gào thét va chạm với nhau khiến cho đại sảnh cũng phải chấn động.

 

- Xem lần này ngươi có còn sống được nữa không?!

 

Tây Xuyên cười lớn, trong mắt bắn ra lệ quang. Cứng đối cứng! Uy lực võ kỹ của hắn phải cao hơn gấp đôi so với của Linh La thì Linh La làm sao có thể kháng cự được.

 

Không cần nói tới sự tinh diệu, chỉ cần nói sự chênh lệch về mặt lực lượng thì song phương giống như gió thu quét sạch đám lá vàng vậy!

 

Về phần trình độ tinh diệu, võ kỹ Thái Ất Ngũ Hành Trảo chính là bí điển nhân cấp hàng đầu, mà Linh La kiếm của Hạ Ngôn cũng có thể coi như bí điển nhân cấp thượng thừa, tuy không thua kém nhưng tuyệt đối không có chút ưu thế nào.

 

Khi hai người đụng vào nhau, kiếm và trảo va chạm tạo ra một âm thanh thật lớn. Thân thể Hạ Ngôn liền giống như lá rụng, bị đánh bay đi.

 

Lực lượng chênh lệch như thế khiến Hạ Ngôn không có cách nào chống lại Tây Xuyên.

 

Một ngụm máu tươi trực tuyến phun ra khi thân thể bay đi, ở trên không trung vẽ lên một đường cong, rồi tung tóe xuống như một màn mưa máu.

 

"Linh La đại bại!"

 

Tất cả mọi người đều đã nghĩ thế với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

 

Với tốc độ bị đánh văng ra như thế, Linh La dù không chết cũng phải trọng thương.

 

Trong lòng Nhã Phân chết lặng, thiếu chút nữa không kiềm chế được đã lao ra ngoài. Tuy nhiên cuối cùng nàng vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt trở nên tái nhợt. Nhiều năm làm việc tại hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, tâm chí của Nhã Phân đã sớm cứng cỏi, người thường không thể nào so sánh được.

 

Đường chủ Thánh đường và mấy vị chấp sự cũng đều đã lắc đầu.

 

Võ kỹ và thân pháp của Linh La đều khiến người ta cảm giác mới mẻ. Hơn nữa theo như lời của Lý Thiên Luân thì tốc độ tiến bộ của Linh La cực kỳ kinh người. Nếu là có thêm thời gian thì thành tựu nhất định sẽ còn cao hơn nữa. Nhưng mà hôm nay, Linh La cho dù không chết cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

 

- Hắc hắc!

 

Tây Xuyên đứng tại trung ương của lôi đài, cũng không ảnh hưởng nhiều bởi va chạm vừa rồi. Uy lực võ kỹ của hắn còn cường đại hơn Linh La nhiều lắm. Cười âm trầm một tiếng, tròng mắt của hắn lại hả hê nhìn về phía thân thể của Linh La đang bị đánh bay đi kia.

 

Đột nhiên, đã bị đánh bay tới bên mép của lôi đài lúc này thân thể Linh La lại làm ra một tư thế quỷ dị khiến người ta không thể tin được!

 

Tư thế này khiến cho thân hình của hắn cấp tốc rơi xuống, nháy mắt đã rơi xuống mặt đất.

 

Soạt!

 

Thanh trường kiếm trong tay hắn mạnh mẽ cắm xuống mặt đất cứng rắn, thân thể vốn còn phải lui về sau cũng vì thế mà dừng lại.

 

Thân hình Hạ Ngôn lắc lư mấy cái rồi lại lần nữa nâng mặt lên nhìn về phía Tây Xuyên, khóe miệng dần lộ lên một nụ cười bí hiểm.

 

Toàn thân màu máu đỏ khiến người ta nhìn vào cũng phải thấy ghê người!

 

"Hắn còn có thể đứng dậy?!"

 

Tây Xuyên kinh ngạc nhìn Linh La, không ngờ va chạm với mình mạnh như thế mà còn có thể đứng thẳng dậy.

 

"Đây là?"

 

Trái tim mọi người đều nhảy dựng lên. Tất cả vốn đều nghĩ rằng Linh La đã bị đánh bại, đang cảm thán thở dài thì lần nữa lại mở to hai mắt nhìn một màn khó tin này xuất hiện!

 

Tuy không thấy rõ khuôn mặt của Linh La dưới mặt nạ nhưng tất cả mọi người đều không kìm nổi phải hít sâu một hơi khí lạnh. Người mang mặt nạ này có ý chí như thế nào mới chống đỡ được đến lúc này?!

 

Đã tới tình trạng như thế rồi mà vẫn không chịu thua. Nếu là phải chịu đựng thêm một lần công kích của Tây Xuyên nữa, thì sợ rằng hắn phải chết không chút nghi ngờ!

 

- Linh La! Ngươi mau thối lui khỏi lôi đài! Lúc này đây ngươi bị thua cũng không sao mà!

 

Từ trong khiếp sợ bừng tỉnh lại, Nhã Phân rốt cục không thể kìm nổi. Thanh âm kinh hô của nàng vẫn rất ngọt dịu nhưng lại mang đầy vẻ kinh hoảng! ở trước mặt nhiều người không ngờ nàng lại có biểu hiện thất thố như thế!

 

- Hừm!

 

Ánh mắt của Tây Xuyên nhíu lại, lăng lệ đảo qua Nhã Phân rồi lại nhìn sang Hạ Ngôn, nở một nụ cười âm tà.

 

- Ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!

 

Khi nói chuyện, thiết trảo trong tay Tây Xuyên lại mơ hồ xuất hiện.

 

Sau khi lấy cứng đối cứng với Tây Xuyên, nội lực toàn thân của Hạ Ngôn đều kiệt quệ, chỉ sợ là ngay một chút sức lực thôi cũng không có mà dùng.

 

Thật ra, khi thân thể Hạ Ngôn bay đi, nguyên hắn không thể khống chế bản thân được nữa, vốn đã nhắm mắt chấp nhận thất bại! Nhưng ngay một sát na khi thân thể hắn sắp bay ra khỏi lôi đài thì trong cơ thể không ngờ lại xuất hiện một biến hóa rất kỳ diệu.

 

Tụ Linh Huyệt màu đen nho nhỏ trong phần bụng Hạ Ngôn đột nhiên bắt đầu khởi động, một đạo linh lực nhanh chóng chạy khắp kinh mạch toàn thân của Hạ Ngôn. tuy nhiên, kinh mạch cũng có chút đau đớn. Cốt cách toàn thân dường như cũng phải vỡ tung nhưng Hạ Ngôn vẫn trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi chỉ khống chế được thân thể, sử dụng thân pháp quỷ dị của mình, từ trên không trung hạ xuống, không bị đánh bay khỏi lôi đài.

 

Linh Lực do Tụ Linh huyệt phóng thích ra cũng không đình chỉ mà là không ngừng liên tục phóng ra. Cùng lúc đó, chiếc Linh La Giới trên tay không ngờ sinh ra một chút liên hệ với Tụ Linh huyệt!

 

Tuy rằng không thể nhìn thấy nhưng Hạ Ngôn lại có thể vô cùng rõ ràng cảm giác được! Từ trong Linh La Giới dường như có một loại năng lượng quỷ dị vô hình, đang không ngừng thông qua kinh mạch trong cơ thể làm dịu đi Tụ Linh huyệt.

 

Tụ Linh huyệt vốn có màu đen đã dần dần trở nên sáng ngời.

 

Tuy rằng vẫn không lớn ra, vẫn chỉ như cái đầu móng tay nhưng Tụ Linh huyệt so với trước đây đã hoàn toàn lột xác. Người ngoài nhìn vào không thể thấy gì, nhưng lúc này Hạ Ngôn lại cảm giác được hết thảy.

 

Từ bên trong không ngừng tràn ra linh lực làm dịu đi kinh mạch, cốt cách và huyết nhục vừa bị tổn thương của Hạ Ngôn. Tuy rằng chỉ ngắn ngủi mấy cái hô hấp, nhưng ngực Hạ Ngôn vốn có cảm giác không thể hô hấp nổi đã nhanh chóng tiêu tan. Một cảm giác thanh lương đã nhanh chóng lan nhanh khắp toàn thân.

 

Cáp!

 

Hạ Ngôn hét lớn một tiếng, hai mắt trợn trừng lên, tinh quang bắn ra phía thiết trảo của Tây Xuyên đang chụp tới phía mình. Hạ Ngôn có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả động tác của TÂy Xuyên. Hiện tại, hắn căn bản không cần dựa vào ngũ cảm mà chỉ cần dùng ánh mắt của mình là đã thấy rõ.

 

Lúc này Hạ Ngôn cũng không có thời gian mà suy nghĩ sao tốc độ của Tây Xuyên trở nên chậm hơn hay là điều gì khác.

 

Linh La kiếm trong tay phải của Hạ Ngôn mạnh mẽ chém về phía trước, kiếm ý điên cuồng lập tức tràn ngập không gian.