Linh Kiếm Tôn

Chương 44: Ngọc Phiến Phong Ấn

Nhìn bóng lưng Thủy Thiên Nguyệt rời đi, cả đám người Thủy gia sắc mặt tái xanh, bọn họ dù gì cũng là trưởng bối của nàng mà lại bị coi thường, chế giễu như vậy. Nếu đổi lại là người khác thì sắc mặt cũng sẽ rất khó coi.

“Thiên tài có cá tính riêng của mình, là người một nhà đừng nên để ở trong lòng.”

Thủy Sùng Hiền vội vàng giải tỏa bầu không khí khó chịu, ngôn ngữ uyển chuyển, trầm giọng nói: “Có điều Thiên Nguyệt nói cũng không sai, Thủy gia chúng ta là gia tộc đứng đầu thành Tây Phong, xuất thủ đối với Sở trấn sẽ khó tránh khỏi lời ra tiếng vào. Hay là như vậy đi, trước tiên chúng ta âm thầm ra tay, phái người trà trộn vào Sở trấn để xem bọn chúng đang diễn trò gì.”

“Nghe theo lời gia chủ!” Sau khi nghe Thủy Sùng Hiền nói, cả đám người Thủy gia không có ý kiến gì, khom người lui xuống.

Vào thời điểm Thủy gia đang thảo luận, các thế lực khác cũng bí mật bàn bạc, Bách Bảo Lâu cũng không ngoại lệ.

Dù sao sau sự kiện bất thường hơn mười thôn trấn đầu hàng Sở trấn đã ảnh hưởng đến sự phân phối thế lực ở thành Tây Phong này, ngay cả người không để ý đến việc thế gian như Tần Vũ Yên cũng phải ngạc nhiên.

“Thuộc hạ có tội, thuộc hạ đã không thể nắm rõ được tình huống đã xảy ra, xin Vũ Yên tiểu thư trách phạt!” Tần Sơn nghiêm trọng quỳ trên sàn, đầu cuối xuống như muốn chạm đất.

Ở trước đó không lâu, theo sự phân phó của Tần Vũ Yến, Tần Sơn đã phái người lẻn vào Sở trấn với nhiệm vụ giám sát mọi cử chỉ hành động của Sở Hành Vân.

Cho tới thời điểm trước khi vụ việc xảy ra hắn vẫn rất tự tin vì đã nắm rõ mọi hoạt động của Sở trấn.

Thẳng cho tới lúc này hắn mới phát hiện mình đã phạm sai lầm.

Những tin tức trước kia hắn đoạt được cũng chỉ là tin tức lặt vặt, còn về việc mạch khoáng Hỏa Linh Thạch và vụ thu phục các gia tộc hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Thậm chí, chỉ riêng việc Sở trấn hiện tại số lượng cao thủ là bao nhiêu, có sự hỗ trợ của thế lực nào khác hay không thì Tần Sơn cũng hoàn toàn không nắm được bất cứ điều gì, hoàn toàn bị Sở trấn nắm mũi dẫn đi!

“Việc này cũng không thể trách ngươi, tất cả chúng ta cũng không ai nghĩ tới Sở trấn lại phát triển nhanh như vậy.” Hai hàng lông mày của Tần Vũ Yên co lại, nàng có một cảm giác không cách nào nắm giữ tình hình hiện tại.

“Khai thác mạch khoáng Hỏa Linh Thạch, thu phục hàng loạt gia tộc, chỉ riêng hai chuyện này, coi như Bách Bảo Lâu chúng ta ra tay chỉ sợ cũng gặp phải không ít phiền phức. Nào ngờ Sở trấn lại xử lý gọn gàng như vậy, không lẽ có sự giúp đỡ của tên cường giả lánh đời kia?” Tần Sơn đột nhiên nghĩ đến điều này.

Theo quan sát của hắn, thực lực của Sở trấn vẫn rất là nhỏ yếu, hoàn toàn không có khả năng tạo ra vụ việc như vậy. Về điểm này có lẽ có sự trợ giúp của tên cường giả lánh đời kia chứ không còn cách giải thích nào khác.

“Điều này cũng chưa chắc.”

Tần Vũ Yên lắc đầu nói: “Nếu là cường giả lánh đời thì chắc chắn sẽ không tham gia vào sự phân tranh giữa các gia tộc. Cho dù hắn ra tay thì cũng phải trực tiếp chứ đâu cần che dấu. Còn nữa, ta có một loại cảm giác rằng những vụ việc vừa xảy ra đều do Sở Hành Vân điều khiển, không có người nào khác liên quan đến việc này.”

Trong lúc nói, trong đầu của Tần Vũ Yên bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt thanh tú của Sở Hành Vân, nhất là đôi tròng mắt đen kịt như mực, giống như là hai vòng xoáy vô tận, không ai có thể nhìn thấu.

Một người thanh niên như vậy, trong vô tận thiên tài ở các tòa hoàng thành, Tần Vũ Yên cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Tần Sơn sắc mặt kinh hãi, hắn không ngờ Tần Vũ Yên đánh giá Sở Hành Vân cao như vậy, nhất thời khó hiểu: “Vậy bước tiếp theo chúng ta phải làm gì? Không lẽ lại tiếp tục giám sát Sở trấn”

“Trước kia chúng ta đã giám sát thời gian lâu như vậy cũng không đạt được điều gì, hiện tại tiếp tục giám sát thì có tác dụng sao?” Tần Vũ Yên giọng nói lạnh lùng khiến cho sắc mặt Tần Sơn co lại, cảm giác xấu hổ.

“Kêu mấy tên giám sát rút ra khỏi Sở trấn đi, hôm nay Sở trấn trở nên nổi bật sẽ khiến các gia tộc lớn có không ít tâm tư, ngươi hãy lấy thân phận đối tác đứng ra hù dọa bọn chúng một phen.” Tần Vũ Yên trầm ngâm, chốc lát lại nói: “Nhất là Thủy gia.”

Tần Sơn gật đầu, trong lòng hiểu rõ ý tứ của Tần Vũ Yên.

Sở trấn gây nên việc ồn ào này đối với đối tác như Bách Bảo Lâu là một cơ hội tốt để cải thiện quan hệ mật thiết giữa hai bên.

Về phần Thủy gia có ân oán với Sở gia, chỉ cần là người sáng suốt sẽ đoán được Thủy gia sẽ thừa cơ hội ra tay. Dùng Thủy gia để hù dọa các gia tộc khác cũng là sẽ thuận lợi hơn.

Đối với những việc này, trước khi Sở Hành Vân rời khỏi đã dự tính được trước, hắn đã chuẩn bị đầy đủ nên không cần lo lắng mà có thể tập trung khổ tu.

Trong mật thất dưới đáy hồ.

Sở Hành Vân ngồi xếp bằng, ở trước mặt của hắn có một mảnh ngọc phiến (ngọc phiến là miếng ngọc mỏng, nhỏ), trên ngọc phiến có những đường nét kì lạ, tỏa ra một dao động huyền diệu.

Ông một tiếng!

Một đạo linh lực đột nhiên phóng ra, Sở Hành Vân mở to hai mắt, bàn tay chuyển động nhanh như cuồng phong, dùng một loạt thủ pháp đặc biết vuốt ve ngọc phiến, cuối cùng liên kết các đường nét kì lạ lại thành một đồ án khó hiểu.

“Cuối cùng cũng hoàn tất!” Làm xong những thứ này, Sở Hành Vân như trút được gánh nặng, cả người ngã xuống thở hồng hộc, trông như hắn đã dùng hết sức lực toàn thân.

Thời gian đã trôi qua ba tháng kể từ lúc Sở Hành Vân đặt chân vào mật thất này.

Trong khoảng thời gian này hắn không hề di chuyển dù chỉ nữa bước, ngoài việc tu luyện thì hắn đem tất cả tâm lực đặt ở trên miếng ngọc phiến. Chính xác mà nói là đặt trên cái đồ án này.

Từ khi biết quả trứng linh thú này có thể phun ra hút vào linh lực, Sở Hành Vân quyết định phải đem quả trứng này làm của riêng. Thế nhưng với thực lực hiện tại của hắn không cách nào thu phục được nó.

Tuy mật thất này rất bí mật, người khác không cách nào tìm được nhưng vẫn khiến Sở Hành Vân có chút lo lắng, hắn sợ khi hắn có đủ thực lực thì quả trứng này đã bị người khác mang đi.

Cũng bởi vì thế nên Sở Hành Vân đã dành ra ba tháng để chế tạo chín miếng ngọc phiến như vậy. Về đồ án ở trên ngọc phiến chính là phương pháp phong ấn mà hắn tự nghĩ ra ở đời trước.

“Cửu Nguyên Hỗn Cương Trận cũng có chín cái mắt trận, ta đem chín miếng ngọc phiến này khảm vào chín cái mắt trận không những có thể che dấu khí tức của quả trứng này mà còn có thể kích hoạt kích hoạt lực lượng Cửu Nguyên Hỗn Cương Trận. Trừ bản thân ta ra thì trừ khi cường giả cấp Võ Hoàng xuất hiện, còn không thì đừng ai mơ tưởng đến việc xâm nhập vào nơi này.” Sở Hành Vân đem chín miếng ngọc phiến phong ấn xếp thành một hàng, có một cảm giác tự hào trong lòng.

Tu vi của hắn bây giờ mặc dù không cao, nhưng thủ đoạn và bí quyết mà hắn nắm giữ thì trên mảnh đại lục này ít người có thể so sánh. Nhưng miếng ngọc phiến phong ấn này ngoài trừ hắn ra, nếu không nắm giữ phương pháp đặc biệt thì cho dù là cường giả Thiên Linh Cảnh cũng đừng mơ mà khắc được.

Tuy quá trình khắc ngọc phiến phong ấn có nhiều khó khăn nhưng hắn cũng thu hoạch được không ít.

Trong ba tháng này Sở Hành Vân ngoài việc hoàn toàn củng cố tu vi cảnh giới của mình, còn thành công tiến vào cảnh giới Thối Thể Cảnh bát trọng.

Theo dự tính của hắn, chỉ cần bế quan một thời gian thì có thể đột phá đến cảnh giới Thối Thể Cảnh cửu trọng. Đến lúc đó thì khoảng cách đến Tụ Linh Cảnh cũng chỉ còn một bước.

Ngoài việc tu vi đạt được tiến bộ, Sở Hành Vân trong khoảng thời gian này đã dùng hơn chín trăm giọt linh dịch, nhiều chừng một hồ lô. Nếu như đem toàn bộ đổi thành linh thạch thì có thể lên tới 4500 viên.

Không phải khoe khoang nhưng bây giờ Sở Hành Vân đã xứng đáng trở thành người đứng đầu thành Tây Phong.

Dịch: Hào Ca

Biên: Mei_hnmn

Team dịch Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: http://truyenfull.vn/