Chỉ bằng điểm này Lý Tu Viễn liền tin lão đạo trưởng kia không nói dối, có lẽ đạo hạnh đối phương không đủ, không đối phó với yêu quái được nên chỉ có thể lực bất đồng tâm đưa gương đồng cho thiếu niên để hắn tự tìm người có năng lực hỗ trợ.

- Xin ngài, cầu xin ngài, hãy giúp ta tiêu diệt con yêu quái kia, muốn ta làm gì cũng được.

Lúc này thiếu niên quỳ xuống nghe thịch một tiếng, không ngừng dập đầu.

- Ngươi làm cái gì vậy?

Lý Tu Viễn biến sắc, vội vàng đỡ hắn lên:

- Ngươi không cần dập đầu, ta đồng ý giúp ngươi, đứng dậy, mau dậy đi.

- Tạ ơn ân công, tạ ơn ân công.

Thiếu niên ăn mày lau vội nước mắt rồi nói.

Lúc này Lý Tu Viễn mới phất phất tay nói:

- Mọi người cùng ta tới thôn trước nghỉ chân.

- Vâng, đại thiếu gia.

Lúc này chúng hộ vệ bắt đầu di chuyển.

Bất quá Thiết Sơn lại nói nhỏ với Lý Tu Viễn:

- Đại thiếu gia, nếu thôn này thật sự có yêu quái, thúng ta trừ khử bằng cách nào đây, sư phụ ngài đã đi rồi, nhìn trước sau thôn làng kia không có cửa hàng nào cả, hẳn cao tăng hay đạo sĩ cũng chẳng có.

- Không quản được nhìn như vậy, trước mắt cứ vào đó xem sao, tóm lại phải nghĩ biện pháp giải quyết, yêu quá làm mưa làm gió, ăn thịt người trong thôn, nếu không diệt trừ, lòng ta khó mà an ổn.

Lý Tu Viễn nhíu mày thật sâu.

- Thế nhưng phía bên lão gia làm sao bây giờ? Chỉ sợ sẽ tới trễ một lúc.

Thiết Sơn nói.

Nghe vậy Lý Tu Viễn mới đáp:

- Không quan trọng, phụ thân ta ở Vọng Xuyên cũng không khổ, đang dưỡng thương, có đám Ngô Phi, Hàn Mãnh chiếu cố hẳn không có chuyện gì, không cần khuyên ta nữa, chuyện này ta đã quyết.

Nói xong phất phất tay, đội xe tiếp tục đi tới.

Thiếu niên ăn mày ngồi trên xe ngựa, cùng đoàn người Lý Tu Viễn chậm rãi vào thôn.

Thôn Đại Hồ!

Thôn còn chưa vào họ liền thấy một bia đá dựng đứng bên đường. Đội xe dần tới gần, không ít thôn dân đang làm ruộng hiếu kỳ nhìn theo.

- Đội xe ở đâu ra thế, thật kỳ quái, nhìn người ngựa kia kài, còn người dẫn đầu nữa, đâu phải đội đón dâu, mà xe ngựa lại đặt mấy cái rương lớn để làm gì chứ nhỉ.

- Nói bậy, trong thôn đâu có hoàng hoa khuê nữ nào, nếu có cũng sớm lập gia đình.

- Nhìn đi, kia chẳng phải Tiểu Can Cử ở trại mồ côi của lão Cam ư? Sao lại ngồi trên xe ngựa.

- Không biết, chẳng lẽ là thân thích của lão Cam.

Thôn dân trong ruộng nhao nhao nghị luận.

Rất nhanh đội xe của Lý Tu Viễn đã vào tới thôn Đại Hồ.

Vừa vào thôn, hắn liền thấy sóng nước lấp loáng, mặt hồ êm đềm gió thôi bay.

Bất quá gần hồ nước cắm đầy cờ trắng chiêu hồn, còn đủ các loại tế phậm và tro giấy, có vẻ không khác thiếu niên kia nói, có rất nhiều người đã chết tại cái hồ này.

Không chỉ phụ mẫu, nhị bá, muội muội thiếu niên, chỉ sợ trong mấy gia đình khác cũng có. Việc yêu quái hoành hành tám chín phần mười là sự thật.

- Nhà ngươi ở đâu?

Lý Tu Viễn hỏi.

Thiếu niên ăn mày họ am, vì gầy yếu nên thôn dân gọi hắn là Tiểu Can Tử.

Lúc này Tiểu Can Tử vội vàng chỉ vào ngôi nhà tranh cách hồ nước không xa:

- Kia chính là nhà ta.

Lý Tu Viễn liền đi qua đó, hẳn nhà tranh đã rất lâu chưa có ai dọn, rách nát tung tóe, trên nóc nhà còn có vài lỗ hổng, mưa gió dột nát, nước mưa không ngừng nhiễu xuống phòng, giữa nhà là một hố nước nhỏ chưa khô.

- Ngươi sống ở nơi này?

Lý Tu Viễn nhìn quanh một chốc, cảm thấy phòng ốc ẩm ướt, những nơi ít người đã bắt đầu mốc meo, nấm mốc màu xanh che phẻ một mảng tường, kéo theo đó là một cỗ hương vị man mát ẩm ương.

- Đúng rồi, phòng ta ở đằng kia.

Tiểu Can Tử chỉ về một phía và nói.