Vương Xuyên khóc không ra nước mắt nói:
- Tiểu nhân cũng không muốn a, tiểu nhân bị Lưu huyện lệnh ép, nếu tiểu nhân không chịu, Lưu huyện lệnh sẽ giết tiểu nhân, tiểu nhân không dám ngỗ nghịch nên mới làm chứng giả, xin chư vị hương thân phụ lão tha thứ cho tiểu nhân.
Nói xong vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.
- Đúng là ngọn cỏ đầu tường nương theo chiều gió.
Lý Tu Viễn thấy vậy lạnh lùng nói một tiếng, sau đó cũng chẳng lên tiếng nữa.
Bây giờ đối phương đã chủ động thừa nhận vu hãm hắn, ngược lại Lý Tu Viễn cũng không dễ ra tay với tên nha dịch này.
Quả nhiên nha dịch của nha môn đều vô cùng tinh ranh.
Không để ý nhưng việc vặt này làm chi, ánh mắt Lý Tu Viễn hướng về phía sư gia nhìn một chút rồi phất tay ra hiệu.
- Đại, đại thiếu gia.
Sắc mặt sư gia tái nhợt, kèm theo đó là sự sợ hãi, hắn khom người tiếp lời.
Lý Tu Viễn vỗ vỗ bờ vai đối phương, nói thầm bên tai hắn:
- Lưu huyện lệnh chết rồi, hẳn ngươi biết nên làm gì tiếp theo, sư gia cũng là người thông minh, đừng khiến Lý gia ta thất vọng.
Toàn thân sư gia run lên, hắn cảm thấy tay chân lạnh buốt, lông tơ cứng đờ đứng thẳng.
Quả, quả nhiên… đám người bịt mặt là do đại thiếu gia phái tới, căn bản không phải cường đạo Vọng Xuyên gì cả, là người của Lý gia.
Sư gia cười như khóc, sắc mặt muốn khó coi bao nhiêu liền khó coi bất nhiêu, hắn vội xoay người gật đầu, cung kính đáp:
- Đã rõ, đã rõ, tiểu nhân hiểu rồi ạ, xin đại thiếu gia yên tâm.
- Làm tốt thì chức sư gia này ngươi cứ tiến tục là, ngược lại ta sẽ khiến ngươi biến mất tại huyện Quách Bắc.
Lý Tu Viễn lạnh lùng nhìn sư gia một cái, sau đó chẳng chút nhiều lời mà quay người rời đi.
Sư gia đứng cứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn Lý Tu Viễn, hắn cảm thấy những chuyện mình và huyện lệnh từng làm ngu xuẩn cỡ nào.
Cái gì mà giải quyết dứt khoát, cái gì mà ăn luôn đầu dê béo Lý gia, bao nhiêu tính toán đều ngu xuẩn vô cùng.
Từ đầu tới cuối, tính mệnh bất kỳ ai ở huyện Quách Bắc đều nằm trong tay Lý gia.
Làm tốt thì yên vị mà nhậm chức, ngược lại, nếu vượt quá giới hạn thì Lưu huyện lệnh trước mắt chính là minh chứng tốt nhất.
Lý gia có đủ gan để giết quan a.
Sư gia chỉ cảm thấy đầu hoa mắt vang, không biết về sau Lý gia có tính toán với mình không.
- Lý công tử, thật xin lỗi a, chúng ta bị cẩu quan kia che mắt nên trách lầm người tốt, là chúng ta hồ đồ, xin Lý công tử tha thứ.
- Đúng vậy, lão hử đúng là già rồi nên hồ đồ, lại không tin Lý gia, là chúng ta có tội, về sau làm sao nói chuyện, làm sao gặp người.
- Chúng ta trợ Trụ vi ngược, suýt nữa đã tiếp tay cho Lưu huyện lệnh giết lầm người tốt, việc này, việc này chúng ta không biết nên nói thế nào, ta xin bồi tội với Lý gia.
Một lão giả quá mức xấu hổ muốn quỳ xuống dập đầu với Lý Tu Viễn.
Lý Tu Viễn vội đỡ lão giả:
- Chư vị cũng xuất phát từ lòng tốt, chỉ bị tên cẩu quan này lừa bịp mà thôi, không liên quan tới chư vị, cũng không phải Lý Tu Viễn ta không hiểu chuyện, lời bồi tội này thôi đi.
Nói xong hắn lại nhìn một ít thân hào khác, khi mắt hắn hướng tới thì không ít người đều sợ hãi.
Không, phải nói tăng thêm vài phần sợ hãi mới đúng.
Những thân hào này chẳng phải dạng người dễ gạt, chỉ sợ trong lòng không ít người đã nhìn ra được việc Lưu huyện lệnh chết có không ít liên quan tới Lý gia.
Mà biết đi nữa thì sao chứ?
Lưu huyện lệnh đã muốn đuổi cùng giết tận bọn họ, dùng các phương thức hạ lưu mà hãm hại, không tuân thủ chuẩn mực triều đình, chẳng lẽ kêu Lý Tu Viễn hắn ngồi chờ chết, đợi tên cẩu quan đó tới khám nhà diệt tộc?
Nếu hôm nay không chém đầu cẩu quan, về sau Lý gia đừng nghĩ sẽ yên ổn.
Hơn nữa sau khi trải qua chuyện này, huyện lệnh tiền nhiệm muốn động thủ với Lý gia cũng phải cân nhắc phân lượng đối phương một chút.