- --

Dành tặng bạn devilcryx61, rất cám ơn bạn đã ủng hộ truyện!

Đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com

Dịch: Bánh Bao

- --

Bởi chuyện tối qua nên Lý Tu Viễn ngủ hơi muộn, tới nửa đêm mới yên giấc.

Mà ở phòng sát vách, Thiết Sơn thân là hộ vệ Lý gia lại ngủ khá dè dặt nhưng giờ khắc này đã tiến vào mộng đẹp, hắn có một giấc mơ cực kỳ chân thực nhưng cũng phi thường kỳ quái.

Trong mộng, ngay ở gian phòng ngủ của hắn, bỗng một trận gió mát thổi tới khiến Thiết Sơn hơi lạnh, hắn rời giường đi tới cửa sổ nhìn một chút.

Có điều thời điểm hắn tới cửa sổ lại thấy một nam tử trung niên mặc quan phục màu đỏ, đầu đội mũ quan bay bay trên không trung, phía sau là vài ác quỷ trông rất dữ tợn mặc quần áo nha dịch, trông như thủ hạ của nam tử mặc quan phục màu đỏ kia.

- Ngươi là Thiết Sơn, hộ vệ của Lý gia ở huyện Quách Bắc? Ta là Thành Hoàng của Quách Bắc, hiện tại muốn báo mộng cho ngươi.

Nam tử tự xưng là Thành Hoàng Quách bắc khiến Thiết Sơn không khỏi nghi ngờ, hắn có chút giật mình:

- Tiểu nhân Thiết Sơn là hộ vệ của Lý gia gặp qua Thành Hoàng đại nhân.

- Bản Thành Hoàng có chuyện quan trọng cần báo cho Lý công tử, có điều mệnh cách Lý công tử cực quý, quỷ thần chúng ta không thể tới gần, chỉ có thể phiền ngươi thông truyền một tiếng.

Thành Hoàng mở miệng nói.

- Không biết có chuyện gì cần tiểu nhân truyền lại cho đại thiếu gia, xin Thành Hoàng đại nhân phân phó.

Thiết Sơn chắp tay nói.

Thành Hoàng:

- Tại Lan Nhược Tự có một nữ tử tên Thanh Mai, ngày mai tuổi thọ nàng sẽ hết, xin Lý công tử chuẩn bị sẵn sàng, sắp xếp hậu sự.

Thiết Sơn kinh ngạc hỏi:

- Xin hỏi Thành Hoàng đại nhân, nữ tử Thanh Mai kia có quan hệ gì với đại thiếu gia nhà ta lại phiền Thành Hoàng đại nhân tự mình thông cáo.

- Đây là thiên cơ, không thể tiết lộ.

Thành Hoàng nói tiếp:

- Thời gian không còn sớm, bản Thành Hoàng còn phải hồi trở lại thành Quách Bắc xử lý chính vụ nên không ở lâu, chúng ta đi thôi.

Thành Hoàng nói xong liền phất phất tay, ra hiệu một chút, lúc này mới hóa thành cơn gió mát cùng quỷ sai hóa thành cơm gió mát biến mất không thấy đâu, kèm theo cơn gió lạnh kia, Thiết Sơn cũng giật mình tỉnh lại.

Lúc này hắn trợn to hai mắt, phát hiện bản thân vẫn nằm ở trên giường gỗ, chăn mền như trước khi đi ngủ, căn bản không bị giở ra, nhìn thoáng qua cửa sổ, nơi đó cũng đóng lại.

Hồi tưởng hết thảy những gì mình vừa gặp trong mộng, trong cơn mơ vẫn chưa sợ lắm, có điều tỉnh lại rồi trong lòng có chút kinh nghi. Chừng một khắc sau, như nghĩ tới điều gì đó nên Thiết Sơn vội vàng xoay người, nhanh chân rời khỏi phòng.

- Đại thiếu gia, đại thiếu gia, có chuyện rồi.

Hắn đi tới trước cửa phòng Lý Tu Viễn, không ngừng vỗ vỗ cửa.

Lý Tu Viễn nằm trên giường gỗ vẫn đang ngủ say, thế nhưng tiếng gõ cửa lại khiến hắn tỉnh giấc.

Sau khi một hồi thấy tiếng đập cửa vẫn còn, hại hắn chẳng cách nào ngủ yên, vì thế ngáp một cái rồi mơ màng tỉnh lại.

- Thiết Sơn, mơi sáng sớm ngươi phát bệnh cái gì vậy, bản thiếu gia vẫn đang ngủ.

Lý Tu Viễn nhìn sắc trời bên ngoài một chút, không nhịn được mà trách móc một câu.

- Thiết Sơn đứng bên ngaofi tiếp tục nói:

- Đại thiếu gia, tiểu nhân cũng không muốn quấy rầy ngài nhưng hôm nay sẽ có chuyện lớn đó.

- Chuyện lớn? Chuyện lớn gì cũng vào rồi nói.

Lý Tu Viễn nghe vậy có chút tỉnh táo hơn, lập tức nói. Hắn hiểu rõ hộ vệ Thiết sơn này, hắn ta ngay thẳng trung thành, bình thường nếu không có chuyện gì quá lớn sẽ chẳng lỗ mãng quấy rầy mình như vậy.

Thiết Sơn đẩy cửa vào, nhanh chóng hô:

- Đại thiếu gia, không xong rồi, hôm nay có một nữ tử Thanh Mai sẽ chết.

- Cái gì?

Lý Tu Viễn nghe được câu này đầu tiên là ngây ra một lúc, kinh ngạc nói:

- Ngươi bảo hôm nay Thanh Mai cô nương sẽ chết?

- Đúng vậy a, hôm nay Thanh Mai kia sẽ chết.

Thiết Sơn liên tục gật đầu nói.

Lý Tu Viễn:

- Này rốt cuộc là chuyện gì, ngươi nói rõ cho ta nghe.

- Là như thế này, khi tiểu nhân ngủ đột nhiên mơ được giấc mộng lạ, trong mơ nói Thanh Mai kia sẽ chết.

- Đã nói nằm mơ thì đó là chuyện không có thật, ngươi chuyện bé xé ra to làm gì, quấy rầy mộng đẹp của bản thiếu gia, ra ngoài, ta muốn ngủ tiếp.

Lý Tu Viễn có chút tức giận nói.

Nghe vậy, Thiết Sơn lập tức giải thích:

- Mộng này không phải mộng bình thường, tiểu nhân mộng thấy Thành Hoàng thành Quách Bắc, Thành Hoàng báo mộng cho tiểu nhân, kêu tiểu nhân chuyển lời với đại thiếu gia, ông ấy nói hôm nay cái tuổi thọ nữ tử tên Thanh Mai sắp hết. Tiểu nhân không dám khinh thường, vừa tỉnh lại lập tức đến đây thông tri cho ngài.

- Cái gì, ngươi mơ thấy Thành Hoàng thành Quách Bắc?

Vẻ mặt Lý Tu Viễn biến sắc, lập tức đứng lên.

Nếu là giấc mộng khác hắn sẽ chẳng coi là thật, có điều mơ thấy Thành Hoàng thì chẳng phải chuyện đùa. Nơi này là thế giới Liêu Trai, Thành Hoàng là quỷ thần hàng thật giá thật, chưởng quản thần minh một thành, người bình thường mơ gặp Thành Hoàng thì tám chín phần mười là sự thật.

Bởi vì quỷ mị bình thường khi báo mộng tuyệt đối không dám nói ra danh hào của Thành Hoàng.

- Đại thiếu gia, tiểu nhân mơ thấy Thành Hoàng thật, vốn Thành Hoàng là muốn báo mộng cho đại thiếu gia nhưng mệnh cách ngài cực quý, quỷ thần không có cách nào tới gần, vì thế mới báo mộng cho tiểu nhân, kêu tiểu nhân chuyển cáo cho đại thiếu gia.

Thiết Sơn nói.

Nghe như thế nói chuyện, lúc này Lý Tu Viễn liền tin. Hắn là người sở hữu Thất Khiếu Linh Lung Tâm, đúng là quỷ thần không dám tới gần chứ đừng nói báo mộng, dù muốn tới gần cũng là chuyện khó mà làm được.

- Thành Hoàng báo mộng, Thanh Mai sắp chết.

Ánh mắt Lý Tu Viễn ánh mắt khẽ nhúc nhích, không khỏi nhớ tới nữ tử xinh đẹp tối hôm qua.

Hắn khó lòng mà tin được, Thanh Mai đang sống khỏe mạnh thế kia, sau một đêm liền tạ thế.

Một người vô bệnh vô tai, sao có thể đột ngột chết chỉ trong một ngày?

Trừ phi là...ngoài ý muốn.

Vừa nghĩ đến đây, Lý T Viễn nhanh chóng thay y phục, ngay cả rửa mặt cũng không thèm liền nhanh chân chạy khỏi phòng.

- Đại thiếu gia, ngươi đi đâu vậy?

Thiết Sơn vội vàng đuổi theo.

Lúc này Lý Tu Viễn còn có thể đi đâu, tất nhiên là đi tìm Thanh Mai cô nương đang ở thiền viện, hắn muốn nhìn xem tới tận cùng nữ tử kia có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?

Nếu thật có chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần hắn tới kịp liền có cứu Thanh Mai một mạng, về phần tuổi thọ sắp hết kia chỉ là chuyện cười.

Sư phụ từng nói, hắn trời sinh thánh nhân, ẩn chứa thiên đại khí vận, quỷ thần không dám tới gần, nằm ngoài sinh tử, có thể giúp người nghịch thiên cải mệnh, độ kiếp, là người vốn có mệnh cứu tế thương sinh.

Chỉ cần hắn giúp Thanh Mai vượt qua kiếp nạn này, tuổi thọ sắp hết này nọ không đáng nhắc tới.

Có điều khi hắn vừa tới sân viện đã thấy một nha hoàn thanh tú đang khóc nức nở, toàn thân dính đầy máu tươi, bởi vì chạy nhanh mà ngã một phát chảy máu mũi, thế nhưng nàng không để ý, lập tức đứng dạy chạy vọt về phía Lý Tu Viễn, trong mắt chỉ có lo lắng và bối rối.

Nha hoàn Tiểu Điệp!

Lý Tu Viễn thấy nàng lập tức bước chân dừng lại, sắc mặt liên tục thay đổi.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật rồi.

Điệp thấy Lý Tu Viễn như gặp được vị cứu tinh, vừa khóc vừa lau máu mũi nói:

- Lý công tử, không xong rồi, tiểu thư, tiểu thư g xảy ra chuyện, van cầu Lý công tử mau cứu tiểu thư, ngài nhanh cứu tiểu thư đi.

Nói liền quỳ trên mặt đất, ôm chân Lý Tu Viễn, sợ hắn không đồng ý.

- Thanh Mai cô nương đang ở đâu?

Lý Tu Viễn hỏi, giờ phút này hắn không hỏi xảy ra chuyện gì. Bất quá nhìn xem bộ dáng, nhất định là việc gấp vô ý, hỏi nữa chỉ là lãng phí thời gian.

- Tiểu thư, tiểu thư ở bên cạnh thần thụ...

Tiểu Điệp khóc nức nở nói.

Thế nhưng vừa nói xong, Lý Tu Viễn liền tránh khỏi nàng, lập tức xông về hậu viện, không quay đầu:

- Thiết Sơn, chiếu cố nàng ta.

Vốn Thiết Sơn tính đuổi theo nhưng nghe được Lý Tu Viễn phân phó liền lưu lại.

- Hộ vệ Lý gia chết đâu hết rồi mà không mau tới đây, cho các ngươi mười giây, bằng không khi trở về mỗi người phạt năm mươi côn.

Thiết Sơn nhìn nữ tử khắp người máu me cũng biết xảy ra án mạng,, lúc này phẫn nộ quát.

- Ở, ở đây.

- Thiết Sơn đội trưởng.

Lúc này ba bốn hộ vệ cường tráng chưa kịp mặc y phục ra khỏi phòng, đi tới trước mặt Thiết Sơn.

- Cử một người ở lại chiếu cố cái cô nương này, những người khác đi với ta bảo hộ đại thiếu gia, hôm nay nếu đại thiếu gia như có bất kỳ tổn thất nào, các ngươi thoát không hết tội đâu.

Thiết Sơn quát.

- Vâng.

Nghe vậy đám người rùng mình, vội đáp.

Thiết Sơn dẫn theo hai tên hộ vệ lập tức đuổi theo.