Nói là ba ngày sau xuất phát nhưng thực tế tới ngày thứ hai Lý Tu Viễn đã được phụ thân an bài xe ngựa, hộ vệ cùng tất cả mọi thứ. Ông muốn hắn lập tức xuất phát, tiến vào thành ngay.
Còn lý do thế nào thì Lý Tu Viễn cũng không biết.
Có điều lời phụ thân nói vẫn phảm nghe.
- Tiểu Điệp, không cần đem theo nhiều như thế. Thiếu thứ gì đến trong thành lại mua.
Lý Tu Viễn nói.
- Đã biết, thiếu gia.
Âm thanh Tiểu Điệp vang lên từ trong nhà, rất nhanh đã thấy nàng đeo theo một cái túi nhỏ chạy chậm ra.
Lý Tu Viễn cười nói:
- Nàng đem theo bao nhiêu bảo bối không để ta biết thế.
- Không, không có bảo bối gì đâu, chỉ là vài món quần áo thôi. Thiếu gia, chúng ta đi nhanh một chút, phía bên lão gia đang thúc giục.
Tiểu Điệp hơi đỏ mặt nói.
Lý Tu Viễn nhìn thoáng qua. Hắn cũng không hỏi nhiều về chuyện của nữ nhi. Sau khi tới hậu viện tạm biệt mẫu thân liền dẫn theo Tiểu Điệp mà vội vã rời đi.
Tại cửa phủ, hộ vệ và xe ngựa đã được chuẩn bị thỏa đáng.
Sau lần bị Hắc Sơn Quân công kích. Hiện tại mọi chuyện được sắp xếp cẩn thận hơn. Lần này hộ vệ đi theo có hơn trăm vị, hơn nữa đều mặc giáp da, kéo theo cung tiễn và yêu đao cùng với tiêu hành tinh nhuệ được an bài trong huyện.
- Phụ thân, hộ vệ nhiều lắm rồi. Dẫn theo nhiều người càng khiến người khác chú ý hơn. Chúng ta lại chẳng phải gia đình quan lại. Nếu vài thành sẽ bị người nghị luận, dẫn tới phiền phức.
Lý Tu Viễn nói.
Tuy triều đình không cấm nuôi hộ vệ hay mang theo cũng tiễn, đao côn. Thế nhưng dẫn theo mấy chục mấy trăm kỵ binh tinh nhuệ mang vũ khí xuất động, khẳng định sẽ bị người nghi kỵ.
Dù Lý gia là phú thương một phương, thế nhưng không có thế lực trên triều đình, không thể gióng trống khua chiêng.
Lý Đại Phú cười nói:
- Con ta không cần lo lắng. Đây đều là tiêu sư, sau khi vào thành sẽ tới tiêu hành nghỉ chân. Lý gia có tiêu hành trong thành, sẽ không bị người chú ý. Bất quá sau khi vào thành, con cần giữ một đội hộ vệ bên người.
- Phụ thân, chuyện Hắc Sơn Quân đặc thù. Đó là đại yêu ngàn năm, không phải rau củ mọc ngoài đường. Hơn nữa đã bị chúng ta đập chết, muốn tìm ra con thứ hai không dễ a.
Lý Tu Viễn nói.
- Trên đời không có tuyệt đối, chuẩn bị chu toàn sẽ tốt hơn. Con yên tâm, chỉ là đi chung một đoạn đường, sẽ không gây phiền phức gì đâu.
Lý Đại Phú nói.
Lý Tu Viễn cảm thấy lời phụ thân nói cũng có đạo lý nên cũng không lên tiếng nữa.
- Vậy phụ thân, hài nhi xuất phát đây.
Lý Tu Viễn và Tiểu Điệp cùng nhau lên xe ngựa, trước khi đi còn nói cáo biệt.
Lý Đại Phú cười đưa mắt nhìn nhi tử rời đi.
Đội ngũ một đường hành sử, rất nhanh liền ra khỏi địa phận huyện Quách Bắc.
Lần này đi, muốn về cũng là cuối năm. Ít nhất phải thi xong tú tài mới được, xem như là lần xa nhà lâu nhất cũng là lần đầu tiên của Lý Tu Viễn.
Bất quá, hắn cũng không cao hứng, ngược lại còn có chút nặng nề.
Lần trước chỉ đi từ huyện Quách Bắc tới Vọng Xuyên đã đụng phải nhiêu đó yêu ma quỷ quái.
Lần này thi tú tài chẳng biết gặp phải chuyện gì.
- Hổ Khẩu Thôn Kim Thương và Kim Nhạn Cung của ta mang theo không?
Ngồi bên trong xe ngựa, Lý Tu Viễn mở miệng hỏi.
- Đại thiếu gia yên tâm, có mang theo.
Bên ngoài có một hộ vệ trả lời.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu nhưng hắn như chợt nhớ tới gì đó lại lắc đầu cười khổ:
- Người khác cầu học khảo thí đều mang theo bút mực giấy nghiên, thư tịch điển nghĩa. Ta lại mang thương và cung, có chỗ nào giống người đọc sách a.
Nhưng không mang theo lại không được. Hiện tại mỗi lần nhớ tới chuyện đã xảy ra khiến mười hộ vệ chết thảm, trong lòng Lý Tu Viễn lại khó chịu.
- Lần này vào thành, phải nói Thành Hoàng phong đám Thiết Sơn là quỷ sai, không thể để bọn họ trở thành oan hồn dã quỷ.
Trong lòng Lý Tu Viễn âm thầm nghĩ tới, hắn cảm thấy việc này quan trọng hơn so với chuyện thi tú tài của hắn nhiều.
Chợt như nhớ ra điều gì, Lý Tu Viễn lại lên tiếng:
- Đi tới đâu rồi?