“Kết thúc, đi thôi.” Nhìn thành trì nhuốm đầy hỏa diễm, Kình Thương xoay người chuẩn bị ly khai. “Kế tiếp.” Kình Thương nhìn theo hướng ven biển, lần đầu thắng lợi hắn đã phân ra mấy ngàn binh sĩ để tới đó, lần thứ hai cũng lục tục phái người đi, viện binh lần đầu đã tới, cũng đủ bình tâm của binh sĩ nơi đó, dù đối mặt với địch cũng đủ ứng phó, nghe Trì gia Gia chủ nói quốc qua gần biển của Hiển Quốc nhất trong quốc gia cũng là hạ vị.

“Nguy hiểm.” Túc Dạ Dực nhạy bén phát hiện cảm giác nguy hiểm liền hô lên.

Kình Thương cũng không chần chờ, sau khi nghe được cảnh báo của Túc Dạ Dực hắn đã cấp tốc bày ra kết giới, đứng ở phía trên bảo vệ mọi người.

Hảo mạng, dù được kết giới bảo hộ nhưng cứng đối cứng trực tiếp làm Kình Thương cảm nhận được sức mạnh của đòn công kích này.

Giương mắt nhìn, là một thanh trảm đao, thân đao nặng nề rơi vào trong kết giới.

“Lui.” Kình Thương ra lệnh.

Mọi người lập tức thối lui đến một bên kể cả Kình Thương, kết giới tiêu thất làm thnah đao rơi trên mặt đất, sức nặng của đao rơi xuống tạo thành một cái hố nhỏ, nếu thứ này rơi vào người thì sẽ ra sao đây?

Công kích đột ngột làm mọi người lập tức đề phòng, Kình Thương cũng chuyển mắt tới hướng công kích, là phương hướng của tòa thành, chỉ thấy một đạo hắc ảnh đang chạy nhanh tới.

“Bảo hộ vương.” Một loại cảm giác thành tựu quỷ dị hiện lên trong lòng của Trì gia Gia chủ, rốt cục có cơ hội ra lệnh rồi!

Binh lính lập tức vây lại bao vây Kình Thương.

Người đó càng ngày càng tới gần, hiện ra bộ dàng chật vật, nơi bị đốt đến xám đen còn có thể thấy một ít ánh sáng màu, là áo giáp đẹp cỡ nào a. Xem ra là một võ tướng cao đẳng, thân hình cao to hơn người bình thường, không nhìn ra màu da, còn vết thương bị bỏng dữ tợn trên mặt.

“Ta muốn giết ngươi.” Người tới phẫn nộ hét lên, khí thế cuồng bạo làm người sợ hãi, sức mạnh của hắn vô cùng tàn bạo, binh sĩ ngăn cản đều bị tàn nhẫn xé nát.

“Lui.” Kình Thương nhìn không được tàn nhẫn như vậy, một kết giới vây hắn lại, để binh lính nhân cơ hội lùi về sau.

Sợ chết là bệnh chung của mọi người, bọn lính ngoan ngoãn nghe lệnh, cấp tốc rời xa tên giặt hung bạo.

Thế nhưng hắn cũng không phải đèn cạn dầu, dùng sức mạnh trực tiếp đánh vào kết giới của Kình Thương.

Từng kết giới không ngừng gia cố, ngăn cản bước tiến của hắn, thế nhưng hắn cũng dùng sức mạnh đánh nát từng cái, Kình Thương không kịp bố trí cẩn thận, tên kia từng bước tới gần.

Một kết giới có tính công kích đ6am thủng trái tim hắn không chút lưu tình, nhưng tên kia vẫn không dừng lại, quả thực giống như quái vật.

Kình Thương cũng thất kinh, như vậy còn không ngã xuống, năng lực của hắn là gì a, bất quá ta không tin trên đời có người nào không thể giết chết, mà điểm trí mạng của nhân loại hắn biết rất nhiều.

Tạo thêm kết giới giữ chặt tứ chi của hắn, một kết giới lớn bao lấy, thêm một kết giới trọng lực, quả nhiên động tác của hắn chậm hơn.

Thao túng trọng lực đối với Kình Thương là rất hao lực, trán bắt đầu đổ mồ hôi, chỉ cần vây tên đó lại là được, sau đó cẩn thận cướp đoạt không khí của hắn.

Không có không khí, chỉ cần là người thì dù cường đại đến đâu cũng phải chết, tên này cũng như vậy. Không lâu sau hắn bưng cổ, triệt để ngã xuống.

Thế nhưng Kình Thương vẫn không an tâm, tính toán dụa theo người thường mà đợi qua năm phút duy trì kết giới, thuận tiện dò thám khí tức của hắn, biết xác thực đã tử vong, Kình Thương mới khai trừ kết giới.

Túc Dạ Dực là đầu tàu gương mẫu, đầu tiên giục ngựa chạy tới bên người tên tướng kia, rút đao ra lưu loát cắt đầu hắn. Dám tập kích vương, nếu như không phải ngài cảnh giác thì thiếu chút nữa hắn đã thành công, Túc Dạ Dực đối người này cực kỳ hận.

Kình Thương đối hành động này của Túc Dạ Dực mày nhíu lại nhưng rất nhanh lại giãm ra, hài tử ở thế giới này đối với chuyện giết chóc có suy nghĩ bất đồng với hắn, họ không nghĩ đó là tội ác vì tất cả đều đã từng giết người. Đó là loạn lạc chiến quốc a.

“Ngô chủ.” Túc Dạ Dực dẫn đầu quỳ gối trước mặt Kình Thương, đem chiến lợi phẩm cấp cho vương của hắn.

Khóe miệng Kình Thương không khống chế được mà co quắp một chút, người hầu lại dâng tặng lễ vật là một cái đầu người, vì vậy mới nói chiến tranh cổ đại thực sự rất dã man a.

“Dực, người chết là hết, người nên làm nhục thi thể người khác.” Kình Thương không dự định tiếp nhận lễ vật.

Túc Dạ Dực nhìn đầu người trên tay hắn, nhìn nhìn lại Kình Thương, ân, thứ xấu xí như vậy xác thực không nên đưa cho quân vương của hắn, sẽ làm dơ tay Ngô chủ. Vì vậy Túc Dạ Dực rất sảng khoái đem “lễ vật” đi.

Kình Thương nhìn những người đó, thở dài, không phải đến từ thời đại khác nhau, mà là do thế giới quan bất đồng a.

Một kết giới vây quanh đầu người. Đối với thi thể không nên tùy ý như vậy mới tốt. Kình Thương đang định đốt lửa để hỏa táng, thế nhưng một bên thi thể lai truyền lại tiếng la.

“Vương, là vương ấn.” Hàm nghĩa không minh bạch, ít nhất Kình Thương nghe không minh bạch.

Bất quá rất nhanh hắn đã hiểu, chỉ thấy binh sĩ vây quanh thi thể không đầu có một quan quân cao cấp bước ra, sau đó một thứ đồ vật nằm trên tay hắn, hai tay giơ lên cao, dâng đến trước mặt Kình Thương.

Túc Dạ Dực nhãn thần mị lên, hắn đã hiểu ý của ngưới kia là gì, đáng ghét, vì sao hắn không tỉ mỉ như vậy, đem đầu tên kia lên làm gì, tại sao người đem thứ này dâng cho vương không phải là hắn. Túc Dạ Dực lòng dạ hẹo hòi cũng đem người trước nặt nhớ kỹ.

Kình Thương cầm lấy thứ đó, lật xem một chút liền biết, đây là vương ấn của quốc vương địch quốc, như vậy người đã chết là…Kình Thương hiểu rõ vì sao địch quốc lại hăng hái chiếm đoạt thành trì để bọn họ có đủ thời gian chuẩn bị, nguyên nhân hẳn là vì vị này.

Đưa tay đưa vật đó qua cho Trì gia Gia chủ, sau đó hỏi một chút tình huống địch quốc.

Vua của địch quốc chỉ mới kế vị không lâu vì vậy tình huống cụ thể không nhiều người biết, thế nhưng cũng tìm hiểu được một chút, nguyên nhân hắn lên được vương vị chỉ có một, đó là Thiên phú giả trong vương tộc chỉ còn lại một mình hắn, nói cách khác vương tộc đã trong giai đoạn diệt vong, thế nhưng hiện tại vua của họ lại chết ở đây.

“Bắt lại.” Kình Thương ra lệnh, hắn không phải nhân sĩ chính trực, cơ hội tốt như vậy sao không nắm chắc.

“Dạ.” Nghe được hiệu lệnh của vương Túc Dạ Dực liền hưởng ứng, hắn đã tận mắt thấy người làm sao vãn hồi nguy cơ lần này, tạo nên kỳ tích, đế quân của hắn là nên quân lâm thiên hạ, chỉ một trung đẳng quốc gia, thiếu, xa xa thiếu. Vương của ta a, hãy tạm dừng bước tiến của ngài, chờ ta lớn lên, ta sẽ cùng ngài đi đoạt thiên hạ.

Sau tiếng trả lời vang dội của hắn, những người khác cũng cao giọng kêu lên.

“Thẳng đến địch quốc.” Đây là quyết đoán của Kình Thương.

“Vương?” Trì gia Gia chủ dẹp hưng phấn qua một bên, ý của vương là?

“Người ta có thể đánh tới vương đô làm ta đầu hàng, chúng ta vì sao không làm như vậy?” Kình Thương nhìn theo một hướng mà nói.

“Đúng vậy, vương.” Túc Dạ Dực tuyệt đối tán thành, vương của hắn bất luận là quyết định cái gì đều đúng.

Kình Thương lần thứ hai mạng theo Túc Dạ Dực, Trì gia Gia chủ cùng trăm *** binh theo thiên lộ mà đi, chỉ lưu lại một bộ phận binh lực để thu hồi quốc thổ, mấy nghìn đội ngũ đi trước lập một phòng tuyến, còn cho vài người phi ngựa trở lại vương đô, báo cáo tin tức thắng lợi, yên ổn Hiển quốc.

Một giờ trước khi đến địch quốc, Kình Thương để binh lình nghỉ ngơi, sau đó mới mang theo đội quân đã thể lực sung mãn, *** nhuệ theo thiên không đi xuống đại điện trong vương đô.

Người địch quốc đề phòng, Kình Thương sẽ không dài dòng, Trì gia Gia chủ là người ra mặt, xuất ra vương ấn, tuyên cáo Hiển quốc thắng lợi.

Một loạt những thanh âm không tin vang lên, Hiển quốc bị vây trong tình uống gì họ lại không biết sao, nếu không cũng không tán thành vương đối với quốc gia có thực lực không sai biệt lắm với mình là Hiển quốc xuất chinh, dù có thể vượt qua nguy cơ nhưng tin tức của bọn họ nhnah tới mấy cũng không thể nhanh như vậy chạy tới quốc gia này? Mặc dù quốc vương của bọn họ có chút xuẩn, thế nhưng sức mạnh như quái vật đó sao bại được? Vì vậy bọn họ không tin.

Kình Thương cũng không phải người nhân từ, thời điểm nên thiết huyết thì lãnh khốc đến tàn nhẫn.

Binh tướng trên đại điện rốt cuộc được lệnh mà đối kháng với nhòm người Kình Thương, trăm tên lính *** nhuệ cuối cùng cũng có đất dụng võ, đi theo vương tài như thế, kiếm của bọn họ rốt cuộc cũng được nhiễm huyết.

Trì gia Gia chủ cũng bắt đầu phát huy năng lực của hắn, hanh, tuy rất không cam lòng nhưng thực lực của mình xác thực kém hơn tên mãng phu Cận gia một chút, bất quá chỉ một chút mà thôi, đối phó những người này cũng đủ, mà hắn cũng có cơ hội biểu hiện năng lực rước mặt vương.

Kình Thương không ngăn cản cũng không có ý hỗ trợ, thậm chí nhượng vị trí chủ lực để Trì gia Gia chủ thi thố tài năng. Làm một vị vua, tự thân làm mọi chuyện là không tốt, phải biết ủy quyền, để thủ hạ có cơ hội thi triển, mấy loại nhận thức này đến từ kiếp trước, chỉ cần biết chữ, mấy thứ này đều có chút nhận thức.

Kình Thương một bên chiến đấu, một bên còn chiếu cố Túc Dạ Dực bên người.

Túc Dạ Dực niên kỷ nhỏ, có thực lực như vậy đã rát không sai, thế nhưng tuổi nhỏ như vậy đứng trên chiến trường rất có hại, bất quá năng lực của hài tử này là cái gì ni? Lâu như vậy chưa từng thấy hắn sử dụng.

Ngực Túc Dạ Dực vô cùng không cam lòng, hắn đã thượng qua chiến trường, biên cảnh mà Túc Dạ gia từng ngốc qua thực sự không có đối thủ gì hay, hắn cho rằng chiến tranh rất nhẹ nhàng, cùng vương chiến đấu cũng không có cơ hội trực tiếp chiến đấu, thẳng đến lúc này hắn mới thấy chiến tranh là gian khổ đến đâu, muốn thắng lợi là vô cùng trắc trở, giờ khắc này hắn mới ý thức được thế giới lớn vô cùng, mình lại quá ngây thơ, chỉ một quốc gia như thế mình lại bất lực, dựa vào cái gì để nói cùng ngô chủ đoạt thiên hạ, hắn không camlo2ng.

Không ngừng làm Túc Dạ Dực không cam lòng còn vì chuyện hắn để Kình Thương bảo hộ, song trọng không cam lòng trỗi dậy, làm hắn vung đao càng cố sức, không phải vì chiến đấu mà để phát tiết.

Ngô chủ a, Dực trong mắt ngài chỉ là một hài tử yếu ớt cần bảo vệ sao? Ngài cũng biết Dực có bao nhiêu không cam lòng, ngô chủ a, Dực muốn biến cường, cường đến có thể thủ hộ ngài, cường đến để ngài nhờ cậy, cường đến đoạt thiên hạ vì ngài, Dực phải như thế nào mới có thể biến cường ni? Ngài cơ trí, có thể nói cho Dực biết không?