Người Hiển quốc hoan hô, ngược lại, kẻ thù địch quốc lại lặng in, không thể tin nổi.

Vương địch quốc vừa ngã xuống đã lung lay đứng lên, người nhìn thấy đều sửng sốt, Hiển quốc an tâm, mà vui sướng trong nháy mắt của người địch quốc cũng triệt để tiêu thất, huyết lưu từ vết thương ở bụng không ngừng chảy, định trước tử vong của hắn.

Hắn muốn dựa vào cái gì đó nhưng lại không có đồ vật nào quanh đây, chỉ đành suy yếu lấy tư thế chồm hỗm ngồi dưới đất, đây là nghi thức thuần phục, hắn cũng không phải đến chết vẫn không tiếp thu rằng mình đã thua, tới bước đường này, hắn cũng thản nhiên tiếp nhận tử vong của mình, tuy không cam lòng nhưng vết thương dưới bụng nói lên sinh mệnh của hắn không còn kéo dài lâu nữa.

Lúc địch quốc chi vương lấy tư thế thất bại để ngồi xuống, Túc Dạ Dực lập tức lao xuống thành trì, hô mửa cửa thành, lên ngựa hướng vị trí của Kình Thương phóng đi, người Hiển quốc lúc này mới phản ứng, theo sau Túc Dạ Dực kỵ mã, nghênh tiếp quân vương của bọn họ.

Địch quốc cũng động, một phe bởi vì vương đã chết mà không biết làm sao, một phe vì vương trọng thương lên khoái mã chạy tới.

Lúc Kình Thương tới được chỗ vương địch quốc thì song phương nhân mã cũng gặp nhau.

Vương địch quốc được người đỡ, rốt cuộc cũng có chỗ để dựa, thân thể tựa vào người thuộc hạ.

“Ngươi thắng!” Ngữ khí suy yếu.

“Ân.” Chỉ như việc đương nhiên mà nói.

“Thế nhưng ta không rõ, vì sao chúng ta thất bại?” Trước khi chết hắn phải biết được nguyên nhân, bằng không hắn không thể nhắm mắt. “Trước khi chết, ta muốn biết, có thể chứ?”

Những sĩ binh chung tâm địch quốc dùng nhãn thần khẩn cầu nhìn Kình Thương, Túc Dạ Dực nghĩ, vì sao muốn nói cho những người này.

Kình Thương nhìn những nhãn thần chấp nhất, trong lòng bi ai, cũng không thể cự tuyệt họ, bắt đầu giải thích. “Lúc nhìn ta chiến đấu, các ngươi đều nghĩ lực lượng của ta cần lấy tay chỉ huy, vì vậy chỉ cần khống chế động tác của ta thì thắng lợi.”

Địch quốc chi vương y6en lặng nghe, ban đầu hắn cùng một vương giả khác xác thục nghĩ như vậy, lực lượng kết giới chú trọng phòng ngự, muốn thắng nhất định phải làm tiêu thất lớp phòng ngự đó, bọn họ chú ý tới cử động tay của Kình Thương, cho nên mới có kế hoạch khống chế hành động của y.

“Ngày hôm qua ta mới biết năng lực của các ngươi là gì, mọi việc lúc trước là ta cố ý biểu hiện ra ngoài, cũng là một sai lầm lớn của các ngươi.”

“Ngươi cố ý? Thế nhưng trước cũng có những người vì không thể cử động mà vô pháp sử dụng lực lượng?”

“Trung tâm điều khiển lực lượng ở đây?” Kình Thương chỉ chỉ cái trán của mình, “Người khác có thể dùng phương thức khác sử dụng lực lượng của mình, thế nhưng bất luận là năng lực gì, tất cả đều bắt đầu từ đây, dùng lời mà ngươi có thể hiểu mà nói, đó chính là tưởng, lực lượng sản sinh ra từ trí tưởng tượng của con người, tựa như khi nói chuyện, động thủ, hay những việc khác đều do tín hiệu phát ra từ đây, năng lực cũng thế.”

Để hắn tiêu hóa một chút lại nói tiếp, “Ta lấy tay chỉ huy chỉ vì càng thêm chính xác, ta tới bây giờ đều chưa từng quên nơi sinh ra lực lượng, cũng không bỏ qua huấn luyện về phương diện này, chỉ cần các ngươi không thể khống chế *** thần của ta, cũng vô pháp khiến ta mất kiểm soát. Trong nháy mắt bị mất khống chế đó, những kết giới bị mất là do ta cố ý làm chúng tiêu thất, chỉ để các ngươi sơ sảy, đắc ý vênh váo.”

Vương địch quốc cười khổ, nguyên lai bọn họ từ ngay từ đầu đã nằm trong tính toán của đối phương.

“Điểm sai lầm thứ hai của các ngươi, chính là cho rằng kết giới đơn thuần chỉ để phòng ngự.” Kình Thương tiếp tục giải thích.

“Đó cũng là ngươi cố ý biểu hiện ra ngoài?” Hắn sắc mặt thêm hồng nhuận, dấu hiệu hồi quang phản chiếu.

“Đúng vậy, sinh mệnh là thứ rất yếu đuối, chỉ cần một điểm ngoài ý muốn cũng làm chúng biến mất.” Lời nói mang theo một tia bi ai, “Lúc các ngươi cho rằng ta không có năng lực, ta đã sớm bố trí bẫy rập. Đem kết giới biến thành dây đàn lợi hại như kim chúc, dựa vào xung lượng cực hạn mà xuất một đường vô hình thì chỉ có chết, Lúc hắn lại gần ta cũng đã định trước tử vong của mình.”

Địch quốc chi vương gật đầu.

“Lúc đó điều ta đề phòng nhất là tiễn pháp của ngươi, tốc độ chính là một loại hung khí, ta không chắc chắn có thể thoát được mũi tên của ngươi vì vậy cố ý để các ngươi thấy lực lượng của ta do động tác tay tạo ra, kỳ thục đã bố trí kết giới phòng ngự, đó cũng là thứ làm ta tổn hao nhiều *** lực nhất.”

Có được lời thừa nhận của Kình Thương, kẻ bại trận trên mặt lộ ra tươi cười.

“Trước đó mỗi tiễn ngươi bắn ra, ta dùng kết giới đón đỡ đồng thời trắn thí lực lượng của ngươi.”

“Như thế nào?” Hắn không rõ.

“Năng lực của ngươi dựa vào binh khí, nói cách khác sức mạnh tối đa mà vũ khí của ngươi có thể thừa nhận đó chính là lực uy hiếp lớn nhất. Tốc độ mỗi lần bắn cung, độ uốn lượng của dây, tầm bắn, độ mạnh yếu, toàn bộ công kích bị ta nắm trong lòng bàn tay, sau đó tính toán trình độ lực lượng của ngươi, mới tạo ra được kết giới có thể ngăn cản tiễn của người.”

“…”

Chuyện phức tạp như vậy vương địch quốc không muốn hoàn toàn hiểu, nhưng hắn cần minh bạch mình bại chỗ nào.

“Ta bại không uổng.” Hắn cười nhạo nói, bị đối phương tính toán như vậy, sao lại không thua, “Còn sao?”

“Còn.” Kình Thương tiếp tục, “Kỳ thực chỉ cần ngươi lúc bắt đầu bắn ra âm tốc tiễn cũa ngươi (mũi tên nhanh như vận tốc âm thanh), trận này ta bại, nhưng ngươi lúc đối mặt địch thủ lại tự phụ mình tất thắng, thế nhưng tính cách lại cẩn thận, không đợi kết giới tiêu thất cũng không xuất thủ.”

“Cho dù ta có làm như vậy, theo tình toán của ngươi, ngươi không thể nào không chuẩn bị, không phải sao?” Lắc đầu.

“Không, người sẽ không, tuy rằng ta không lý giải tính cách của người, nhưng người là một cung tiễn thủ, vì vậy dưới tình huống không nắm chắc tình huống ngươi sẽ không ra tay.” Kình Thương phủ định.

“Ngươi thật đáng sợ.” Sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới chỉ như thế mà thiếu niên lại cứ như vậy nhìn thấu tính cách của hắn.

Kình Thương không tiếp nhận lời này.

“Có thể chống lại lực lượng không chỉ có lực lượng, trí tuệ cùng mưu lược cũng có thể, tuy rằng nói lực lượng là tuyệt đối, nhưng chỉ cần có ngườ sử dụng, nhất định sẽ tồn tại điểm mù cùng nhược điểm, làm sao lợi dụng được chúng phải dựa vào mưu lược, trí tuệ.” Đây là điều sau cùng Kình Thương có thể nói.

“Càm tạ.” Địch quôc chi vương nở nụ cười, “Một vấn đề…sau cùng…” Thanh âm bắt đầu ngắt quãng, “Ngươi…hẳn là biết… vẫn chưa giải quyết… hết vấn đều… chứ?”

“Các ngươi là cửa thứ hai.” Kình Thương cũng không giấu diếm.

“Ngươi…rất mạnh, nếu như…sớm…biết…ta đã…không làm địch…thủ của…ngươi…”Quả nhiên chính mình thiếu cẩn thận tỉ mỉ a, nếu biết trước hắn đã không ở chỗ này, cũng sẽ không có chủ ý động hiển quốc, thế nhưng hắn đã không thể nếu như nữa.

Địch quốc chi vương đối những thuộc hạ xung quanh nói, “Từ nay…các ngươi là…thần dân…Hiển quốc, ta đã…bại, hắn…là vương…của các…ngươi…” Thanh ngữ phía sau yếu ớt đến không nghe được, cuối cùng cũng không có tiếng động.

Chuyện tiếp theo vì Võ ước công chính, hiển quốc thuận lợi tiếp thu hai quốc gia mới, Kình Thương để Cận gia Gia chủ lưu lại. Có Võ ước tồn tại như vậy hai quốc gia đó cũng không thể giãy dụa gì, chỉ có thể tiếp thu kết quả này, chuyện này không cần nhiều thủ đoạn cùng mưu lược, thế nhưng để bọn họ hoàn toàn kính nể vẫn phải dựa vào vũ lực, cho nên mới cần tới thế lực mạnh mẽ của Cận gia Gia chủ.

Đương nhiên Cận gia Gia chủ đối với danh hào này có chút không muốn tiếp thu, trong lòng hắn, chỉ có vị quân vương làm rất nhiều việc hắn không thể hoàn thành này mới xứng đáng, thế nhưng vương lại nói, chiến đấu không màng mưu lợi hắn không thắng được Cận gia Gia chủ.

An bài hết mọi chuyện, Kình Thương mang theo Túc Dạ Dực, Trì gia Gia chủ cùng trăm tên lình *** nhuệ ly khai, trong đội ngũ thiếu Cận gia Gia chủ, lại thêm một đạo cờ xí, hắc kỳ Hồng liên văn, tận mắt thấy hồng sắc liên hoa mang màu huyết, toàn bộ đội ngũ đều cảm thấy sợ hãi, Trì gia cùng Cận gia Gia chủ đều thừa nhận này xứng đáng làm tân kỳ đại diện hiển quốc, dục hỏa trọng sinh đại biểu cho những nỗ lực đại giới của thần dân hiển quốc, bạch sắc liên hoa của vương cũng nhiễm hồng.

Thế nhưng lúc này bọn họ vẫn chưa đạt được mục đích, địa phương này đã bị chiến tranh bao phủ, qua kính viễn vọng cũng thấy được thành thị bị phá hủy, thi thể đầy nội, xa một chút có thể thấy quân đội Hiển quốc hoành hành không có kỵ.

Kình Thương căng thẳng nắm dây cương, Hiển quốc là nơi hắn sinh ra, sau khi chậm rãi dung nạp, hắn cũng đem quốc gia này đánh đồng với cố quốc kiếp trước, nhìn đến cảnh tượng này, ngực Kình Thương càng thêm phẫn nộ, nhãn thần băng lãnh, dù không phải đứng trên chiến trường cũng bị châm lên chiến hỏa.

Đoàn người theo thông đạo mau chóng đến trước mặt địch nhân, đang do dự nên chiến hay hàng.

Tại Trì gia Gia chủ thẳng tay đàn áp, còn có công tích của Kình Thương, thành trì này quyết định chiến đấu, sau đó những người sống sót đi kể lại tình huống hiện tại cho Kình Thương.

Kình Thương kết hợp một loạt tình báo, lần thứ hai bắt đầu nghĩ biện pháp.

Những người theo Kình Thương trải qua hai tràng chiến đấu bất khả tư nghị đối với Kình Thương là phi thường tự tin, an tĩnh chờ hắn mở mắt, nói cho bọn họ biện pháp giải quyết vấn đề, bọn họ không cần lo lắng, quân vương anh minh cơ trí sẽ lại đái lĩnh bọn họ dành được thắng lợi.

Mà kết quả cũng thực sự là vậy.