“Xin vương chấp thuận cho thuộc hạ theo.” Người thừa kế Cận gia, Trì gia phát giác mình lần thứ hai chậm trễ, vội vàng nói.

“Các ngươi không được.” Lúc này Kình Thương cự tuyệt rất trực tiếp.

“Vì sao?” Hai người không phục, nhìn sang Túc Dạ Dực đang đắc ý, vì sao y có thể.

“Bởi vì các ngươi là người của Cận gia và Trì gia.” Kình Thương nói. “Lúc quân đội của hai gia tộc đến các ngươi phải an bài họ, còn có tù binh bắt được, các ngươi phải ở chỗ này trấn áp, đại bộ phận các quan viên đều ly khai, ta đem chính vụ của thủ đô giao cho các ngươi, đây là nhiệm vụ của hai người.” Lúc quân đội của hai gia tộc đến để bọn họ là người của gia tộc tiếp quản là tốt nhất, các tù binh tuy đều là người thường thế nhưng cần có quý tộc áp chế, hai thiếu niên Cận gia Trì gia hắn đã đánh giá qua lúc còn tại học đường, hiện tại chính vụ thủ đô không nhiều lắm, hai người họ có thể xử lý.

“Thị.” Sau khi nghe Kình Thương ký thác kỳ vọng vào mình thì cải biến thái độ với khắc nhân, thái độ gặp chuyện không từ tiếp nhận mệnh lệnh. Thị uy nhìn Túc Dạ Dực, đi theo thì thế nào, vương cũng tin cậy năng lực của họ mới an bài nhiệm vụ này.

Túc Dạ Dực nắm chặt quyền, một cảm giác không cam lòng bị xem thường nổi lên, sẽ có một ngày người Ngô chủ tin cậy sẽ là hắn, hắn nhất định sẽ làm Ngô chủ coi trọng mà ủy thác trọng trách.

Kình Thương không chú ý ba hài tử đang tranh đấu lẫn nhau, chỉnh lý hành trang của mình.

Túc Dạ Dực không muốn đối mặt hai tên đáng ghét Trì gia Cận gia, theo Kình Thương ly khai, lúc tới cửa cung, “Ngô chủ, Dực đi chỉnh lý hành trang.”

“Ân.” Kình Thương đồng ý.

Túc Dạ Dực về phòng của mình ở Túc Dạ gia, lấy đồ vật được giấu trong quần áo, đó là một cái buộc tóc cất trong đai lưng ngân sắc, đồ buộc tóc là của Kình Thương cắt lấy rồi vứt trên mặt đất, bị Túc Dạ Dực thừa lúc không ai chú ý nhặt lấy.

Túc Dạ Dực cầm cẩm bố trắng noãn nhúng vào ít nước, nhẹ nhàng lau đi mái tóc dính bụi bẩn và vết máu, sau đó tìm một cái hộp *** mỹ thận trọng bỏ buộc tóc vào, sau đó giấu đi, đây là báu vật của y, bảo vật đầu tiên y quý trọng, cũng là bảo bối y chắc chắn sẽ cất giữ suốt đời.

Sợi dây buộc tóc đó cũng là thứ sau này dằn dặt dày vò an ủi y, thống khổ rồi lại ngọt ngào.

Sau khi cất giấu hảo Túc Dạ Dực mới bắt đầu chuẩn bị hành trang, mặc vào kinh giáp, lên ngựa hướng vương cung chạy tới.

Lúc y tới được cung điện thì thấy một đám cộng phó đang đào bùn đất lên tạo thành một đống, trăm tên binh sĩ được tuyển đang ở sau điện tiền điều chỉnh.

Đi vào trong điện, Túc Dạ Dực đối lưỡng đại Gia chủ làm như không thấy, toàn bộ chú ý đều hướng tới trên người Kình Thương đang nhắm mắt ngồi trên bệ giai.

Nguyên bản hắc sắc tóc dài vì bị thô lỗ cắt mất nên biến thành tóc ngắn, có chút tùy ý rơi trên gương mặt, nhượng khuôn mạnh đoan chính tăng thêm vài phần, ngân xám khinh giáp mặc ở trên người anh khí mười phần, uy phong lẫm lẫm.

“Ngô chủ.” Túc Dạ Dực sùng kính quỳ xuống, cúi đầu, khóe miệng hàm chứa vui sướng, đây là vương giả hắn thuần phục a.

Nghe được Túc Dạ Dực ân cần thăm hỏi, Kình Thương mở mắt.

“Ăn xong chưa?” Kình Thương hỏi.

“Còn chưa ăn.” Sau khi cất dấu hảo dây buộc tóc thời gian còn lại cũng chỉ đi sắp xếp hành trang, còn chưa ăn gì.

“Nhanh ăn một chút, nửa giờ sau xuất phát.” Kình Thương nói.

“Thị.” Túc Dạ Dực thấy người hầu đã mang thức ăn tới vội hành lễ thuận theo Kình Thương, đi tới ngồi, nhanh chóng ưu nhã tiêu diệt đồ ăn trước mắt.

“Lính *** nhuệ thì sao?” Kình Thương hỏi.

“Đã ăn cơm, tùy thời có thể xuất phát.” Cận gia Gia chủ đối với quân lính của mình rất tự tin, sau mấy giờ nghỉ ngơi là có thể đi bôn tập lần thứ hai, đây là binh của hắn a.

Kình Thương gật đầu, lại nhắm mắt, ngày hôm nay chiến đấu làm tiêu hao chút lực lượng, hắn phải bổ sung hảo để chuẩn bị cho chuyến đi kế tiếp.

Trong điện rất an tĩnh, nửa giờ sau Kình Thương mở mắt ra.

Cận gia, Trì gia Gia chủ nhãn thần ngưng lại, Túc Dạ Dực cũng *** thần lên, nhìn Kình Thương đứng dậy, vội vã theo sau.

Thái dương đã ngã về tây, bởi vì là mùa hè nên đến đêm còn mấy giờ nữa.

Trăm người *** nhuệ tập kết hoàn tất, vì trận hành chinh dài mà mặc khinh giáp toán bộ, ánh dương quang soi sáng, chiết khởi phong mang ngân sắc băng lãnh.

Một đống đất không nhỏ được dựng lên, cung phó môn đứng thẳng một bên, còn có quan viên thủ đô, các quý tộc trong học đường tại hành lang chính điện đang quỳ, kình cẩn nghe theo lệnh vương.

Quân *** nhuệ thấy Kình Thương tại ba cái tiểu thì liền bày ra phong phạm, đối với tân vương trẻ tuổi này bọn họ rất sùng kính.

“Lên ngựa.” Kình Thương hiệu lệnh cho toàn đội lên ngựa.

Sau khi họ lên ngựa mới phát hiện Kình Thương còn chưa lên, mà ngồi xổm xuống đất thủ án, từ từ nhắm hai mắt, trên mặt đất nổi lên một tầng kết giới hơi mỏng, mọi người không dám quấy rối.

Qua thập phần chung, Kình Thương đứng lên.

“Vương, mời hạ lệnh.” Thấy Kình Thương lên ngực, Cận gia Gia chủ một tay trụ bên trái giáp trọng, phát ra âm thanh boong boong.

Kình Thương chuyển qua thân mã, nhìn binh đoán *** nhuệ trước mắt, bọn họ chỉ biết chiến đấu, không cần tới lời thề chính nghĩa, Kình Thương cũng không nói.

“Đây là lộ tuyến chúng ta sẽ đi.” Roi ngựa chỉ vào hình nổi Hiển quốc do Kình Thương chế tạo ra, một lộ tuyến lam sắc xuất hiện.

“Vương…” Trì gia Gia chủ do dự, “Con đường này…”

“Đây là đường nhanh nhất.” Hắn tiếp tục nói.

Đường thẳng đương nhiên rất nhanh, thế nhưng con đường này còn chưa thông a, còn vài tòa núi lớn, vài con sông cách trở.

Mọi người nhìn con đường màu lam sắc trên hình nổi, lộ này không tồn tại a.

“Ổn định tọa kỵ của các ngươi, chúng ta phải đi đường này.” Kình Thương nói xong vươn tay, vẽ nên một đường.

Một kết giới lớn bao vây đống đất, một cái tiểu kết giới cự ly năm thước thành lập, vững vàng hiện ra trên hư không.

Trong kết giới lớn bùn đất bắt đầu chuyển động, Kình Thương vươn ngón tay tạo thành một hoành tuyến, đại kết giới lần thứ hai bị mở rộng, bùn đất cũng động theo, chỉ trong chớp mắt mấy kết giới liên tiếp được tạo ra, bùn đất cũng ngừng động, một con đường trên mặt đất kéo dài tận thiên không cứ như vậy hiện ra trước mắt.

Con đường không rộng, chỉ có thể cho ba con ngựa cùng đi, độ cao cũng không phải rất dốc, nhìn chiều dài con đường đại khái khoảng hai trăm mét, thế nhưng đây là con đường làm cho người ta kinh ngạc không thể nói thành lời.

Kình Thương không để ý đến mọi người đang kinh ngạc, cưỡi ngựa, đi lên con đường này.

“Xuất phát.” Đứng cách hai thước trước đầu đoạn đường, Kình Thương nhìn những binh lính ra lệnh xuất chinh.

“Thị.” Đáp lại đầu tiên là Túc Dạ Dực, quân vương mà hắn sùng kính có thể làm ra bất cứ việc gì.

Tại sau khi Túc Dạ Dực phấn chấn đáp lại, Cận gia hòa Trì gia Gia chủ cũng lập tức khôi phục, mà quân lính đại thể thường dân nội tâm lại thêm kình nể Thiên phú giả.

Sau đó đoàn người cưỡi ngựa đi lên thiên không lộ.

Túc Dạ Dực lá gan lớn nhất, không giống những người khác cẩn cẩn dực dực mà chạy chậm theo bên người Kình Thương.

Nhìn mọi người đang đi trên không lộ, Kình Thương hô, “Ngã xuống thì kêu lên, ta cứu.”

Vương, ngươi nói điềm xấu a, Trì gia Gia chủ tâm lần thứ hai bất an, động tác cưỡi ngựa bắt đầu cẩn thận.

Những người khác có bảo chứng an toàn nên lá gan cũng lớn hơn. Sợ gì, ngã xuống sẽ được cứu.

Kình Thương giục ngựa chạy lên, Túc Dạ Dực đi theo, những người khác cũng nhanh đuổi kịp.

Không hổ là lính *** nhuệ, rất nhanh đã điều chỉnh được đội hình, bởi đường bằng phẳng nên ngựa chạy rất suôn sẻ.

Kình Thương tại mặt trước, yên lặng cảm thụ, ngựa đi qua năm thước là một kết giới, ở trong lòng tính toán. Hắn hiện tại đã đếm ngược đến kết giới thứ ba, nhân mã đã qua mười bảy kết giới, tốt, chình là lúc này.

Đoàn người cũng không hổ là *** binh, bôn ba lâu như vậy mà chưa ai ngã xuống.

Một tay kéo cương, tay kia hoa động, người cưỡi ngựa cảm nhận được biến hóa dưới chân ngựa ánh sáng màu gân như trong suốt xuất hiện bao vây lấy đường, có người quay đầu lại nhìn, con đường phía sau tiêu thất, ở người ở phía trước vốn thấy không còn đường đi nữa thì lộ lại rất nhanh hình thành, thuận lợi kéo dài.

Thái dương chậm rãi hạ sơn, màn đêm sẽ sớm bao phủ thế giới này, thế nhưng Kình Thương không có ý dừng lại, dưới móng ngựa lần thứ hia biến hóa, tại hai bên đường cách năm thước lại có một đốm hỏa diễm đỏ tươi loạng choạng, rọi sáng con đường để họ thuận lợi tiến lên.

Mà người trên mặt đất ngẳng đầu, cũng chỉ nghĩ sao đêm nay thật sáng, lay động lay động, hồ ám hồ minh, kỳ quái, lúc này còn có sao giờ lại không thấy nữa, nơi này trước đây không có sao giờ gặp nhiều như vậy…

Đêm hè *** tú sáng rọi, thân thể mọi người cũng xuất hiện mệt mỏi, *** thần tan rã, dù người có kiên trì thế nhưng ngựa ni? Kình Thương biết không thể tiếp tục.

Kéo cương ngựa, Kình Thương trước hết dừng lại.

“Đình.” Một hiệu lệnh ban ra, mọi người lập tức chấp hành.

Toán quân ngừng bước tiến, bôn tập thời gian dài làm trên mặt mang theo mệt mỏi, ngực phả ra hơi thở năng nề, phe phẩy đầy, muốn giảm bớt cảm giác mệt nhọc.

“Vương.” Là Cận gia Gia chủ.

“Chúng ta nghỉ ngơi, trời sáng tiếp tục.” Tính thời gian, từ giờ tới hừng đông còn năm sáu giờ nữa.

“Thị.” Cận gia Gia chủ cũng minh bạch bạch truyền lệnh, dù tới trước cùng không có kết quả khác, dựa vào phương pháp này bọn họ đã đi qua lục địa cần nửa ngày hành trình nữa.

Thiên lộ thẳng tắp bắt đầu nghiêng tiếp xúc mặt đất, lần thứ hai trở lại đại địa.