Liệu Có Hòa Hợp?

Chương 20: Cún con, chờ tôi !

Tiêu Chiến một đêm không ngủ. Những dự án của công ty đều bị Tiêu Chiến gác sang một bên. Tìm kiếm Vương Nhất Bác là ưu tiên hàng đầu bây giờ của y.

Ở nhà dì Lộ nhận được điện thoại hôm qua của Tiêu Chiến liền ngây người. Bà cũng sốt ruột không kém, làm sao khi không lại mất tích ?

Chuyện Vương Nhất Bác mất tích đến giờ vẫn chưa thông báo cho Tuyên Lộ. Hôm nay Tuyên Lộ cùng Tiểu Trần đến nhà Tiêu Chiến để rước Vương Nhất Bác đi làm.

"Hai cháu là ?" Dì Lộ ra mở cửa nhìn hai người xa lạ đối diện khẽ hỏi.

"Chào dì, cháu là Tuyên Lộ - quản lý của Vương Nhất Bác. Dì có thể nói Vương Nhất Bác xuống đây không ? Đã sắp trễ giờ rồi nhưng cháu điện cho cậu ta không được." Tuyên Lộ cầm di động có phần gấp gáp nói với dì Lộ.

"Cái này...hai cháu vào nhà ngồi trước đã." Dì Lộ khó xử nói.

Hai người khó hiểu nhìn nhau nhưng cũng miễn cưỡng vào nhà ngồi. Còn bà lại điện thoại cho Tiêu Chiến.

.

.

Tiêu Chiến nhận được điện thoại từ dì Lộ liền bảo Trịnh Phồn Tinh có tin tức phải báo y ngay. Còn y lái xe về nhà.

Tiêu Chiến cầm áo vest bước vào nhà đã thấy Tuyên Lộ với Tiểu Trần đang ngồi uống trà.

Tuyên Lộ nhanh chóng liền phát hiện ra sự hiện diện của Tiêu Chiến. Tại sao Tiêu tổng của Tiêu Thị ở đây ?

"Là...là Tiêu tổng của Tiêu Thị ?" Tiểu Trần kinh hô lên một tiếng.

Tiêu Chiến cuối người, lịch sự chào : "Cô Tuyên Lộ, chào."

"Chào ngài Tiêu tổng." Tuyên Lộ cũng đứng dậy, khách sáo chào.

Tiểu Trần rất nhanh bị bơ đẹp. Cậu trợ lý bé nhỏ này rất thức thời mà thu nhỏ sự hiện diện của mình lại để hai người nói chuyện.

"Đây là...?"

"Nhà tôi."

"Vậy Vương Nhất Bác..."

"Mất tích."

Tiêu Chiến không đợi Tuyên Lộ hỏi hết câu đã cắt ngang. Y xoa xoa mi tâm một cái, nhìn biểu cảm sững sờ kia của Tuyên Lộ không gấp gáp nói tiếp.

"Tại sao ? Từ khi nào ?"

"Sau khi casting vai diễn xong. Lúc đó cậu ta nói gì với cô ?"

"Cậu ta chỉ nói phải về nhà, có người chờ. Tôi cùng Tiểu Trần muốn đưa cậu ta về lại bị hắn cự tuyệt, ý muốn đi một mình." Tuyên Lộ nhớ lại chiều hôm qua nói qua.

Tuyên Lộ thầm quan sát Tiêu Chiến. Không phải là đi gặp người này đi ?

"Hiện tại cô cứ hủy hết lịch trình của cậu ta đi. Thông báo nghỉ bệnh."

Tuyên Lộ cũng hiểu ý liền nhanh chóng thực hiện. Không thể để công chúng biết việc Vương Nhất Bác mất tích được. Sẽ náo loạn mất !

Tuyên Lộ thấy mình không còn việc gì ở đây nữa liền muốn rời đi.

"Đây là số điện thoại của tôi, có tin báo tôi một tiếng."

Tuyên Lộ để lại số điện thoại rồi cùng Tiểu Trần rời đi.

"Chị Lộ, Tiêu tổng đó có quan hệ gì với anh Vương a ?"

"Không biết, chờ cậu ta trở về liền hỏi."

"Ân."

"Nhớ đừng để lộ tin tức."

Tiểu Trần gật đầu. Vương Nhất Bác mất tích, lịch trình bị hủy bỏ hết.

Mong hắn bình an trở về, còn ngoài chẳng thể làm gì khác.

.

.

Hai ngày trôi qua, không có tin gì của Vương Nhất Bác hết. Tiêu Chiến cũng vì vậy mà dễ nỗi cáu. Y gần như không ngủ, ăn qua loa rồi vùi đầu tìm kiếm hắn.

Lúc này ở ngoại ô thành phố, Vương Nhất Bác bị giam trong một căn phòng. Căn phòng này rất tối. Không có điện thoại, không có gì để liên lạc được cả. Không biết Chiến ca đang làm gì ? Có đang tìm hắn không ?

Lúc Vương Nhất Bác lái xe đến cái nơi này liền nhận ra bị lừa rồi. Hắn chỉ thấy một người đàn ông ngoài trung niên, không phải Tiêu Chiến. Ông ta bảo rằng ông ta là Lý Khải.

Cái tên này hắn có nghe Tiêu Chiến nhắc qua một lần !

Sau đó, muốn rời đi nhưng lại nghe ông ta nói về vụ tai nạn năm đó của ba mẹ mình. Vương Nhất Bác sững sờ nhìn Lý Khải. Hắn cứ ngỡ ba mẹ bị tan nạn mà mất theo kết luận của cảnh sát thôi ? Hóa ra người giựt giây phía sau lại là ông ta ! Ông ta còn cười hả hê nói đến vụ tai nạn của ba Tiêu Chiến. Chiến ca có biết chuyện này không ?

Vương Nhất Bác co người ngồi vào một góc phòng. Cửa phòng bật mở ra, Lý Khải bước vào. Vương Nhất Bác ngước mặt, hơi nheo mắt để thích ứng với ánh sáng.

"Minh tinh Vương Nhất Bác thế mà lại sợ tối ?" Lý Khải châm chọc một câu.

Vương Nhất Bác không đáp. Cổ họng hắn sớm đã khô khốc, không nói nổi.

Lý Khải không quan tâm đến tình hình của Vương Nhất Bác, lão lấy điện thoại của hắn ra điện cho Tiêu Chiến. Đầu bên kia rất nhanh có người bắt máy, giọng nói thập phần gấp gáp cùng lo lắng.

"Vương Nhất Bác cậu ở đâu ?"

Vương Nhất Bác nghe được giọng nói quen thuộc truyền đến, muốn mở miệng lại bị Lý Khải nói trước : "Lo lắng vậy sao haha ?"

"Lý Khải ? Vương Nhất Bác đâu ?"

"Phải là tao, mày vội làm gì ? Thằng nhóc bé nhỏ của mày vẫn an toàn."

"Ông muốn gì ?"

"Mày thừa biết mà Tiêu Chiến. Tiêu Thị, mày đem Tiêu Thị giao cho tao thì thằng nhóc bé nhỏ của mày liền an toàn trở về nếu không thì nhặt xác nó vậy."

Đầu bên kia trầm mặc một lúc. Thân thể Vương Nhất Bác căng cứng như dây đàn. Mạng của hắn được đổi bằng Tiêu Thị ? Có đáng không ? Hắn là Chiến ca sẽ không chấp nhận ! Dù sao hắn vẫn là người ngoài, không là gì cả...

"Được nhưng tôi muốn biết Vương Nhất Bác có bình an hay không ?"

Lý Khải cười rộ lên, đưa điện thoại đến cho Vương Nhất Bác, ý bảo hắn lên tiếng.

"Ca..." Vương Nhất Bác khó khăn kêu lên mang chút tủi thân.

"Nghe rồi chứ ? Nhanh chóng tìm ra chỗ của tao rồi mang Tiêu Thị đến." Lý Khải nói xong liền dập máy không đợi bên kia Tiêu Chiến trả lời.

Lão ra khỏi phòng, để Vương Nhất Bác ở lại một mình trong bóng tối kia.

.

.

Sau khi dập máy, lòng Tiêu Chiến như lửa đốt hối thúc Uông Trác Thành tìm địa chỉ.

"Thật sự mang Tiêu Thị đến cho lão à ?" Uông Trác Thành ngồi gõ máy tính lạch cạch hỏi.

"Cậu nghĩ tôi không não ? Lâm Dạ chuẩn bị người đi." Tiêu Chiến kinh miệt nhìn Uông Trác Thành đáp.

Uông Trác Thành nhún vai, tỏ vẻ : Ai biết được cậu có làm vậy vì thằng nhóc đó không ?

Địa chỉ rất nhanh được Uông Trác Thành dò ra từ cuộc điện thoại vừa nãy. Tiêu Chiến nhanh chóng cùng Vu Bân, Lâm Dạ dẫn người rời đi. Trịnh Phồn Tinh cùng Uông Trác Thành cũng theo sau hỗ trợ. Chỉ cần cứu được người liền để cảnh sát giải quyết !

"Cún con, chờ tôi !"