"Hy Bình, không được hát." A Mật Y cuối cùng cũng nói, hang động bị tiếng hát của Hy Bình làm cho chấn động, nếu còn hát tiếp, có thể sẽ sụp, trên đời này tại sao lại có kẻ có thể hát to như vậy được chứ?

Ai da, cũng thật không thể nào liên tưởng cái âm thanh này với cái mà hắn gọi là "ca hát" được.

Chúng nhân vốn đã không thể nhẫn nại được, thằng cha này ăn no quá thừa năng lượng, trong vùng sáng đi đi lại lại, cự vật lại lúc ẩn, lúc hiện, lắc la, lắc lư, nhìn đông, chọc tây, toàn làm các động tác không thể nhìn nổi. Như lắc mông, múa bụng hay đại loại như vậy, không chấp nhận được nhất là hắn cầm dương căn hướng về phía trước, kết hợp với thứ mà hắn gọi là 'ca hát' rống lên: "A.A.A" Mưu toan gì đây?

Hắn gọi điệu nhảy đó là "Lõa thể kính vũ", nhưng chúng nhân trong động bị hắn làm nhục, bị cưỡng gian, bị phóng sát bằng mắt, thậm chí kể cả trong động tối, cũng không thể tránh được.

Hy Bình nhìn nhìn A Mật Y, phát giác quả là không động chân, động tay đánh nàng được, liền chuyển thân đi sang một bên, cái vật đó dựng sừng sững giữa hai chân, tiếp tục hát.

Quyền Hành nhẫn nại không được, nói:" Hoàng Hy Bình, ta và người đánh nhau!"

Hy Bình nghe xong, a, hắn dám cản trở ta, không sợ đối đầu với hắn à? Hay là không sợ ăn đòn?

Thật khó nghĩ, hắn không phục, đánh hắn thì hắn có hoàn toàn tâm phục không? Hắn tiếp tục xướng ca sảng khoái, cuối cùng nói: "Ta không đánh, ta ở đây hát, để bảo trì hình tượng, xướng ca không nên đem ra so sánh với đánh nhau, ta cũng nên khoan dung với ngươi, a ha, ngươi nên nhớ bọn ta còn có cá đấy nhé."

Một cánh tay bịt mồm hắn lại, tiếng ca lập tức ngừng lại, Hy Bình nhìn lại hóa ra chủ nhân của cánh tay chính là A Mật Y?!

A Mật Y nói: "Xin chàng đó! Nếu muốn hát, thì ra ngoài rồi hãy hát, ở trong này hồi âm rất lớn. Ta.ta thật không thể nào nghe được."

Vấn đề này thật nghiêm trọng nha? Hắn nhấc tay của A Mật Y ra, tiết khí nói: "Không hát thì không hát, thật là chán quá, hát được một nửa đã phải dừng, giống như đi tiểu được một nửa thì phải ngừng lại, thật là không thoải mái chút nào. Vợ yêu, hôn ta một cái, ta sẽ ngừng hát."

Xem ra đã có chút động lực. Chịu cực một chút, sẽ có đổi mới!

Hắn cúi đầu xuống, A Mật Y nhìn ngó bốn phía, mặt ngẩng lên để cho hắn hôn, rồi định lùi ra, hắn đột nhiên ôm chặt lấy ả, mồm dính chặt lấy nàng. Thân thể A Mật Y quay cuồng, điên đảo, không tiếp tục tránh né, để hắn mặc tình hôn hít.

Hắn hôn xong, thả nàng ra, lúc này môi nàng đỏ hồng, hắn cười nói: "Trong miệng nàng vẫn còn vị cá!"

Chúng nhân trong động bất giác nhận ra A Mật Y chính là một cân quắc anh hùng. Vì tai của mọi người mà xả thân, không màng đến đôi môi trân quý bị đỏ hồng, vì thế bất giác đối với nàng mà nói đều cảm thấy thánh khiết vô cùng. A a!

Mỹ lệ thánh nữ lao động đỏ cả môi, để cứu toàn bộ thính giác của chúng nhân trong động.

"Ta mới ăn cá xong mà!" A Mật Y ngượng ngùng nói. Đầu nàng cúi xuống gần như chạm vào bộ ngực đang nhô cao của nàng.

Hy Bình nói: "Tốt rồi! Ta không hát nữa. Bọn người là một lũ ngốc nghếch, chẳng có một tế bào âm nhạc nào, hát cho bọn ngươi nghe, đúng là phí phạm giọng ca thiên tài của ta, tiếc quá!"

Hắn thả A Mật Y ra, đặt mông ngồi xuống tiếp, cự vật dựng đứng lên như cây cột, miệng hắn lầm rầm nói: "Phải tìm việc gì để làm thôi? Thật là buồn chán quá! Không cho ta làm việc đó, thì sống trong này thật là khó chịu."

Hắn nghĩ ngợi một hồi, quay đầu lại nhìn thẳng vào A Mật Y, rồi lại nhìn nhìn Minh Ngọc và Lý Ngọc, rồi lại quay lại A Mật Y nói: "Vợ yêu, chúng ta động phòng nhé?"

A Mật Y nghe xong, hai chân nhũn ra, ngã ngồi ra đất. Cùng lúc này, cửa động truyền vào chấn động chói tai.

---------------------

"Đó là Hy Bình, đó là giọng ca đồi bại của Hy Bình. "

Chúng nhân kinh hỉ, thân ảnh nhanh như thiểm điện chạy tới, nhằm chỗ phát ra tiếng hát mà hướng đến, bao gồm Hoàng Đại Hải, Độc Cô Minh, Triệu Tử U, và đặc biệt là cả Vưu Túy.

"Nguyên lai là hắn chưa chết!"

"Oa." Tại nhóm người Minh Nguyệt Phong đột nhiên truyền lại hai tiếng khóc, một là của Bảo Nguyệt, một tiếng khóc còn lại, không ngờ lại là của nữ hài Vũ Sa?!

Nàng với Hy Bình có quan hệ? Sao lại khóc to thế?

Rất nhiều người ngạc nhiên quay lại nhìn ả, đặc biệt là năm tỷ muội của nàng, không thể hiểu nổi tại sao nàng lại khóc.

Y Mẫn hỏi: "Vũ Sa, sao muội lại khóc?"

Vũ Sa sụt sịt đáp: "Hắn.hắn không chết.ta cao hứng đến phát khóc."

"Hắn là ai? Hoàng Hy Bình? Muội và hắn có quan hệ à? Sao lại vì hắn mà khóc?"

Vũ Sa trả lời: "Mọi người không biết gì cả, kẻ mà chiều qua chúng ta muốn, kỳ thật chính là hắn."

"Muội nói gì?" Bị Hy Bình khai đao chính là năm nữ nhân vốn đứng bên cạnh Lãng Vô Tâm, tất cả đều kinh hãi hô lên.

Ti Mô nắm chặt hai vai Vũ Sa, kích động: "Vũ Sa, muội nói lại lần nữa!"

Vũ Sa khóc: "Hoàng Hy Bình chính là nam nhân của ta, bọn ngươi không biết ư, ô ô"

Nhiều người không hiểu thị nói điều gì, nhưng chiều qua Hy Bình đã cùng đám nữ nhân này hoan hảo thì rất rõ ràng, họ thực sự là rất sốc.

Tay Ti Mô đặt trên hai vai của Vũ Sa bóp chặt, thị hỏi: "Vũ Sa, nói với ta, sao muội biết?"

"Mũi ta rất thính, chiều qua ta nhận ra mùi vị thân thể hắn. Sau đó hắn xuất hiện, khi hắn đi qua người ta, ta liền nhận ra mùi vị đó trên thân thể hắn. Mùi vị đó thật khác thường, hơn nữa cả đời ta chỉ mới ngửi thấy một mùi vị như thế. Mùi vị này quả thật làm nữ nhân rất hưng phấn. Hơn nữa khi hắn nói bảo Lãng công tử không nói gì đã bật đèn, ta đã xác định được, nam nhân của chúng ta chiều qua chính là hắn, nhưng ta lại không nói với bọn ngươi. "

Ti Mô đột nhiên quay đầu, nhìn Lãng Vô Tâm hỏi: "Vũ Sa nói đúng chứ?"

Lãng Vô Tâm mặt không chút sắc, lắc đầu bước đi, không nói gì.

Phía sau chúng nữ kêu lên: "Lãng Vô Tâm, mau trả lời cho chúng ta ! "

Lãng Vô Tâm đầu không nhìn lại, chỉ nói: "Khi ta đến chiều qua thì đúng là đã gặp hắn."

"Lãng Vô Tâm, ngươi đối xử với chúng ta như vậy ư?"

Lãng Vô Tâm của chúng ta sẽ nói là xin lỗi các nàng nhiều, ta nhớ các nàng rất nhiều? Chuồn, chuồn, chuồn gấp.Chuồn càng nhanh càng tốt, đang có bao nhiêu người ở đây, không thể để mất mặt được.

Chúng nhân nhìn Lãng Vô Tâm đột nhiên ly khai, hoàn toàn không minh bạch, chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ sự tình.

Bọn người Hoàng Đại Hải ở trên đỉnh nói kêu gào một hồi, sau cùng quay lại.

Chúng nhân vội vàng hỏi: "Không tìm thấy à?"

Triệu Tử Uy nói: "Tên hỗn đản đó đúng là đang bị khốn ở trong động núi, vì thế mà âm thanh mới truyền xuống dưới được, nhưng chúng ta tìm kiếm mãi, vẫn không thấy lối vào. Chúng ta gọi hắn, cũng không thấy trả lời, có thể là hắn không nghe thấy chúng ta gọi."

Bọn họ đều biết, thanh âm được truyền đến từ khe hở, nhưng khe hở đó ở lưng chừng núi, họ lại tìm kiếm trên đỉnh núi - chẳng phải vô ích ư?

Độc Cô Minh nói: "Chỉ có ta có thể nghe được âm thanh của tên thập vật đó, giọng hát của hắn thật là cực kỳ lớn, hơn nữa âm thanh của chúng ta không thể truyền vào động từ bên ngoài, hắn gào hết sức mới đưa được âm thanh ra ngoài, vì thế, ta có thể kết luận là hắn không thể nào nghe thấy chúng ta gọi."

"Làm thế nào bây giờ?"

Nhóm người cùng hướng vào động la to, nhưng bên trong thực sự không có phản hồi, tiếng hát vẫn phảng phất truyền tới giống như được đưa đến từ một nơi rất rất cao.

Lạc Thiên đột nhiên mở mồm: "Các vị anh hùng, chúng ta phải phát dương đạo nghĩa võ lâm chánh đạo, bỏ hết ân oán đi. Đầu tiên bới hết đất đá, khai thông hang đọng, sau đó cứu bọn Hoàng Y Bình và A Mật Y ra rồi nói tiếp, các người thấy thế nào?" Hắn đặc biệt kêu lớn ba chứ "A Mật Y", âm thanh cũng kéo dài ra, hai mắt tràn đầy tiếu ý nhìn sang Âu Dương Đình Đình.

Âu Dương Đình Đình trong lòng chán ghét: "Chẳng phải bọn ngươi phải giúp đỡ, mới vừa rồi còn định tiêu diệt bọn ta, sao bây giờ lại tốt vậy? Bọn ngươi vốn là có ác tâm mà!"

Lạc Thiến vốn muốn gây hảo cảm với Âu Dương Đình Đình, không ngờ lại mất mặt như vậy. Đúng là tức muốn chết.

Âu Dương Đình Đình quay sang giáo chúng nói: "Bọn ngươi một nhóm quay về lấy dụng cụ, nhóm còn lại dùng vũ khí toàn lực khai quật, luân phiên thay đổi. Ai lười nhác, ta sẽ giết chết không tha."

Võ lâm tứ đại thế gia đột nhiên thấy nàng như một đại tỷ, Vưu Túy nói: "Ngươi thật là tốt, có thể đứng ra xử lý việc này."

Âu Dương Đình Đình trả lời: "Đương nhiên, nam nhân của ta cùng sư phụ ta ở trong đó, ta không lo lắng được sao? "

Hoàng Đại Hải nói: "Tốt rồi! Chỉ có thể làm như vậy, hy vọng đại ca vẫn còn sống để chờ bọn ta khai thông đường ra."

Cuối cùng, chúng nhân cũng hoạt động tay chân, khai quật.

--------

"Âm thanh gì vậy?" Hy Bình trong động tò mò.

Quyền Hành nói: "Nhất định là bọn họ đang bới đất đá lên, chúng ta được cứu rồi."

Hy Bình nói: "Đừng vội vui mừng, đợi họ mở đường xong, bọn ngươi chắc đã chết đói, chỉ còn bọn ta thôi! Ta có cá để ăn."

A Mật Y thắc mắc: "Làm sao bọn họ biết được bọn ta ở trong động? Không phải bọn họ nghe được tiếng động của chúng ta từ trong chứ?"

Quyền Hành nói: "Ngươi không quên là ở đây còn có ca thần à? giọng ca của hắn có thể bay qua hàng trăm dặm."

A a, ca thần gì vậy? Hy Bình đắc ý vô cùng, không ngừng mở mồm ra cười.

Chúng nhân nghe nói xong thì đồng thời quay ra hướng động khẩu bước đến, hướng ra ngoài kêu lớn, nhưng thực sự không thấy bên ngoài có phản hồi gì, ở bên ngoài -- đương nhiên cũng không nghe thấy họ gào ra.

Quyền Hành nói tiếp: "Xem ra chúng ta chỉ biết ngồi đây chờ đợi thôi."

Hy Bình cũng ngồi xuống, hai tay bới bới đất đá.

A Mật Y hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Hy Bình đáp: "Bọn họ bới bên ngoài, ta bới bên trong, chẳng phải như thế thì nhanh hơn không?"

"Ngu ngốc!" Quyền Hành chửi một tiếng, bước đi.

A Mật Y khuyên: "Một người thì làm gì được, đừng phí sức nữa, đừng làm chuyện buồn cười trước mặt mọi người nữa."

"Có gì đáng cười? Ta bới đá mở đường, các ngươi coi đó có phải là việc đáng cười không? Ta sẽ không làm nữa."

A Mật Y nhỏ giọng: "Ta xin lỗi."

Trong bóng tối, Hy Bình cười cười: "Vợ yêu, ta không đào động nữa, chúng ta động phòng nhé?"

Hy Bình lại thêm: "Khi bọn họ thông đường tới đây, ta có thể đã cùng bọn nàng sinh ra một đám nhỏ rồi."

"Tiểu tử tồi, thật là bệnh hoạn!"

Ba nữ nhân đồng thanh vừa cười vừa mắng chửi, đối với nam nhân trẻ tuổi này, họ thật sự là vừa yêu vừa hận.

Sau một khắc họ bị chọc ghẹo ..làm họ cảm thấy mình như thiếu nữ mười tám, vừa xấu hổ, vừa vui.

Hy Bình đột nhiên đứng dậy, trong bóng tối, ôm lấy A Mật Y , bế nàng đi vào bên trong động.

"Ta thay thế Lâm Khiếu Thiên làm việc mà hắn không thể làm. A Mật Y, sau này Lâm Khiếu Thiên không còn trong thế giới tình cảm của nàng nữa. Ta sẽ không chỉ là tình nhân của nàng, mà còn là nam nhân của nàng, nàng hãy sinh con cho ta! A Mật Y, ta quyết định tại chính nơi này cùng với nàng động phòng, ta phải cùng với nàng ân ái!"